Khóc đến không được bao lâu, ta nghĩ các nàng nên đi ra ngoài, còn nữ tử kia cũng nên làm như vậy.
Sau khi một đám người bi thương tiêu sái rời khỏi đây, nhưng có một người ở tại trong phòng, không đi ra ngoài.
Ở trong phòng bi thương gào khóc.
Là nữ tử kia, hiện tại nàng muốn làm gì đây? Lẽ ra người như nàng thông thường đều tẩu vi thượng kế, nhưng nàng lại nằm ngoài dự đoán của ta, nàng giống như bị điên chạy vọt tới mép giường Tang gia, lớn tiếng khóc.
Tình cảnh này đúng là làm cho ta và cha nuôi sợ ngây người, ta đoán không được nàng muốn làm cái gì, nhưng nhiều nhất thông thường những tình huống như thế này thì đều đau lòng khi phát hiện thôi, nàng đây là muốn kể khổ, nói rõ chân tướng.
Ta kéo cha nuôi còn đang sững sờ đi ta ngoài.
Sauk hi đi ra ngoài cửa, không khí trong lành xông vào mũi, hung hăng hít một hơi, liền lôi kéo cha nuôi đi ra ngoài.
Ta biết lúc này cha nuôi nhất định là có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhiều nhất ta có thể biết đến là một chút tin tức của chuyện này, chúng ta là những người không nên biết.
Tuy rằng bây giờ ta không phải là đặc vụ, nhưng mà trí nhớ và bản năng của kiếp trước vẫn còn, ta sẽ còn cảnh giác về chuyện này.
Theo trí nhớ lúc nào đây, lần mò tìm được cửa.
Lại nghe một một giọng nói trong trẻo, từ phía sau tai truyền đến.
"Vị tiểu thư kia, xin dừng bước."
Ta quay đầu thì nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia, ta biết nàng là con gái Tang gia, nói vậy nàng cũng chẳng hay biết gì.
Lúc này nàng gọi ta lại, không cần phải nói nhất định là về chuyện đó.
"Tang tiểu thư, có chuyện gì?" ta một mực cung kính cúi đầu vái chào, chọp mũi lại ngửi được một cổ u hương nhàn nhạt.
"Thân thể của ta có chút không khỏe, có thể hay không giúp ta nhìn một chút." Nàng thản nhiên nói, trên mặt có chút hồng, có lẽ là khóc hồng.
Ta có chút nghi hoặc, vì sao không tìm cha nuôi lại cố ý tới tìm ta.
Nguyên nhân trong đó ta có thể hiểu được, nhưng nàng vừa nói như thế, không sợ bị hữu nhân tâm biết sao?
"Tại hạ bất tài, cha nuôi mới giỏi hơn." Ta đơn giản nói rõ ràng thân phận của mình, dù sao cũng là làn đầu tiên tới nhà người ta, không biết cũng là chuyện vốn là.
"À? Lúc nào Diệp y thu nhận cô con gái nuôi, ta thật ra không rõ lắm, nghĩ lại vẫn chưa kịp tặng quà cho Diệp y." Ánh mắt của nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
"Không không không, Tang tiểu thư, đây là đứa con gái nuôi mà gần đây ta mới nhận thức được, hơn nữa gần đây y quán bận rộn, đúng là đã quên." Cha nuôi phục hồi tinh thần lại, cùng Tang tiểu thư làm rõ từng cái.
"Thì ra là như vậy, Diệp y ngươi vừa vì cha ta hao tổn tinh thần như vậy, đi tới đây nghỉ ngơi chút đi."
"Ừ, cũng tốt.Tiểu Dục chúng ta cứ như vậy nghỉ ngơi một chút đi." Ta gật đầu, liền đi theo.
Đi tới một gian tiểu viện, sau khi đi qua mấy chỗ rẽ quẹo, thì tới một chỗ một gian phòng khách an tĩnh nhỏ, bên trong đặt một chiếc bàn bát tiên *.
Sauk hi Tang tiểu thư ngồi xuống, cha nuôi và ta cũng ngồi xuống.
*Bàn bát tiên: là bàn vuông to mỗi phía ngồi được hai người.
Cảnh vật ở nơi này rất tốt, cách âm hiệu quả cũng vô cùng tốt, ít nhất là ta không có nghe thấy những tiếng khóc ở bên ngoài kia.
"Diệp y, ngươi trước tiên ở lại chỗ này, vị tiểu thư này cho ta mượn dùng một chút.
Được chứ?" Tang tiểu thư cúi đầu uống chén trà, thản nhiên nói.
"Này, ta phải hỏi Tiểu Dục một chút." Cha nuôi có chút đỏ mặt nói, cũng nhìn ta một chút.
"Cha nuôi, có chuyện gì?" Ta có chút nghi hoặc, làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn kéo ta xuống nước.
Cha nuôi không nói gì, thì Tang tiểu thư đã dùng bút lông viết hai chữ cho ta.
"Giải độc".