Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Phía trên không trung xanh thẳm, ngàn dặm không một đám mây. Một vệt đen nhỏ kéo dài vọt qua không trung. Trên lưng của nó trở một đám người một thanh niên, hai thiếu nữ và một lão già có chút lớn tuổi. Đó là ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Người thanh niên đứng ở trên đỉnh đầu của Tam Trảo Tử Sắc Giao Long, tà áo của hắn nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Mái tóc bị ngọn rõ rẽ ra để lại khuôn mặt tuấn mỹ. Trên khuôn măt kiên nghị ấy, một đôi mắt đầy oán hận nhìn về phía trước.

Một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu tím, cả người toát ra xinh đẹp thanh thục. Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói ra, giọng điệu của nàng có chút ôn nhu lại kèm theo vài phần lo lắng: “Phu quân, chàng nên cẩn thận. Có thể đây là một cái bẫy?” Thiếu nữ mặc áo trắng ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Xem ra nàng cũng đồng ý với ý kiến của người thiếu nữ này.

Ánh mắt người thanh niên ngước nhìn về phía trước, hắn mở miệng, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Lung Linh, bất kể đến Vân Lam tông có phải bẫy hay không nhưng chúng ta vẫn phải đến đó. Ta muốn biết rốt cuộc có phải người Vân Lam tông làm hay không. Bất kể như thế nào thì họ cũng phải để cho ta một câu trả lời. Nếu không đừng trách ta không khách khí.” Hai nắm tay hắn siết chặt lại với nhau. Trên nắm tay xuất hiện từng đợt gân xanh trông vô cùng ghê rợn.

Lão già gồi ở phía sau khe khẽ thở dài ra một hơi, khuôn mặt của hắn đầy tâm tình. Tâm tình của hắn trong lúc này thực sự không tốt. Lão già lên tiếng nói: “Tiêu Sơn, ngươi có nghĩ hay không tại sao đám người Vân Lam tông làm vậy. Lão phu không nghĩ được Vân Lam tông lấy đâu ra nhiều cường giả đấu tông như thế. Nói ra thì lão phu thì đánh chết lão phu cũng không tin rằng không có ai đứng sau Vân Lam tông. Nếu Vân Lam tông có thực lực như vậy thì họ sớm đã xưng bá đế quốc Gia Mã rồi!”

“Có lẽ vậy.” Lúc này Tiêu Sơn cũng không có tâm tình cùng lão già Hải Ba Đông tranh luận, hắn biết hành trình đến Vân Lam tông lần này, là một việc cực kỳ nguy hiểm. Tiêu Sơn đoán việc xảy ra với Tiêu gia cùng với Tiêu Yến và Nhã Phi có tám chín thành do đám người Vân Lam tông gây ra nhưng sâu trong lòng Tiêu Sơn không hy vọng việc này do Vân Lam tông làm. Dù sao quan hệ giữa hắn và Vân Vận rất mật thiết.

Nếu như nói đám người Vân Lam tông không có người đứng sau hoặc không liên quan tới việc này thì đáng chết Tiêu Sơn, hắn cũng không tin. Chuyến đi lần này có tám chín thành sẽ là một cái bẫy. Mặc dù biết được đến Vân Lam tông rất có khả năng đi chui đầu vào bẫy nhưng hắn vẫn không thể không đi. Hắn không thể bỏ mặc thân nhân của hắn, có lẽ cho dù biết rằng đi vào chắc chắn sẽ chết nhưng hắn vì thân nhân cũng không ngài bước chân lên phía trước.

Mặc dù Tiêu Sơn thân có nhiều loại pháp thuật quỷ dị cộng thêm nhiều át chủ bài giúp hắn có chút an tâm nhưng tại đại lục đấu khí có rất nhiều trường hợp không lường hết được. Hắn chỉ hy vọng lần này không vượt quá giới hạn của hắn nếu không hắn cũng hoàn toàn không có cách nào làm được.

Lá bài tẩy cuối cùng của hắn chính là trận pháp, nếu như trận pháp cộng với các lá át chủ bài khác còn không thể đả bại được đối thủ thì Tiêu Sơn hoàn toàn không có cách nào đánh thắng. Bởi vì lúc đó thực lực của đối thủ quá mạnh mẽ, trong lúc này Tiêu Sơn cũng rất lo lắng. Khi người thân hắn bị người bắt đi, hắn cảm giác được mình vô lực. Hắn cảm giác mình chẳng khác một kẻ yếu đuối đến đáng thương.


Vân Lam tông đại điện nghị sự, hơn mười bóng người ở cạnh cái bàn rộng bên trong đại điện. Những người này phần lớn đều một thân bạch bào, huy hiệu trên ngực rất đặc thù, khiến người ta hiểu, bọn họ ở Vân Lam tông vị trí không hề thấp.

Tuy nhiên Vân Lam tông trong lúc này cảm giác được không khí có vài phần căng khẳng. Một người thanh niên tuấn mỹ cúi đầu, vẻ mặt ai oán thở dài ra một hơi. Lão già ngồi ở trên vị trí chủ vị cũng biểu hiện ra sắc mặt âm trầm.

Thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc đen thướt tha mặc một thân quần áo phục sức của Vân Lam tông. Thiếu nữ này nguyên là Nạp Lan Yên Nhiên. Lúc này Nạp Lan Yên Nhiên, hai má so với mấy ngày trước đây, rõ ràng đã gầy đi nhiều. Một mình ngồi ở đây, con ngươi vốn linh động, cũng là có chút ngẩn ngơ thất thần, không biết đang nghĩ tới cái gì. Bất quá nói tóm lại, nàng hiện nay, đã mất đi vài phần khí thế lạnh nhạt, lại có điểm quá mức nhỏ bé và yếu ớt khiến người khác dễ động lòng thương cảm.

Giữa đại điện yên lặng, lão già tiên phong đạo cốt ẩn chứa nhàn nhạt uy nghiêm thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên vang lên: “Vân Lăng, Cát Diệp, chuyện xảy ra với Tiêu gia, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Lão tông chủ! Bọn ta đã cố gắng hết sức nhưng, ngưng là...” Nghe thanh âm lão già này, đang ngồi ở vị trí giành cho trưởng lão, lão Vân Lăng hơi hơi căng thẳng, trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi. Hắn sờ sờ trán của mình sau đó mở miệng nói: “Lão tông chủ, chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với Tiêu gia. Tại sao Tiêu gia lại bị người diệt môn. Quả thực chuyện này không phải do chúng ta làm. Chẳng lẽ tông chủ nghĩ mấy người chúng ta ngu ngốc đến mức chọc vào con quái vật Tiêu gia này!”

Hai hàm răng lão già cắn chặt lại. Hắn biết rõ ràng chắc chắn có người đổ tội việc này cho Vân Lam tông. Bất kể thế nào thì Vân Lam tông cũng phải cho Tiêu Sơn một cái công đạo. Nếu như hắn không cho được Tiêu Sơn một cái công đạo thì rất có thể trận chiến giữa hai bên nổ ra. Đến lúc đo đối với bên nào cũng không phải là chuyện tốt.

Ngực lão già Vân Sơn liên tục phập phồng. Bàn tay vỗ mạnh lên bàn. Ầm! Chiếc bàn phát ra một tiếng nổ cực lớn. Cả chiếc bàn bị đập vỡ tan. Từng mảnh vụn bắn ra tung tóe, đám bụi tản ra khắp nơi. Hai hàm răng Vân Sơn cắn lại, bộ mặt đỏ lên đồng thời vặn vẹo vì tức giận. Ngón tay chỉ thẳng về phía đám người ở phía dưới mà quát: “Các ngươi...”

“Hà...” Lão già phất tay áo một cái sau đó thở dài ngồi xuống. Lão già lên tiếng mở miệng đáp lại: “Đường đường trưởng lão của Vân Lam tông, ngay cả Cổ Hà bỏ đi lúc nào các ngươi cũng không biết? Thật sự là vô dụng!”


Mấy lão già trong đoàn trưởng lão chỉ cười khổ cúi đầu một cái. Mẫy lão già lầm bầm trong lòng nói: “Hắn là có tay có chân, làm sao chúng ta quản được hắn. Chúng ta lão lão tử hắn còn là phu nhân nhà hắn mà muốn chúng ta giám sát hắn hàng ngày?” Tất nhiên mấy lão già không dám mở miệng chỉ dám cúi đầu xuống, khuôn mặt trở nên ảm đạm.

Lão già Vân Sơn nhìn về phía mấy lão già, bàn tay phất mạnh một cái: “Đều nuôi một đám giá áo túi cơm. Lão phu thật không nghĩ ra mấy người các ngươi lại vô dụng như vậy. Ngay đển tông chủ mình rời đi lúc nào cũng không biết. Không biết các ngươi làm cái gì?”

Cát Diệp trong lúc này cố gắng thay đổi bầu không khí. Hắn mở miệng cười khổ hướng về phía lão già ngồi ở giữa đại điện trên chiếc ghế cao kia. Hắn hướng về phía lão già Vân Sơn mà nói: “Lão tông chủ, tông chủ Vân Vận có để lại thư nhắn lại cho chúng ta. Ta thấy tông chủ hiện giờ chắc chắn không có việc gì. Chúng ta vẫn đem việc Tiêu gia ổn thỏa cho đáng.”

“Phải rồi!” Vân Sơn nhẹ nhàng gật gù. Hắn khi nghĩ đến sau lưng của mình có một thế lực cực lớn làm chỗ dựa thì tâm tình thoáng an tâm một chút. Tuy nhiên lão già Vân Sơn cũng cảm nhận được có đối tượng đang cố gắng nhắm vào Vân Lam tông của hắn. Hắn không cho rằng thế lực đằng sau làm việc diệt môn Tiêu gia sẽ là thế lực đứng sau lưng mình. Bởi vì làm như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Vân Sơn không cho rằng đám người họ sẽ làm như vậy.

Tất nhiên Vân Sơn cũng ngửi được mùi không đúng ở đây nhưng bây giờ hắn đã leo lên lưng hổ khó mà xuống được. Có lẽ Vân Sơn biết nếu như mình hợp tác với Hồn Điện sẽ có một ngày Vân Lam tông sẽ gặp phải tình cảnh trở thành con tốt thí khi mà tác dụng của hắn đã hết nhưng Vân Sơn còn có lựa chọn nào khác sao? Đối phương dùng thực lực mạnh mẽ cùng với lợi ích dụ dỗ hắn, hắn không thể không làm ra lựa chọn. Nếu như lựa chọn từ chối lời mời của Hồn Điện chẳng khác nào đi vào chỗ chết cả.

Một lão già trong nhóm chắp tay lại, vẻ mặt của hắn trở nên nghiệm nghị hướng về phía lão già nói: “Lão tông chủ, ta thấy việc này lão tông chủ nên tự minh đi bồi tiếp Tiêu Sơn đồng thời xin lỗi hắn một lần sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ nào gây ra án diệt môn với Tiêu gia của hắn. Lão tông chủ, ngài phải biến môn đồ của chúng ta trải khắp đế quốc Gia Mã. Hẳn tìm ra đầu mối thảm án diệt môn Tiêu gia sẽ không khó.”

Một tên trưởng lão đứng dậy vẻ mặt khó chịu nhìn về phía lão già này: “Ngươi nghĩ thật tốt! Chuyện này vốn Vân Lam tông chúng ta không làm, tại sao chúng ta phải đi xin lỗi hắn! Ha hả! Lão tông chủ đường đường tông chủ một phái. Nếu như để cho hắn khuất thân đi xin lỗi một cái tiểu gia tộc, há chẳng phải hạ thấp thanh danh tông môn chúng ta ư? Ta phản đối việc để cho lão tông chủ đi xin lỗi.”


“Hừ...” Vừa bị phản bác lại thì lão già này ngay lập tức hướng về phía lão già phản bác mình mà chất vấn. Ngón tay của lão già này chỉ thẳng về phía lão già kia, vẻ mặt của lão già cực kỳ bất thiện nói: “Ngươi nghĩ đến hay không tiềm lực cũng như thực lực Tiêu gia sớm đã không còn như trước. Họ dễ dàng có thể áp đảo lực lượng của Vân Lam tông chúng ta. Mà hiện nay quan hệ giữa chúng ta vốn là một thông gia. Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn vốn là trượng phu của tông chủ Vân Vận, làm sao có thể nói như vậy được. Dù sao sau này hắn có thể coi như người nhà Vân Lam tông chúng ta, việc này cũng không thiệt đi đâu!”

Khóe miệng một lão già khác nhếch lên, hắn mở miệng nói: “Vân Vũ, ngươi nói thật hay a! Ngươi để cho lão tông chủ làm sao đi xin lỗi một tiểu tử cho được. Bất kể thế nào ta cũng không đồng ý.” Vẻ mặt lão già khinh khỉnh nói: “Bây giờ còn không biết hắn thế nào? Mấy con ma thú hóa hình sớm đã không trở về. Có khi bị người giết chết cũng lên. Nhiều ngày như vậy hắn còn không đến Vân Lam tông, lão phu e rằng hắn đã...”

Thấy được đám trưởng lão bắt đầu trở nên nhốn nháo, Vân Sơn quát lớn một tiếng: “Tất cả các ngươi câm miệng cho ta!” Khí thế của Vân Sơn tràn ra. Nhất thời đám người ở phía dưới bị khí thế của đấu tông trực tiếp trấn trụ. Toàn thân đám người cảm giác được giống như có thái sơn áp đỉnh. Mấy người hít một hơi khí lạnh.

Vẻ mặt lão già Vân Sơn cực kỳ âm trầm nhìn về phía đám người sau đó nói tiếp: “Các ngươi cãi với nhau còn ra cái thể thống gì nữa! Sao các ngươi không tự nhìn vào bản thân một chút. Thân là trưởng lão Vân Lam tông mà cãi nhau giữa đại điện còn ra thể thống cái gì hả?”

“Ta để các ngươi ở đây bàn bạc là tìm ra giải pháp. Ta không nói các ngươi đến đây để mà cãi nhau. Nếu các ngươi ở đây để cãi nhau vậy thì cút hết trở về cho lão phu.” Ánh mắt Vân Sơn nhăn lại, miệng quát lớn đồng thời ngón tay chỉ thẳng về phía đám người. Đám người ở phía dưới nhất thời trở nên im lặng.

Vân Lăng trong lúc này có chút bực tức, lão nhịn không được nói: “Lão tông chủ, nếu không chúng ta tìm tông chủ Vân Vận trở về. Chúng ta để cho tông chủ Vân Vận nói việc này với Tiêu Sơn. Ta tin tưởng tông chủ Vân Vận sẽ có cách giải quyết việc này.”

Một lão già trong đoàn người cúi đầu thở dài ra một hơi, lão nhẹ nhàng than: “Hài... làm sao mà giải thích đây? Bằng chứng trồng chất như núi, mọi đầu mâu đều chỉ hướng về Vân Lam tông chúng ta. Cái này còn giải thích sao?”

Nghe được mấy lời này thì mấy lão già cằm tức nhìn về phía lão già lẩm cẩm này. Nhất thời lão già lẩm cẩm trở nên im lặng khi thấy được ánh mắt như giết người của mấy lão già nhìn về phía mình. Đầu lão già cúi thấp xuống. Lão không dám đối mặt cùng với mấy lão già khác.

Hít một hơi thật sâu, Vân Sơn lấy lại sự bình tĩnh thường ngày của mình. Thời gian gần đây có quá nhiều sự việc xảy ra khiến cho Vân Sơn cực kỳ đau đầu. Sự việc Cổ Hà bỏ đi chỉ để lại một bức thư nhắn rằng mình rời đi Vân Lam tông một thời gian nhưng không có nói rõ đi đâu. Rồi đến sự kiện Tiêu gia bị người diệt môn. Đến cuối cùng thì ngay cả tông chủ đương nhiệm cũng rời đi chỉ để một đoạn giấy nhắn lại.


Ánh mắt Vân Sơn quét về phía vẻ mặt đang lo lắng của Nạp Lan Yên Nhiên. Lão già lên tiếng nói: “Yên Nhiên, ngươi có biết được sư phụ ngươi đi đâu hay không? Nàng chẳng lẽ rời đi mà không nói gì với ngươi?”

Thiếu nữ Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng thở ra một hơi nói: “Ta quả thực không biết lão sư nàng hiện tại ở đâu. Khi ta trở về phòng lão sư thì chỉ thấy ở trên bàn lão sư để một tờ giấy. Trên tờ giấy có nhắn lão sư đã đi ra ngoài, một thời gian ngắn sau sẽ trở lại cũng không có nói rõ là đi đâu!”

“Ài!” Vân Sơn thở ra một hơi. Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại. Thân mình tựa vào ghế sau lưng. Hắn cảm giác được mình đã già đi rất nhiều. Xem ra hắn thực sự không thích hợp làm một vị tông chủ nữa. Tuy nhiên hiện giờ hắn lại phải thay mặt Vân Vận đảm nhiệm tông chủ khiến cho hắn có cảm giác có chút quá sức. Mọi việc xảy ra dồn dập khiến cho hắn không có cách nào xử lý được. Vân Sơn cảm tưởng có lẽ hắn đã rất già, thật sự lão không thích hợp ngồi trên cái ghế này.

Ở trong đại điện, mọi người cảm giác được không khí bị đè nén. Ánh mắt tất cả nhìn về phía Vân Sơn đang ngồi trên ghế cao. Trong lúc này Vân Sơn đang nhắm mắt lại giống như đang nghĩ đến điều gì. Bất chợt Vân Sơn ngồi ngay ở trên ghế cao đứng bật dậy, đôi mắt vốn khép kín bất thình lình mở to ra. Khí thế hùng hồn khủng bố, làm chấn động cả bên trong đại điện.

“Lão tông chủ, có chuyện?” Mấy lão già nhìn về phía trước, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Sắc mặt hơi âm trầm, ánh mắt lão Vân Sơn nhìn về đại điện nơi không trung xa xa, khóe miệng Vân Sơn khẽ mở ra, một hơi thở dài ra: “Xem ra chuyện gì đến rồi cũng phải đến!”

Vân Sơn lời vừa dứt không lâu sau đó. Khó mà che giấu một tiếng quát ẩn chứa vô cùng lạnh lẽo, lại như một thứ lôi điện phẫn nộ, từ trên không trung giáng phủ xuống. Nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ dãy núi.

“Tiêu gia, Tiêu Sơn đến viếng thăm các vị tiền bối của Vân Lam tông. Kính xin các vị ra gặp ta một lần!”

Trong lời nói này, từng lời đều cực kỳ kính cẩn nhưng rõ ràng ở trong âm thanh lại mang theo sự phẫn nộ. Tiếng nói lạnh lẽo giống như cơn thịnh nộ của thần sét đem quét sạch tất cả dãy núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận