Tú Cầu Không Có Mắt

Mặc dù ngũ quan Đường Mính Khả không tinh xảo bằng Tô Mi Niệp, nhưng coi như nhân trung long phượng, cộng thêm từ trong bụng mẹ mang ra sự cao quý, đi cùng Tô Mi Niệp không có giảm đi hào quang, ngược lại để cho người nhìn lại, đầu tiên nhìn Đường Mính Khả. Đại khái đều biết được Đường Mính Khả không tốt trêu chọc, tụm năm tụm ba đối với Tô Mi Niệp động tâm tư, nhưng không dám tiến lên, nhưng có một người cầm cây đại hướng bàn Đường Mính Khả đi tới.

"Xin hỏi đang ngồi đây là Quân tử kiếm Lục Cửu" Đại hán này cũng khôi ngô, hai bên tai có chút râu (râu quai nón), chừng hai mươi tuổi, đối với Trương Kính không quen biết, nhưng con chưởng môn nhân phái Võ Đang trước kia có gặp qua.

"Chính là tại hạ, xin hỏi hảo hán là?" Lục Cửu nghe vội vàng đứng dậy ôm quyền, lại nghe Đường Mính Khả ở một bên rất là coi thường, "Danh tự này ngược lại lấy rất tốt, thực sự chỉ là tiện quân tử".

Đại hán kia liền giả bộ không có nghe thấy, trả lời Lục Cửu, "Ta thần đao Đường Triệu Hổ, trước kia gặp qua Lục huynh ở phái Võ Đang, hôm nay gặp nhau, quấy rầy".

"Không sao không sao, đây là sư huynh ta Trương Kính" Trương Kính nghe vậy đứng dậy ôm quyền cùng Triệu Hổ, Lục Cửu tiếp tục giới thiệu, "Hai vị này là Kha cô nương cùng Tô cô nương" Đường Mính Khả không hề phản ứng Triệu Hổ, vẫn ngồi ăn cơm, Tô Mi Niệp cũng không đứng dậy, chỉ là hướng về phía Triệu Hổ gật đầu một cái, Triệu Hổ có chút kích động, "Tô cô nương thật giống tiên nữ hạ phàm, ta là người thô lỗ, quấy rầy cô nương".

Đường Mính Khả hôm nay đối với ba chữ "Tô cô nương" rất là nhạy cảm, lập tức đứng dựng lên, "Biết quấy rầy còn không đi? Niệp Niệp là nương tử của ta, ngươi không cần loạn tâm tư" Đường Mính Khả nói xong gắp thức ăn cho Tô Mi Niệp, cũng không ngẩng đầu nhìn Triệu Hổ.

Tô Mi Niệp lo lắng Đường Mính Khả tính tình này đắc tội quá nhiều người trong giang hồ, liền mở miệng giải thích, "Tiểu Khả tính tình như vậy, mong rằng Triệu đại hiệp thông cảm". Triệu Hổ tuy có chút quẫn bách, Tô Mi Niệp cấp cái thang cho xuống, không để trong lòng, chọn bên cạnh ngồi xuống.

Trương Kính có chút bận tâm Đường Mính Khả rước lấy phiền toái, dù sao nàng đi cùng mình, nếu phiền toái chọc nhiều người, ảnh hưởng danh dự Võ Đang, nàng đối đãi lưu manh thì không sao, người trong giang hồ đều là chính trực, bị nàng nói như vậy, nhưng cũng không thể nói phải trái với nàng, trừ lời Tô Mi Niệp, nàng ai cũng không nghe, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng, "Kha cô nương, ta có một phương pháp có thể nhường cho người khác bỏ đi đối với Tô cô nương có tâm tư".


Đường Mính Khả vừa nghe quả nhiên dựng tai lên nói, "Nói nghe một chút".

"Nếu bọn họ không tin ngươi cùng Tô cô nương thành thân, ngươi mặc nam trang giả trang thành nam tử, có người hỏi tới, biết được Tô cô nương đã là nữ tử có chồng, sẽ không tiến lên quấy rầy" Trương Kính nói chuyện cẩn thận, không có nửa điểm không tin Đường Mính Khả, Đường Mính Khả nghe hừ một tiếng, "Thành thân chính là thành thân, quản người khác cái gì. Ta xuyên nam trang hay nữ trang, Niệp Niệp đều là của ta" Một bên Tô Mi Niệp nghe không có nói gì.

Ăn cơm xong, Đường Mính Khả đi cửa hàng may đồ mua nam trang, học tư thái hoàng huynh, xa xa nhìn lại tưởng công tử phong lưu nhà nào, nàng như cũ không để ý tới người khác thân mật với Tô Mi Niệp, nhìn biết Tô Mi Niệp danh hoa có chủ, đối với Tô Mi Niệp chỉ chõ.

Đường Mính Khả lại có chút tức giận, những người này làm sao cũng nói được. Vào sáng sớm mấy ngày trước, hai người thay xe ngựa, ngồi thoải mái, thời gian nói chuyện cũng nhiều, Tô Mi Niệp thấy nàng không vui, trong lòng cũng không thoải mái, "Nàng không muốn mặc nam trang, thì đừng mặc, ta không ngại".

"Những người đó nhìn chằm chằm nàng, còn có chút không thức thời muốn cùng nàng đồng hành" Vừa nói hướng phía trước xe ngựa trừng mắt một cái, không biết là trừng Lục Cửu, hay là Triệu Hổ.

"Ánh mắt ở trên người người khác, chúng ta làm sao ngăn được. Ngược lại là nàng, không biết trêu chọc bao nhiêu người" Tô Mi Niệp đem quần áo Đường Mính Khả vuốt thẳng, làm bộ thở dài. Đường Mính Khả mặt mày lập tức vui vẻ, "Niệp Niệp nàng cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nhìn các nàng. Nàng nếu không yên tâm, ta sẽ đổi lại" Vừa nói gục trong ngực Tô Mi Niệp, nơi nào giống như một công tử, càng giống như hài tử.

"Sắp đến Lư Sơn, nàng vẫn nên mặc, sẽ dễ dàng hơn, nếu không nàng mỗi ngày giải thích quan hệ cho người khác phí miệng lưỡi, như vậy không gây cho người chú ý" Thật ra thì Tô Mi Niệp có ý định kêu Đường Mính Khả thay nam trang, lại sợ Đường Mính Khả suy nghĩ nhiều, không có nói ra, hôm nay như vậy cũng tốt.

"Tại sao nàng cùng cha nương đều nói ta không nên gây chú ý, gây chú ý không tốt sao?"


Đường Mính Khả coi như hiểu, không có trực tiếp gọi phụ vương, mẫu phi.

"Nếu quá nhiều người chú ý, nàng không thể nhàn nhã như vậy, muốn đi đâu thì đi" Tô Mi Niệp nói xong, thấy Đường Mính Khả một bộ như có điều suy nghĩ, không biết nàng rốt cuộc nghe hiểu không.

Ngay tại Tô Mi Niệp cho là Đường Mính Khả đã ngủ đi, tìm cho nàng một bộ áo khoác lên, Đường Mính Khả mở miệng, "Nàng thích Lục Cửu hay là Triệu Hổ?" Đường Mính Khả giọng nói có chút trầm thấp, có thể nghe ra nàng trong lòng không vui, Tô Mi Niệp quay đầu lại nhìn nàng, nàng vẫn như cũ nhắm hai mắt, tựa như đây chẳng qua là nói mớ.

"Nàng biết thích là như thế nào không?" Tô Mi Niệp cho rằng Đường Mính Khả không phải là đang nói mớ, cùng ngủ nàng mấy ngày này không có nói mớ, huống chi đây là một câu nghiêm túc như vậy, Tô Mi Niệp bắt đầu hoài nghi nàng trước đây có phải giả bộ hay không, phảng phất muốn hỏi Đường Mính Khả sớm một chút.

"Ta dĩ nhiên biết a" Đường Mính Khả mở mắt ra ngồi thẳng người, ngẩng đầu lý lẽ hùng hồn, "Ta thích nàng, cho nên ta cảm thấy nàng với người khác bất đồng, ta chỉ muốn đối với nàng tốt, ta thích cùng nàng hôn, ta thích cùng nàng ở bên nhau, ta không thích nàng ở cùng người khác, đáng ghét hơn bọn họ nói nàng không tốt. Tóm lại cùng người khác bất đồng" Nếu Đường Mính Khả nói những lời này nói thường ngày thì Tô Mi Niệp ôn nhu hơn, trong lòng Tô Mi Niệp sẽ càng vui vẻ hơn.

"Vậy nàng không biết ta thích nàng sao?" Tô Mi Niệp cảm thấy nếu như Đường Mính Khả hiểu biết chính xác, đổi suy nghĩ một chút.

"Ta làm sao biết" Đường Mính Khả dứt khoát, nàng nhìn lại, trừ Phụ vương Mẫu phi, Thái hậu Hoàng huynh, người khác đều không thích mình. Tuy đối với mình rất tốt, luôn lấy lòng mình, nhưng cũng thừa dịp mình không có nói mình là kẻ ngốc, nàng mới không phải kẻ ngốc. Nàng trước kia hỏi qua Mẫu phi tình yêu nam nữ, Mẫu phi nói rất đáng quý, Phụ vương cùng Thái hậu đều nói như vậy, nghĩ đến Tô Mi Niệp không thật sự thích, chẳng qua là dỗ nàng.


"Vậy nàng tự mình nói một chút, ta đối với nàng tốt không?" Tô Mi Niệp cảm thấy có chút ủy khuất, mình tuy kém hơn nàng không phải Quận chúa được cưng chìu, có thể từ nhỏ đến lớn không ai khen nàng, nhưng cùng nàng đi ra ngoài, giống như nha hoàn chiếu cố nàng, chính mình chưa từng có nửa câu oán hận, mọi chuyện để tùy ý, thậm chí bỏ xuống lễ giáo, còn ôm nàng, không có ý niệm rời đi, ai ngờ êm đẹp chất vấn chính mình, nàng xác thực không phải ngốc, ngốc là chính mình.

"Đương nhiên tốt, không phải bởi vì chúng ta thành thân sao?" Đường Mính Khả nói, chỉ thấy Tô Mi Niệp ngồi ở một bên không để ý tới nàng cũng có chút chột dạ, giọng không trước cương quyết như vậy.

Tô Mi Niệp ngồi một bên nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới Đường Mính Khả, Đường Mính Khả nhìn Tô Mi Niệp không nói gì, trong lòng suy nghĩ nàng thầm chấp nhận sao, có chút không đúng, không đúng chỗ nào lại không nói ra được. Hai người giằng co trong chốc lát, xe ngựa ngừng lại, nhìn sắc trời một chút, đại khái tối nay muốn đặt chân ở chỗ này.

Đường Mính Khả như thường ngày xuống xe trước, xoay người đỡ Tô Mi Niệp, lại thấy Tô Mi Niệp xách váy tự mình nhảy xuống, không nhìn tới Đường Mính Khả, mang bọc quần áo vào khách điếm, đoàn người Lục Cửu có chút không hiểu làm sao, mới vừa còn thân mật, quay đầu liền gây gổ sao?

Đường Mính Khả đi theo Tô Mi Niệp vào phòng, Tô Mi Niệp không có ngăn trở, chẳng qua là như cũ làm bộ như không nhìn thấy, mặt không cảm giác, ngay cả Lục Cửu đưa thức ăn đi lên không dám ngây ngô lâu, buông xuống thức ăn liền ra cửa có chút thức thời đóng cửa.

"Nàng không để ý ta?" Đường Mính Khả không hề ăn cơm, ngồi ở đối diện Tô Mi Niệp nhìn Tô Mi Niệp cầm chén đũa, rõ ràng không có nhét bao nhiêu thức ăn hai má vẫn phồng lên, đối với Đường Mính Khả làm lơ. Đường Mính Khả lật cái ly, rót ly nước cho mình, uống một hớp, thấy Tô Mi Niệp như cũ không có để ý mình, không nhịn được mở miệng.

"Nàng nếu thật thích Lục Cửu hoặc là Triệu Hổ kia, nàng nói rõ, ta cũng không phải dính người, từ thư ta sẽ viết" Đường Mính Khả gác chéo chân, vuốt vuốt cái ly, tỏ ra thờ ơ. Tô Mi Niệp vẫn không có để ý tới, hoàn toàn không nhìn tới Đường Mính Khả, chỉ chú ý ăn cơm.

"Nàng không biết thích người nào? Ta cùng nàng đi hỏi. Đỡ cho người ta trong lòng sớm đã có người, không có vị trí cho nàng" Đường Mính Khả như cũ dùng ngôn ngữ đả kích, Tô Mi Niệp chẳng qua là dừng một chút, không tiếp lời, nuốt thức ăn xuống.


"Nàng thích Triệu Hổ vui vẻ, hay Lục Cửu dùng mọi cách lấy lòng, ta nói hắn mấy câu, có lẽ là Triệu Hổ, nàng muốn ta đổi nam trang, kêu ta không gây sự chú ý, chẳng lẽ là sợ ta làm hắn bị thương, đối với hắn mặt mày vui vẻ chào đón, thật đúng là khách khí. Ta thấy hắn đối với nàng vui vẻ, nếu không sẽ không cùng đi chung đường"

Đường Mính Khả không có ý định dừng lại, Tô Mi Niệp động tác trên tay ngừng lại, nuốt vào thức ăn trong miệng, liếc Đường Mính Khả một cái, mới chậm rãi nói một câu, "Nói đủ rồi sao, nói đủ rồi ăn cơm" Vốn là Tô Mi Niệp muốn nói lại một câu, cái gì cũng không hiểu còn nói nhiều như vậy, nhưng là sợ đụng phải lòng tự trọng Đường Mính Khả, đổi lại lời nói.

Giờ phút này nàng tất nhiên biết, Đường Mính Khả chẳng qua là ghen thôi, không phải là vô lý, người này thiếu thông minh, tự ăn dấm không giải thích được, uổng công làm mình ủy khuất, nếu lúc này dỗ nàng, sau này còn không lật trời.

Đường Mính Khả lại ngoan ngoãn cầm chén cơm ăn, nhưng trong lòng không nỡ, Tô Mi Niệp không nói lời nào rõ ràng, nàng đây rốt cuộc là thừa nhận a, trong lòng phát hỏa liều lĩnh nói, "Hừ, nàng thật đúng là buồn cười, nàng nếu thích Triệu Hổ kia, nàng cùng hắn ăn cơm, đừng lãng phí thời gian tốt, nếu không hắn đi theo nữ tử khác, nàng đừng trách ta, nói là ta quấn nàng".

Tô Mi Niệp nghe để chén xuống, Đường Mính Khả lập tức buông chén xuống, chờ Tô Mi Niệp đi ra ngoài đem nàng lôi trở lại, Tô Mi Niệp lại không có đứng dậy, "Nàng nói lời này là sao, chính là ta thích ai thì cùng người đó ăn cơm?"

"Đương nhiên là vậy. Ta cũng không phải là Hoàng huynh, cứng rắn đem những nữ tử kia làm phi tử của hắn, thật không sợ xấu hổ" Đường Mính Khả nói chuyện ngược lại đúng, chẳng qua là con ngươi nhìn chằm chằm Tô Mi Niệp, rất sợ Tô Mi Niệp đứng dậy động tác mình chậm.

Tô Mi Niệp nào có ý đứng dậy, cầm chén lên tiếp tục tiếp tục. Đường Mính Khả nóng nảy, "Nàng làm sao không đi a, nàng còn ngồi ở chỗ này làm gì" Chỉ là nói xong, Đường Mính Khả cũng hiểu rõ ra, lại thấy Tô Mi Niệp xem thường, cúi đầu, không dám lên tiếng, cầm chén đem che kín mặt mình.

"Nếu sinh hài tử như nàng vậy thì xong rồi" Tô Mi Niệp có chút oán trách Đường Mính Khả chậm chạp, Đường Mính Khả một bên nhai thịt, một bên không phục, "Nếu không phải giống như ta nàng mới xong rồi".

Tác giả có lời muốn nói: Thiệt là, làm sao mới không bao lâu đã gây gổ. Còn nữa, gây gổ khí thế đâu!Khí thế đâu! Cái này gọi là gây gổ sao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận