Tự Cẩm

Thục Vương trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu: “Nhi tử nghe mẫu phi.”

Hắn muốn tranh vị trí kia, nhìn vị trí đó đến đỏ mắt, nhưng nếu ngay cả mẫu phi cũng đều không xem trọng, hy vọng hắn chậm lại một chút, vậy hắn ngoại trừ lặng lẽ chờ đợi cơ hội cũng không còn con đường nào khác.

Hắn không giống Tấn Vương.

Tấn Vương không có mẫu tộc và thê tộc làm chỗ dựa, hoàn toàn là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ngoại trừ liều mạng thì không còn cách nào khác, mà hắn lại còn nhiều thứ để băn khoăn.

Thấy nhi tử không phản đối, đáy lòng Trang phi nhẹ nhàng thở phào, chỉ chỉ bàn cờ bày bên cửa sổ: “Lục nhi bồi mẫu phi đánh một ván đi, khó được tiến cung một chuyến.”

Mẫu tử hai người điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu đánh cờ.

Bên cung Hiền phi, bầu không khí lại không ổn chút nào.

Hiền phi mới tức đến hộc máu tiều tụy đến nỗi như già đi bảy tám tuổi, ốm yếu dựa vào đầu giường nói chuyện với Tề Vương.

“Mẫu phi, sao mọi chuyện tự dưng lại đột ngột như vậy?” Tề Vương trầm mặc thật lâu rồi hỏi một câu, trong lòng không phải không oán trách.

Lúc trước muốn Lý thị hại Yến Vương phi chính là chủ ý của mẫu phi, kết quả là tự nâng cục đá đập vào chân mình, chẳng những không hại Yến Vương phi thành công, ngược lại còn bồi Lý thị vào.

Nói ra thì, vẫn là mẫu phi không có tính kế chu toàn.

Việc này cũng coi như thôi, nhưng lão Thất bị phụ hoàng đưa cho Hoàng Hậu, thế mà mẫu phi chẳng tiết lộ chút phong thanh gì cho hắn, thật sự đánh cho hắn một cái trở tay không kịp.

Nghe Tề Vương hỏi, sắc mặt Hiền phi càng thêm tái nhợt, bờ môi khô khốc khẽ run run: “Phụ hoàng con ngay cả Thái Hậu bên kia cũng không lộ ra một chữ, ngày đó gọi Tông Nhân Lệnh tiến cung liền quyết định xong mọi chuyện……”

Nhắc tới việc này, Hiền phi lại muốn hộc máu.

Bà ta là mẫu thân thân sinh của lão Thất, kết quả tuyên bố trên triều đình, mọi chuyện trở thành kết cục đã định, Hoàng Thượng mới thông báo cho bà ta một tiếng.

Không cần nghĩ, bà ta hiện tại đã thành trò cười từ trong cung ra đến ngoài cung, không biết có bao nhiêu người đàm tiếu sau lưng.

Đáng giận là bà ta ngồi ở vị trí Hiền phi cao quý, sau có Quốc công phủ duy trì, vậy mà ngay cả con trai của mình đều không giữ được.

Theo Hiền phi thấy thì, bà ta ghét bỏ con trai mình là một chuyện, mà con trai bà ta trong tình huống không hiểu rõ đưa cho người khác, lại là một chuyện khác.

Nếu có thể lựa chọn, bà ta tình nguyện tự tay huỷ hoại đứa con trai này, cũng không muốn tiện nghi người khác, đặc biệt là tiện nghi Hoàng Hậu.

Bao nhiêu năm rồi, bà ta khuất dưới bóng Hoàng Hậu, lý do dùng để trấn an bản thân mình chính là Hoàng Hậu không có con trai. Ai ngờ đâu nữ nhân mà bà ta xem thường ở phương diện sinh con nối dõi nhiều năm, lại cướp đi con trai của bà ta!

Cướp đến dứt khoát như thế, dễ dàng như thế, thế cho nên hiện tại bà ta vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Hiền phi chậm rãi nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình cuồn cuộn.

Thái y nói, bà ta không nên nổi nóng giận dữ nữa, bằng không thân thể sẽ hoàn toàn suy sụp.

Không đội được mũ phượng thân thể lại suy sụp, lúc ấy bà ta mới hoàn toàn trở thành trò cười, ít nhất bây giờ còn có cơ hội.

Phải xem ai mới là người có thể cười đến cuối cùng.

“Mẫu phi ——”

Nghe Tề Vương gọi, Hiền phi mở mắt, ánh mắt dừng trên người Tề Vương càng thêm ôn hòa.

Hy vọng của bà ta, toàn bộ đều đặt ở trên người Tứ nhi tử.

Hiền phi chậm rãi mở miệng: “Thật sự đã đánh giá thấp Hoàng Hậu, đều nói chó cắn người thường không sủa, ta vẫn luôn không cho là đúng, hiện tại bị hung hăng cắn một ngụm mới biết được lời người xưa nói đều là có đạo lý.”

Tề Vương hơi há mồm, muốn nói bây giờ nói lời này thì đã muộn rồi, nhưng người trước mắt dù sao cũng là mẹ đẻ của mình, lời oán giận chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.

“Mẫu phi, ngài nói phụ hoàng đến tột cùng nghĩ thế nào về lão Thất?”

“Nghĩ thế nào?” Hiền phi nhướng đuôi lông mày, lại nhận ra dù chỉ làm động tác như vậy cũng đã có chút cố sức, thở hổn hển nói, “Chẳng qua là bị Hoàng Hậu rót canh mê hồn thôi, cũng không thể vì thấy lão Thất xuất sắc, mà muốn cho hắn làm Thái Tử?”

“Nhưng lỡ như thì sao?”

Hiền phi trầm mặc.

Tề Vương dùng sức vuốt mặt một phen, cười khổ: “Mẫu phi, lão Thất ngay cả lớp giáo dục chính thức cho hoàng thất cũng chưa từng được dạy, sinh ra đã mang thanh danh khắc phụ hoàng bị đưa ra ngoài. Nhưng hết lần này đến lần khác, ở trong nghịch cảnh như vậy hắn lại chưa từng chịu chút thiệt thòi nào, bây giờ còn trở thành nửa con vợ cả. Nhi tử trằn trọc cả đêm, mỗi lần nghĩ đến việc này liền sinh lòng sợ hãi, thậm chí còn có ảo giác lão Thất có phải là đứa con của chân mệnh hay không nữa ——”

“Nói bậy!” Hiền phi quát lạnh một tiếng, gò má tái nhợt như tuyết nhiễm màu đỏ thắm.

Tề Vương mím môi mỏng, không nói gì.

Hiền phi vẫn không thể đồng ý cách nói của con trai, nói: “Điểm này ta có thể khẳng định, phụ hoàng con không có tâm tư đó với lão Thất.”

Tề Vương im lặng hồi lâu, im lặng đến khi Hiền phi lại muốn nói gì đó, hắn mới nhẹ giọng nói: “Trước khác nay khác, nếu là mấy tháng trước, thiết nghĩ phụ hoàng cũng không có tâm tư ghi tên lão Thất dưới danh nghĩa Hoàng Hậu.”

“Ý của con là ——”

Ánh mắt Tề Vương như băng, gằn từng chữ một nói: “Dưỡng hổ vi hoạn là tối kỵ, người nói phải không?”

Mặc kệ thái độ của mẫu phi với lão Thất như thế nào, thì lão Thất vẫn là đứa con mẫu phi hoài thai mười tháng sinh ra. Hắn có tâm tư giết chết lão Thất, cũng nên thăm dò ý tứ của mẫu phi.

Hiền phi tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời Tề Vương, thấy vẻ mặt hắn lóe lên tàn nhẫn, chẳng những không khó chịu, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Thanh danh của lão Tứ ở  trong đám quần thần xưa nay không tệ, nhưng cái này chưa chắc không phải một thanh kiếm hai lưỡi, có đôi khi sẽ trói buộc tay chân lão Tứ, làm hắn không đủ quả quyết.

Lão Tứ có thể bị lão Thất bức tới mức này, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Hiền phi chậm rãi cười: “Là đạo lý này.”

Tề Vương rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Nhi tử chỉ sợ sẽ làm mẫu phi thương tâm, đó chính là nhi tử bất hiếu.”

“Thương tâm cái gì?” Hiền phi cười lạnh một tiếng, “Mẫu phi chỉ có một đứa con trai là con, sống chết của người khác vì sao phải thương tâm?”

Bắt đầu từ một khắc biết được lão Thất ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, bà ta đã không còn đứa con trai này.

Phàm là trở ngại của lão Tứ, đều là chướng ngại vật.

“Lý thị thế nào rồi?” Mẫu tử đạt thành nhất trí, Hiền phi ngược lại hỏi đến Tề Vương phi.

Trong mắt Tề Vương hiện lên chán ghét, ngữ khí lãnh đạm đến mức tận cùng: “Vẫn như vậy. Cũng may nàng ta không ra cửa được, không sợ nàng ta ăn nói lung tung.”

Hiền phi trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “ Vương phủ của con không có nữ chủ nhân quản lý, thật sự không ổn.”

Tề Vương gật đầu: “Dạ. Mấy ngày này loạn thành một đoàn, làm nhi tử phân tâm không ít.”

Hiền phi khẽ vuốt ve móng tay giữ đến dài ngoằng, ngữ khí lương bạc: “ Đến lúc nào đó thì làm cho ả ‘ bệnh chết ’ đi, vị trí Tề Vương phi không thể cứ để kẻ điên chiếm mãi được.”

Tề Vương có chút chần chờ: “Tuy rằng không cần vì thê giữ đạo, nhưng một khi Lý thị ‘ bệnh chết ’, nhi tử sẽ không thể sống quá phóng túng, chỉ sợ phải ngủ đông một thời gian ……”

“Không sao. Phụ hoàng con tinh thần Long Mã ( quắc thước), trong thời gian ngắn sẽ chẳng có cơ hội gì, con vừa vặn lợi dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn về lão Thất, hiện tại xuân phong đắc ý không tính là gì.”

Tề Vương chậm rãi gật đầu: “Mẫu phi yên tâm đi, nhi tử sẽ xem tình huống rồi xử lý tốt Lý thị.”

Trong Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Minh Đế mở mắt ra hỏi Phan Hải: “Tề Vương rời khỏi cung Hiền phi chưa?”

“Rời đi rồi ạ.”

“Thục Vương thì sao?”

“Cũng rời đi rồi.”

“Lỗ Vương?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Lỗ Vương là người rời cung trước nhất.”

Cảnh Minh Đế khom lưng, không để ý Cát Tường bất mãn kêu meo meo đem nó ôm lên đầu gối, nhẹ nhàng ừ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui