Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Trên một khi nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nam nhân khá lớn tuổi mặc một thân quần áo màu bạc trắng. Hắn ngồi đả tỏa, hai mắt nhắm nghiền lại, mà theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình lão già sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp...

Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị lão già hấp thu vào trong cơ thể, hắn chậm rãi mở hai tròng mắt, màu xanh lấp lóe trong đôi mắt, mái tóc của lão bay nhẹ trong gió. Lão khe khẽ thở dài ra một hơi…

Trong lòng lão già lúc này đầy những suy tư. Hắn không biết phải nói sao cho phải. Thời gian trước có gặp lại lão thì tông chủ đã nói: “Chấp sự Cát Diệp, ngươi không cần lo. Trận chiến giữa ngươi và Tiêu Sơn của Tiêu gia ta đã giảng hòa rồi. Nếu như ngươi muốn có thể không cần đánh!”

Cát Diệp nghe được mấy lời này từ chính miệng Vân Vận nói thì trong lòng cũng tràn đầy phức tạp. Hắn cảm giác được mình già đi mấy tuổi. Hắn mở miệng nói: “Xem ra mình thực sự già rồi a!” Hắn vẫn nhớ ba năm trở lại từ Tiêu gia trong đợt từ hôn đó. Người thiếu niên quật cường đứng trước mặt của hắn. Hiển nhiên trong lòng Cát Diệp đã từng nổi sát ý với người thiếu niên này. Có lẽ có những lúc hắn muốn giết chết người thiếu niên này từ trong trứng nước để đảm bảo không giữ lại mỗi họa cho Vân Lam tông.

Một chiếc xe hoa lệ đang đi trên đường cái lớn. Khi thấy chiếc xe ngựa này thì nhất thời đám người trên đường vội vã tránh đường không có dám tiếp cận gần. Trên chiếc xe ngựa hoa lệ có một kỳ hiệu hình mây kiếm.

Một thanh niên anh tuấn nhưng cả người của hắn đều là vết thương nằm ở trên xe ngựa. Một thiếu nữ với khuôn mặt tái nhợt, hắn có chút khàn miệng nói: “Chấp sự Cát Diệp, sư huynh Mặc Lê không sao chứ?”

Cát Diệp mở miệng nói: “Thiếu chủ yên tâm, ta đã cho hắn uống một viên bảo mệnh đan do chính đan vương Cổ Hà luyện chế. Chắc chắn sẽ không có việc gì!”

Nghe được lời này thì Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, tuy nhiên trong mắt của Nạp Lan Yên Nhiên xuất hiện có chút ảm đạm. Nàng không nghĩ rằng lần này tới nơi này nàng lại bị một thiếu niên so với tuổi của nàng còn nhỏ hơn dễ dàng đánh bại. Hai tay của Nạp Lan Yên Nhiên hơi siết lại.

“Hài…” Cát Diệp khe khẽ thở dài một hơi nói: “Thiếu chủ Yên Nhiên việc này chúng ta không gấp được. Hiện giờ thiếu chủ lên luyện tập cho tốt. Ta tin tưởng thiếu chủ không phải là người bình thường. Sẽ sớm có một ngày thiếu chủ có thể lấy lại được uy danh của Vân Lam tông chúng ta!”

“Khụ, khụ…” Một tiếng ho khan vang lên trong xe ngựa. Đám người ở đây nhất thời ngoảnh sang thì thấy được một thanh niên đang liên tục ho khan vài tiếng. Hắn ho sa một cục máu đen. Cát Diệp có chút cẩn thận lấy ra một tấm khăn trắng vì thanh niên lau đi máu bầm.

Cát Diệp thở phào ra một hơi nói: “Nôn ra máu bầm là tốt rồi!”

Nạp Lan Yên Nhiên nhìn về phía nam nhân anh tuấn này thì mở miệng hỏi: “Sư huynh Mặc Lê, ngươi tốt hơn chưa?"

Mặc Lê thở ra hổn hển đáp lại: "Ta không có việc gì, sư muội Yên Nhiên, ngươi không cần lo lắng!"

Nạp Lan Yên Nhiên có chút cảm giác có lỗi. Nếu như không phải vì mình thì Mặc lê đã không bị thương. Nàng mở miệng nói: "Sư huynh Mặc Lê, lần này làm phiền người. Ta không nghĩ chuyến đi lần này lại khiến cho ngươi trở nên như vậy!”


“Đáng chết!” Hai bàn tay của Mặc Lê nắm lại sau đó vỗ mạnh xuống sàn nhà. Hắn khe khẽ cắn răng lại sau đó hừ nhẹ một tiếng nói: “Tên khốn kiếp. Chỉ một Tiêu gia nho nhỏ cũng dám động đến Vân Lam tông chúng ta. Hừ, hừ…” Trong mắt của Mặc Lê lóe ra một tia sát khí. Hiển nhiên trong mắt hắn có chứa sát khí tràn ngập. Dường như hắn muốn ăn tươi nuốt sống người khác trong lúc này.

Thấy được vẻ mặt như vậy của Mặc Lê thì Cát Diệp nhăn mày lại sau đó khuyên bảo lên tiếng: “Mặc Lê, ta khuyên ngươi không được hành động lỗ mãng. Tiêu gia không có đơn giản như bề ngoài ngươi nghĩ!”

Lời này Cát Diệp rót vào tai khiến cho Mặc Lê nhăn mày lại, tuy nhiên hắn mỉm cười nói: “Chấp sự Cát Diệp yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ!” Nụ cười tà của hắn hiển nhiên khiến cho Cát Diệp nhăn mày lại. Hắn chỉ khe khẽ thở dài một hơi.

Cát Diệp trong lúc đó khi mà hắn đối mặt với thiếu nữ xinh đẹp. Trong mắt thiếu nữ bốc lên ngọn lửa màu vàng kim đáng sợ kia thì Cát Diệp cũng cảm giác được có thứ gì đó khóa chặt mình lại. Cái uy áp này chính là so với tông chủ Vân Sơn của Vân Lam tông cũng không kém chút nào. Từ lúc đó Cát Diệp mới biết rằng mặt ngoài Tiêu gia không có đơn giản như thế.

Quả như Cát Diệp nghĩ, khi mà Mặc Lê trở về thì ngay ngày hôm ấy có cường giả đấu hoàng đỉnh phong tiến vào Mặc gia thăm viếng. Ngay hôm sau Mặc Lê bị gia chủ Mặc gia cấm túc ở nhà không cho bước chân ra ngoài.

Chính Cát Diệp cũng từng có ý định có hay không báo cho tông môn để cho tông môn sai phái người đem thiên tài như vậy chém chết từ trong trứng nước. Tuy nhiên Cát Diệp may mắn nén được cơn giận mới suy nghĩ sáng suốt lại.

Hiện giờ Cát Diệp ngồi trên đỉnh núi chỉ cảm khái thở dài ra một hơi. Hắn may mắn là lựa chọn yên lặng quan sát mà không phải tìm người bóp chết Tiêu Sơn. Hiện giờ bất kể thế nào đi nữa thì Vân Lam tông cùng với Tiêu gia dù quan hệ không tốt nhưng cũng không phải là không có biến chuyển.

Lão sống nhiều năm như vậy sao không có nhìn ra quan hệ của tông chủ Vân Vận cùng với Tiêu Sơn của Tiêu gia. Nhiều lần mẫu thân của Tiêu Sơn tìm Vân Vận nói chuyện hiển nhiên lão đầu cũng nhìn ra được gì đó. Bất kể thế nào đi nữa thì việc này cũng là một việc tốt.

Thực lực của Tiêu Sơn hiện giờ khiến lão già nhìn không ra được. Hắn hiển nhiên không biết được thực lực Tiêu Sơn là mạnh bao nhiêu. Hiện giờ trận chiến giữa hắn và Tiêu Sơn chỉ là trên ý nghĩa. Có lẽ trên sân đấu thì Cát Diệp cùng Tiêu Sơn chỉ là tiến hành có lệ. Với quan hệ của Tiêu Sơn và tông chủ Vân Vận thì rất khó mà nói rõ quan hệ của họ như thế nào! Già đầu như Cát Diệp sao không nhìn ra được tình cảm tông chủ Vân Vận dành cho Tiêu Sơn. Chỉ là quan hệ giữa tông chủ Vân Vận và đại sư Cổ Hà của Vân Lam tông…

Một nam nhân có vài phần anh tuấn mặc một thân y phục áo bào của Vân Lam tông ngay lập tức chắp tay lại hành lễ nói: “Chấp sự Cát Diệp!”

Đầu lão già Cát Diệp quay về phía người thanh niên anh tuấn này hỏi: “Cát Hiệp, ngươi có việc gì hay sao?”

Cát Hiệp mở miệng nói: “Chấp sự Cát Diệp, lão tông chủ Vân Sơn cho mời ngài!”

“Cái gì?” Nghe được lời này thì Cát Diệp nheo mắt lại kinh ngạc. Hắn nhớ được tông chủ Vân Sơn vẫn lo lắng bản thân không có cách nào tấn cấp đấu tông. Hiện giờ tông chủ đã đóng tử quan chỉ có việc đại sự nguy hiểm đến tông môn thì Vân Sơn mới xuất quan. Chấp chính Vân Lam tông hiện nay chính là Vân Vận. Vân Sơn cho triệu tập Cát Diệp phải chăng vì tông môn gặp nguy hiểm hoặc là Vân Sơn đã đột phá đấu tông.

Cát Diệp khuôn mặt biến ảo không ngừng, lão sờ vào râu của mình sau đó nói: “Nhanh… nhanh đưa ta tới gặp lão tông chủ!”


“Vâng!” Người thanh niên khom người hành lễ với Cát Diệp.



Ngồi trên đại điện cao là một lão già tóc bạc. Bóng trắng thân khoác một cái nho sĩ trường bào đang ngồi uy vũ trên ghế cao của đại điện. gió.Cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, khuôn mặt lão không có đến môt nếp nhăn mà ngược lại làn da như một khối ngọc trơn nhẵn. Nếu không phải mái tóc dài màu bạc kia, người ta còn nghĩ rằng lão rất trẻ.

Một lão già mặc áo bào nguyệt tiến vào bên trong, hắn ngay lập tức ngơ ngác nhìn về phía lão già. Sau đó hai tay hắn cung kính nói: “Lão tông chủ!”

Trên khuôn mặt của Vân Sơn xuất hiện một nụ cười vô cùng thư thái. Hắn phất tay nói: “Cát Diệp, được rồi! Ngươi không cần đa lễ như vậy.”

Cát Diệp ngơ ngác nhìn về phía Vân Sơn sau đó mới tò mò hỏi: “Lão tông chủ, ngài… ngài đột phá đấu tông!”

Đầu Vân Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn lên tiếng nói: “May mắn đột phá mà thôi! Ngươi cũng không khác gì. Nhiều năm như vậy đã tiến vào đấu vương rồi còn gì. Ta không nghĩ được thiên phú ngươi không tệ, Cát Diệp!”

Hai tay Cát Diệp chắp lại, hắn mỉm cười nói: “May mắn mà thôi! Với lão tông chủ thì không đáng nhắc tới.” Sau thì Cát Diệp thở phào ra một hơi sau đó lên tiếng nói: “Lão tông chủ đột phá lên đấu tông, đây mới là phúc của Vân Lam tông chúng ta. Tông chủ, chúc mừng ngài!” Nghe được lời của Cát Diệp thì Vân Sơn nhẹ nhàng gật đầu xuống. Tuy nhiên Cát Diệp có chút tò mò ngẩng đầu sang thì phát hiện được không ngờ hầu như các đại trưởng lão trong tông cũng ở nơi này.

Hai mắt Vân Sơn nheo lại, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, Vận Nhi không có ở nơi này sao? Còn có Nạp Lan Yên Nhiên nữa, nàng cũng không có ở Vân Lam tông?”

Một lão già đứng trong hàng ngũ trưởng lão nói: “Lão tông chủ, hiện giờ có lẽ tông chủ đã tới gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thiếu chủ Nạp Lan Yên Nhiên thì đã trở về Nạp Lan gia.”

Nghe lời này của lão già thì Vân Sơn nheo mày lại. Hắn biết được Nạp Lan Yên Nhiên trở lại trong gia tộc cũng không có lạ gì nhưng còn Vân Vận, tại sao nàng lại tới gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đây? Vân Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Vân Vận, nàng ta làm gì ở gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!?”

“Khụ, khụ…” Mấy lão già nhìn về phía nhau, bất đắc dĩ Cát Diệp ho khan vài tiếng sau đó nói: “Việc này cụ thể là…” Cát Diệp cười khổ đem việc này vắn tắt giảng giải ra ngoài. Nghe thấy mấy lời này thì mấy lão già ở đây cau mày lại. Dường như những lời của Cát Diệp có xu hướng tâng bốc người thiếu niên tên Tiêu Sơn kia thì phải.

Ngay cả Vân Sơn cũng nheo mắt lại, ngay sau đó hắn bĩnh thản đáp lại: “Nếu là như vậy thì lão phu cũng không cấm kỵ. Nếu hắn thật sự là một người có tài như thế vậy thì Vân Lam tông kết minh với hắn cũng không phải là không thể nào!”


Cát Diệp chắp hai tay nói: “Tông chủ anh minh!” Trong lòng Cát Diệp thở phào ra một hơi. Bất kể thế nào đi nữa thì quan hệ của hắn cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng có qua lại. Lần trước Cát Diệp được Tiểu Y Tiên cứu chữa một mạng, hắn không thể không ra mặt nói tốt cho Tiêu Sơn một câu. Ngoài ra Cát Diệp cũng có chút khen ngợi vì tính quật cường của Tiêu Sơn. Có lẽ trong lòng hắn, Tiêu Sơn nên là bạn mà không nên là địch.

“Được rồi!” Vân Sơn nhẹ nhàng phất tay một cái, hắn cười một cách bình thản nói: “Vân Lăng, Cát Diệp. Lần này ta có việc nhờ đến hai người các ngươi!”

Một lão già mặc y phục Vân Lam tông, mái tóc trắng như cước đứng ra chắp tay nói: “Mời tông chủ phân phó!”

“Khụ, khụ…” Lão già Vân Sơn đưa tay nắm lại đặt lên miệng của mình. Hắn lên tiếng nói: “Hiện giờ Tiêu gia giữ hai món đồ mà ta muốn. Đó là một mảnh cổ ngọc được truyền thừa từ đời tộc trưởng từ đời này qua đời khác. Một món khác là một viên ngọc trong suốt hình cầu có hình dáng một con dê ở bên trong. Mấy món đồ này thì tộc trưởng giữ lại cũng không có gì dùng. Hai người các ngươi hãy đi đến Tiêu gia một chuyến đem hai thứ này lấy về. Mang theo một số đan dược và công pháp đổi lại. Không tiếc đổi lại hai thứ này!”

Mấy lão già nghe thấy vậy thì nhăn mặt lại. Hai món đồ này rõ ràng không đáng đối với Tiêu gia lại đối với tông chủ có hiệu quả. Mặc dù trong lòng mấy lão rất muốn hỏi một câu thứ đó có tác dụng gì với ngài nhưng mấy lão thành tinh không có ai dám hỏi. Cát Diệp cùng với Vân Lăng chắp lại tay nói: “Vâng!”

Lão già Vân Sơn phất tay một cái: “Được rồi, nếu như không có việc gì quan trọng đặc biệt với Vân Lam tông thì đừng gọi ta xuất quan. Ta sẽ tiếp tục tu hành!”

“Vâng!” Một đám lão già cực kỳ cung kính. Vân Sơn rất bình thản phất nhẹ tay áo đi xuống đại điện rời đi. Ngay sau đó hắn trực tiếp phóng về phía sau núi của Vân Lam tông. Nơi mà hắn chuyên tu hành.

Bất chợt một âm thanh vang lên khàn khàn khen ngợi: “Vân Sơn, ngươi làm tốt lắm!”

Vân Sơn cũng không có phản ứng gì nhiều, hắn chắp tay nói: “Đa tạ hộ pháp đã khen ngợi! Đây là việc ta cần phải làm.”

“Ừm…” Âm thanh khàn khàn lại truyền vào tai hắn: “Nếu như có việc ta sẽ cần các ngươi Vân Lam tông làm việc giúp!”

Hai hàng lông mày trắng của Vân Sơn nhăn lại, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Đại nhân, ta thực sự không hiểu. Với thế lực mạnh mẽ đứng đằng sau ngài thì dễ dàng đưa một tay là diệt gọn Tiêu gia. Ngài vì sao lại dùng cách cầu hòa như vậy?” Trong lòng Vân Sơn tràn ngập không hiểu.

Đáp lại hắn là một âm thanh khàn khàn: “Vân Sơn, ngươi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi dưới Hồn Điện chúng ta mà thôi! Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng không có cách nào nhìn xa như vậy. Vũng nước đục này không phải là ngươi có thể tham gia. Nếu như việc gì cũng sử dụng được lực lượng có thể giải quyết thì mọi việc đã không rắc rối như chúng ta nghĩ. Đại lục đấu khí này rộng lớn hơn ngươi nghĩ nhiều!” Sau đó giọng nói này biến chuyển thành tức giận: “Còn nữa, Vân Sơn, ta cảnh cáo ngươi lần sau tốt nhất không nên hỏi nhiều. Phía trên làm việc không phải những người thấp kém như chúng ta có thể hỏi nhiều!”

“Vâng!” Vân Sơn khom người lĩnh mệnh.



Đứng ở một mảnh núi xanh, một lão già mặc y phục màu trắng. Lão già này chính là một trong những trưởng lão của Vân Lam tông. Tuy nhiên bộ dạng của hắn rất bình thản giống như không có việc gì. Khi mà hắn đã bay ra khá xa Vân Lam tông thì trong lúc này hắn lấy ra một cái ngọc giản nhẹ nhàng bóp vỡ.


Một lão già từ trong ngọc giản bay ra, hình ảnh có chút lờ mờ. Ngay sau đó lão già mặc y phục màu trắng cực kỳ cung kính với lão già này nói: “Đại nhân!”

Lão già từ ngọc giản bay ra nheo mắt lại tò mò hỏi: “Có chuyện gì gấp hay sao?”

“Bẩm đại nhân, việc ngài lưu ý ta đã có chút phát hiện. Quả thực có việc!” Lão già mặc y phục màu trắng cực kỳ cung kính nói.

Khóe miệng lão già hơi nhếch lên, hắn lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng, mau báo cáo đi!”

“Bẩm…” Lão già mặc y phục màu trắng cực kỳ cung kính. Lão lên tiếng nói: “Ngày hôm nay lão tông chủ Vân Lam tông là Vân Sơn đã xuất quan. Vân Sơn chính thức tiến vào cường giả đấu tông.” Lão già trông giống hư ảnh nghe thấy vậy nhăn mày lại. Hắn lại iếp tục nghe lão già mực y phục màu trắng nói: “Hôm nay lão tông chủ xuất quan muốn truyền đạt một vị trưởng lão và một vị chấp sự tới tiêu gia tìm hai thứ. Một là mảnh ngọc truyền thừa từ các đời tộc trưởng, hai là một viên ngọc có hình con dê ở bên trong.”

Nghe được lời này thì khuôn mặt lão già trở nên biến ảo không ngừng. Ngay sau đó hắn hừ lạnh một tiếng rồi phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi lui đi! Tiếp tục giám thị xem có phải hay không có người đứng sau Vân Sơn!”

“Vâng!” Lão già mặc y phục màu trắng ngay lập tức khom người lĩnh mệnh.

Tại Ma Viêm cốc…

Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng có vài phần khí chất thanh nhã thở phào ra một hơi, bàn tay của hắn đặt lên trên người của một lão già mặc y phục màu vàng kim. Từng vết thương của hắn nhanh chóng liền lại trong nháy mắt. Y thuật thế này khiến cho đám người ở đây trọn tròn há hốc mồm vào.

Đem bàn tay rút lại, thiếu nữ đưa cánh tay lên lau đám mồ hôi rịn ở trên tránh. Một nữ nhân khác mặc y phục màu tím, thân hình cực kỳ bốc lửa quay sang thiếu nữ hỏi: “Dược Tiên, đã chưa trị cho hắn xong?”

“Ừm!” Thiếu nữ mặc y phục màu trắng lên tiếng đáp lại, nàng mở miệng nói: “Thương thế của hắn không đáng ngại. Chỉ cần cho hắn thời gian nghỉ vài ngày là khôi phục như đỉnh cao. Lần này hắn không những không chết mà còn rất có khả năng đột phá nữa!”

“Hà…” Lão già mặc y phục màu vàng kim thở ra một hơi nói: “Sớm đã nghe nói y thuật của Tiểu Y Tiên của đế quốc Gia Mã có năng lực thông thần. Ngay cả người chết cũng có thể sống lại. Không nghĩ đến y thuật của ngài Dược Tiên lại cao như vậy. Lão phu khẳng định rằng y thuật của ngài so với Tiểu Y Tiên trong lời đồn chỉ có cao hơn chứ không kém!”

Hai hàng lông mày của thiếu nữ hơi nhăn lại, thiếu nữ mặc y phục màu tím xinh đẹp có thân hình bốc lửa thì khẽ cười một cái. Bàn tay của nàng đưa ra không khách khí đem mấy chiếc nhẫn trong tay Mạc Nhai cùng với Tề Sơn thu vào trong tay. Thấy được chiếc nhẫn của mình bị dễ dàng người thu đi như vậy thì khóe miệng cả đám ở đây đều trở nên co quắp nhưng không có ai dám mở miệng nói ra một điều gì. Dù sao trong đầu cả đám người ở đây đều có một cái cấm chế. Không ai chạy thoát được.

Thiếu nữ mặc y phục màu tím nhẹ nhàng đưa lên đem mấy thứ món đồ này đút vào tay áo. Lão già mặc y phục màu xanh đi bên cạnh thiếu nữ mặc y phục màu tím bốc lựa kia cũng chỉ chặc lưỡi lắc đầu. Lúc này, có lẽ tại trong lòng hắn đang muốn hô lên: “Cướp bóc gì mà trắng trợn như vậy?” Tuy nhiên hắn cũng chỉ có dám nghĩ trong lòng mà thôi. Phải biết thực lực của lão so ra kém xa với thiếu nữ tóc tím này. Lão còn ngoan ngoãn làm người biết đâu sẽ được chia một chén súp.

“Hả!” Khiến cả thiếu nữ mặc y phục màu tím cùng với vài người có thực lực cao ở đây cau mày lại.

Một âm thanh sang sảng vang vọng trong Ma Viêm cốc: “Lão phu Thiên Mộc (Bách Liệt) ghé thăm Ma Viêm cốc. Mời các vị ra mặt…” Âm thanh vang vọng cả sơn cốc khiến cho sơn gốc rung động. Không nghĩ tới được Ma Viêm cốc lại trở nên như vậy, trong vài ngày đều có cường giả viếng thăm. Nước càng khuấy càng đục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận