Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Trong tình thế này thì lão già Mạc Thiên Hành không biết trả lời sao cho phải? Hiện giờ lão có thương thế trong người. Tất cả đám người ở đây đều không có một vị là đấu tông ngoài hắn ra. Cáo nhất chiến lực cũng chỉ đạt đến đấu hoàng đỉnh phong. Trong người Mạc Thiên Hành lại có chứa thương thế, sức chiến đấu của Mạc Thiên Hành chắng qua chỉ đạt đến đấu tông tam tinh. Xem thực lực của lão già kia chắc có lẽ không kém nếu không thì không đời nào lão già này lại có một con thú tọa kỵ là Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, ma thú thất giai sơ kỳ cả.

Mạc Thiên Hành cảm nhận rõ ràng trận đấu này thì phần thắng nghiêng về phía bên đối thủ mà không phải bên hắn. Già đầu như Mạc Thiên Hành biết được trận chiến đấu này, bên hắn hẳn phải thua không thể nghi ngờ. Tuy nhiên Mạc Thiên Hành đâu biết được rằng lão già tiên phong đạo cốt này đang hư trương thanh thế. Thực lực hắn mạnh nữa cũng chỉ đạt đến đấu vương đỉnh phong, nếu kết hợp uy lực chỉ khiêu chiến được với đấu hoàng luc hoặc thất tinh là cùng.

Hiển nhiên Mạc Thiên Hành không có biết được điều này. Hắn nhìn không ra tu vi của lão già trước mặt này. Ban đầu Mạc Thiên Hành cũng có ý định thử thực lực lão già tiên phong đạo cốt mới tới này nhưng hắn nghĩ đi nghị lại thì tốt nhất không nên. Người có khả năng thu phục Tam Trảo Tử Sắc Giao Long không phải là kẻ yếu. Chính vì thế khiến cho Mạc Thiên Hành e dè không dám lớn lối. Hai tay Mạc Thiên Hành chắp lại đối với lão già đang đứng trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long cực kỳ cung kính: “Tiên bối Hồng Quân, tiền bối yên tâm lão phu nhất định sẽ cho tiền bối một cái công đạo!”

Vút, vút… Mấy âm thanh xé gió vang lên. Lần lượt một đám trưởng lão cũng nhanh chóng tụ họp lại trên bâu trời đối mặt với đoàn người của lão già. Ánh mắt lão già tiên phong đạo cốt quét ngang qua mấy người này phát hiện được ba vị trưởng lão của Ma Viêm cốc cũng tập trung tề tựu đông đủ. Mấy người thấy được đoàn người tiến tới cốc thì kinh ngạc há hốc mồm ra. Bởi vì đám người này chiến lực có hai đấu tông và hai đấu hoàng đỉnh phong. Trong đó một đấu hoàng có khí thế mạnh mẽ và đứt quãng giống như hắn có thể đột phá lên đấu tông bất cứ lúc nào.

Đoàn người bay đến thì ngay lập tức cung kính chắp tay lại hành lễ: “Tông chủ!”

“Ồ…” Lão già tiên phong đạo cốt ồ lên một tiếng. Ngay sau đó lão già quay sang nhìn về phía đám người kia một chút sau đó trầm ngâm lên tiếng: “Thực lực không tệ lại có đấu hoàng đỉnh phong. Chỉ là tông chủ Mạc Thiên Hành, thực lực ngươi đang bị thương chỉ có đạt đến đấu tông tam tinh, chắc hẳn chiến đấu với Địa Ma Lão Quỷ nên bị tổn thương đi! Hài…”

Thực lực hai bên chênh nhau không lớn thì có thể phát hiện được thực lực của đối phương. Vừa nãy Tiêu Sơn đã dùng thần thức liên lạc với Tiểu Long Nữ thì nàng cho kết quả về thực lực của Mạc Thiên Hành. Hiện giờ Mạc Thiên Hành thực lực chỉ đạt đến đấu tông tam tinh. Nàng cùng với hắn khi giao đấu khó mà phân ra thắng bại. Lão già tiên phong đạo cốt phất phất nhẹ tay nói: “Thôi thôi… oan có đầu nợ có chủ? Lão phu cũng không thể vô lý hồ nháo được. Tông chủ Mạc Thiên Hành chỉ cần giao ra đám học viên của học viện Già Nam và những kẻ gây ra chuyện này, lão phu sẽ bỏ qua nếu không e rằng hôm nay lão phu nhất định sẽ phải động thủ…”

“Việc này…” Lão già Mạc Thiên Hành nắm tay nhẹ lại, khuôn mặt hơi nhăn lại. Hiện giờ những người tham gia vào việc này mặc dù không phải trực tiếp là người của Hắc Hoàng tông nhưng Hắc Hoàng tông cũng có một chân. Ngay cả chính Mạc Thiên Hành cũng nếm thử phá trinh của vài nữ nhân học viện Già Nam.

Hàng long mày bạc trắng của lão già tiên phong đạo cốt nhăn lại, hắn lên tiếng hỏi: “Thế nào? Tong chủ Mạc Thiên Hành không có ý giao người hay sao?”

Mấy vị trưởng lão trước đây của Ma Viêm cốc đều cúi người hành lễ với Mạc Thiên Hành nói: “Tông chủ!” Tất nhiên ý họ cũng muốn nói với Mạc Thiên Hành xin hãy để ý đến họ mà không muốn giao bọn họ ra.


Trong lòng Mạc Thiên Hành có chút tiến thoái lưỡng lan. Hắn chắp tay đối với lão già tiên phong đạo cốt, bộ dạng cực kỳ cung kính nói: “Tiền bối, lần này quả thực đám người Ma Viêm cốc có làm sai! Tuy nhiên hiên giờ ho đã biết sai trái nguyện đầu nhập Hắc Hoàng tông ta làm lại từ đầu. Dù gì thì họ hiện giờ cũng là người Hắc Hoàng tông chúng ta. Ta khẩn cầu tiền bối giơ cao đánh khẽ. Chúng ta nguyện bỏ ra số tiền lớn nguyện làm bồi thường cho những người mà Ma Viêm cốc đã bắt!”

Khóe miệng lão già tiên phong đạo cốt kia nhếch miệng lên xuất hiện một nụ cười lạnh. Lão già lên tiếng tiếp tục nói: “Bồi thường! Thế nào bồi thường? Những người mà Ma Viêm cốc đã bắt giữ và giết hại. Ta cũng nghe được thanh danh của Ma Viêm cốc có chút không tốt. Học viên nữ của học viện Già Nam nếu như rơi vào tay họ đều sẽ bị họ cưỡng dâm đến chết, có việc này hay không? Những người đã chết ngươi tính bồi thường thế nào? Những nữ nhân bị cướp đi trinh tiết ngươi tính bồi thường thế nào? Lấy mạng đổi mạng sao? Còn là lấy tiền để đổi mạng?”

“Việc này?” Lão già Mạc Thiên Hành nắm lại tay, bộ mặt có chút nhăn nhó lại. Theo như lời của lão già này rõ ràng có chút làm khó hắn. Nếu như hiện giờ Mạc Thiên Hành giao chiến với lão già này hiển nhiên phần thắng không lớn. Tất cả nhìn về phía Mạc Thiên Hành giống như chờ đợi câu trả lời của hắn.

Bàn tay lão già tiên phong đạo cốt chìa ra, ánh mắt của hắn nhăn lại, sát khí bắt đầu tràn ngập ra ngoài: “Trả tự do cho toàn bộ đệ tử học viên, giao ra số người tham gia sự kiện lần này nếu không toàn bộ… Giết!” Từ giết từ miệng lão già gằn ra khiến cho đám người ở đây có chút run rẩy và sợ hãi.

Thấy lão già tiên phong đạo cốt đã quyết ý như thế thì Mạc Thiên Hành khe khẽ thở dài nhìn về phía mấy lão già của Ma Viêm cốc. Mấy lão già của Ma Viêm cốc có chút hốt hoảng, bàn tay vội vã chắp lại hành lễ hô lên: “Tông chủ!”

“Thôi, thôi…” Miệng Mạc Thiên Hành mấp máy, vẻ mặt của hắn trở nên tiếc nuối, lòng bàn tay ngửa lên, ngón tay dựng thẳng lên trời ngăn lại trước mặt đám người trưởng lão Ma Viêm cốc và hắn. Vẻ mặt Mạc Thiên Hành tràn ngập tiếc hận nói ra: “Lão phu cũng có lòng muốn bảo vệ các vị trưởng lão đây. Tuy nhiên có lòng mà vô lực. Hài… Nay các vị làm việc ác như vậy cũng cần một người đứng ra chịu trách nhiệm. Lão phu không thể vì các vị mà hy sịnh Hắc Hoàng tông được.”

Nhất thời đám người trưởng lão Ma Viêm cốc ngây ngẩn nhìn về phía cảnh này. Mạc Thiên Hành tiếc hận thở dài, ngay sau đó hắn chắp tay đối với lão già tiên phong đạo cốt nói: “Tiền bối mặc dù việc này không có liên quan tới Hắc Hoàng tông ta nhưng họ đã nguyện ý đầu nhập Hắc Hoàng tông ta. Ta cũng không thể vì vậy mà bỏ qua họ được, xin tiền bối nếu như ngài muốn trừng phạt họ xin hãy trừng phạt ta đi. Ta nguyện vì họ mà bỏ ra tính mạng của mình… Hy vọng tiền bối có thể tha cho Hắc Hoàng tông ta cùng với họ”

Nói xong Mạc Thiên Hành có chút dưng dưng nước mắt, hắn quay về phía người thanh niên mặc áo bào trắng cười nói: “Nhai Nhi xem ra Hắc Hoàng tông sau này phải giao vào tay con rồi!”

“Phụ thân!” Mạc Nhai nghe được lời này thì kinh ngạc hô lên.

“Tông chủ!” Một lão già kinh ngạc hô lên một tiếng.


Một lão già khác chắp tay nói: “Tông chủ, ngài không thể làm thế được. Ngài không đáng vì đám người đó mà hy sinh.”

“Đúng vậy, không đáng!” Một lão già khác trong Hắc Hoàng tông cũng chắp tay mở miệng nói.

Nhất thời ba lão già trưởng lão trước đây ở Ma Viêm cốc kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Trong lòng họ củ kết đầy đủ mọi thứ. Mặc dù rất có khả năng đây là lời nói dối nhưng họ cũng phải có chút đắn đo. Dù sao thì Mạc Thiên Hành dám nói lời này trước mặt lão già tiên phong đạo cốt bất kể vì cái gì thì Mạc Thiên Hành cũng đáng để họ theo chân.

Tiêu Sơn thường cho rằng những lúc như thế này thì con người sẽ bộc lộ ra những bản chất xấu xa nhất trong người. Ngay cả người yêu gì đó ngày nào cũng hô ta yêu nàng, thiếp yêu chàng hoặc là thiếp, ta có thể nguyện chết vì nàng (chàng). Tuy nhiên thực tế tàn khốc, khi trong tình cảnh này chỉ có những lời chân thật khiến người khác buồn nôn. Mặc dù là thế nhưng có những người có khả năng cực cao. Mà những người này thì Tiêu Sơn nhìn được ra có lẽ Mạc Thiên Hành chính là loại này.

Hắn dám cả gan đứng ra có lẽ trong lòng hắn có một tia gì đó đánh cược tuy nhiên hắn cũng khá thông minh. Nếu như hắn thắng lần này đánh cược như vậy hắn sẽ thu được lòng người rất tốt. Bất kể Tiêu Sơn đồng ý cũng tốt không đồng ý cũng tốt như vậy hắn đều đã đạt được mục đích của mình. Nếu Tiêu Sơn bỏ qua cho hắn vậy là tốt nếu Tiêu Sơn tính cả hắn vào sẽ dẫn đến toàn bộ người ở đây đều với hắn phẫn nộ. Tiêu Sơn tin tưởng rằng người này chắc chắn có thứ đủ để bảo mạng mình.

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên vuốt vuốt chòm râu trắng dài của mình. Hắn gật đầu nhẹ nhàng nói: “Thật khá! Không nghĩ đến được tông chủ Mạc Thiên Hành lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Thật là đáng quý! Tuy nhiên lão phu không thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua được. Chỉ cần tông chủ Mạc Thiên Hành giao ra kẻ chủ mưu cùng với thả tự do cho học viện Già Nam đồng thời làm ra bồi thường, lão phu sẽ tạm thời để xuống việc này thế nào?”

Hai tay Mạc Thiên Hành chắp lại, hắn lên tiếng nói: “Đa tạ tiền bối đã khai ân! Ta có thể trao trả học viên Già Nam lại làm ra bồi thường về phần kẻ chủ mưu…” Ánh mắt lão già Mạc Thiên Hành lướt qua người tứ trưởng lão Ma Viêm cốc đồng thời cũng là đại khách khanh của Hắc Hoàng tông. Mạc Thiên Hành thở dài một hơi nói: “Xin tiền bối có thể tha cho hắn một mạng. Ta vô cùng cảm kích tiền bối!”

“Hahahaha…” Bất chợt lão già mặc y phục cũ kỹ kia cười lớn. Trên đầu lão già tóc đã khá bạc. Hắn nhìn về phía Mạc Thiên Hành cười nói: “Tông chủ Mạc Thiên Hành, ngươi diễn kỹ không tệ chút nào! Cuối cùng ngươi vẫn lấy ta ra làm kẻ chết thế đúng không?”

Đầu lão già Mạc Thiên Hành nhẹ nhàng lắc lắc, cái miệng hắn chu ra: “Đại khách khanh trưởng lão, vụ việc này do ngươi làm ra, ta cũng không thể bao che được. Tuy nhiên ta tin tưởng được tiền bối ở đây là người đại lượng nhất định sẽ tha cho ngươi một cái mạng…” Lời nói của Mạc Thiên Hành đầy chính khí mà lại hiên ngang khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Tất nhiên nhiều người nhìn ra được giả tạo, nhiều người không có nhìn ra nhưng tất cả đều khâm phục hắn dù nghĩ hắn là người giả tạo còn là người nặng tình nặng nghĩa.


Miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên nhè nhẹ, hắn không nghĩ tới Mạc Thiên Hành lại có thể diễn kỹ tuyệt với như vậy. Rõ ràng đây chính là lấy tiến làm lui. Tiêu Sơn hiện giờ nếu như xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng danh dự cùng mặt mũi của mình. Nói trắng ra là Mạc Thiên Hành thường thường đánh vào điểm yếu mặt mũi của các cường giả. Đáng tiếc Tiêu Sơn không có được điểm này.

Đầu lão già mặc áo cũ kỹ nhẹ nhàng lắc lắc, hắn cười nói: “Tông chủ Mạc Thiên Hành, ngươi quả là người vô sỉ nhất mà ta từng gặp. lão già Địa Ma Lão Quỷ chết vào trong tay ngươi cũng không oan. Hiện giờ đạt được mục đích ngươi không tiếc hy sinh lão phu sao?”

Mạc Thiên Hành nhẹ nhàng lắc lắc đầu hắn cười khổ nói: “Không phải không tiếc mà là có tâm vô lực. Ta không nghĩ tới được việc mà đại khách khanh trưởng lão ngươi làm lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu không bởi vì công việc trong cốc bận rộn mà ta không để ý được, ta đã sớm ra tay ngăn cản rồi!”

“Hahaha…” Lão già mặc áo cũ kỹ cười lớn nói: “Một đám người vô sỉ! mặc dù lão phu bắt người học viện Già Nam về là không sai! Nhưng có ai trong đám người các ngươi tự nhận mình không có chơi qua nữ nhân của học viện Già Nam. Đừng cho ta không biết các ngươi đã chơi chết bao nhiêu nữ nhân của học viện Già Nam. Lão phu khinh thường các ngươi. Hiện giờ các ngươi lại đem lão phu ra làm người chết thế. Thật là buồn cười. Hahaha…”

Nhất thời đám người ở đây đều im lặng. Sắc mặt của họ có người cúi xuống không dám trả lời lão già đại khách khanh trưởng lão. Mấy lão già ở đây có lão già nào từng không phá trinh vài nữ nhân học viện Già Nam? Có lão già lão không từng chơi nữ nhân khiến nữ nhân bị chơi quá nhiều mà chết? Có lão già lão không có hứng thú biến thái như họp vào với nhau cũng chơi nữ nhân? Số lượng không có sợ rằng không có vượt qua năm đầu ngón tay.

“Muốn lấy mạng lão phu thì đến đây!” Đột nhiên bàn tay lão già đại khách khanh trưởng lão đánh ra một quyền cực mạnh về phía Tiêu Sơn khiến cho hắn giật mình. Cú đấm mang theo hắc khí đen xì đánh về phía người của hắn.

Ngay lập tức đám người hộ vệ Tiêu Sơn đứng ra ngăn cản. Thanh Viêm tung ra một quyền chứa ngọn lửa màu xanh. Ngọn lửa màu xanh lam biến thành một hỏa cầu mạnh mẽ đụng lên nắm đấm. Tiểu Long Nữ cũng há miệng phun ra một luồng phong lốc mạnh mẽ hỗ trợ ngọn lửa đem ngọn lửa gia tăng uy lực nện thẳng về phía nắm đấm khổng lồ màu đen.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Nhất thời đám người ở đây đều kinh hãi. Họ cảm giác được khí thế của đại khách khanh trưởng lão bắt đầu tăng lên ngùn ngụt. Mạc Thiên Hành kinh hô há hốc miệng kêu lên: “cường giả đấu tông! Làm sao đại khách khanh trưởng lão lại đạt đến cường giả đấu tông?”

Ánh mắt Tiêu Sơn co rụt lại. Hắn thấy được tà áo của lão già mặc y phục cũ kỹ kia bắt đầu căng phồng lên, khí thế hắn tăng lên ngùn ngụt. Khí thế mạnh mẽ tản mát ra ngoài khiến cho lòng người cảm nhận được sóng dậy. Từ người hắn bắt đầu tràn ra khí màu đen. Hắn trực tiếp đạp chân trên không trung. Đằng sau hắn một đôi cánh lớn đã hoàn toàn biến mất. Hắn có khả năng, năng không phi hành.

Trong lòng Tiêu Sơn không khỏi run lên, hắn không nghĩ được trần đấu này lại ra khỏi một kết quả như vậy. Theo như hắn phỏng đoán thì rất có thể cường giả đấu tông chẳng qua chỉ có một Mạc Thiên Hành như vậy hắn không cần đấu cũng có thể đảm bảo dễ dàng đem đám người học viện Già Nam cứu thoát. Xem ra hắn đã nhầm tai hại, hoàn toàn tính toán sai rồi!


Khí thế vụ nổ lan tràn ra khiến cho tất cả đám người ở đây đều phải lùi lại. Tiểu Long Nữ cũng phải điều khiển thân mình lùi lại tránh vụ nổ. Đám người nhanh chóng tọa hạ xung quanh Tiêu Sơn đề phòng. Mặc dù trên mặt biểu hiện bình tĩnh nhưng trong lòng Tiêu Sơn đã tràn ngập sóng động. Bàn tay hắn đưa ra nắm chặt lấy tay Tiêu Ngọc dùng thần thức truyền âm: “Ngọc Nhi, không cần chống cự, ta đưa ngươi đến một nơi an toàn được chứ?”

Đầu Tiêu Ngọc nhẹ nhàng gật xuống. Ngay sau đó Tiêu Ngọc trực tiếp biến mất tại trên lưng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Ánh mắt Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía lão già mặc quần áo cũ kỹ phía trước đang đứng thẳng ở hư không.

Lão già mặc quần áo cũ kỹ cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Thì ra thực lực của ngươi không quá manh mẽ như ta nghĩ. Thiếu làm cái bộ dạng cao ngạo ấy đi? Nếu không vừa rồi đòn tấn công của ta ngươi đã không cần nhờ hai con thú hộ vệ của ngươi bảo hộ ngươi. Sau đó chúng còn theo bản năng vây ngươi vào trung tâm làm hộ vệ. Mặc dù ta không có cách nào nhìn ra tu vi của ngươi nhưng ta nghĩ rằng tu vi của ngươi không quá cao đi! Ta đoán đúng chứ?”

Lời này nói ra làm cho Mạc Thiên Hành có chút bàng hoàng. Toàn bộ đám người ở đây đều nhìn về phía Tiêu Sơn nghe hắn trả lời tuy nhiên Tiêu Sơn lại không đáp lại lời nào. Mạc Thiên Hành run run cả thân thể sau đó quay về phía lão già mặc quần áo cũ kỹ lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể? Mạnh hơn đấu tông ngũ tinh là đấu tông lục tinh, thất tinh còn cao hơn?”

Lão già mặc áo xám chỉ mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Có lẽ trong người ngươi có bảo vật che dấu tu vi đi! Tuy nhiên lão phu khẳng định tu vi của ngươi không cao như ngươi biểu hiện ra. Để lão phu xem thực lực của ngươi đến mức nào!”

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn cười nói: “Tùy thời hoan nghênh!” Cơ thể Tiêu Sơn ngay lập tức lóe sáng. Một bộ giáp cực kỳ xinh đẹp phát ra năm màu sắc trực tiếp bọc lên cơ thể của Tiêu Sơn. Hắn đứng trên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, ngọn gió khiến cho quần áo của hắn bay phần phật.

“Hừ…” Lão già mặc quần áo cũ kỹ tụ lượng đấu khí vào bàn tay. Ngay sau đó tay hắn đánh ra một trảo. Một trảo màu đen bốc ra hắc khí ngùn ngụt bay về phía người lão già tiên phong đạo cốt và Tam Trảo Tử Sắc Giao Long.

Bàn chân Tiêu Sơn đạp lên đầu Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, thân mình hắn trong lúc này phiêu phù trong không trung. Hắn có thể ngự không phi hành rõ ràng biểu tượng cho cường giả đấu tông. Tiểu Long Nữ cũng uốn mình tránh thoát được một chiêu này.

“Hừ…” Lão già mặc quần áo cũ kỹ nhìn cảnh này thì hừ lạnh một tiếng. Trong tay áo hắn đột nhiên bắn ra một đoạn xích màu đen. Đoạn xích này trực tiếp vòng lên trên công kích Tiêu Sơn.

Thấy được cảnh này thì hai lão già trưởng lão của Ma Viêm cốc trước đây há hốc miệng nhìn về phía cảnh này. Mấy người khác ngay lập tức xin ý kiến của Mạc Thiên Hành. Họ vội vã hô lên: “Tông chủ chúng ta làm gì đây?”

Ngay lập tức Mạc Thiên Hành ngắt lời: “Chờ… chờ đến khi đám người này đã phân ra thực lực. Nếu bên nào mạnh hơn ta sẽ giúp bên ấy!” Trong lòng Mạc Thiên Hành cũng tràn ngập sóng động. Hắn không nghĩ đến tứ trưởng lão cũng là một cường giả đấu tông còn cao hơn cả hắn. Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao như vậy. Dù thế nào đi nữa thì hắn nhất quyết phải giải quyết việc này cho tốt nếu không di hại khôn lường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận