Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Tại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ở đế đô Gia Mã...

Một nam nhân cùng với bốn nữ nhân đang ngồi trong một khu đinh nhỏ. Năm người ngồi vui vẻ nói chuyện với nhau. Người thiếu phụ xinh đẹp mặc y phục màu xanh đậm hướng về phía người thanh niên tuấn lãng có mái tóc bạch kim. Đôi môi hồng của nàng nhẹ nhàng mấp máy: “Sơn Nhi, ngươi có ý định gì với Lung Linh hay không? Nếu không chúng ta hãy cùng đem nàng rước về nhà đi!”

Lời nói của thiếu phụ rời vào tai Tiêu Sơn khiến cho hai hàng lông mày hắn nhăn lại. Đầu hắn hơi cúi xuống phía dưới. Bộ dạng của hắn rơi vào trầm tư. Nữ nhân xinh đẹp mặc một thân váy dài màu đỏ, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng to tướng của nàng. Trong con ngươi của nàng lóe ra vẻ nữ tính. Đôi mắt xinh đẹp của nàng chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn.

Bất chợt Tiêu Sơn vẫn ngẩng đầu lên lẳng lặng mở miệng nói: “Mẫu thân, hài nhi nghĩ đợi qua vài tháng sẽ đem nàng cưới trở về nhà. Trước hết ta sẽ trở lại Tiêu gia đem truyện này nói với mấy vị tiền bối trong tộc luôn. Ta muốn đem việc mình kết hôn với Ngọc Nhi nói với mọi người” Từ chính miệng Tiêu Sơn nói như vậy thì khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Ngọc hơi đỏ lên, nàng cũng không nói gì nhiều chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía nàng thì bĩu môi một cái. Nguyên nhân bởi vì nàng vốn đã không có bất kỳ người thân thích nào cả. Nàng chính xác là một cô nhi. Nàng không có gia trưởng trong nhà chủ trì hôn lê lẫn này thế nên hôn lễ lần này tổ chức khiến cho nàng có vài phần giảm đi hãnh diện.

Nghe được lời này thì Tiêu Yến nhăn mày lại, bàn tay nàng uyển chuyển đưa ra, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn mà hỏi: “Sơn Nhi, ngươi có nghĩ hay không lần này ngươi nghênh cưới cả Nhã Phi vào nhà. Vậy bối phận sẽ chia thế nào đây! Nhã Phi là viên ngọc quý của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Ngọc là viên ngọc quý của đại trưởng lão mà Lung Linh thì vốn là nữ vương của tộc xà nhân...”

Tiêu Yến vừa ngắt lời thì tất cả nữ nhân đều nhìn về phía nhau. Khóe miệng Tiêu Sơn ngay lập tức co quắp. Hiển nhiên hắn thấy được ánh mắt sáng bóng của tất cả mọi người. Điều này khiến cho Tiêu Sơn không biết xử lý sao cho phải. Xem ra việc danh phận là các nàng rất để ý. Tất nhiên ai trong số các nàng cũng muốn làm đại phu nhân.

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên vỗ mặt một cái. Hắn cười khổ lên tiếng nói: “Nếu như vậy thì cứ theo tuổi mà định đi!”

Hắn vừa ngay lập tức mở miệng thì hai tiếng: “Không được!” Ngay lập tức từ miệng Tiêu Ngọc và Tiểu Y Tiên phát ra. Ngay sau đó cả hai người nhìn về phía nhau cực kỳ quỷ dị. Ánh mắt Tiêu Sơn trở nên giật giật. Tiểu Y Tiên cười nói: “Phu quân, theo thông tục của đế quốc Gia Mã người nào thành thân trước thì sẽ được trở thành đại phu nhân. Nếu như người nam nhân cùng lúc cười nhiều thê tử vậy thì chính hắn cần phải lựa chọn thứ tự thê tử của mình mà không phải do tuổi tác lớn bé!”

Thấy ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ cúi đầu. Nàng giống như đang có ý định uy hiếp hắn vậy. Khóe miệng Tiêu Sơn liên tục giật giật. Hắn ngay lập tức đưa tay lên đầu hàng nói: “Được rồi! Việc này dừng ở đây, chúng ta sẽ nói việc này sau được chứ. Trước đó ta sẽ cùng với Ngọc Nhi trở về Tiêu gia một chuyến. Sau khi thông báo cho mấy vị trưởng bối mời họ đến dự lễ kết hôn thì hãy nói...” Bàn tay hắn phất phất ra trực tiếp đem việc này phủ quyết.

Thấy được Tiêu Sơn đã nói như vậy thì mấy người nữ nhân ở đây cũng không có ý nói thêm gì nữa. Duy chỉ có Tiểu Yến hơi che miệng cười. Nàng cảm giác có chút tức cười. Nàng không biết đến lúc đó hài tử của mình sẽ lựa chọn ai trong đám người họ đồng thời phân ai là lớn ai là bé. Việc này mà nó còn không xử lý tốt hắn cần coi chừng...

Bất chợt trong lúc này thì Tiểu Y Tiên ngay lập tức mở miệng nói: “Nếu như vậy thiếp cũng muốn cùng đi với chàng!”

Từ miệng Tiểu Y Tiên nói ra những lời này thì mọi người có chút ngạc nhiên. Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên mở miệng hỏi: “Không phải nàng rất bận rộn với y quán sao? Nàng có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên chớp chớp vài cái. Đôi môi hồng của nàng hơi mím lại. Nàng mỉm cười nói: “Phu quân, lần này thiếp muốn trở về Tiêu gia một chuyện a. Thiếp cũng muốn thăm Tiêu gia dù sao thiếp cũng sắp trở thành dâu của Tiêu gia rồi. Công việc gần đây y quán cũng không có nhiều bận rộng, mấy người làm vẫn có thể làm được...”

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi kéo lên, hắn dường như đang suy nghĩ một chút sau đó hắn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Được rồi! Vậy Tiên Nhi cũng đi cùng đi!” Nói đến đây Tiêu Sơn quay về phía Tiêu Yến hỏi: “Mẫu thân, người có muốn trở về Tiêu gia một chuyến hay không?”

Đầu Tiêu Yến hơi lắc nhè nhẹ, nàng mở miệng nói: “Nhã Phi đang mang bầu. Mẫu thân cần ở lại chăm sóc cho nó. Đám người hầu chăm sóc cho nó thì mẫu thân không có yên tâm. Lần này ngươi trở về đó thì giúp mẫu thân hỏi thăm sức khỏe của các vị tộc trưởng và trưởng lão trong tộc. Đúng rồi còn hỏi thăm luôn sức khỏe của cô cô và bá mẫu ngươi luôn”.

Tiêu Sơn hơi ngước đầu lên, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng nếu vậy thì con vẫn làm phiền mẫu thân chăm sóc cho Phi Nhi một cái. Thực sự để cho đám người hầu chăm sóc cho Phi Nhi con vẫn không có yên tâm chút nào. Lần này con sẽ đi sớm rồi về sớm một chút”.

“Ừm” Tiêu Yến nhẹ nhàng khẽ ươm một cái. Hai tay của nàng đặt lên đùi. Đôi mắt chớp nhẹ, nàng khe khẽ thở dài ra một hơi. Ngay sau đó nàng lên tiếng hỏi: “Vậy bao giờ ngươi định đi?”

“Ừm!” Tiêu Sơn hơi nhếch khóe miệng lên. Hắn trầm ngâm một chút sau đó mở miệng nói: “Có lẽ khoảng vài ngày nữa. Hài nhi tính quá lên Vân Lam tông một chuyến. Sau khi việc ở đó đã quyết định thì ta sẽ cùng với Ngọc Nhi và Tiên Nhi trở về Tiêu gia.” Tiêu Yến nghe thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Thành Ô Thản, Tiêu gia...

Tiêu gia vốn sau một năm đã trở thành vô cùng lớn. Sau khi liên kết với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì Tiêu gia đã phát triển vô cùng mạnh. Dù sao thì quan hệ giữa Tiêu gia và Mễ Đặc Nhĩ là quan hệ làm ăn. Tiêu Sơn kết hôn với Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì đây chính là sợi dây liên kết lớn nhất đối với hai gia tộc. Phường thị Tiêu gia đã chiếm được đên tám thành thị trường tại thành Ô Thản.

Đối với các gia tộc trong thành Ô Thản thì họ đều lấy Tiêu gia đầu ngựa làm chiêm (mọi việc gì cũng nghe theo Tiêu gia). Ngay cả hai đại gia tộc khác là Áo Ba gia cùng với Gia Liệt gia đều lựa chọn Tiêu gia làm đầu. Đây chính là sức mạnh mang tới lợi ích cho Tiêu gia. Hiển nhiên thi thoảng đi qua vẫn có một số người bàn tán về cái tên Tiêu Sơn giống như một truyền kỳ vậy.

Đoàn người Vân Lam tông trực tiếp dừng lại trước một cánh cổng khá lớn. Trên cánh cổng có ghi chữ sơn son thiếp vàng vô cùng mới xem ra vừa được xây dựng lại. Ở trên đó còn ghi mấy chữ vô cùng chói lọi: “Tiêu phủ”. Đây chính là nơi ở của gia tộc Tiêu gia. Nếu như có thể nhìn từ trên cao còn có thể thấy được có một số chỗ còn đang xây dựng thêm vẫn chưa hoàn thành.

Thấy được đoàn xe dừng lại trước Tiêu phu thì hai tên hộ vệ đứng hai bên có vài phần kinh ngạc. Tuy nhiên hiển nhiên họ nhận ra được ký hiệu của Vân Lam tông. Mặc dù Tiêu gia bây giờ đã không còn là Tiêu gia như trước kia nhưng Tiêu gia vẫn làm việc rất cố kỵ. Đối với Vân Lam tông thì họ vẫn kính nhi viễn chi. Tất nhiên trong đám người Tiêu gia vẫn có một số người bên trong gia tộc bởi vì Tiêu gia trở nên mạnh mẽ mà hống hách không sợ ai. Hiển nhiên không trách được việc này.

Hai lão già mặc áo bào trắng bước ra, họ mỉm cười thân thiện hướng về phía hai tên binh lính hộ vệ. Lão già hướng về phía hai binh lính mà chìa tay ra nói: “Lão phu chính là Vân Lăng, trưởng lão Vân Lam tông. Lần này lão hủ tới nơi này chính là muốn viếng thăm Tiêu gia một chuyến.”

“A” Nghe được thấy lời này thì hai tên vô vệ có phần kinh ngạc. Một người ở trong đó chắp hai tay cung kính nói: “Xin các vị đại nhân chờ, ta đây vào bẩm báo!”

Hắn mở ra cánh cửa đi vào đươc mấy khắc thì không ngờ ngay sau đó đi ra một lão già. Thấy được lão già này thì hai lão già Vân Lam tông ngay lập tức cúi chào, họ mỉm cười khách khí nói: “Tiêu Phong huynh đệ đã lâu không gặp!”

Lão già này nhìn thấy được đoàn người thì cười nói: “Hai vị, hai vị đã khách khí rồi. Lão phu nghe được hai vị muốn viếng thăm Tiêu gia. Hahaha... các vị xin mời vào!” Bàn tay hắn trực tiếp mở ra cánh cửa hướng về phía bên trong. Thấy vậy thì hai người Cát Diệp và Vân Lăng mỉm cười gật đầu.

Lão già này hướng về phía một tên hô vệ nói: “Ngươi mau đi mời gia chủ và các vị trưởng lão. Nói với họ là có khách quý từ Vân Lam tông tới thăm!”

“Vâng!” Người hộ vệ ngay lập tức khom người hành lễ. Ngay sau đó hắn quay đầu rời đi.

Lão già Tiêu Phong trực tiếp dẫn theo mấy người này tiến vào bên trong. Một đám người ở phía sau bê theo từng rương lớn tiến về phía bên trong. Tráng quan có vẻ vô cùng hoành tráng. Việc này khiến cho mấy người trong Tiêu gia đều có chút hiếu kỳ.

Ở phía đằng xa có một bóng đen đứng ở trên lầu cao nhàn nhã nhìn về đoàn người tiến vào trong Tiêu phủ. Trong con mắt của hắn lóe ra một tia tâm tình phức tạp. Bên cạnh hắn không có bất cứ ai. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Tiêu gia quả là có cường giả thủ hộ. Mấy vị thiên tôn tính toán không sai, một khi chúng ta lén lút hoặc tiến tới đánh cắp thứ này như vậy cường giả sẽ ra tay. Nếu đã như vậy thì chúng ta vẫn sử dụng dương mưu là tốt nhất. Sau khi lấy được hai viên ngọc chúng ta có thể đường đường chính chính bảo vệ nó hoặc tự làm kẻ trộm đem nó ăn trộm lấy. Đến lúc đó ngay cả đám người Cổ tộc cũng không thể làm gì...”

Tại một nơi khác cũng có một người giám thị những hành động này, hắn mỉm cười một nụ cười lạnh lùng và tràn đầy âm trầm: “Một đám ngu xuẩn. Không nghĩ tới thực sự sử dụng dương mưu sao? Tuy nhiên các ngươi còn quá non a. Hồn tộc lần này các ngươi sợ rằng phải tay trắng mà về. Tộc trưởng tính toán quả là như thần tính...”

Mặc dù hai viễn cổ chúng tộc gồm Hồn tộc và Cổ tộc đều là hai gia tộc đứng đầu tại trung châu nhưng cả hai cũng không phải ngu ngốc. Nếu như cả hai bên tiến hành giao chiến chỉ khiến cho các viễn cổ gia tộc khác đạt được ích lợi mà thôi. Chính có sự tồn tại của các gia tộc mà các viễn cổ gia tộc này đều lườm mắt nhau chỉ thích sử dụng kế để cho các gia tộc khác cắn nhau suy yếu đi để cho gia tộc của mình phát triển.

Muốn mở ra bí mật thì cần tám mảnh ngọc cùng với mười hai viên ngọc mới có thể mở ra được bí mật. Hai thứ này chính là hai bí mật vô cùng lớn khiến bất cứ viễn cổ gia tộc nào đều cũng thèm khát. Tuy nhiên đám người này không có phải người ngu. Hồn tộc có thể dùng phương pháp mạnh mẽ đoạt lại mảnh ngọc nhưng họ cũng hiểu được Tiêu gia bị Cổ gia bảo hộ một khi họ đoạt lấy không những danh không chính ngôn không thuận mà rất có thể bị Cổ tộc cắn lại một miếng. Hiển nhiên Hồn tộc không muốn bị Cổ tộc lấy cái cớ này mà gây xung đột. Dù chắc chắn không có chuyện hai gia tộc sẽ có chiến tranh nhưng ma sát là không tránh khỏi mà Hồn tộc tuyệt không muốn nhìn thấy cảnh này.

Vân Lăng ngồi trên một cái ghế nhàn nhã uống trà. Ánh mắt của hắn thi thoảng nhìn về phía lão già Tiêu Phong. Lão già Tiêu Phong chỉ mỉm cười gật đầu một cái

Một nam nhân trung tuổi, trên mặt tràn đầy uy vũ. Hắn nở một nụ cười đầy thân thiện. Mấy lão già đều đi ở đằng sau nam nhân trung tuổi này. Vị nam nhân trung tuổi này chắp tay lại hướng về phía hai lão già mỉm cười nói: “trưởng lão Vân Lăng, Cát Diệp.... đã để các vị chờ lâu rồi!”

Cát Diệp mỉm cười nhẹ nhàng chìa ra: “Không có, Tiêu tộc trưởng, các vị trưởng lão Tiêu gia chúng ta mới chỉ ngồi ấm chỗ mà thôi!”

Mọi người rối rít đối với nhau chào hỏi cực kỳ khách khí. Tiêu Chiến mỉm cười. Ngay một lúc một người thị nữ mang theo tách trà cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đưa tay lên cầm lấy chiếc chén. Sau khi nhâm nhi ly trà thì đám người ở đây nói chuyện phiếm một chút.

Một lúc sau thì Vân Lăng mới mỉm cười hướng về phía Tiêu Chiến nói: “Lần này đám người lão hủ tới nơi này hiển nhiên có hai việc muốn cầu kiến chứ vị!”

“A” Nghe được lời này thì mấy lão già Tiêu gia cũng có chút ngạc nhiên nhưng họ vẫn chăm chú lắng nghẽ. Tiêu Chiến hơi rụt tay lại một chút sau đó chìa tay ra, bộ mặt hắn có vài phần nghi hoặc hỏi: “trưởng lão Vân Lăng. Không biết có chuyện gì? Xin mời nói ra!”

Vân Lăng ngay lập tức chắp tay đối với Tiêu Chiến nói: “Thực không dám dấu diếm Tiêu Chiến huynh đệ. Lão hủ lần này đến đây có hai việc muốn thương lượng với Tiêu gia. Chuyện thứ nhất là một chuyện mừng. Đó là hôn sự giữa Tiêu gia các vị và Vân Lam tông chúng ta!”

Lời nói Vân Lăng rơi vào tai Tiêu Chiến khiến cho hắn nhăn mày lại. Tiêu Chiến trầm ngâm hỏi: “Là chuyện Tiêu Viêm và chất nữ Nạp Lan hay sao? Nếu như vậy chuyện này thì....” Miệng Tiêu Chiến có chút à uôm.

Bàn tay Vân Lăng đưa lên, hắn ngăn cản lời Tiêu Chiên, Vân Lăng mỉm cười nói: “Hahahaha... năm xưa Nạp Lan Yên Nhiên, nàng trẻ người non dạ thế nên Tiêu Chiến huynh đệ đừng có trách nàng!”

Đầu Tiêu Chiến gật gật vài cái, hắn trầm ngâm nói: “phải phải...”

Thấy Tiêu Chiến biểu hiện như vậy thì Vân Lăng lại tiếp tục nói: “Thật không dám dấu Tiêu Chiến huynh đệ, lão hủ vừa mới nhận được tin từ Vân Lam tông truyền tới. Tứ thiếu gia của Tiêu Chiến huynh đã cầu hôn tông chủ của chúng ta là Vân Vận. Chính lão tông chủ Vân Sơn cũng đã đồng ý hôn sự của họ”

Nghe được lời này thì toàn bộ đám người ở đây bị trấn kinh hãi, một số người ngoác cả miệng, miệng họ rộng đến mang tai. Một số người kinh hô lẩm bẩm với vẻ mặt không tin: “Cái gì tông chủ Vân Vận gả cho Tiêu Sơn, không phải đi? Ta không nghe nhầm chứ?”

“Việc này...” Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu khẽ lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy không tin nhìn về phía Vân Lăng.

Trong lúc này giờ im lặng thì Cát Diệp lại mở miệng nói: “Tộc trưởng Tiêu Chiến, trưởng lão Vân Lăng nói hoàn toàn chính xác. Chúng ta vừa mới nhận được tin này. Không sớm thì muộn tin tức này sẽ lan tràn tới đây mà thôi!”

“Hà...” Tiêu Chiến nghe được lời này thì thở dài ra một hơi.

Mấy lão già trong Tiêu gia thì âm trầm nhíu mày. Nếu như Tiêu Sơn kết hôn với Vân Lam tông chưa hẳn là một chuyện xấu. Đối với Tiêu gia hẳn sẽ có thêm một lực lượng lớn mạnh. Ngoài ra Vân Vận là tông chủ Vân Lam tông nhưng nàng thân là nữ. Nếu như con cái của Vân Vận có khả năng thiên phú cực cao đến lúc đó chưa chắc không thể tranh chức với Nạp Lan Yên Nhiên. Trong lòng mẫy lào già nghĩ cùng đánh giá việc này. Cuối cùng mấy lão mỉm cười giông như mở cở trong bụng.

Thấy vẻ mặt Tiêu Chiến như vậy thì Vân Lăng lại tiếp tục nói: “Lão hủ cũng có việc muốn nhờ đến Tiêu tộc trưởng. Đây cũng là việc thứ hai lão phu tới nơi này!”

Tiêu Chiến nhăn mày một cái, trong ánh mắt Tiêu Chiến lóe ra cảm xúc phức tạp. Hắn chìa tay nói: “Xin hai vị cứ việc nói!”

“Khụ, khụ...” Bàn tay Vân Lăng nắm lại đặt trước miệng ho khan vài cái. Ngay sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Chiến mở miệng với giọng ôn tồn: “Thứ cho lão hủ nhiều chuyện. Lão hủ có nghe nói Tiêu gia các vị có hai mảnh ngọc, một mảnh ngọc nhỏ có hình dáng như vậy cùng với một viên ngọc có hình dáng như vậy!” Hắn lấy ra một tờ giấy được vẽ chi tiết. Sau đó hắn lại tiếp tục nói: “Mỗi đời hai thứ này tượng trưng cho thân phận tộc trưởng không biết đúng hay không?”

Trong khi Tiêu Chiến còn đang nhăn mày lại thì lão già Tiêu Quân mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thực chúng ta có hai thứ này. Hai thứ này chính là mỗi đời gia chủ truyền xuống. Đáng tiếc a, nhiều năm rồi chúng ta còn không biết hai thứ này dùng để làm gì!”

Sau khi đại trưởng lão dứt lời thì nhị trưởng lão cũng cảm thán nói: “Quả thực thứ này chỉ là hai thứ tượng trưng, không biết tại sao Vân Lăng huynh lại hỏi về thứ này!”

Hai tay Vân Lăng chắp lại nói: “Lần này quả thực không dám dấu diếm. Lão phu nhận được lệnh của tông chủ tới Tiêu gia đổi lấy hai thứ này!” Nói đến đây Vân Lăng chìa tay mỉm cười. Hắn nhanh chóng chỉ hướng ngoài sân cùng với các thùng lớn. Hắn tiếp tục giới thiệu các món đồ trong đó. Mấy món đồ này nghe xong khiến cho đám người ở đây đều đỏ mắt ngay cả đấu kỹ địa giai cũng có. Vân Lăng nói xong thì thấy mấy lão già chăm chú nhìn về phía ngoài sân thì Vân Lăng mừng thầm trong lòng. Hắn mỉm cười tiếp tục nói: “Tiêu tộc trưởng, ngươi giữ lại hai thứ không có tác dụng vậy chẳng bằng đổi lấy những thứ chúng ta mang đến. Những thứ này sẽ khiến cho Tiêu gia lớn mạnh hơn. Giữ hai thứ vô dụng chẳng bằng đổi lấy đồ có theer phát triển Tiêu gia. Các vị thấy thế nào?”

Nãy giờ đang im lặng thì vị tam trưởng lão Tiêu gia ho khan nói: “Việc này đúng là rất khó. Mặc dù hai thứ này đều là đại đại tương truyền của Tiêu gia. Tộc trưởng, theo ý lão phu chẳng bằng đổi hai thứ ấy lấy những thứ mà trưởng lão Vân Lăng đã mang đến để phát triển Tiêu gia ta ngày một lớn mạnh hơn”

Lão già Tiêu Úc thì mỉm cười gật đầu nói: “Lão phu thấy tam trưởng lão nói rất đúng. Giữ hai thứ không có tác dụng gì chẳng bằng đem chúng đổi lấy những món đồ hữu ích với Tiêu gia ta”

Đầu đại trưởng lão gật đầu, hắn mỉm cười xua tay: “Đúng, đúng vậy... lão phu cũng cho là như thế. Ngoài ra tông chủ Vân Vận cũng sắp kết hôn với Tiêu Sơn của Tiêu gia chúng ta. Vân Lam tông cũng coi như một nửa là người Tiêu gia chúng ta. Trưởng lão Vân Lăng đã có lòng như vậy chúng ta không nên từ chối. Hai thứ này cũng coi như rơi vào tay người nhà chúng ta cũng không tính là thiệt thòi!”

Lời lời châu ngọc của ba vị trưởng lão khiến cho Tiêu Chiến nhăn mày lại. Cát Diệp quan sát vẻ mặt Tiêu Chiến thì có cảm giác gì đó không đúng. Hắn cảm giác được Tiêu Chiến giống như biết trước việc này sẽ đến vậy.

Vân Lăng thấy được ba vị trưởng lão nói như vậy thì bình thản vuốt râu. Dưới sự uy áp của ba vị trưởng lão thêm việc Vân Lam tông đã gả Vân Vận cho Tiêu Sơn. Bất kể là về tình về lý, giữ lại hai thứ ngọc không có tác dụng vậy chẳng bằng đem chúng đổi lấy những thứ có ích và điều kiện phát triển cho Tiêu gia còn tốt hơn. Lần này thì Vân Lăng chắc chắn một điều Tiêu Chiến không thể không đồng ý đưa ra hai mảnh ngọc kia.

Tiêu Chiến chắp tay lại, ngay sau đó hắn thở dài ra một hơi: “Điều kiện quý tông đưa ra thất sự rất hấp dẫn. Tuy nhiên thứ cho ta không thể đồng ý. Đây là bảo vật tương truyền tượng trưng cho tộc trưởng, ta sẽ không đem chúng ra đổi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui