Tú Cầu Không Có Mắt

Cùng Tư gia tách ra vào khách điếm, Đường Mính Khả cau mày, suy nghĩ làm cách nào liên lạc với vương phủ, ngay cả cơm tối cũng không đếm xỉa tới, "Niệp Niệp, nàng nói ta làm sao có thể kêu Phụ vương giúp ta tìm tình căn cổ kia, lại không cần tự mình trở về đây?".

"Nàng viết phong thư là được" Tô Mi Niệp thay Đường Mính Khả lấy xương cá, ở Giang Nam cá so với những địa phương khác tươi ngon hơn, Đường Mính Khả thích ăn cá, nhưng lại không thích cá nhiều xương. Lựa xong xương cá lại lột thêm con tôm cho Đường Mính Khả.

"Cần phải đi trạm dịch mới được, như vậy quá chậm, đợi lúc chuyển về ta cũng đã về đến nhà" Nhắc tới Đường Mính Khả không kịp chờ đợi muốn sinh hài tử, nàng suy nghĩ nếu sinh ra giống tiểu sinh kia* (giống con trai của Dã nhân) một hài tử thông minh, tuấn tú như vậy, thật là quá tốt.

"Nàng viết thư xong, đặt ở trên bệ cửa sổ, đóng cửa sổ lại, thành tâm cầu nguyện, thư này sẽ đến Vương phủ" Tô Mi Niệp suy nghĩ những ám vệ không thể không liên lạc cùng với Vương gia, nhất định là có bồ câu đưa thư, không bằng giao cho bọn họ. Đường Mính Khả đối với Tô Mi Niệp tin tưởng không hề nghi ngờ, lập tức hỏi tiểu nhị muốn giấy bút, dự định viết thư, chẳng qua là mới viết hai chữ 'Phụ vương' thì dừng lại, "Niệp Niệp, ta không biết viết như thế nào"

"Đây là gửi cho Phụ vương nàng, vậy nên nàng viết sẽ tốt hơn" Tô Mi Niệp biết được tâm tư Đường Mính Khả, là muốn mình thay mặt nàng viết. Đường Mính Khả không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt viết, viết chưa được mấy chữ lại hỏi Tô Mi Niệp, viết xong, lại kêu Tô Mi Niệp viết thêm chữ ba chữ 'Tỉnh căn cổ' ở phía cuối, rất sợ Phụ vương không nhận ra. Cũng may Đường Mính Khả không thường viết, thư này khá ngắn gọn, nếu không Tô Mi Niệp còn lo lắng quá nặng, bồ câu đưa thư không bay được.

Đường Mính Khả đem thư viết xong đặt ở bệ cửa sổ, dùng cái chặn giấy đặt lên, nhìn chung quanh một chút, mới đóng cửa sổ lại, nhắm mắt, chắp hai tay, thành kính cầu nguyện. Cầu nguyện nhiều lần, sau khi xác nhận không có sai lầm, mới mở cửa sổ, quả thật bức thư đã không thấy, lúc này mới yên lòng.

"Niệp Niệp, đợi Phụ vương tìm được tình căn cổ, chúng ta sẽ có hài tử" Đường Mính Khả ngồi ở bên cạnh bàn tưởng tượng hình dáng hài tử, Tô Mi Niệp thuận miệng nói, "Lại nhìn không ra Tiểu Khả thích hài tử như vậy" Đường Mính Khả vội vàng nhích lại ngồi gần Tô Mi Niệp một chút, "Ta thích hài tử xinh đẹp". Thiếu điều đưa tay ra, thì càng giống như đòi hài tử.


"Làm sao có thể trông mặt mà bắt hình dong đâu" Tô Mi Niệp lật quyển sách trên tay, không có ngẩng đầu lên nhìn Đường Mính Khả, Đường Mính Khả có chút không vui, sách này có gì để nhìn, "Đợi Phụ vương tìm được tình căn cổ, chúng ta sinh một hài tử rất xinh đẹp" Vừa nghĩ tới hài tử, Đường Mính Khả lại có chút hưng phấn, ở trong cung, cũng có mấy hoàng chất cùng hoàng chất nữ, bọn họ đều sợ mình làm rơi đứa bé, không yên tâm cho mình ôm, nếu là hài tử của mình, mình muốn như thế nào cũng được.

"Cha mẹ sanh con trời sinh tính, bộ dáng sẽ không giống, ta cũng không thể bảo đảm sinh cho nàng hài tử xinh đẹp, nếu lớn lên xấu đi, nàng không vui vẻ, nàng nên tìm người khác sinh đi" Tô Mi Niệp vẻ mặt nhàn nhạt, giống như là không có ý định sinh con.

"Như vậy không được, ta hỏi qua Tư Nhâm Dã, ăn tình cổ kia còn phải động phòng mới được, nếu cùng người khác sinh con, thì phải động phòng, ta mới không cần" Đường Mính Khả giống như nghĩ đến chuyện chán ghét gì, cau mày bĩu môi vẻ mặt ghét bỏ. Tô Mi Niệp lúc này mới ngẩng đầu lên, "Nói đến thật giống như là nàng chịu thua thiệt".

"Vốn chính là ta thua thiệt, đây chính là phải tốn khí lực, vô duyên vô cớ cùng người khác động phòng a, chính ta có nương tử a" Tô Mi Niệp nhìn Đường Mính Khả vẻ mặt không bỏ được, người không biết tưởng nàng lấy đồ chơi cho người khác đâu, "Vậy nàng có thể tái giá, giống như nam tử lấy thê rồi còn có thể nạp thiếp" Tô Mi Niệp hướng dẫn từng bước, ánh mắt kia rõ ràng mang theo mấy phần nguy hiểm, người sáng suốt đều thấy, nên biết phải cẩn thận trả lời mới được, nếu không nhất định là hài cốt cũng không còn.

Đường Mính Khả không phải là người sáng suốt, ở trong mắt giờ phút này Tô Mi Niệp vẫn ôn nhu động lòng người, còn nghĩ, đây không phải là người Hoàng huynh thường nói nữ tử nguyên tắc sao, nghe Hoàng huynh nói hắn muốn tìm một vị nữ tử như vậy để lập Hậu, nữ tử này ngược lại chọn phải mình, lại cảm thấy Tô Mi Niệp quả thực có chút ngốc, thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ một thời a, ánh mắt mang theo đáng tiếc.

"Niệp Niệp, nạp thiếp là đối với nàng có hại, nàng làm sao lại không biết, nàng không suy nghĩ một chút về Đại thiếu gia của Dược trang thê thiếp tranh giành, thật là phiền phức, nàng tại sao có thể kêu phu quân nàng nạp thiếp đâu, trong ngày thường thật thông minh, giờ phút này lại không hiểu đạo lý này, Mẫu phi ta cũng là người hiểu đạo lý, Phụ vương ở cùng nàng thì tốt, vẫn muốn phân ra thời gian cho các di nương, nàng không nghĩ độc chiếm ta sao, ta chỉ quan tâm nàng thôi không tốt sao?" Đường Mính Khả hao tổn tâm huyết khuyên Tô Mi Niệp.

"Ta không phải sợ phu quân đến lúc đó trách ta không biết đạo lý sao?" Tô Mi Niệp rút ra khăn tay trong ngực, làm bộ làm tịch xoa xoa khóe mắt, yểu điệu tựa vào trên người Đường Mính Khả, giọng nói hết sức đáng thương, Đường Mính Khả tin là thật, "Làm sao có thể chứ, nếu ta gả cho nàng, cũng không muốn phu quân nạp thiếp, hôm nay cưới nàng, như thế nào nạp thiếp, thánh nhân thường nói, gà nói không mang, mặc kệ người khác" Đường Mính Khả nói xong trong đầu suy nghĩ một chút, những lời này thật có ích.


Tô Mi Niệp không nhịn được muốn cười, nhưng lại nín cười, nằm ở đầu vai Đường Mính Khả đánh hai cái, Đường Mính Khả cho rằng nàng cảm động khóc, đưa tay vuốt lưng của nàng, nói chuyện, "Nàng yên tâm, Đường Mính Khả ta kiếp này chỉ có một mình nàng".

Tô Mi Niệp vẫn tựa vào trên người Đường Mính Khả, chẳng qua là không cười đùa nữa, "Quân ý gì, thiếp đều tin tường" Đường Mính Khả lại nghe thành, "Quân hợp ý, thiếp hợp lòng". Cũng may là một ý tốt, không ngừng gật đầu, "Ừm, hợp lòng hợp ý".

Đợi Tô Mi Niệp ngủ say, Đường Mính Khả đứng dậy, nhẹ nhàng đốt đèn, lại dùng người ngăn cản không cho ánh sáng chiếu lên trên mặt Tô Mi Niệp, cẩn thận lấy giấy bút, mở ra 'Kinh thi', chọn mấy câu ghi xuống, ghi xong thơ tắt đèn, đem vật cầm trong tay thổi khô, gấp lại, từ trong khe cửa nhét ra ngoài, lại sợ nó bay đi, cố ý giữ lại một đoạn ở bên trong phòng. Nhắm mắt, lại cầu nguyện, "Xin đem phong thư này giao cho Niệp Niệp, giao cho Niệp Niệp".

Đợi hết thảy chuẩn bị xong, mới trở về ngủ, trong lòng vẫn còn ở lẩm bẩm đem thơ kia giao cho Niệp Niệp. Hôm sau tỉnh dậy, đi tới bệ cửa sổ nhìn một cái, quả nhiên không có bóng dáng bức thơ kia, trong lòng suy nghĩ không qua mấy ngày, Niệp Niệp có thể nhận được, đến lúc đó nhất định là cảm động.

Chính xác có người cảm động, bất quá người cảm động này lại là An Bình Vương, khi cầm hai bức thư do Đường Mính Khả gửi tới, nước mắt già nua tuôn đầy mặt, không ngừng cảm khái, hài tử quả nhiên đã lập gia đình, thành thân xong thì trưởng thành, còn biết lo việc nhà, mặc dù thơ này không thích hợp, nhưng ý trong lòng a, ở kinh thành xa xôi, mình cũng có thể cảm nhận được Tiểu Khả nồng đậm nhớ nhung a. Lập tức để cho người đi tìm tình căn cổ, trong lòng đối với Tô Mi Niệp càng hài lòng hơn mấy phần.

Đường Mính Khả học một ít chiêu thức, nhưng không có giống điểm huyệt nên tiến triển rất là chậm chạp, cũng may nàng cũng không gấp, hôm nay có thể dùng đá cách một khoảng không điểm huyệt, chỉ là nội lực có hạn, đá này bắn không ra xa, nhiều nhất là cách hai người, nếu muốn xa, thì không chính xác. Cũng là Tư Tuấn Sinh thông minh, dạy nàng dùng ná, lực dùng ná có thể thêm nội lực, cũng có thể đánh lén người, không kịp chờ đợi mang ná đi đại hội đao kiếm tìm cơ hội hạ thủ.


Nếu mình luyện chính là đánh lén, Đường Mính Khả biết không thể hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua là nàng cùng Tô Mi Niệp nghênh ngang đi ở giữa đường, quả thực không giống người đánh lén. Đi một hồi, Đường Mính Khả thấy cách đó không xa có người cãi vả, thì muốn động tay, có cơ hội, cầm ná ra bày xong tư thái, đầu tiên là định trụ một người, người khác có chút hoảng sợ nhìn chung quanh, chưa kịp chú ý tới Đường Mính Khả cũng bị định trụ, Đường Mính Khả hưng phấn chạy tới.

"Làm sao, mới vừa rồi ta thấy hai vị như là có chút không hợp ý muốn động thủ, đại hội đao kiếm này tuy nói là đấu võ, cũng không giết người, người ta chẳng qua là so tài mà thôi, hai người nếu muốn khoe tài, mắc phải lỗi gì, ngày sau nhất định là hối hận không kịp, đại hội này, khắp nơi đều là đại hiệp, hai vị đánh nhau, quyền cước không nói, nếu là bị thương, gây phiền toái trên người, thật sự là không nên a".

Đường Mính Khả đi tới trước mặt hai người kia nói một trận, tuy nói Tô Mi Niệp trước đó dạy cho nàng giải thích, nhưng không giống nàng dài dòng như vậy, nói một trận làm hai người kia nhất thời không phản ứng kịp, đợi nàng giải huyệt, thì khách khí, luôn miệng nói cám ơn, thật đúng là để cho người chậc lưỡi hít hà, đi theo phía sau Võ Sở Vũ càng kính nể Tô Mi Niệp, "Tuy ta là có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể so với Mi Niệp khéo léo, nhanh nhạy, khó trách Mi Niệp nhu nhược như vậy cũng dám xông vào giang hồ".

Tư Nhâm Dã nghe thấy, rất không vui, Võ Sở Vũ lời nói này, là quên chính mình mình ban đầu đi theo nàng vào nam ra bắc sao! Mình cũng rất nhu nhược a, mình cũng là tay trói gà không chặt, chỉ bằng vào trí tuệ giành thắng lợi a. Nàng trong lòng lẩm bẩm, thay đổi ý nghĩ tính toán một chút đại hội đao kiếm này nên nhanh chóng kết thúc, vẫn là về sớm thì tốt, nếu không Sở Sở có khi muốn đi theo lên kinh thành cũng nên.

Đại hội đao kiếm kết thúc, Đường Mính Khả cùng Tư Tuấn Sinh lưu luyến không rời, Tô Mi Niệp cùng Võ Sở Vũ lưu luyến chia tay, Tư Nhâm Dã cùng Tư Mộc Vũ ngược lại rất cao hứng. Đường Mính Khả cùng Tô Mi Niệp định từ Tô Châu một đường ra bắc, trở lại kinh thành.

An Bình Vương làm việc nhanh chóng, Đường Mính Khả cùng Tô Mi Niệp đi được nửa đường, Đường Mính Khả nhận được thư hồi âm An Bình Vương cùng tình cổ, đây là ám vệ giao cho Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp chuyển giao cho Đường Mính Khả, Đường Mính Khả cầm tình cổ, đem thư tiện tay nhét vào đống quần áo, rất là hưng phấn hỏi, "Niệp Niệp, nàng xem Phụ vương cũng đã gửi thư hồi âm cho ta, nàng có nhận được thư ta gửi hay không?"

"Thư của nàng? Viết lúc nào? Không có nhận được a" Tô Mi Niệp không biết hành động Đường Mính Khả lần trước, có chút nghi ngờ, Đường Mính Khả viết thư cho mình lúc nào.


"Chính là buổi tối hôm đó viết thư cho Phụ vương a, ta thừa dịp nàng ngủ say thì viết, đặt ở trên bệ cửa sổ, trong lòng ta còn muốn nói thật nhiều đâu, là viết cho nàng" Đường Mính Khả có chút gấp gáp, làm sao không linh nghiệm chứ?

"Nàng viết cái gì?" Tô Mi Niệp nghe biết được khúc mắc trong đó, trong lòng không khỏi nghĩ đến An Bình Vương nhiều năm cưng chìu nàng như vậy, nuôi lớn hài tử như vậy, làm sao có thể không cưng chìu đâu.

"Ta không viết cái gì, tùy tiện chép mấy câu trong 'Kinh thi' khi còn bé đọc qua, ta cũng không thuộc hết". Đường Mính Khả suy nghĩ từ trong bao quần áo tìm ra hai mảnh giấy, chính là xé từ quyển 'Kinh thi' xuống. Tô Mi Niệp nhận lấy nhìn một cái, 'Quan thư'*, 'Tử Khâm'*, cùng 'Thải cát'*, nếu viết cho mình ngược lại là thích hợp, chỉ là An Bình Vương nhận được, Tô Mi Niệp không khỏi suy nghĩ vẻ mặt An Bình Vương.

(Quan thư: là bản tình ca đơn phương của chàng trai với một cô gái, gợi hứng từ tiếng kêu hòa hợp của đôi chim thư cưu ngoài xa, lời lẽ mộc mạc tự nhiên, qua đó bộc lộ ước muốn muốn kết thành vợ thành chồng.

(Tử Khâm, Thái Cát: là viết về nỗi nhớ nhung trong tình cảm lứa đôi. Ở bài Thái cát, có viết một câu ' Một ngày không gặp/Như cách xa năm)

"Không sao, cái phương pháp kia a, chỉ có thể đem thư gởi cho cha nàng, gởi cho người khác thì không linh. Hôm nay ta biết được tâm ý nàng. Nàng nếu muốn viết, đưa trực tiếp cho ta là được" Tô Mi Niệp đem hai tờ giấy nhăn nhúm xếp lại cẩn thận, kẹp ở trong sách mình thường xem, an ủi Đường Mính Khả.

"Nguyên lai là như vậy, vậy nàng cứ coi như nhận được thư do ta viết, được không?" Đường Mính Khả vui vẻ cái kết quả này, không thèm nghĩ lá thư này rốt cuộc đi đâu nữa. Tô Mi Niệp dĩ nhiên là gật đầu, Đường Mính Khả hăng hái tới gần, "Vậy nàng muốn thưởng ta cái gì" Tô Mi Niệp nhìn bộ dáng đắc ý Đường Mính Khả, thầm nói, nguyên lai ở chỗ này chờ ta đây.

Đường Mính Khả ngồi ngay ngắn, nhắm mắt chờ, Tô Mi Niệp biết suy nghĩ của nàng, cũng để tùy ý, nghiêng người qua hôn lên, Đường Mính Khả len lén mở mắt, nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp không rời mắt, ngược lại quên đáp trả, Tô Mi Niệp không mở mắt ra, chẳng qua là giơ tay lên che lại ánh mắt Đường Mính Khả, Đường Mính Khả lúc này mới chuyên tâm hôn lên, lập tức đem quyền chủ động chuyển cho Đường Mính Khả. Đường Mính Khả hôn, lại nghĩ tới trên tay có tình căn cổ, thừa dịp đút cho Tô Mi Niệp, động tác nhanh, làm Tô Mi Niệp không phản ứng kịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận