Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Hai thiếu nữ bắt đầu liên tục mở miệng đáp trả nhau. Mũi đao gươm tràn ngập khắp nơi. Trong ánh mắt của hai người đếu bắn ra tia lửa. Đại sư Áo Thác lên tiếng nói: “Khụ, khụ… được rồi. Lâm Phỉ, ngươi tiến vào thi đi sắp đến giờ rồi!”

Lâm Phỉ hừ nhẹ xoay người rời đi. Nàng tiến vào trong bãi đã. Tuyết Mị cười lạnh với vẻ mặt châm chọc lên tiếng nói: “Cẩn thận a! Đừng làm nổ dược đỉnh lần nữa!”

Ngọc thủ vỗ nhẹ vào cái dược đỉnh trước mặt, Lâm Phỉ mũi thon hếch lên, hừ nhẹ nói: “Hừ… Lần này nếu ta không bị tiểu nhân làm phiền ta chắc chắn ta sẽ không làm nổ dược đỉnh! Ta sẽ nhẹ nhàng thông qua mà thôi!”

“Ta nghĩ, dù không quấy nhiễu thì ngươi cũng có thể thất bại mà. Mà cái có thể này hình như không nhỏ.” Tuyết Mị cười nhạt nói. Mặc dù biểu hiện của nàng có vẻ lạnh lung, bất quá đối với đối thủ đã cạnh tranh nhiều năm với mình, vẫn như cũ khó có thể giữ bình tĩnh.

“Khụ. Tốt lắm...” Nhìn khảo hạch chưa bắt đầu nhưng mùi vị hỏa dược giữa hai người đã nồng đậm, Phật Lan Khắc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cười với Tiêu Viêm đang ở một bên rồi nói: ”Tiểu tử kia. Ngươi cũng tới nơi đó đi. Ta rất chờ mong biểu hiện của ngươi a. Nhưng nếu như thất bại cũng không có vấn đề gì cả, ngươi còn có rất nhiều thời gian.”

Nghe ý tứ trong giọng hắn, tựa hồ đối với việc Tiêu Viêm thông qua khảo hạch hi vọng cũng không lớn.

Mạc Ngân động viên an ủi nói: “Phu quân, cố lên! Chàng nhất định sẽ qua a! Thiếp tin chàng nhất định sẽ qua…”

Bàn tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạc Ngân, khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười tự tin nói: “Tin ta đi! Chờ ta ở đây!” Nghe được lời này thì Mạc Ngân khe khẽ gật đầu. Trong lúc này Tiêu Viêm cực kỳ tiêu sái đi vào bên trong khu vực sát gần nơi nữ tử Lẩm Phỉ xinh đẹp kia.

Bởi vì phía dưới Tiêu Viêm có một vị thê tử xinh đẹp lại được gần Lâm Phỉ thế nên mấy người đối với hắn cực kỳ ghen ghét. Dù sao Mạc Ngân được đại sư Áo Thác dẫn vào nên không có bất cứ ai dám có ý kiến gì. Tiêu Viêm lắc đầu không thèm nhìn đến mấy ánh mắt ghen ghét của mấy vị trẻ tuổi đồng hành, chậm rãi đi đến bãi đá. Ánh mắt quét ngang qua hai bên, thấy Lâm Phỉ cũng không chú ý đến mình, trong lòng tự an ủi, bắt đầu kiểm tra công cụ trên bãi đá.

Điều kiện cơ bản của nhất phẩm luyện dược sư là phải một mình tự luyện chế ra một loại đan dược. Loại đan dược nào thì có thể tùy theo luyện dược sư công hội đặt ra. Tiêu Viêm cầm lấy một tấm da dê trên bãi đá, sau đó nhìn một chút. Phương thuốc này là một loại đan dược có hiệu quả súc lực, trong thời gian ngắn làm cho người dùng tăng thêm một phần lực lượng. Loại đan dược này, tại nhất phẩm đan dược, cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi như đứng hàng trung bình. Bất quá đối với những người mới, không nghi ngờ gì là có chút khó khăn.

Bàn tay cầm dược phương của súc lực đan, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn sang hai bên, lại phát hiện cơ hồ mỗi người bắt được mỗi dược phương khác nhau, mà xem thần sắc Lâm Phỉ bên cạnh có vẻ đối với đan dược mình phải luyện rất có tin tưởng.

“Lão nhân này cố ý làm khó ta sao?” Trong lòng thầm nói một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm khẽ liếc về phía Phật Lan Khắc đang cười ở đằng xa, sau đó lắc đầu, lần nữa đem ánh mắt trở lại bãi đá.

Trên bãi đá, nguyên liệu để chế tạo súc lực đan chỉ có ba phần, nếu như ai đó chế tạo ba lần không thành, coi như khảo hạch thất bại.

Tuyết Mị bĩu môi lên tiếng nói nhỏ với Phất Lan Khắc ở sau lưng: “Lâm Phỉ nàng ta rõ ràng nhận được một loại đan dược cực kỳ dễ luyện. Đại sư Áo Thác đây là lấy việc công làm việc tư a!” Đại sư Áo Thác ở khá xa nhưng nghe được một chút, lão già trở nên đỏ mặt liên tục ho khan vài tiếng.

Mặc dù Mạc Ngân biết được Tiêu Viêm có cấp bậc luyện dược sư nhị phẩm nhưng là một người nữ nhân của hắn thì trong lòng nàng vẫn cực kỳ lo lắng. Dù biết có một tỉ lệ cực nhỏ hắn sẽ thất bại nhưng nàng vẫn lo lắng. Nàng tin tưởng hắn sẽ qua nhưng lo lắng trong lòng nàng vẫn phát sinh. Thân mình Mạc Ngân run lên. Đại sư Áo Thác ho khan hỏi Mạc Ngân nói: “Thế nào tiểu nữ oa không tin vào trượng phu của mình?”

“A” Mạc Ngân giật mình tỉnh dậy sau đó lên tiếng hỏi: “Không phải! Vãn bối tin tưởng chàng nhất định sẽ vượt qua! Chỉ là lòng vãn bỗi có chút lo lắng!”


Bên cạnh dược liệu có một cái bình màu sắc sáng sủa, nghĩ chắc là dùng để đựng đan dược chế tạo được.

Ánh mắt đảo qua đống đống đồ vật trên bãi đá, Tiêu Viêm trong lòng chậm rãi định thần lại, lấy khả năng của hắn luyện chế cái súc lực đan này không mất mấy công sức, hơn nữa có âm dương hỏa trợ giúp, hắn luyện dược càng như hổ thêm cánh, loại đan dược bậc trung của nhất phẩm luyện dược sư này không đáng để khổ não.

Bởi vì lúc này giám khảo còn chưa tuyên bố khảo hạch bắt đầu, cho nên anh mắt của Tiêu Viêm tùy ý nhìn sang hai bên cạnh. Với năng lực của hắn thì nhìn cách bố trí dược liệu của Lâm Phỉ cũng biết nàng phải làm loại đan dược gì rồi.

“Phục thương đan,... tại sao dược phương của ta lại khó hơn một chút?” Tiêu Viêm trong lòng bất mãn nói. Lấy súc lực đan của hắn so sánh với hai dược phương kia quả là khó khăn hơn rất nhiều.

“Mẹ kiếp, hai lão già này lấy quyền mưu tư...”Bất dắc dĩ không làm gì được, Tiêu Viêm chỉ biết trong lòng hung hăng phỉ báng Áo Thác một phen.

“Kiểm tra xong chưa? Nếu xong rồi thì...Khảo hạch bắt đầu!” Ánh mắt đảo qua trên bãi đá, nhìn thấy không người nào lên tiếng, Phật Lan Khắc vung tay lên, một cỗ kình khí từ bàn tay bay ra, nện mạnh vào thiết chuông ở cuối đại sảnh, nhất thời tiếng chuông thanh thúy vang lên, phiêu đãng trong đại sảnh.

Nghe được tiếng chuông vang lên, trừ bỏ Tiêu Viêm ra ngoài, tất cả thí sinh nhanh chóng áp tay vào hỏa khẩu trên đỉnhcơ thể đấu khí tuôn ra, sau đó phốc phốc vài tiếng dữ dội, bên trong dược đỉnh một ngọn hỏa diễm đã bốc lên.

Sau khi những ngọn hỏa diễm bắt đầu thiêu cháy dược đỉnh, bên ngoài bãi đá dần dần hiện lên một vòng sáng trong suốt, đem toàn bộ thí sinh bao bọc bên trong.

Theo sự xuất hiện của vòng sáng, những tiếng xì xào bên ngoài đại sảnh hoàn toàn biến mất. Mọi người toàn bộ tập trung tinh thần chăm chú nhìn thí sinh bên trong bãi đá, thấy mấy người mới lực khống chế không tồi, mới âm thầm gật đầu.

Đứng ở chỗ bãi đá, Tiêu Viêm nhìn xung quanh phát hiện hỏa diễm bên trong dược đỉnh của mọi người ngoại trừ Lâm Phỉ hơi yếu một chút, còn lại toàn bộ đều có màu đạm vàng. Hiển nhiên thực lực chân thật của bọn họ đều không dưới đấu giả tứ tinh.

Bên trong bãi đá, tất cả mọi người đều đã bắt đầu luyện dược, chỉ có một mình Tiêu Viêm là vẫn đang có chút ngây ngốc nhìn xung quanh. Loại cảm giác này, giống như hạc trong bầy gà, không gây chú ý cho người khác cũng không được.

“Tiểu gia hỏa kia đang làm gì vậy?” Phật Lan Khắc cau mày, trên khuôn mặt xuất hiện nghi hoặc nhìn Tiêu Viêm nói.

“Cái này... không biết.” Áo Thác cũng đồng dạng có chút mê hoặc. Tiểu gia hỏa này, ngay cả nhóm lửa như thế nào không phải cũng không biết sao? Như thế chẳng phải là làm trò cười sao?

“Chẳng lẽ hắn giống như tên kia biến thái đến gần nửa thời gian mới luyện chế nhưng lại là người xong gần như đầu tiên?” Phất Lan Khắc kinh ngạc hô lên.

Mạc Ngân ở bên ngoài thấy thế thì tò mò hỏi: “Đại sư không biết vị mà các đại sư nói ở đây là ai?”

Áo Thác cười khổ lên tiếng nói: “Một tên cực kỳ biến thái tại mười bảy tuổi đã có thực lực của một luyện dược sư ngũ phẩm”


Phất Lan Khắc hít hà một hơi gật đầu đồng ý theo: “Phải là một tên yêu nghiệt!”

Nghe được lời này thì đôi lông mày như lá liễu của Mạc Ngân cau lại, đôi môi đỏ thắm như hoa hơi mở ra, trên khuôn mặt của nàng tràn ngập tò mò và hứng thú: “Hai vị đại nhân chẳng lẽ hắn chính là Tiêu Sơn?”

“A” Vị thiếu nữ Tuyết Mị xinh đẹp ngơ ngác nhìn về phía Mạc Ngân tò mò hỏi: “Vị tiểu thư này, ngươi biết hắn?”

Đầu Mạc Ngân nhẹ nhàng lắc lắc, nàng lên tiếng nói: “Không! Ta không biết hắn! Vừa rồi ở bên ngoài thì vị tiểu thư Nhã Hàm không phải nói với ta có hai người một người tên Tiểu Y Tiên và một người tên là Tiêu Sơn hay sao?” Tuyết Mị nghe được lời này thì khẽ khẽ gật đầu. Nàng cũng không có tiếp tục hỏi nữa.

Lúc này Tiêu Viêm không hề biết sự do dự của hắn đã làm nhiều người chú ý như vậy. Trầm ngâm một hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, bàn tay chậm rãi áp vào hỏa khẩu, trong lòng bất đắc dĩ nói:”Quên đi, hỏa diễm dù đặc biệt một chút thì có sao? Họ cũng không thể đem ta cắt miếng mà nghiên cứu.”

Trong lòng tự an ủi như vậy, đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm bắt đầu tràn ra, rất nhanh xuyên qua kinh mạch, sau đó theo bàn tay, một tiếng vang nhỏ nổi lên, rồi truyền vào trong dược đỉnh.

“Bùng!” Theo một tiếng trầm đục, ngọn lửa trong suốt trong giây lát nhanh chóng bùng lên từ trong dược đỉnh.

Cùng lúc đó, bên ngoài quang mạc, Phật Lan Khắc đang có chút tức giận tiếp nhận chén trà từ trong tay thủ hạ, vừa mới uống một ngụm nhỏ, trong khóe mắt thấy dược đỉnh của Tiêu Viêm bốc lên một ngọn trong suốt, lập tức con mắt trợn trợn tròn, một tiếng“Phốc” vang lên, trà trong miệng toàn bộ bị hắn phun ra ngoài...

Nước trà làm vạt áo ướt nhẹp, nhưng Phất Lan Khắc lúc này không quản đến đó, tay hắn run run chỉ vào hướng Tiêu Viêm, kinh hãi thất thanh nói:”Ngọn lửa này? Dị hỏa?”

Nghe tiếng hắn nói, nhất thời trong đại sảnh đột nhiên tĩnh mịch, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Viêm... Mặc dù là trong suốt hỏa diễm nhưng rõ ràng cảm nhận được hai má khí bàng bạc như ánh trăng cùng với sáng chói đỏ rực. Cảm giác có vài phần quái dị.

“Tên kia... Dĩ nhiên triệu hồi ra được ngọn lửa quái dị, trong ngọn lửa trong suốt lại hòa hai màu trắng bạc và đỏ? Chẳng lẽ là dị hỏa? Sao lại có thể?!” Bên trong đại sảnh, tất cả các luyện dược sư đều khiếp sợ nhìn ngọn lửa kỳ dị đang bùng lên lên tại bên trong dược đỉnh, bởi vì có vòng ánh sáng bảo hộ cách ly cho nên bọn họ cũng không thể xác nhận chính xác được, bất quá loại hỏa diễm có màu sắc này tuyệt đối không phải đấu khí bình thường ngưng luyện ra hỏa diễm đấu khí a!

“Dị hỏa?” Phất Lan Khắc cùng Áo Thác rung động liếc mắt nhìn nhau, chợt nhẹ lắc đầu.

“Có điểm không giống... Hơn nữa, bằng thực lực tiểu gia hỏa này, căn bản khó có khả năng khống chế thuần thục dị hỏa như vậy!” Áo Thác hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang khống chế linh hồn lực, mà theo đó tử hỏa không ngừng bốc lên, trầm giọng nói.

“Đích xác có điểm không giống, dị hỏa khó có thể dễ dàng khống chế như vậy...” Phất Lan Khắc lau nước trà trên râu, trên khuôn mặt vẻ mặt đồng dạng cũng cực kì ngưng trọng.

“Nhưng tại sao hỏa diễm của hắn lại là màu kỳ quái như thế?” Phất Lan Khắc cùng Áo Thác chau mày, trong lòng có hơi chút mờ mịt, bọn họ vẫn chưa bao giờ nghe nói qua, ngoại trừ luyện hóa hỏa diễm của dị hỏa ra thì có loại hỏa diễm có màu như thế này.


“Tiểu gia hỏa này... Không đơn giản, khó trách mới tí tuổi đầu (nguyên là: như thế niên kỉ) liền dám đến khảo hạch nhất phẩm luyện dược sư, nguyên lai là có nền tảng như vậy, xem ngọn lửa trình độ nồng đậm như vậy, thiên phú tu luyện quả nhiên là đáng sợ a!” hơi thở cùng tâm tình chậm rãi hòa hoãn lại, Phất Lan Khắc cảm thán nói.

“Ta đã nói tại sao khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại có chút cảm giác cổ quái, không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này, còn rất thần bí a...” Áo Thác bàn tay nhẹ vuốt chòm râu dài, hướng về phía Phất Lan Khắc cười nói: “Ta đột nhiên rất muốn kiến thức một chút sư phụ hắn a, ta muốn biết đến tột cùng là ai, không ngờ lại có thể dạy dỗ ra một đệ tử ưu tú như thế, ai, cùng hắn so sánh cao thấp, Tuyết Mỵ cùng Lâm Phỉ, đều muốn yếu hơn trong một bậc.”

“Ừm.” Hơi gật đầu, Phất Lan Khắc cười nói: “Hai nha đầu này tranh hơn thua nhiều năm như vậy, hiện giờ lại xuất hiện người thứ hai nam nhân vượt qua các nàng. Sau này cũng tốt, làm cho các nàng biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!”

Tuyết Mị bĩu môi lên tiếng nói: “Hắn mạnh nhưng cũng không qua tên biến thái kia a!”

Áo Thác ở một bên thấy thế chỉ là khẽ mỉm cười. Sau đó đem ánh mắt lần nữa nhìn vào trong quang mạc. Trong miệng nhẹ giọng nói: “Hắn mặc dù có thể điều khiển thuần thục loại ngọn lửa kỳ lạ này. Bất quá luyện đan cũng không phải là chỉ dựa vào hỏa diễm, linh hồn cảm giác lực cùng với nắm bắt hỏa hầu. Các loại dược liệu cần dùng thành phần ít nhiều bao nhiêu, tất cả mọi thứ đó đều là trọng yếu như nhau. Hiện tại vẫn là tiếp tục xem đi...”

Phất Lan Khắc gật đầu. Thân là ngũ phẩm luyện dược sư hắn tự nhiên là biết điều này, cho nên cũng không nói nữa. Ánh mắt cùng tinh thần toàn bộ đều tập trung vào bên trong quang mạc nơi thiếu niên đang luyện chế đan dược. Đầu quay sang Tuyết Mị nói: “Tiểu nha đầu có lẽ đây là một lần học hỏi tốt cho ngươi!”

Tuyết Mị bĩu môi một cái nhưng cũng không có tiếp tục nói. Theo sự im lặng của bốn người bọn họ, trong đại sảnh cũng lâm vào bình tĩnh một lần nữa. Chỉ bất quá ánh mắt đại đa số người ở đây đều vẫn dừng lại tại trên người Tiêu Viêm. Rất nhiều người đều muốn biết vị thiếu niên có thể điều khiển ngọn lửa kỳ dị này được nghi ngờ giống như dị hỏa này tại phân đoạn tiếp theo có thể biểu hiện kiệt xuất như cũ không.

Bị vây trong quang tráo, Tiêu Viêm tự nhiên là không có lòng dạ thảnh thơi chú ý đến bên ngoài đại sảnh bởi vì ngọn lửa kỳ dị mà rối loạn. Ánh mắt đơn giản đảo qua trên bãi đá, rồi không nhanh không chậm tuần tự cho vài loại dược liệu đâu vào đấy tiến vào trong dược đỉnh. Dưới áp của chế linh hồn cảm giác lực hung mãnh, ngọn lửa kỳ di giống như cừu non ôn thuận đem dược đỉnh liền bao vây lại. Sau đó đem các loại tinh hoa từ tài liệu chiếc xuất ra luyện chế súc lực đan.

Tiêu Viêm cứ như vậy mà bình thản chậm chạp luyện chế, bên trong dược đỉnh Súc lực đan đầu tiên đang chậm rãi hình thành.

Mặc dù trong quang mạc Từng thạch thai đều bị quang mạc chia cách ra từng địa phương nhỏ. Bất quá ngọn lửa âm dương viêm của Tiêu Viên thật sự là quá mức khác lạ. Cho nên sau tại thời điểm hắn đem phóng xuất ra không lâu, Lâm Phỉ đều phát hiện ra điều này liền quay đầu nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt các nàng là tử hỏa đang phiêu dật bốc lên. Mỹ mâu đột nhiên trợn to, theo một tiếng rất nhỏ vang dội, trong dược đỉnh của nàng đang chiết xuất dược liệu nhưng dưới một thoáng phân tâm liền bị hỏa diễm thiêu khẽ nhếch cái miệng hồng nhuận, gây ra nhìn Tiêu Viêm khống chế ngọn lửa mang hai màu kia đang giống như cấp bách vừa như hòa hoãn, giống như nóng lại tựa như ôn. Sau hồi lâu đều không khỏi tại trong lòng nhẹ hít một ngụm lương khí.

Mặc dù các nàng cũng không biết loại ngọn lửa này của Tiêu Viêm thật sự là cái gì, bất quá từ trình độ mãnh liệt của ngọn lửa mà nói tuyệt đối khó khống chế hơn so với đấu khí màu vàng đậm của hai nàng.

Song, xem cử chỉ thong dong của thiếu niên trước mặt mà nói, đối với việc khống chế tử hỏa này, hắn cơ hồ từ đầu đến giờ mọi việc đều thuận lợi như ý, mà khống chế lực độ như vậy cho dù là Tuyết Mỵ bước vào nhất phẩm luyện dược sư có chút tâm khí cao ngạo cũng cùng là có vài phầm mặc cảm tự ti.

Ánh mắt Lâm Phỉ từ dược đỉnh của thiếu niên dời lên, cuối cùng giống như thông minh sắc sảo lúc bình thường, đem ánh mắt liếc về phía thiếu niên đang đem tất cả tâm thần đều đầu chú tại bên trong dược đỉnh.

Lúc này trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên vẫn chưa có chút cảm giác khẩn trương nào, trên khuôn mặt bởi vì ngọn lửa bốc cháy lên mà phản quang ra hai màu vàng và bạc nhàn nhạt, bất quá khí chất thong dong phong phạm nhẹ nhàng lại cơ hồ thiếu chút nữa làm cho mọi người cho rằng người trước mặt cũng không phải là là một thiếu niên ngây ngô không đủ hai mươi, mà là một cao cấp luyện dược sư có kinh nghiệm luyện dược phong phú.

Loại khí chất bình hoãn mà thong dong này, Tuyết Mỵ cùng Lâm Phỉ chỉ chứng kiến một thanh niên đã từng có biểu hiện như vậy, mà lúc này, thiếu niên trước mặt lại là làm cho các nàng một lần nữa hồi tưởng lại.

Ánh mắt của Lâm Phỉ ở bãi đá cùng với Tuyết Mị ở phía trong tại giữa không trung thoáng phân vân một chút, đều nhìn ra một phần thất bại cùng cười khổ.“Ai...” Ánh mắt lần nữa đảo qua trên người Tiêu Viêm một vòng, Tuyết Mỵ khẽ thở dài một hơi, ngọc thủ khẽ vén vài sợi tóc bạc trên trán, sau đó thu hồi lực chú ý, sau đó quay sang nhìn về phía Mạc Ngân. Thấy được vẻ mặt tràn đầy tự hào của Mạc Ngân khi nàng quay sát Tiêu VIêm.

“Người này, ẩn giấu thật là sâu... Ta vậy mà cũng nhìn không ra...” Lần nữa liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, Lâm Phỉ nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, lúc trước trong lòng nàng còn đang khỉnh bỉ vì sự tự tin đến tự phụ của Tiêu Viêm lúc này, đã nâng lên thành người có thiên phú kinh khủng. Đẳng cấp cao mà nàng đáng giá coi trọng.

Lắc đầu, nhớ tới tốc độ chuyển biến thân phận này, Lâm Phỉ cũng chỉ biết cười khổ thở dài một tiếng, sau đó đem phần dược liệu dự bị, tuần tự cho vào trong dược đỉnh, bắt đầu lần luyện chế cuối cùng.

Tiêu Viêm đem tất cả tâm thần đầu chú tại trong dược đỉnh tự nhiên là không nhận thấy được hai nàng bên cạnh lúc trước quan sát kĩ chính mình, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm bên trong dược đỉnh.


Tại trong lúc Tiêu Viêm đang ngưng thần, thời gian trôi qua nhanh, không biết dược bên trong đỉnh đan dược quay cuồng sau bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng đã trở nên mượt mà, nhìn đan dược mặt ngoài bóng sáng, Tiêu Viêm mỉm cười, bàn tay chậm rãi thoát khỏi dược đỉnh, mà theo bàn tay rút đi, ngọn lửa hai màu bên trong dược đỉnh cũng chậm rãi tiêu tán.

Ngón tay khẽ bấm trên nắp dược đỉnh, một luồng kình phong bắn xuống, Tiêu Viêm bàn tay nhất chiêu, một quả đan dược màu vàng nhạt từ đỉnh chui ra, sau đó hướng Tiêu Viêm nhanh chóng bay tới.

Bàn tay rất nhanh cầm lên một cái bình ngọc, Tiêu Viêm nhanh chóng giương lên trước người, vậy là quả đan dược vàng nhạt chuẩn xác được thu vào bên trong.

Chậm rãi đem bình ngọc đặt xuống, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên liền phát hiện được tất cả mọi người đều vẫn còn trong thời gian luyện dược. Tiêu Viêm mỉm cười tiến về phía đám người. Tuyết Mị đứng ở bên cạnh Phất Lan khắc tò mò lên tiếng nói: “Thế nào lại nhanh như vậy?”

Phất Lan Khắc cười nói: “Tiểu tử này ẩn sâu thật a!”

Mạc Ngân đứng ở phía dưới thở phào một hơi nói: “Phu quân, không ngờ ngươi thật thành công!”

Tiêu Viêm cười nhẹ vỗ đầu của mình nói: “Đã để ngươi chờ lâu rồi!” Sau đó ánh mắt Tiêu Viêm quay về phía hai người Phất Lan Khắc và Áo Thác hỏi: “Nhờ cậy hai vị đại sư!”

Hai người Phất Lan Khắc và Áo Thác nhìn về phía nhau mỉm cười. Sau đó hai người đi tới trước mặt Tiêu Viêm. Nhìn cử động của Phất Lan Khắc cùng Áo Thác, ánh mắt trong đại sảnh đều là chậm rãi hướng về trên người Tiêu Viêm. Một bên, Tuyết Mỵ cũng là tò mò nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nàng đồng dạng cũng muốn biết, tên này có thể thao túng hỏa diễm thần bí, đan dược luyện ra, sẽ là loại cấp bậc nào?

Thuận tay cầm lên cuộn giấy bằng da dê trên thạch thai của Tiêu Viêm mở ra, Phất Lan Khắc nhẹ liếc mắt một cái, mặt già khẽ biến, kinh ngạc : “Súc lực đan?”

“Ách...” Nghe vậy, Áo Thác cũng sửng sốt, bỗng nhiên chợt hiểu cười nói: “Súc lực đan thế nào mà lại luyện chế nhanh như vậy?”

Nghe được danh tự súc lực đan, Tuyết Mỵ cũng kinh ngạc há hốc miệng, cái khác không nói, chỉ nói ở phương thuốc cấp bậc khó khăn này thôi, nàng muốn luyện chế cũng có thể được nhưng muốn thành công và ra nhanh như vậy thì tuyệt đối không thể nào.

“Sách sách, tiểu tử kia có năng lực a, vậy mà ngay cả súc lực đan cũng có thể thuận lợi luyện chế ra, đan dược này cho dù là một ít nhất phẩm luyện dược sư chính thức, cũng khó có thể luyện chế ra a.” Sợ hãi liếm liếm môi than thở, Phất Lan Khắc đem đan dược trong bình ngọc đổ ra, nhất thời, một quả đan dược sáng bóng màu vàng nhạt nghịch ngợm lăn ra. Đan dược ước chừng bằng một ngón cái, toàn thân vàng nhạt, mơ hồ có một vòng hoa vănbích lục xen lẫn trong đó, giống như khuếch tán một rung động bình thường, nhìn qua có chút kì dị.

“Đan vân...”

Nhìn một hoa văn sóng bích lục nọ, Phất Lan Khắc cùng Áo Thác lần nữa sợ hãi than, luyện chế đan dược, bình thường khi đan dược đạt tới độ tinh khiết cùng sự lộng lẫy lớn nhất mới có khả năng khiến cho đan dược luyện chế xuất hiện loại đan vân này.

“Chúc mừng ngươi, Tiêu Viêm, ngươi thông qua hảo hạch nhất phẩm luyện dược sư.” Đem đan dược bỏ lại bình ngọc, Phất Lan Khắc chậm rãi thở ra một hơi, hướng thiếu niên cười nói.

Đại sư Áo Thác cười nói: “Tiêu Viêm nếu muốn ngươi có thể tiếp tục tham gia kiểm tra nhị phẩm luyện dược sư!”

“Ách... Việc này...” Nghe lời này, Tiêu Viêm mở trừng hai mắt, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Việc này... Ta có thể tiếp tục tiến hành khảo hạch tam phẩm luyện dược sư hay không?”

Dưới giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên, trên khuôn mặt đang mang mỉm cười của Phất Lan Khắc cùng Áo Thác chợt cứng lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận