Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Sau buổi chiều, Tiêu Yến trở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mang theo mấy Tiểu Tinh Linh cùng với Thanh Lân. Mặc dù chúng chỉ mới là hài tử nhưng bắt đầu hiểu chuyện biết nói. Trong đó Thổ Tinh Linh là lớn nhanh nhất. Tiểu nữ hài thổ tinh linh có thể nói chuyện giống như một người bình thường. Mộc tinh linh thì cũng biết gọi vài tiếng nãi nãi và mẫu thân.

Nguyên nhân bởi vì bụng của Nhã Phi bắt đầu khá to nên việc quan hệ ân ái của hai người cũng không có tiến hành nữa. Hắn sợ ảnh hưởng đến thai nhi trọng bụng Nhã Phi thế nên trong khi hai người muốn yêu thương thì hắn chỉ xoa bóp là nhiều không dùng cây côn th*t đưa vào người của nàng. Chỉ tội cho Tiểu Y Tiên, mặc dù công pháp tu luyện của nàng có sức kéo dài cực tốt nhưng cùng với Tiêu Sơn ân ái khiến cho nàng mệt đến gần chết.

Ánh sáng thông qua giường chiếu vào cửa xổ. Một đôi nam nữ hoàn toàn lõa thể ôm nhau trên giường. Thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu giống như con mèo con rúc vào trong ngực thanh niên. Hắn đem thiếu nữ ôm lấy, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn thân thể của nàng.

Nhìn thân thể xinh đẹp rúc trong ngực của mình thì Tiêu Sơn cảm giác được trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Tuy nhiên hắn lại nghĩ đến nữ vương Mỹ Đỗ Toa, đôi môi khẽ mở, một hơi thở dài từ trong miệng của hắn ra. Thiếu nữ mở ra đôi mắt nhìn về phía thanh niên nói: “Phu quân, trời đã sáng rồi sao!”

Trên mặt Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng nói: “Tiên Nhi, nữ thần y thế nào dậy sớm như vậy a? Sớm như vậy có phải hay không tiệm thuốc cũng mở sớm như thế này a?”

Ánh mắt Tiểu Y Tiên tràn ngập oán trách nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Khốn kiếp! Cả đêm hôm qua đè người ta ra rồi chàng nói câu như vậy! Thiếp dậy muộn như vậy thì tại ai chứ?”

“Cốp, cốp…” Tiếng gõ từ bên ngoài truyền ra. Sau đó kèm theo một âm thanh cực kỳ ôn nhu nói: “Phu quân, Y Tiên muội muội, hai người còn không dậy a! Ngày hôm nay chúng ta có nhiều việc, hai người định ngủ đến lúc nào a?”

Ngón chỏ Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn hôn nhẹ lên mặt của Tiểu Y Tiên. Khuôn mặt Tiểu Y Tiên xuất hiện sự tức giận. Nàng đưa tay phẩy phẩy mũi khó chịu nói: “Khốn kiếp! Vừa mới sáng sớm miệng chàng hôi như vậy mà còn muốn hôn thiếp!”

“Hừ!” Tiêu Sơn chán nản hừ ra một tiếng lạnh nhạt. Hắn có chút bực mình. Ngày hôm qua sau khi ăn xong thì không nhịn được trực tiếp đè Tiểu Y Tiên lên giường mà tìm vui. Kết quả là quả thực miệng của hắn chưa kịp đánh răng sach sẽ. Thế nên miệng của hắn mới có mùi vị hôi như thế.

Hắn mặc lên cái quần cụt lên người. Tiểu Y Tiên vẫn lười biếng rúc trong chăn không muốn dậy. Tiêu Sơn lắc lắc đầu thở ra một hơi. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy được nàng từ chăn chui ra, bộ dáng giống như con lười sau giấc ngủ tỉnh dậy. Nàng khẽ ngáp một tiếng, Tiêu Sơn lắc lắc đầu cảm thán. Vậy mà trước đây hắn cứ nhận định nàng là ngây thơ ôn nhu hiền thục…

Mở ra cánh cửa, ánh sáng chói đập vào mắt, hắn thấy một thân hình xinh đẹp của một thiếu phụ với cái bụng khá lớn đang đứng ở cửa. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện một nụ cười mê người. Nàng mặc một thân quần áo màu đỏ rộng thùng thình, tay đưa lên nâng cái bụng to tướng. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Nhã Phi!”

Đôi môi câu người và đỏ mọng của Nhã Phi khẽ mở nói: “Phu quân, thiếp mang thức ăn đến cho chàng và Y Tiên muội muội!” Vừa nói Nhã Phi vừa bước vào bên trong.

Thấy được Nhã Phi thì hai má Tiểu Y Tiên đỏ bừng nói: “Nhã Phi tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành!”

“Y Tiên muội muội, buổi sáng tốt lành!” Nhã Phi mỉm cười gật đầu. Mũi của nàng hơi hích hích, trong không khí vẫn tràn ngập mùi mồ hôi và mùi vị dịch giao hoan. Mặc dù trên giường rất sạch sẽ có lẽ Tiêu Sơn dùng pháp thuật hoặc thủy long làm sạch nhưng vẫn không hết mùi. Hai má Nhã Phi hơi đỏ lên.

“Cảm ơn nàng, Nhã Phi!” Hắn gật đầu mỉm cười nhìn về phía Nhã Phi. Nhã Phi trong lúc này đã đi đến bên cửa xổ đem cánh cửa mở ra. Ánh sáng theo đó nhanh chóng tràn vào trong phòng. Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Đúng rồi, mẫu thân đâu! Nếu như có thể chúng ta cũng ăn với mẫu thân…”

Nghe được lời này thì Nhã Phi nhìn về phía hắn nói: “Chàng nói bây giờ là thời gian nào rồi! Mẫu thân đã sớm đem mấy tiểu quỷ ra ngoài dạo phố. Nàng rất thích mấy Tiểu Tinh Linh kia. Nghe nói mẫu thân muốn qua mấy cửa hàng sang trọng mua vài món đồ để làm quà chúc thọ đại trưởng lão!”

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên bóp nhẹ hai cánh mũi. Hắn ngửi được mùi hương thơm trong không khí. Không biết từ bao giờ Nhã Phi đã để một đống đồ lên trên bàn. Nàng mở miệng nói: “Tốt rồi, hai người trở lại đây đi!”

Ngay sau đó hắn mỉm cười gật đầu nói: “Cảm ơn nàng rồi Nhã Phi!” hắn ngồi vào bàn ăn cùng với Nhã Phi hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi cũng lại đây đi!”

Tiểu Y Tiên cũng ngồi vào bàn, ba người tạo ra một khung cảnh gia đình ấm cúng. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn khi thấy được Nhã Phi đang xoa xoa bụng của mình. Nàng nâng thìa lên xem ra giờ này nàng mới ăn sáng cùng với Tiêu Sơn. Hắn thở ra một hơi nói: “Tiểu ny tử này, nàng thật ngốc nghếch a! Tại sao đang mang bầu mà còn nhịn chờ ta cùng ăn cơm. Nàng chẳng lẽ không biết yêu thương bản thân sao? Nếu không yêu thương bản thân cũng phải biết yêu thương tên tiểu quỷ trong bụng nàng còn chưa ra đời nữa chứ?”

Khuôn mặt Nhã Phi xuất hiện một nụ cười, một nụ cười từ ái của một người sắp làm mẫu thân. Nàng đưa tay xoa xoa bụng, một tay kia đưa chiếc đũa gắp lấy một miếng thịt nhẹ nhàng cắn. Khuôn mặt nàng xuất hiện sự bình thản nói: “Phu quân ngốc a, chúng ta vốn là người tu chân! Chúng ta hiện giờ ăn uống rất ít. Tiểu hài tử của chúng ta cần nhiều là thiên địa linh khí cùng với thiên tài địa bảo bổ dáng mà không phải thức ăn bình thường nữa a!”

Nghe được lời này thì Tiêu Sơn mới giật mình quên mật, hắn cười khổ dùng ngón tay chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Hắn đưa chiếc đũa gắp một miếng thức ăn vào trong bát của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên vừa ăn vừa đánh giá cái bụng to tướng của Nhã Phi. Nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Phu quân, chàng nói xem hài tử do Nhã Phi tỷ tỷ sinh ra sẽ giống ai?”

Lời Tiểu Y Tiên vừa ra thì Tiêu Sơn đưa bàn tay lên vuốt ngược tóc của mình. Hắn cười có vẻ cực kỳ gian ác nói: “Tất nhiên nó là sẽ anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu, mỗi cái nháy mắt của nó cũng sẽ làm điên đảo mọi mỹ nữ. Tất nhiên bởi vì nó sinh ra sẽ giống ta mà!”

Đôi môi Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh thường nói: “Chưa từng thấy ai như phu quân!”

Trong bữa ăn mọi người bắt đầu nói chuyện. Tiểu Y Tiên sờ sờ bụng của mình. Thật ra thì nàng đang xem trong bụng của nàng. Một đoàn tinh nguyên màu trắng lóng do Tiêu Sơn bắn vào bụng của nàng đang bao bấy trứng của chính nàng vừa mới rụng. Điều làm cho Tiểu Y Tiên hết sức bực mình đó chính là nhiều lần như vậy, bụng nàng muốn trương lên bởi tinh nguyên của Tiểu Sơn vậy mà không có thành công kết trái. Quả thực kiến cho Tiểu Y Tiên hết sức bực mình.

Bất chợt Nhã Phi từ trong nhẫn trữ vật không gian lấy ra một tập sách. Nàng mỉm cười nói: “Phu quân, đây chính là thông tin của các vị luyện dược sư trong khắp đế quốc Gia Mã. Ngoài ra tên tuổi, sự đánh giá cũng ghi rõ ràng chi tiết!”

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống. Hắn vươn tay đưa ra cầm lấy cuốn sách này. Một tay cầm lấy cuốn sách, hắn cũng không cần thiết phải lật ra xem mà dùng linh hồn lực trực tiếp quét qua. Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nhíu lại sau đó lên tiếng nói: “Theo ghi chép của nàng đúng là có vài người luyện dược sư có thể bồi dưỡng là người bên mình. Tuy nhiên chỗ này có chút chưa đầy đủ?”

Nhã Phi tò mò lên tiếng hỏi: “Phu quân, còn thiếu gì sao?”

Đầu Tiêu Sơn gật xuống, hắn mỉm cười gật đầu nói: ”Còn một phần ghi chép bị thiếu đó chính là tính cách. Chí ít thì lần này ta muốn bồi dưỡng vài tên tiểu tử luyện dược sư có tiềm chất. Không cần thiên phú tốt chỉ cần có cố gắng là được. Chúng ta có thể giúp hắn tẩy kinh phạt tủy nâng cao tiềm chất. Hiện giờ trong tay ta đã nắm giữ được việc sản xuất dị hỏa số lượng lớn.”

“A” Khuôn mặt của Nhã Phi xuất hiện vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên Tiểu Y Tiên lại giống như rất bình thường không có phản ứng khác lạ chút nào.

Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Nhã Phi, chuyện này nàng giữ bí mật thật tốt! Bởi vì nàng là thê tử của ta nên ta mới cho nàng biết mà thôi!”

Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Thiếp biết!”

“Chỉ là…” Ngón chỏ của Tiêu Sơn liên tục gõ gõ giữa trán của mình, khóe miệng hắn cong lên sau đó lên tiếng nói: “Làm sao mà đánh giá nhân phẩm của mấy tên này cho được. Thực sự khống chế linh hồn chưa chắc đã là một việc tốt. Việc này một khi bị lộ sẽ rất nguy hiểm! Nếu như họ có thể tự nguyện thì tốt rồi. Ngoài ra lần này ta muốn không chế công hội luyện dược sư vì chúng ta làm việc!”

Vẻ mặt Tiểu Y Tiên dại ra vì kinh ngạc. Nhã Phi lại bình tĩnh như nước, giống như nàng đã quá quen thuộc với việc này. Nàng suy ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời nói: “Phu quân, nếu vậy chàng hãy đem việc này để cho thiếp!”

Ánh mắt Tiêu Sơn quay về phía Nhã Phi tò mò lên tiếng hỏi: “Để cho nàng!?”

Nhã Phi xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Chàng quên mất thiếp tu luyện chính là Thiên Mị công sao?”

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Không được, ta phản đối! Nàng là lão bà của ta a!” Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Phi xuất hiện mị thuật trực tiếp câu hồn nhiếp phách Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Dù thế nào cũng không được! Nhất quyết không được!” Cây côn th*t của hắn bắt đầu to tướng. Hắn xách quần lên chỉnh cho cây côn th*t trở lại vị trí cũ. Tuy nhiên cây côn th*t vẫn hiện ra to tướng phùng cả quần lên.

“Phu quân!” Giọng âm thanh cực kỳ mê người truyền vào đầu Tiêu Sơn làm cho tinh thần hắn run lên. Hắn nghe được Nhã Phi tiếp tục nói: “Phu quân, thiếp chỉ đi đối phó mấy vị luyện dược sư cấp thấp mà thôi! Chỉ là một mị thuật nho nhỏ mà thôi không có gì đấy! Phu quân ngươi thật nhỏ nhen a! Lần này thiếp chỉ muốn giúp chàng mà thôi. Thiếp sẽ thi triển một loại mị thuật ảnh hưởng đến tâm trí của họ cũng không phải loại mị thuật như trong đầu chàng nghĩ a!”

Nhã Phi còn trực tiếp dụng ra mị âm tác động lên người Tiêu Sơn. Dù cây côn th*t của hắn đã to tướng thì Tiêu Sơn cũng liều chết không chịu. Tiểu Y Tiên bất ngờ cắt ngang hai người nói: “Phu quân, nếu như vậy để ta giúp Nhã Phi tỷ tỷ một tay. Ta sẽ cang chừng tuyệt đối không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra a!”

Không biết từ lúc nào Nhã Phi đã tiến tới gần hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên hạ thể đang phồng rộp của hắn. Khuôn mặt Tiêu Sơn méo lại. Nhã Phi thở một hơi nóng bỏng vào tai của hắn. Tiêu Sơn thở ra hồng hộc nói: “Được rồi, chịu thua các nàng luôn! Chuyện này ta sẽ giao cho hai người các nàng! Nhớ, tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra a!”

“Phu quân ngươi thật là tốt!” Nói xong Nhã Phi nhẹ nhàng hôn lên má của Tiêu Sơn để lại dấu son đỏ chói. Tiêu Sơn lắc lắc đầu cũng không có tiếp tục bàn về vấn đề này. Hai người Nhã Phi và Tiểu Y Tiên nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Cả hai người đều có ý nghĩ trong lòng: “Thiết! Thật sự là nhỏ nhen a!”

Thành Hắc Nham…

Ngày thứ hai, khi ánh mặt trời vừa chiếu xuống mặt đất, Tiêu Viêm cùng với Mạc Ngân đã rời khỏi khách sạn, trước lúc đi ra thuận tthăm hỏi một chút vị trí của luyện dược sư công hội.

Đi bộ sáng sớm trên đường phố, Tiêu Viêm nhớ lại lúc mình hỏi thăm vị trí của luyện dược sư công hội, lão bản lộ ra thần sắc kinh dị cùng nịnh nọt, âm thầm có chút buồn cười cùng cảm thán. Thành Hắc Nham không hổ là một trong những thành thị đứng đầu đế quốc Gia Mã mặc dù lúc này là sáng sớm nhưng trên đường phố vẫn là một cảnh phồn hoa, tiếng người huyên náo, hơn nữa thỉnh thoảng có hộ vệ quân quần áo chỉnh tề đi qua, thanh âm áo giáp va chạm vang lên trên bầu trời buổi sáng, thanh thúy giống như tiếng chuông.

Theo lộ tuyến lão bản khách sạn chỉ, hai người chậm rãi đi qua mấy cái ngã tư đường, quay vòng một hồi lâu, sau đó ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc bằng bạc trước mắt. Phòng ốc ở đây, tạo hình có chút khác biệt. Ngoại hình đại khái nhìn giống như cái dược đỉnh bình thường, xung quanh là các cửa sổ được thiết kế như những lỗ thông hỏa bình thường của dược đỉnh. Phía trên cao của cái đỉnh, là một nắp đỉnh cực lớn, đem tòa nhà này che lấp.

Con ngươi xinh đẹp của Mạc Ngân dừng lại bên ngoài kiến trúc, trên cái biển màu tím làm bằng đàn hương, năm chữ lớn mơ hồ ẩn chứa phong cách cổ xưa, thản nhiên phát ra kim quang nhàn nhạt. Đôi môi đỏ mọng khẽ lẩm bẩm nói: “Công hội luyện dược sư. Đây chính là nơi dành cho luyện dược sư lấy được tư cách sao? Thiết kế thật là kỳ cục a, phu quân!” Nói xong thiếu nữ nhìn sang Tiêu Viêm đang ở bên cạnh.

Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu nói: “Tính, chúng ta cứ vào đó một chuyến là được!” Tiêu Viêm quay ra bên ngoài nhìn phát hiện những người đi qua tòa kiến trúc này, phần lớn đối với tấm biển trên cao ánh mắt thoáng một nét kinh sợ, đương nhiên cũng có một số người qua đường đưa đến những ánh mắt kinh ngạc đối với hai người đang đứng ngây ngốc trước của luyện dược sư công hôi.

Không để ý đến ánh mắt chung quanh, bàn tay Tiêu Viêm khẽ vuốt nhẹ lên huyền trọng xích sau lưng, sau đó mới đi nhanh tới luyện dược sư công hội. Mạc Ngân lẳng lặng ngoan ngoàn bước theo sau Tiêu Viêm.

Đến gần cửa, hai gã hộ vệ đã sớm chú ý đến hai người trước mặt, đưa tay ngăn cản, lớn tiếng nói:”Hai vị, nơi này là luyện dược sư công hội, các ngươi muốn vào phải không ? Có thư do đạo sư của mình cấp không ?”

“Ách? Thư giới thiệu?” Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, trong lòng có chút nghi hoặc hỏi: ”Sư phụ, cái thư giới thiệu là vật gì vậy?”

“Cái này ta cũng không biết. Trên Đấu Khí đại lục từng đế quốc đều có luyện dược sư công hội riêng, hơn nữa quy củ cũng không giống nhau. Ta trước kia cũng ít khi đến Gia Mã đế quốc cho nên không rõ thứ đó là cái gì” Trong giới chỉ, Dược lão cũng ngạc nhiên nói.

Mạc Ngân không xiểm nịnh chỉ là mỉm cười nhìn về phía hai vị hộ vệ nói: “Hai vị huynh đài, phu quân nhà ta muốn vào thi lấy chứng chỉ luyện dược sư có thể sao?”

Nghe được lời này thì hai vị hộ vệ nhíu mày lại. Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp mà thanh thục này ngơ ngác nhìn về phía nhau. Tiêu Viêm phát hiện được hai người này rõ ràng đối với Mạc Ngân nảy lòng có ý dâm. Hắn hừ lạnh một tiếng. Nghe được tiếng hừ lạnh của Tiêu Viêm thì hai tên hộ vệ có vài phần không vui lạnh nhạt đáp lại: “Thứ lỗi nếu các vị không có giới thiệu của đạo sư mình, chúng ta không thể để các vị tiến vào nơi này được…”

“Các ngươi…” Tiêu Viêm cắn chặt hai hàm răng, hắn có vài phần tức giận nhìn về phía hai người.

Bất chợt Tiêu Viêm cảm giác được một làn gió thơm ngát đột nhiên từ phía sau bay tới. Hắn cảm nhận thấy chủ nhân của làn hương phong đó đang đi tới, cũng không có ý né tránh, hơi nhíu mày, Tiêu Viêm đành phải lắc mình ra khỏi cửa.

Tiêu Viêm vừa mới tránh ra, một bóng dáng xinh xắn đã đứng trước mặt hắn, sau đó cũng không chú ý đến Tiêu Viêm đang ở một bên, quay đầu về phía sau dịu dàng nói:”Sư phụ, người nhanh lên một chút!”

Ánh mắt của Mạc Ngân nhíu mày nhìn về phía thiếu nữ này. Một lão già mặc một thân quần áo màu xám cười khổ cúi đầu lắc lắc thở ra một hơi: “Ài! Nha đầu, còn sáng sớm, ngươi vội vã như vậy làm gì? Nói không chừng hiện tại cái lão gia hỏa Phật Khắc Lan chưa dậy cũng nên.”

Dường như nhận thấy ánh mắt đánh giá của Tiêu Viêm, nữ tử quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Viêm phục trang bình thường, mày liễu không khỏi nhíu lại. Nhìn hai gã hộ vệ hừ nói: ”Tránh ra đi, cứ chắn ở cửa như thế.”

”Hắc hắc, Lâm Phỉ tiểu thư hôm nay là tới để khảo hạch nhất phẩm luyện dược sư sao? Áo Thác đại sư không hổ được xưng là một trong những luyện dược sư mạnh nhất Hắc Nham thành, ngắn ngủi trong vòng ba năm, đã làm cho tiểu thư trở thành nột vị luyện dược sư chân chính.” Mặc dù thanh âm thiếu nữ có chút không khách khí, nhưng hai gã đại hán vội vã cười làm lành, sau đó tránh ra tạo một cái thông đạo.

“Yên tâm đi, chờ ta chính thức trở thành một luyện dược sư, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”

Thiếu nữ cười dài nói, chợt ánh mắt tùy ý liếc về phía thanh niên mặc quần áo bình thường bên cạnh. Mặc dù sư phụ cùng phụ thân nàng thường xuyên dạy nàng nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo nhưng nàng đánh giá một chút vị thiếu niên này, vẫn như cũ không phát hiện ra bất kì điểm nào khác thường. Nói về anh tuấn, Hắc Nham thành người anh tuấn hơn hắn có thể xếp thành một hàng dài. Tuy nhiên khi nàng nhìn sang thiếu nữ đứng bên cạnh hắn có chút tò mò. Không ngờ bên cạnh hắn lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Nàng so với mình còn xinh đẹp hơn nhiều. Đứng từ góc độ cùng là nữ giới, trong sát na hai người giao nhao, ánh lửa tóe ra.

“Ai, đi thôi, nha đầu. Hôm nay nhất định phải thành công, nếu không thì sau này lão gia hỏa Phật lan Khắc kia sẽ không bỏ qua việc này để chêu trọc ta…” Lúc này, lão giả phía sau rốt cuộc đã đi lại hướng về phía thiếu nữ cười trêu nói.

“Đại sư Áo Thác” Nhìn thấy lão giả, hai gã thủ vệ đại hán vội vàng cung kính khom người hành lễ.

“Ừ” Gật đầu cười với hai người, lão giả được xưng là Áo Thác đại sư bước từng bước về phía trước, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở hai người đang nhàm chán đứng đợi ở một bên, không khỏi sững người. Bởi vì hai người một người có thực lực đấu sư cửu tinh chỉ thiếu một chút tăng lên đại đấu sư rồi, một người khác lại có thực lực đấu linh nhất tinh. Hai người này tuổi cực trẻ khiến cho Áo Thác hoàn toàn kinh hãi nhất là thiếu nữ kia mặc dù nàng mới vừa bước vào đấu linh mà thôi. Tuy nhiên rõ ràng đấu khí lại hùng hậu không giống như đã dùng đan dược thăng cấp. Loại này chính là thiên chi kiêu tử.

“Yên tâm đi sư phụ, không phải chỉ là luyện chế một viên đan dược thôi sao, đâu có thể làm khó đệ tử thông minh của ngài chứ.?” Lâm Phỉ cười duyên kéo cánh tay Áo Thác, làm nũng nói.

Vị thiếu nữ trong lúc này lên tiếng hỏi: “Đại sư, phu quân của ta muốn tiến vào công hội lấy chứng tỏ thân phận luyện dược sư. Chẳng lẽ nhất định phải có đạo sư hướng dẫn mới có thể tiến vào!?”

Áo Thác quay mặt lại nhìn về phía mấy vị thủ vệ này. Hai người thấy được Áo Thác cau mày tỏ ra không vui. Họ cười khổ mở miệng nói: “Đại sư hai người họ thực sự không có thư giới thiệu của các đạo sư?”

Đầu Áo Thác lắc lắc, hắn thở ra một hơi nói: “Từ nay trở đi nếu như có người muốn vào lấy chứng nhận thân phận luyện dược sư dù không có thư của đạo sư giới thiệu thì các ngươi cũng không được ngăn cản!”

“A” Hai vị hộ vệ có chút ngạc nhiên.

Miệng Áo Thác mở ra mang theo chút khí tức nóng nảy: “Các ngươi còn chưa nghe rõ!”

“Vâng!” Hai vị hộ vệ vội vàng hành lễ!

Trên miệng của Áo Thác xuất hiện một nụ cười bình thản nhìn về phía hai người nói: “Hại vị nếu như hai vị muốn tiến vào công hội luyện dược sư thi lấy tư cách luyện dược sư không ngại có thể đi cùng ta một chuyến!”

Hai người Tiêu Viêm và Mạc Ngân nhìn nhạu gật đầu. Cả hai hướng về phía Áo Thác chắp tay nói: “Đa ta đại sư!”

Trên khóe miệng Áo Thác xuất hiện nụ cười cực kỳ thân thiên nói: “Không có gì! Giúp người là việc nên làm!” Hắn dẫn theo Lâm Phỉ cùng với hai người tiến vào sâu bên trong công hội luyện dược sư.

“Sư phụ, ngươi thân thiện với người khác từ bao giờ thế? Lại còn giúp người là niềm vui? Từ khi nào sư phụ tốt với người khác nhỉ? Đây dường như không phải tính cách của ngài a?” Đi vào trong công hội Lâm Phỉ nghi hoặc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui