Tú Cầu Không Có Mắt

Một ngày này, Tô Mi Niệp không nhìn thấy bóng của Đường Mính Khả, thật vất vả chờ đến lúc cơm trưa, Đường Mính Khả cùng Lý Họa Đào vừa đi vừa nói cười, không chào hỏi nàng, giống như không thấy nàng, cùng Lý Họa Đào ngồi xuống, không hề để ý nàng tự mình ăn cơm.

Tô Mi Niệp cũng ngồi xuống nhưng không có tâm tư ăn, chỉ nhìn chằm chằm Đường Mính Khả, Đường Mính Khả ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vẫn không để ý nàng, ngược lại thì quay đầu giúp Lý Họa Đào gắp thức ăn, bộ dáng quan tâm kia làm nàng khó chịu.

Đường Mính Khả khẩu vị rất tốt, không vì Tô Mi Niệp ảnh hưởng, ăn xong rời khỏi bàn đi mất, kéo Lý Họa Đào không buông tay, Tô Mi Niệp ở sau lưng gọi mấy tiếng cũng không quay đầu lại.

Đợi đến cơm tối, hai người thậm chí không trở lại ăn. Tô Mi Niệp đợi mấy ngày, không đợi được Đường Mính Khả, vẫn chờ đến lúc nghe tin Quận chúa của An Bình Vương cưới nương tử, nghe nha đầu nói xong, Tô Mi Niệp trở về phòng, nhìn thấy trên bàn trang điểm để hưu thư.(giấy ly hôn).

Tô Mi Niệp nhìn hai chữ kia, không dám mở ra, hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn biết chính là Đường Mính Khả tự tay viết, nghĩ đến nàng thật không cần mình. Nghĩ tới đây, Tô Mi Niệp quả thực không nhịn được khóc rống lên, lại nghe ngoài cửa có người lớn tiếng kêu, mấy tiếng đầu không nghe rõ, cẩn thận nghe lại, tiếng vang rất lớn, là giọng nói Đường Mính Khả. Giờ phút này, nàng mới cảm thấy vui vẻ, không trách nàng chút nào, chỉ biết nàng trở lại tìm mình, liền thỏa mãn.

Quay đầu, rơi vào một mảnh bóng tối, mở mắt ra, thấy Đường Mính Khả mặt đầy lo lắng nhìn mình, "Niệp Niệp, nàng làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không, tại sao khóc chứ? Ai khi dễ nàng, ta đi giúp nàng đánh hắn!".

Tô Mi Niệp lúc này mới chợt hiểu ra, vừa rồi nguyên lai là cảnh trong mơ, chuyển thân thể, ôm cổ Đường Mính Khả, rúc vào trong ngực Đường Mính Khả, không nhịn được thút thít hai tiếng, nguyên lai thật sự là mơ, mới dừng khóc.

Đường Mính Khả đưa tay kéo chăn lại, không để cho gió lạnh thổi vào chăn, đưa tay vỗ nhẹ lưng Tô Mi Niệp, hống nàng: "Ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ".


Tô Mi Niệp đem mặt chôn ở trong ngực Đường Mính Khả không lên tiếng, Đường Mính Khả muốn nhìn biểu tình nàng một chút nhưng không nhìn thấy, thay đổi ý nghĩ: "Có phải nơi đó còn đau hay không? Ta giúp nàng thổi thổi" Đường Mính Khả thấy khi mình tỉnh lại, người có chút mỏi, nghĩ đến tình huống đêm qua, nghĩ đến Niệp Niệp so với mình nghiêm trọng hơn, giờ phút này không thể trách nàng hiểu sai, ai biết Niệp Niệp đặc biệt sợ đau hay không, đau đến khóc đi. Đường Mính Khả vừa nói liền chui vào chăn, Tô Mi Niệp vội vàng ngăn lại.

"Không cần, nàng giúp ta xoa xoa bụng là được" Tô Mi Niệp đỏ mặt đem bàn tay Đường Mính Khả đặt ở trên bụng mình, Đường Mính Khả nghe lời, nhưng vẫn có chút bận tâm, "Như vậy có công dụng không?"

Tô Mi Niệp gật đầu một cái, "Có công dụng", Đường Mính Khả nghe yên tâm chút, nghĩ đến huyệt vị trên sách, muốn vén chăn lên nhìn huyệt vị, Tô Mi Niệp cả kinh vội vàng che ánh mắt Đường Mính Khả, Đường Mính Khả buông chăn xuống, vừa cười nói, "Nàng hiện giờ mới che đã quá muộn, ta đều xem xong rồi" Tay vẫn xoa bụng Tô Mi Niệp, mềm mại.

Tô Mi Niệp buông tay ra, có chút quẫn bách, nghĩ đến đêm qua có chút ngượng ngùng, tuy nói mình cùng Đường Mính Khả đã bái đường thành thân, dù sao là hai nữ tử, cũng có cảm giác cá nhân như vậy, không tiện kêu Đường Mính Khả thay mình xoa bụng nữa, nắm tay Đường Mính Khả không để cho nàng cữ động nữa.

"Thế nào? Khó chịu chỗ nào sao?" Đường Mính Khả cho rằng mình làm đau Tô Mi Niệp. Tô Mi Niệp làm bộ nhìn ngoài cửa sổ, "Không có, chẳng qua giờ không còn sớm, nên đứng dậy thôi".

"Chúng ta dậy cũng không có chuyện làm, nàng lại không thoải mái, nàng nằm là tốt rồi, đến cơm trưa, ta thay nàng đi lấy thức ăn đem vào, sẽ không cho người làm nhìn thấy" Đường Mính Khả luôn là một bộ dáng không hiểu đối nhân xử thế, nhưng đối với Tô Mi Niệp rất quan tâm, suy tính chu toàn, lời này vừa nói ra, làm Tô Mi Niệp có chút giật mình, nhưng vẫn vui vẻ hưởng thụ ôn nhu của nàng.

"Vậy nàng cũng nằm một hổi nữa đi, nàng có đói bụng hay không?" Tô Mi Niệp vừa nghĩ tới Đường Mính Khả có thể nằm cùng nàng, lại sợ Đường Mính Khả đói bụng.

"Không đói bụng, nàng đói không? Nếu như đói, ta đi phòng bếp cầm một chút điểm tâm tới, rất nhanh trở lại" Đường Mính Khả cảm thấy giờ phút này Tô Mi Niệp đối với mình lệ thuộc vào, nói chuyện làm người yên tâm. Tô Mi Niệp vẫn lắc đầu, Đường Mính Khả lại đưa tay tới, xoa bụng Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp không có kháng cự.


"Niệp Niệp, chờ ta học điểm huyệt xong, chúng ta hồi kinh thôi, ta mang nàng đi gặp Phụ vương Mẫu phi, còn có Hoàng huynh, bọn họ nhất định là rất vui mừng" Đường Mính Khả thật thích Tô Mi Niệp, cho nên nàng rất muốn mang Tô Mi Niệp về nhà, chia sẻ niềm vui mừng với bọn họ.

"Nếu như mọi người muốn tách hai chúng ta thì sao?" Tô Mi Niệp chẳng qua là tùy ý hỏi một chút, nàng rất rõ ràng, hôm nay nàng cùng Đường Mính Khả, chỉ cần Đường Mính Khả nguyện ý, đương kim Hoàng Thượng sẽ không can dự, dù sao hai nàng hiện nay hắn quả thực có liên quan, mà An Bình Vương đại khái có tính toán khác, nếu không đã sớm nhúng tay vào chuyện này, còn để cho các nàng gạo nấu thành cơm, qua lâu như vậy, hắn cùng cha bàn bạc đã xong, chính là để mặc cho hai nàng tự do, thật đúng là rất cưng chìu nữ nhi.

"Sẽ không, Phụ vương Mẫu phi còn vui vẻ vì nàng a, trước kia bọn họ nói nếu nhà có nam tử, sẽ đem đi cưới nàng về. Ta giờ đem nàng mang về, bọn họ khen ta còn không kịp đây, đến lúc đó, bọn họ chỉ lo cho nàng, không để ý ta đâu" Đường Mính Khả nói có chút hưng phấn, rất sợ Tô Mi Niệp không tin mình nói thật, hai mắt mở thật to, nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, chỉ kém giơ tay lên thề.

"Nhà nàng không sợ ta khắc phu?" Tô Mi Niệp cảm thấy An Bình Vương không thể bỏ mặc cho Đường Mính Khả cưới mình vì là hai nữ tử không nói đến khắc phu, nhưng hôm nay vừa nghe, ngược lại giống như không ngại mình khắc phu.

"Khắc cái gì phu, Phụ vương nói những người đó bạc mệnh, Đường gia ta chân long(rồng), nhất định có thể áp chế được nàng, nàng nhìn ta cùng nàng thành thân nhiều ngày như vậy, không phải vẫn thật tốt sao?" Đường Mính Khả nói xong dừng một chút, còn không chờ Tô Mi Niệp đáp lại nói thêm, "Cho nên nàng không thể bỏ ta đi tìm người khác, bọn họ không áp chế được nàng, sẽ xảy ra án mạng".

Đường Mính Khả bộ dáng nghiêm túc kia, tựa như nàng cưới Tô Mi Niệp là thay trời hành đạo, Tô Mi Niệp trong lòng vui mừng, không nói chuyện, chỉ dựa vào Đường Mính Khả.

Nhị thiếu gia cụ thể làm cái gì, Đường Mính Khả không biết, chỉ thấy Đại thiếu gia cùng phái Võ Đang gấp đến độ xoay tròn, khổ nổi không tìm được chứng cớ, hết lần này tới lần khác không thể bắt Nhị thiếu gia, bàn cơm này đã sớm không gọi Nhị thiếu gia tham dự, có lúc, mọi người sẽ nghị luận chuyện Dược trang, Đường Mính Khả không quan tâm, chẳng qua là nàng hỏi Trương Kính lúc nào mang nàng đi học điểm huyệt, Trương Kính nói mọi chuyện kết thúc rồi tính, Đường Mính Khả chờ đợi, có ăn có uống có chơi, thế nào không làm, mấy ngày nay ngược lại là đem Lư Sơn dạo chơi một lần.


"Chuyện làm ăn ở kinh thành, nếu mất đi, Dược trang liền xong rồi" Đại thiếu gia một bộ dáng vẻ lo lắng, Đường Mính Khả trong lòng có chút khinh thường, rõ ràng là chính ngươi làm ăn bất chính mới làm Dược trang xong rồi, sớm giao cho Nhị thiếu gia mới sẽ không xong, thật không biết lượng sức mình.

"Chuyện này quả thực quan trọng, chúng ta tùy tiện gặp người đó, cũng không chiếm được gì" Trương Kính lo âu, đột nhiên bái phỏng, quả thực có chút lỗ mãng.

"Cái này không gấp, người nọ là người mê sắc, mấy ngày này lưu luyến ở Vạn Hương lâu, chúng ta dùng xong bữa tối, có thể gặp phải, chúng ta giả bộ không biết cùng hăn tiếp xúc, nếu không thấy, hướng cô nương hỏi thăm chút chuyện cũng không xấu" Mấy ngày này Lục Cửu một mực chú ý động tĩnh người kinh thành tới, trừ cái này, thật không có nghĩ ra cách nào. Lời này vừa nói ra, mấy người khác gật đầu đồng ý, quyết định hành trình.

Lý Họa Đào thấy Đường Mính Khả một bộ dáng không hề quan tâm có chút mới lạ, "Ngươi không muốn đi nhìn một chút sao?" Thanh lâu ở Lư Sơn so với những địa phương khác tốt hơn rất nhiều, Dược trang ở chỗ này, các cô nương ít nhiều gì có chút tiện nghi, mua toa thuốc dưỡng dung nhan, mua chút thuốc dưỡng da rất là thuận lợi, cô nương ở thanh lâu này so với nơi khác xinh đẹp hơn nhiều, không trang điểm cũng thắng trang điểm. Bao nhiêu nam tử tới nơi này đều đắm chìm trong ôn nhu, Đường Mính Khả rốt cuộc không bình thường.

"Thanh lâu có cái gì tốt nhìn, không phải đều là cô nương sao, chỗ nào mà không nhìn thấy" Đường Mính Khả căn bản không có nghĩ ý kia, Trương Kính ba người tự nhiên biết rõ thân phận của nàng, không đồng ý để nàng đi theo, cũng không giải thích, hết lần này tới lần khác Lý Họa Đào dư sức lực nói, "Những cô nương kia không thể nhìn thấy ở trên đường".

"Có bao nhiêu xinh đẹp, ta thấy Niệp Niệp là xinh đẹp nhất" Đường Mính Khả khinh thường cái gọi là mỹ nhân, bàn về xinh đẹp, đệ nhất mỹ nhân kinh thành chính là Niệp Niệp, vã lại, hậu cung Hoàng huynh có đầy mỹ nhân, muốn dạng gì mà không có, cần gì phải đi thanh lâu chen lấn, đứng ở ngoài cửa là có thể ngửi được một cổ son phấn, huống chi hoàng tộc quy định không cho phép bước vào, nếu để cho người khác phát hiện, sẽ làm khó Phụ vương.

"Không nhìn ra ngươi là kẻ si tình" Lý Họa Đào hòa nhã, đã sớm không giống mấy ngày trước đối chọi gay gắt, hôm đó sau khi trở lại, đi đến hỏi Trương Kính tình huống, biết được Đường Mính Khả 'Học nghệ' Thật không phải là học trộm, trong lòng buông xuống ngăn cách, lại tăng thêm hảo cảm, khó gặp người si tình a.

"Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn một chút ta là ai!" Đường Mính Khả nghe tán dương rất là đắc ý, quay đầu hướng về phía Tô Mi Niệp cười không ngừng, bộ dáng kia thật giống như nhi đồng đòi thưởng. Tô Mi Niệp không chịu nổi nàng ở trước mặt mọi người nhìn chằm chằm mình, bận bịu gắp cho nàng miếng thịt, Đường Mính Khả quả thật vui vẻ nhai thịt, dùng ngón tay chỉ trước mặt Tô Mi Niệp, tỏ ý muốn ăn cá, Tô Mi Niệp gắp một miếng cá, lấy xương, đặt ở trong chén Đường Mính Khả.


Mấy người Trương Kính vẫn đang bàn luận chuyện Dược trang, không có chú ý tới bên này, Lý Họa Đào nhìn hai người chung đụng, trong lòng hâm mộ, sớm quên chuyện Dược trang, nhìn nhìn, lại còn nghĩ gả cho Đường Mính Khả ngược lại không tệ, chẳng qua là mới vừa toát ra cái ý niệm này, Lý Họa Đào hung hăn mắng mình, thật là không biết xấu hổ, ai muốn gả cho kẻ ngốc kia.

Lại nhìn Tô Mi Niệp, trong lòng không chịu được cảm thán, khó trách Đường Mính Khả có thể si tình như vậy, có giai nhân như vậy, *chấp tử chi thủ phu phục hà cầu*, vốn cảm thấy Tô Mi Niệp giai nhân này, gả cho Đường Mính Khả thực đáng tiếc, hôm nay nhìn lại, rất hợp nhau, hai người luôn thân mật không để ý người ngoài, nhưng không làm người chán ghét, ngược lại thay bọn họ vui vẻ. Chẳng qua là đáng thương Lục sư huynh, hoàn cảnh này, sợ là chen chân vào không lọt.

(Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu: Nắm tay người, đời này không còn mong gì hơn.)

Tác giả có lời muốn nói: Người nào đó: Ngốc như vậy cũng thật phong lưu a.

Đường Mính Khả: Ngươi mới ngốc! Ngươi nói ta ngốc có tin ta nói Hoàng huynh chém ngươi hay không!

Ngưởi nào đó: Quận chúa quả thực là tài trí hơn người, độc nhất vô nhị a!

Đường Mính Khả: Người đâu, kéo xuống chém, dám nói Niệp Niệp so với ta ngốc!.

Người nào đó: Quận chúa,ngươi làm sao có thể như vậy oan uổng tiểu nhân a!!!!!!!!!!!!!!! Phu nhân Quậnchúa ngươi ở chỗ nào? Cứu mạng!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận