Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Tiêu Viên lúc này hoàn toàn kinh hãi, hắn giật mình khi nghe những lời của Dược lão nói ra. Hắn cảm giác được trung quanh rừng cây bắt đầu lay động. Người nam nhân trung tuổi Tạp Cương đột nhiên hô lên: “Tất cả cẩn thận!”

Mọi người lúc này cũng giật mình toán bộ đưa vũ khí của mình lên, tâm thần tiến đưa vào trạng thái chiến đấu. Tất cả lúc này vô cùng ngưng trọng nhìn về phía trung quanh. Tinh thần họ có chút căng thẳng.

Sột xoạt, sột xoạt…

Bất chợt những âm thanh trong những lùm cây vang lên. Vài con xói với bộ lông màu nâu nhạt, chúng đều to bằng một con trâu lớn từ trong rừng bước ra. Chúng nhe răng ra gầm gừ, trên miệng của chúng xuất hiện những cái răng vô cùng trắng bóng sắc nhọn. Một tiếng sói chu lớn vang lên: “Húusuuuu…”. Âm thanh vang vọng khắp sơn mạch.

Hàng loạt một đống con sói lông màu xám lanh trắng bóng xuất hiện. Tạp Cương kinh hô lên tiếng nói: “Bạch Nha Lang, nguy rồi là Bạch Nha Lang, ma thú tam giai… Trời ạ tại sao ở đây lại có nhiều Bạch Nha Lang đến như vậy. Khu vực này là biên giới của Bạch Nha Lang mà tại sao ở đây lại có nhiều con Bạch Nha Lang đến như vậy….” Tạp Cương mặt mũi xanh mét nhìn về phía mấy bảy tám chục đầu Bạch Nha Lang.

Một linh đánh thuê cầm trong tay thanh kiếm run lên lẩy bẩy: “Lần này chúng ta chết chắc rồi, chúng ta chết chắc rồi…” Mặt mũi của hắn tái xanh tái mét lại, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn hít thở thô trọng không thông.

Mọi người lính đánh thuê mặt trắng bệnh ngay cả đoàn lính của Vạn Dược trai lúc này cũng hoàn toàn run lên, cả đám người đều run lên lẩy bảy. Một lính đánh thuê lên tiếng nói: “”

Tiêu Viêm cũng bị số lượng của đám ma lang này hoàn toàn kinh ngạc. Hắn lên tiếng liên lạc với Dược Lão nói: “Sư phụ, sư phụ… tại sao ở đây lại nhiều ma thú Bạch Nha Lang như vậy!?”

Dược Lão âm trầm nhìn về phía đám Bạch Nha Lang lên tiếng nói: “Bạch Nha Lang vốn là ma thú tam giai, khi chúng mới sinh có thực lực đạt đến nhị giai trung cấp lớn một chút là nhị giai cao câp. Đến mức trưởng thành hoàn toàn là tam giai sơ cấp. Chúng có thể đạt đến cấp bậc tứ giai ma thú. Chúng thường hay sống thành bầy đàn đặc biệt chúng cực kỳ dễ gây thù nếu như một người giết chết một con ma thú trong bầy của nó chúng sẽ tuyệt đối bám lấy đối thủ không chết không thôi… Tất nhiên có ngoài lệ trừ khi thực lực của đối phương cao hơn chúng quá nhiều”

Nghe vậy Tiêu Viêm run lên. Dược Lão lại tiếp tục nói: “Nhưng ta không hiểu tại sao lại có nhiều Bạch Nha Lang ở đây đến như vậy!?”

Dược Lão rơi vào trầm ngâm lên tiếng nói: “Thường thường Bạch Nha Lang có thể sẽ xuất hiện ở thú chiều thì chúng mới tiến tới gần lãnh thổ của loài người cũng như tấn công vào đó. Còn một trường hợp khác là…”

Tiêu Viêm lúc này cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Trường hợp gì vậy sư phụ!?”

Dược Lão nói: “Trung quanh đây có thể có bí bảo!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy giật mình nói: “Bí bảo sao!?”

Dược Lão đáp lại: “Ừ, rất có thể là như vậy. Có thể là một cây dược thảo nào đó vô cùng cao cấp mà có ma thú ở đó đang trông coi ở đó… Hơn nữa vi sư không đoán nhầm rằng dược liệu này sắp thành thục…”

“Ách…” Tiêu Viêm lên tiếng ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ là dược liệu cao cấp sao!?”


Dược Lão lên tiếng nói: “Ngu ngốc, ngươi nói xem nếu như dược liệu không cao cấp thì đám ma thú này có trông coi hay không?” Dược Lão khinh khỉnh lên tiếng nói: “Được rồi Tiểu Viêm tử màu tìm cách mà trốn đi!?”

Tiêu Viêm mặt mày méo xệch nói: “Sư phụ để ta đối mặt với một bầy Bạch Nha Lang toàn tam giai thế này thì ta làm sao mà thoát được đây!?” Mặt mũi của hắn hoàn toàn nhăn nhó nhìn về phía đám Bạch Nha Lang.

Con sói đứng ở phía trên tảng đá to khá xa, con sói này to gấp rưỡi so vơi các con khác. Nó đột nhiên ngẩng mặt lên trời hú lên một tiếng hú dài vang khắp sơn mạch: “húúúuuuu…”

Tạp Cương sắc mặt trắng bệch quay về phía đoàn dung binh không còn chút sức chiến đấu nào hét lớn một tiếng: “Toàn bộ mọi người cẩn thận chúng tân cống…” Sau đó Tạp Cương mặt trắng bệch lên tiếng nói: “Bảo vệ toàn bộ người của Vạn Dược trai, chúng ta sẽ mở đường máu quay về Thanh Sơn trấn…”

Đáng tiếc lời của Tạp Cương thực sự không quá hiệu quả, mặt mũi của đám người lính đánh thuê lúc này đã xanh mét. Chỉ với một con ma thú loại này cũng khiến cho đám lính đánh thuê hoàn toàn vô pháp chống cực ấy chứ. Với mấy chục con như vậy họ có đường sống hay sao? Một lính đánh thuê ôm đầu kinh hô lên tiếng: “Ô, ô… lần này chúng ta chết chắc! Chết chắc rồi!”

“Hống!”

Ngay sau đó một bọn soi phát động tấn công. Toàn thân bọn sói xuất hiện một lớp áo giáp màu xanh che kín oàn thân. Một con sói tốc độ nhanh như chớp hướng về phía đám người Tạp Cương há miệng phun ra một đống phong nhận vô cùng nhiều hướng về phía đám lính đánh thuê Tạp Cương bay đi.

“Aaaaa…” Một số người đưa vũ khí lên đỡ ai ngờ đám phong nhận đánh tan vũ khí của hắn đồng thời đánh lên ngực của hắn khiến cho trước ngực của hắn xuất hiên một vết máu vô cùng sắc bén do phong nhận cắt qua. Qua vết thương có thể thấy những thứ ở bên trong, trái tim của hắn bị cắt ra một lỗ máu từ đó máu điên cuồng phụt ra, Người lính đánh thuê này ngay lập tức gục xuống dưới đất.

Một người lính khác ngay lập tức xoay người tìm cách bỏ chạy, ai ngờ phong nhận cắt ngang hông của hắn. Phân thân trên và dưới của hắn ngay lập tức lìa ra, ở thân một vòi màu phun ra. Từ phần trên còn thấy được một đám bùng nhùng ruột nòi hết ra ngoài. Người lính lúc này ngã xuống đất cọ quậy được một chút thì lăn ra tắt thở. Trước khi chết đôi ánh mắt của hắn toát ra vẻ tuyệt vọng.

Một người lính khác thì vọng tưởng đưa một thanh đao lớn chắn trước người, ai ngờ phong nhận của đám Bạch Nha Lang bắn xuyên qua đánh nát thanh đao lớn. Phong nhận sắc bén khí thế không giảm cắt ngang lên cổ của hắn. Cái đầu của hắn rơi xuống đất lăn lông lốc trên thảm cỏ. Ngay sau đó từ vết cắt máu phun ra ầm ầm, cả thân mình của hắn đổ sập xuống.

Tiếng hét thảm vang lên khắp nơi. Đám người Vạn Dược trai lúc này hoàn toàn mặt mũi xanh mét. Một thanh niên trong đó hừ lạnh một tiếng, thanh niên này cầm trong tay một thanh đao dài vô cùng lớn, hắn hét lớn nói: “Muốn giết ta vậy đưa mạng lại đây đi!?”

Hắn nhảy lên không trung vung đao lên chém mạnh xuống phía dưới. Một vệt đao vô cùng sắc bén va chạm vào một số phong nhận, phong nhận bị nó cắt ngang đánh tan sau đó vết chém đao khí bay về phía một con Bạch Nha Lang, bắn thẳng hướng đầu của nó.

Đao khí đánh lên đầu của con Bạch Nha Lang cấp ba này. Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên Oanh! Âm thanh vô cùng to, cả thân mình của Bạch Nha Lang bị đánh cho nổ tung. Thân mình của thanh niên này lóe lên, hắn tốc độ vô cùng nhanh, hắn hướng về phía một con Bạch Nha Lang khác chém ra một phát. Một vệt đao khí sắc bén bắn ngang hướng về phía một con Bạch Nha Lang bay đi. Con Bạch Nha Lang này ngay lập tức muốn tránh né đáng tiếc nó bị đao khí quạt nửa người bên trái cắt qua. Từ đó một vòi máu phun ra, con Bạch Nha Lang ngã xuống đất. Đao khí hơi mờ ảo nhưng đồng thời nó cắt qua chân của một con Bạch Nha Lang.

Người thanh niên cầm trong tay một thanh đao hét lớn lên: “Mọi người ta mở một đường máu theo ta…” Hắn hướng về phía Thanh Sơn trấn điên cuồng mà vọt đi. Hai mắt của thanh niên này đỏ bừng nhanh chóng bắn về phía trước. Hắn dùng tộc độ của mình nhanh như chớp đồng thời vung đao lên chém nát đám Bạch Nha Lang.

Mọi người hoàn toàn kinh hãi trước thực lực của thanh niên này. Thật sự không ngờ trong đám người này cũng có người mạnh mẽ như vậy. Đây rõ ràng là thực lực của đại đấu sư kia mà, vì sao hắn lại trong đám người Vạn Dược trai. Thanh niên kia hét lên một tiếng: “Chết đi” hắn từ trên không trung chém thẳng xuống phía dưới, một thanh đao dài bảy trượng có hình thù lấp lóe màu kim sắc từ trên không trung xém mạnh xuống.


Ầm!

Âm thanh nổ tung tóe phát ra. Vài con Bạch Nha Lang bị chém bay, Tạp Cương cũng phất tay lên tiêng hô: “Tất cả mọi người chạy mau!”

“Huuuuuu…” Âm thanh của một con Bạch Nha Lang cầm đầu hú lên vô cùng lớn

Phốc!

Một con Bạch Nha Lang không biết từ đâu nhảy giữa đám người lính của Vạn Dược trai. Nó há miệng cắn lấy một nữ nhân trong Vạn Dược trai. Tên nữ nhân này hét lớn một tiếng: “Khôngggg…” Cái đầu của nàng bị cắn nát đồng thời cái đầu của con Bạch Nha Lang phe phẩy, cả thân mình của nữ nhân này bay lên không trung, ngay sau đó một vòi máu từ đầu của nàng bắn ra tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, Não tương tung tóe văng khắp nơi.

Tiêu Viêm lúc này cũng bị một phong nhân đánh trúng vũ khí khi hắn đưa lên đỡ. Nhưng có vẻ như phong nhận này không thể phá vỡ được vũ khí trong tay của hắn. Vũ khí trong tay của hắn bị đẩy lui, hắn đồng thời bị đẩy lùi, cả người lẫn vũ khí ngã nhào ra đất. Miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngã bịch xuống dưới đất, thanh kiếm rơi leng keng dưới đất.

Lúc này đoàn dung binh đã hoàn toàn náo loạn. Tiêu Viêm ngay lập tức bật dậy, hắn cầm lấy thanh kiếm nhanh chóng tìm cách bỏ chạy. Bất chợt hắn phạt hiện một thân ảnh nữ nhân mặc y phục màu xanh đang kinh hãi lùi dần trước một con Bạch Nha Lang. Nữ nhân lúc này khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu nào. Những dung binh kia đều lúc nào đối với làng cũng tốt lấy lòng nàng không phải vì mỹ mạo của nàng sao?

Tiêu Viêm cắn chặt hai hàm răng phi thân về phía trước. Nữ tử lúc này thấy được cái miệng của nó đang há ra chuẩn bị cắn nát cái đầu của nàng thì thân hình của một thiếu niên đứng trước mặt nàng. Hắn vung lên chém mạnh về phía cái đầu của Bạch Nha Lang. Bạch Nha Lang bị đánh bất cẩn có hơi chút choáng váng đầu đáng tiếc rằng nó không tổn thương chút nào.

Tiêu Viêm túm lấy cánh tay của nữ tử sau đó dùng bàn tay vòng về phía eo của nàng vận dụng thân pháp cực nhanh chạy đi. Hắn hô lên: “Chạy!” Trong lòng cũng hô hào liên lạc với Dược Lão: “Sư phụ cứu ta!”

Dược Lão âm thanh vang lên trong đầu của hắn: “Tên tiểu tử này trong tình trạng này mà ngươi vẫn muốn đánh chủ ý vào một nữ nhân thì thật sư là… Ài…” Dược Lão âm thanh vang lên có chút không vui, lão nhân tiếp tục nói: “Được rồi, mau giao thân thể cho vi sư…”

Hống! Con Bạch Nha Lang thấy được con mồi của mình chạy thoát, nó hống khiếu một tiếng tức giận nhanh chóng bay về hướng Tiêu Viêm há miệng của mình phun ra một ngụm những vết phong nhận vô cùng sắc bén.

Tiêu Viêm lúc này hừ lạnh một tiếng, hắn ngay lập tức đột phá vòng vây. Lúc này con Bạch Nha Lang kia theo sau lưng của hắn không dứt, Tiêu Viêm chẳng thèm quay đầu, hắn chỉ cầm thanh kiếm lớn xoay lại chém về phía sau một cái. Một vết đấu khí màu trắng bắn về phía con Bạch Nha Lang. Con Bạch Nha Lang bị chém đứt thành hai nửa.

Thiếu niên chân đạp trên đất phóng về phía bên trong rừng. Đột nhiên một tiếng rên nhẹ: “Ư…” làm cho thiếu niên nhíu mày lại. Thiếu niên xoay đầu lại thì thấy hai má của thiếu nữ đỏ hồng hào, đôi mắt ướt át như muốn động tình nhìn về phía thiếu niên. Toàn thân của nàng run rẩy, hai má của thiếu nữ lúc này ửng hồng, lớp da như được đánh lên lớp phấn hơn nữa nó đang lan dần tới tai cùng với cổ.

Trên bầu trời một thiếu nữ măc bạch y ngồi trên lưng của một con ma thú không lồ. Một con ma thú sư tử có cái cánh dơi, trên đầu của nó xuất hiện một cái giác màu tím giống như pha lê tím. Bên cạnh hai bên trái phái một con sư tử có cánh dơi giống nó nhưng nhỏ hơn nhiều, một bên khác là một con lam ưng sải cánh khá rộng bay về phía trước. Bất ngờ thân mình của con Lam Ưng hơi run lên sau đó nó cảnh giác nhìn về phía trước.

Tiếng sói tru vang lên khắp ma thú sơn mạch, bạch y thiếu nữ tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy!?”


Con sư tử khổng lồ ở phía dưới nàng lên tiếng nói: “Chủ mẫu là tiếng hú của một con sói đầu đàn! Chúng có lẽ đang tập kích con mồi…”

Hai hàng lông mày của thiếu nữ nhíu lại, nàng chỉ về phía trước sau đó nói: “Tử tinh dực sư vương, ngươi tới đó xem một chút!” Ngón tay của thiếu nữ chỉ về phía âm thanh phát ra.

Con tử tinh dực sư vương gật đầu, âm thanh từ miệng của nó phát ra: “Vâng thưa chủ mẫu!” Nó cùng hai con ma thú bắt đầu bay về phía trước. Dưới làn gió mái tóc dài của thiếu nữ bay trong gió, nàng măc một thân quần áo màu trắng, trên người treo một dải lụa màu trắng bay phất phơ trong gió. Nàng lúc này giống hệt một tiên nữ giáng trần.

Tử tinh dực sư vương vỗ cánh bay về phía âm thanh phát ra. Họ lúc này từ xa tiến về phía trước, lúc này cây cối ở vị trí đó đã gạy rạp. Ở phía đó toàn bộ là máu văng tung tóe khắp nơi. Rõ ràng thuộc về một phương tiến hành đối với bên kia đồ sát. Một đám Bạch Nha Lang đang đồ sát đám lính đánh thuê.

Tiể Y Tiên kinh hãi nhìn cảnh này, nàng hoàn toàn giật mình. Dù nói gì đi nữa nàng cũng là một con người, thấy đồng loại mình chết mình không thể không cứu được. Tiểu Y Tiên kinh hãi: “Bạch Nha Lang ma thú tam giai tại sao lại xuất hiện chỗ này!?”

Tử tinh dực sư vương lắc đầu nói: “Chủ mẫu ta không rõ, tại sao đám sói này lại xuất hiện ở đây. Thường thường chúng ở sâu trong rừng hơn nữa còn do một con tứ giai Bạch Nha Lang cầm đâu. Lần này tại sao chúng lại xuất hiện ở địa bàn của ta, ta cũng không rõ!”

Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng không phải ở địa bạn của ngươi hay sao? Còn không mau đi ngăn chúng lại!?”

Tử tinh dực sư vương hoàn toàn cảm giác mình bị oan uổng. Dù sao nó làm chủ một vùng đất, thuộc hạ phía dưới là mấy con ma thú cấp năm, hầu như các con ma thú này lại chiếm cứ địa bàn nhỏ sai phái đám tiểu lâu la. Tử tinh dực sư vương hầu như không xen vào việc này trừ khi có việc như cường giả loài người xâm lấm chẳng hạn như vậy nó mới ra mặt. Tử tinh dực sư vương ngay lập tức hống khiếu một tiếng vô cùng lớn vang vọng khắp sơn mạch.

Hống!

Tiếng hống này khiến cho toàn bộ đám Bạch Nha Lang dừng lại. Chúng kinh hãi ngẩng đầu lên trời. Lúc này trên trời có một cái bóng nho nhỏ bay đến. Cái bóng dần dần rõ ràng dần, đó chính là một con tử tinh dực sư vương, ma thú lục giai. Một người kinh hô lên tiếng: “Là tử tinh dực sư vương…”

Tử tinh dực sư vương hống khiếu lên một vài tiếng cảnh cảo. Đám sói lúc này run lên bần bật. Con Bạch Nha Lang cầm đầu ngay lập tức tru lên một tiếng. Đám soi ngay lập tức xoay người rút đi. Tiếng bước chân của con sói vang lên làm cho đám dung binh đang trong cảnh tuyệt vọng kinh hãi. Một người hô lên: “Xong rồi, xong rồi… Chúng ta lại gặp phải lục giai ma thú lần này không chết trong miệng của tam giai Bạch Nha Lang cũng chết dưới móng vuốt của ma thú lục giải…”

Thân hình của Tử tinh dực sư vương dần dần rõ dần, một số lúc này rối rít quỳ xuống: “Tử tinh dực sư vương, xin ngài hãy khai ân. Chúng ta lần này biết tội đã mạo phạm đến ngài mong ngài tha chết…”

Một số người rối rít quỳ xuống. Một số mới sực nhớ đến tử tinh dực sư vương là ma thú lục giai hiển nhiên họ cũng muốn có một con đường sống rồi. Dù biết là mong manh nhưng họ vẫn muốn túm lấy. Trong những lúc này chính là lúc tâm hồn con người bộc lộ ra những gì xấu xa nhất. Để sống sót họ không tiếc hy sinh cái gọi là nhân tính.

Nhưng không như họ nghĩ con tử tinh dực sư vương không có trả lời mà dần dẫn đáp xuống. Bất chợt một âm thanh đánh thức mọi người: “Tất cả mọi người đứng dậy đi!”

Đám lính đánh thuê và Vạn Dược trai toàn bộ nhìn về phía trên lưng của tử tinh dực sư vương, lúc này tử tinh dực sư vương xuất hiện một thân thể thiếu nữ mặc y phục màu trắng. Nàng lúc này xuất hiện giống như tiên nữ hạ phàm. Một người kinh hô lên tiếng nói: “Mọi người, trời ơi… là… là Tiểu Y Tiên nữ thần y của chúng ta…”

“Đúng, đúng vậy là Tiểu Y Tiên y sư…”

Tiểu Y Tiên nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây đừng làm họ sợ!”


Tử tinh dực sư vương đáp lại: “Vâng thưa chủ mẫu!”

Nghe vậy cả đám lính đánh thuê đều kinh hãi mở to con mắt, đám người nhìn về phía Tiểu Y Tiên hoàn toàn không tin được lời con tử tinh dực sư vương vừa nói ra khỏi miệng. Rõ ràng nó gọi Tiểu Y Tiên là chủ mẫu, lục giai ma thú tương đương với cường giả đấu hoàng của loài người nhưng nó thực sự gọi Tiểu Y Tiên là chủ mẫu. Vậy chủ nhân của nó không phải là thiếu niên kia sao.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía đám người bị thương như thế này, thiếu nữ lắc lắc đầu nhìn một đống thịt bị cắt nát. Nhiều người cũng bị phong nhận cắt cho cụt tay. Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Những người không bị thương mau chóng giúp đỡ những người không bị thương. Ta sẽ nhanh chóng chữa trị cho họ. Đúng rồi những người bị cắt đứt tay chân thì nhanh chóng nhặt lại những bộ phận của mình đã bị cắt đứt…”

Tiểu Y Tiên cũng không có tiếp tục nói chuyện, nàng bước về phía một người bị vết cắt ngang bụng đang thoi thóp nằm chờ chết. Nhìn vết thương bị cắt ra, ruột lòi cả ra ngoài, Tiểu Y Tiên đưa tay lên. Cánh tay của nàng sờ lên vết thương, một đoàn sương mù hướng về vết thương chui đi. Cái ruột mau chóng thu vào đồng thời vết thương với tộc độ bằng mắt thường nhanh chóng liền lại.

Một người kinh hô lên: “Quả thực thần kỳ như vậy!?”

Người bằng hữu bên cạnh hắn lên tiếng nói: “Ngươi từ trước đến nay luôn nghì ngờ lời ta nói bây giờ tin rồi chứ!?” Người lính kia rồi rít gật đầu.

Tiểu Y Tiên lại bước về phía một người bị thương nặng, cái chân của hắn bị cắt đứt, nàng cầm lấy chiếc chân lên, màu từ miệng cái chân vẫn chảy rỉ ra ngoài. Tiểu Y Tiên bước về phía người lính đánh thuê này, nếu như không mau chóng cầm máu chắc chắn hắn sẽ chết. Nàng đặt cái chân sau đó ép nó vào vết thương. Người lính đánh thuê đang trong cơn hôn mê, cả người của hắn khẽ run lên. Tiểu Y Tiên áp vào vết thương, một đoàn sương mù phun vào nơi đó. Từ vết thương có thể thấy thịt lúc nhúc đang sinh ra, chiếc chân với vết cắt nhanh chóng liền lại.

Tiểu Y Tiên vẫn tiếp tục vì người khác nhanh chóng xử lý vết thương. Có một người làm cho Tiểu Y Tiên có cảm giác kỳ lạ. Đặc biệt người thanh niên này cũng nhìn về phía Tiểu Y Tiên một cách tò mò. Hắn nhìn được cảnh giới của Tiểu Y Tiên nhưng chỉ là không nói ra mà thôi. Hắn cầm một thanh đao, cả người toàn là vết thương, Tiểu Y Tiên cũng tò mò nhìn về phía hắn. Nhưng ai cũng không có tiếp tục vạch trần đối phương.

Sau khi trị thương trung niên nhân Tạp Cương mới hướng tới Tiểu Y Tiên nói: “Cảm ơn Tiểu Y Tiên y sư, lần này chúng ta lại nợ ngươi một mạng rồi!”

Tiểu Y Tiên tiên mỉm cười một cách hòa ái nói: “Việc lên làm mà thôi!” Nàng hướng về phía mọi người sau đó lên tiếng nói: “Đúng rồi các ngươi tại sao lại bị đám Bạch Nha Lang này tấn công!?”

Tạp Cương khe khẽ thở dài đem toàn bộ chuyện kể lại cho Tiểu Y Tiên nghe. Tiểu Y Tiên nghe xong nhíu mày lại. Nàng nhìn quay sang mọi người sau đó lên tiếng nói: “Mọi người, hiện nay ma thú sơn lâm như vậy thì hãy quay lại cảnh báo cho đám người lính đánh thuê đi…”

“Tiểu thư!” Một âm thanh vang lên làm cho Tiểu Y Tiên có chút ngẩn người quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ mặc môt thân quần áo màu xanh nhạt cũng có vài phần xinh đẹp. Mái tóc nàng rối bù trên mặt có vài vết máu khô do máu người khác bắn vào hơn nữa còn dính bùi bặm đất cát.

Tiểu Y Tiên có chút kinh ngạc, nàng lên tiếng hỏi: “Lỵ Phỉ là muội!”

Thiếu nữ Lỵ Phỉ kia khẽ gật đầu, nàng lên tiếng nói: “Tiểu thư vừa rồi Mạc Ngân tiểu thư cùng với một thiếu niên khác trốn thoát khỏi đây. Tiểu thư có thể tìm giúp ta được không!?”

Nghe vậy Tiểu Y Tiên cũng không ngờ Lỵ Phỉ lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Rõ ràng trong tình trạng này nàng còn không quên chủ củ. Thực ra thì Tiểu Y Tiên không biết được Lỵ Phỉ trúng độc mãn tính mà thôi. Nếu như Tiểu Y Tiên chạm vào người Lỵ Phỉ sẽ phát hiện ran gay nhưng đáng tiếc là Lỵ Phỉ không có bị thương chút nào, một thân quần áo có chút bẩn thỉu. Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Được rồi! Ta sẽ tìm họ sau đó đưa họ trở về Thanh Sơn trấn…”

Thấy vậy Lỵ Phỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn tiểu thư!’

Thiếu nữ nhảy lên tử tinh dực sư vương sau đó ra lệnh nói: “Đi!”

Hai cánh của Tử tinh dực sư vương đập mạnh, cả thân mình của hắn bay lên không trung. Tiểu Y Tiên có chút tò mò tại sao lại nhiều ma thú tam giai ở đây như vậy. Con tử tinh dực sư vương lúc này đã bay lên không trung, Tiểu Y Tiên đang suy nghĩ thì bất ngờ tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chủ mẫu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận