Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Gió đông lành lạnh thổi trên con đường, trên trời đầy mây, ánh mắt trời không thể xuyên qua đám mây mù mịt mà chiếu xuống được mặt đất. Chân đạp trên mặt đất, cảm nhận được hơi lạnh từ hơi thở của mọi người nhanh chóng hóa thành một lớp sương khói. Mỗi người trên người khoác lên một chiếc áo rét. Một số người yếu đuối thì cơ thể co rúm ró lại.

Một số người đi lại thì vận dụng đấu khí chống lạnh. Một số thì tìm một số quán rượu dùng rượu làm ấm thân thể của mình.

Trên một con đường lớn, một thiếu niên mặc một y phục màu lam, khuôn mặt có chút xấu xí. Nhưng điều kỳ lạ ở đây hắn không có mặc áo rét. Khuôn mặt của hắn lại không có tại nhợt chút nào vì khí lạnh. Hắn lúc này chân đạp từng bước đi về phía trước. Cả khuôn mặt xuất hiện sự nghiêm nghị.

Đứng gần có thể quan sát trên chân tay của thiếu niên đeo những bao tay và bao chân vô cùng kỳ quái. Chúng được thiết kế như một mảnh thiết giáp bó lên chân tay của thiếu niên. Kỳ lạ là mỗi bước chân của thiếu niên khi đạp lên trên đất đều tạo ra một vết chân sâu hoắm giống như cả người hắn đem theo sức nặng vô cùng lớn. Nếu một số người ở đây có kinh nghiệm quan sát kim loại vào sẽ phát hiện mấy thứ này làm bằng trọng hắc thiết thạch. Vật này nặng vô cùng được thiết kế gia trì trên một số đồ nhằm mục đích cố định và giữ cân bằng.

Thiếu niên này cả người tỏa ra một khí chất bình thản. Hắn lúc này lẩm bẩm rất nhỏ: “Dùng thân thể chịu đựng sức năng tăng lên phẩm chất thân thể đúng là có chút khó a!?” Trên trán của hắn đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Hắn tiếp tục bước về phía trước cho đến khi cả mồ hôi đã ướt đẫm lưng. Năng lượng từ trong thân thể liên tục tưới vào từng cơ quan mạch máu nhanh chóng xua tan đi mệt mỏi.

Người thiếu niên có khuôn mặt xấu xí này là Tiêu Sơn. Hắn lúc này đạp bước đi trên con đường. Hắn đeo lên mình những đồ vật đeo tăng sức nặng đơn giản là muốn cơ thể thích ứng với mấy thứ này. Hắn muốn tăng lên tốc độ ra đòn. Đặc biệt là thiên hà nguyên lực cũng điên cuồng tuôn ra xua tan đi sự mệt mỏi của cơ thể, tẩm bổ cùng với ôn dưỡng nó. Thiên hà nguyên lực có thể vận dụng để tăng sức mạnh bản thân nhưng nếu hắn làm như vậy sẽ thực sự không có quá nhiều hữu ích.

Đến khi toàn bộ thân thể đạt đến cực hạn, hắn vẫn luôn lẩm bẩm bản thân: “Cố lên, cố lên một chút nữa!” Hắn di chuyển đến khi toàn thân rã rời không còn chút sức lực nào. Hắn lúc này mới tiến đến một thân cây khá lớn ngồi xuống bắt đầu vận khí điều tức. Thiên địa nguyên khí mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn chuyển hóa thành thiên hà nguyên lực. Đồng thời thiên hà nguyên lực cũng dũng mãnh tiến vào cơ bắp, máu thịt xua tan đi mệt mỏi mà hắn phải chịu đựng. Một phần thiên hà nguyên lực xộc thẳng lên đại não ôn dưỡng não bộ làm cho tinh thần của hắn dịu nhẹ, căng thẳng giảm bớt.

Mặc dù mới khổ tu có vài ngày nhưng Tiêu Sơn tin tưởng hiện giờ hắn bỏ đi mấy đồ vật nặng này hắn có năng lực khiêu chiến một tứ tinh đấu sư. Dù sao đối với cấp thấp chênh lệch cũng không quá lớn. Chỉ có ngày sau càng lên cấp cao thì chênh lệch giữa các tiểu cấp càng lớn. Giống như thiên địa hợp thể kỳ, trong thiên địa hợp thể kỳ thì ngay chính cả sơ kỳ so với sơ kỳ cũng có sự phân cấp lớn.

Tiêu Sơn nhìn trời bắt đầu trở về tối, Tiêu Sơn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Tăng tốc nhanh một chút. Ta nhưng không muốn ngủ ngoài đường a!” Nói xong hắn toàn thân thúc dục thể lực đạp chân lao về phía trước. Cơ bắp vận động đến cực hạn, thiên hà nguyên lực điền cuồng tẩm bổ cơ thể xua tan mệt mỏi.

Trước khi màn đêm buông xuống, Tiêu Sơn rốt cục cũng đến được một khu trấn nhỏ nằm gần ma thú sơn mạch

Trước khi màn đêm buông xuống, Tiêu Viêm rốt cục cũng đến được một khu trấn nhỏ nằm gần ma thú sơn mạch lớn đều là lính đánh thuê, bọn họ đều kết thành đoàn đội, ngồi thành đống tại ngã tư đường, không kiêng kị gì cứ thế thảo luận các vấn đề như trong trấn nữ nhân nào tuyệt nhất, nơi nào náo nhiệt nhất, nơi nào trong ma thú sơn mạch ác hiểm nhất... Bởi vì bây giờ là mùa đông thế nên việc đám lính đánh thuê này hội họp trong quán rượu cũng là vô cùng đông đúc.

Hành tẩu trên đường đi. Tiêu Sơn cũng ngơ ngẩn nhìn xung quanh. Dù sao đây là lần đầu tiên ra ngoài. Hắn thực sự tò mò. Hắn muốn biết cảnh quan trung quanh đây có gì khác so với Ô Thản thành hay không. Hắn so sánh thấy Thanh Sơn trấn mặc dù không phồn hoa như Ô Thản thành nhưng mức độ tấp nập tuyệt đối là không kém.

Hai bên đường, có không ít thương điếm, hơn nữa bởi vì nguyên do thuận tiện, ngoài ra nguyên nhân đặc biệt ở đây tập trung lính đánh thuê mà lính đánh thuê thì cần rất nhiều đồ dùng, cho nên nhân khí có chút hỏa bạo, Tiêu Sơn ngước đầu lên phía trên, hắn nhíu mày một cái sau đó tiến về phía trước, đó là một dược điểm trên được treo một bảng hiệu bằng gỗ khá lớn “Vạn Dược Trai”

Tiêu Sơn đối với mấy loại vũ khí, bảo giáp tuyệt đối không có hứng thú. Hắn chưa đạt đến kim tinh sơ kỳ không có cách nào nắm giữ kim nguyên lực. Nếu như hắn đạt đến kim tinh sơ kỳ như vậy hắn có thể bắt đầu học tập luyện khí. Đến lúc đó hắn mới có hứng thú đối với mấy loại cửa hàng này. Hiện giờ hắn cần là tìm một số dược liệu xem có loại gì mới hay không. Nếu như có mới hắn sẽ đem mấy thứ này đưa vào mảnh đất không gian thần bí nhân giống.

Bước vào đại môn của dược điếm, trên vách tường dược điếm có treo nguyệt quang thạch giống như bạch trú, dược diếm lúc này cũng có không ít người, điếm viên lúc này cũng cực kỳ bận rộn, cho nên cũng không có để ý tới một người vừa tới như Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn ngắm nghĩa xung quanh, ánh mắt chậm rãi đảo qua quầy bán dược liêu, ánh mắt chuyển qua hộp ngọc nhỏ, hắn khe khẽ lẩm bẩm đọc tên chiếc hộp này. Đây rõ ràng là một chiếc hộp có chứa thuốc chữa thương. Hắn tự hỏi: “Có thuốc chữa thương như vậy có luyện dược sư hay sao?” Nhưng sau đó hắn lắc lắc đầu nói: “Không nhất thiết y sư vẫn có thể làm được đi!”

Tiêu Sơn quan sát một số dược liệu, hầu hết các loại dược liệu này hắn đều có trong dược trang hoặc mấy loại dược liệu này quá phổ thong, nói trắng ra bất cứ đâu cũng có thể mua được. Hắn muốn mua mấy thứ này chế tạo dược liệu tuyệt đối dễ dàng mua được. Hắn chỉ để trong trang viên mấy loại dược liệu khó mua mà thôi.

Bất quá khi hắn nhìn thấy một vật nho nhỏ lóe sáng ra ánh sáng màu hoàng kim nằm ở trong góc gian hàng. Hắn rõ ràng phát hiện ánh sáng này có xen lẫn một tia màu đỏ. Thứ này được đặt lẫn với mấy thứ khác giống hệt như nó nhưng chúng chỉ mang ánh sáng màu hoàng kim mà thôi. Tiêu Sơn nghĩ thầm: “Đây là huyết liên tinh. Theo miêu tả trong sách dược liệu thì lại là một loại dược liệu đạt cấp cao. Bề ngoài giống như dược liệu phổ thông hoàng liên tinh nếu như không quan sát kỹ sẽ rất khó phát hiện!”

Tiêu Sơn gõ gõ lên mặt bàn chỉ về gốc huyết liên tinh nói: “Vị huynh đài này có thể cho ta xem thứ này được không!?”

Bị thanh âm của thiếu niên gọi lại, điếm viên ánh mắt liếc qua thân hình Tiêu Sơn, nhìn vật phẩm Tiêu Sơn muốn xem, phát hiện đó chỉ là khối nhất cấp hoàng liên tinh, nhất thời có chút không kiên nhẫn bĩu môi, từ trong quầy lấy ra nói: “Hoàng liên tinh, đê cấp dược liệu, một trăm kim tệ ”

Hắn cầm lấy huyết liên tinh khe khẽ trà nhẹ, một mùi máu tanh thoang thoảng bốc lên mũi của hắn. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Được rồi, vị huynh đài này! Ta mua vật này!” Nói xong hắn đưa ra một trăm kim tê đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị mỉm cười cầm lấy kim tê nhanh chóng hoàn thành giao dịch.

Tiêu Sơn đưa huyết liên tinh đặt vào trong không gian kia. Huyết liên tinh lại bắt đầu nhanh chóng bám trên đất sau đó nhanh chóng dài ra một chút. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía huyết liên tinh sau đó đi ra ngoài. Mảnh đất màu xanh kỳ lạ đó không những trồng được dược liệu mà ngay cả mấy loại khoáng sản cũng trồng được. Nếu đưa khoáng sản vào đó sau khi nó bám vào đất theo thời gian sẽ từ từ to ra một chút chỉ là khoáng sản yêu cầu thời gian lâu hơn nhiều.

Huyết Liên Tinh là một loại cao cấp dược liệu cực kì hiếm thấy, loại dược liệu này bình thường cũng Hoàng Liên Tinh phối hợp mà phát triển, bất quá số lượng cực kì thưa thớt, vẻ bề ngoài sơ với Hoàng Liên Tinh cơ hồ hoàn toàn giống nhau, nếu đổi lại là người không quen thuộc tất nhiên khó có thể phân biệt hai cái. Nếu như không phải tinh thần lực của Tiêu Sơn quan sát vật kia đối với dược liệu có chút mẫn cảm. Hắn rõ ràng cảm giác được thứ này so với mấy thứ hoàng liên tinh trung quanh rõ ràng rất khác.

Một số loại đan dược cần yêu cầu các loại dược liệu đặc biệt. Đối với huyết liên tinh hắn có thể hoàn thành luyện chế một số loại đan dược cao cấp như ích huyết đan giúp tăng cường khí huyết. Hiển nhiên không giống như mấy loại đan dược tăng khí huyệt bình thường mà làm cho máu của hắn trở nên tốt hơn, ổn định thành phần trong máu, thải tất cả các độc tố và tạp chất trong máu, tăng cường tốc độ lưu thông máu…

Ngoài ra huyết liên tinh còn có nhiều công dụng làm vật dẫn trong các loại đan dược khác. Một số loại đan dược vô cùng cao cấp giống như đổi huyết đan chẳng hạn. Đan dược loại này thì tương đương với cấp chín đan dược ở thế giới này. Đan dược này có tác dụng là gì? Đơn giản có tác dụng thay đổi huyết mạch của một số loại yêu thú. Ví dụ như có loại có huyết thống phượng hoàng sau khi tạp giao nhiều đời huyết mạch không thuẩn chánh. Nếu như sử dụng tinh huyết cất giữ từ tổ tiên, kết hợp với huyết liên tinh cùng với một vài dược liệu chế tạo ra đổi huyết đan. Sau đó để hậu đại của loại này ăn vào loại đan dược này như vậy huyết thống sẽ phản tổ trở về với nguyên bản của tổ tiên.

Tiêu Sơn chỉ nghĩ được đến mộ số loại đan dược này thôi! Bất quá hắn chưa có đạt được đến cấp bậc có thể chế tạo ra cái loại thuốc quái ác ấy. Mà hắn nghĩ hắn tu luyện cũng chẳng bao giờ dùng đến một loại thuốc như thế.

Tiêu Sơn sau khi thu được huyết liên tinh thì muốn xoay người rơi đi thì trong quán lại bắt đầu xôi động hắn lên. Âm thanh vang lên, Tiêu Sơn nghe được âm thanh thì đôi lông mày hơi nhíu lại.

“Oa, chính là Tiểu Y Tiên!”

“Thật xinh đẹp, sách sách, eo chân kia thật nhỏ...Nếu như có thể ngủ với nàng một lần lão tử chết cũng cam lòng!”

“Tên ngu ngốc, muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta a! Ngươi rõ là đồ ngu, ngươi không biết ở đây một nửa số lính đánh thuê trong Thanh Sơn trấn này chịu ơn của Tiểu Y Tiên hay sao? Nàng y thuật cao siêu chữa thương cho một nửa số lính đánh thuê ở đây a! Nếu như có người nghe thấy lời này của ngươi không thiến sống ngươi mới là lạ…”

Tiêu Sơn quay đầu nhìn về phía gần đó, hai gã nam tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau, một người vừa nói ra có chút đùa giỡn, đồng bạn của hắn vội vàng một tay kéo lấy hắn thấp giọng mắng.

“Ta nói chơi thôi... Hắc hắc, hắc hắc...” Cũng nhận thấy chung quanh phóng tới những ánh mắt như muốn giết người, tên kia nam tử sắc mặt tái nhợt xấu hổ bị đồng bạn lôi kéo, vội vàng trốn ra tiệm thuốc.

Tiêu Sơn khoanh tay lại tò mò nhìn về phía trước khe khẽ lẩm bẩm nói: “Thế nào thế nhỉ? Tiểu Y Tiên rất xinh đẹp hay sao!?”

Đợi đám người tản ra, Tiêu Sơn cũng rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo nữ tử bị mọi người vây quanh khi nãy.

Do ở trong dược điếm lên không khí cũng không quá lạnh. Nữ tử mặc một bộ quần ao màu trắng nhạt, dung mạo dù không tính là tuyệt sắc những cũng có thể nói là mỹ nhân khó gặp, gò má lạnh nhạt mỉm cười phát ra một cỗ khí chất tươi mát kì ảo, cỗ khí chất khác người này làm cho mị lực toả ra của nữ tử càng tăng lên.

Tiêu Sơn nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ dưới lên trên, sau đó hắn nhìn về phía vòng eo của tiểu nữ tử này. Quả thực vòng eo tiêm tế thon thả vô cùng câu người.

Trong các nữ nhân mà hắn biết thì Huân Nhi là động lòng người nhất, có vẻ đẹp thần bí bất khả tư nghị, còn Tiêu Ngọc lại có cạp chân ngọc thon dài gợi cảm, còn Nhã Phi lại là vưu vật ma quỷ làm cho nam nhân điên cuồng nhất mà tiểu nữ tử này lại có được vòng eo tinh tế và nhu nhược nhất. Nhìn thiếu nữ hận cho người ta không được ôm nàng vào lòng, dùng hai tay vuốt ve vòng eo tinh tế kia.

Thiếu niên quay sang nhìn về phía tiểu điếm viên tò mò hỏi: “Nè, Tiểu Y Tiên ở đây có địa vị rất cao hay sao?”

Bên tai lại truyền đến tiếng nhân viên cửa hàng cúi đầu cười: “Tiểu Y Tiên là y sư đặc biệt của Vạn Dược Trai chúng ta, cả Thanh Sơn Trấn không biết có bao nhiêu người thích nàng, mỗi lần đi ma thú sơn mạch hái thuốc nếu có nếu có Tiểu Y Tiên cùng đi thì dong binh đoàn đều đem giá cả đặt ở mức thấp nhất, hơn nữa thường xuyên vì danh ngạch còn thừa mà thiếu chút nữa thì đánh nhau. Huynh đệ nghĩ địa vị nàng ở Thanh Sơn trấn có cao hay không? Nàng nhưng là nữ thần trong lòng mọi người a!?”

Tiêu Sơn lẩm bẩm nói: “Vậy mà ta cứ tưởng cô ấy là một luyện dược sư cơ đấy!”

sư, cũng là một loại có thể coi như luyện dược sư, bất quá địa vị so với luyện dược sư kém hơn rất nhiều, dù sao bọn họ cũng không thể chính thức luyện ra đan dược mà chỉ có thể sử dụng một ít hỏa diễm bình thường đem dược liệu phối chế cùng một chỗ tạo ra hiểu quả trị liệu cho người, bất quá này so với đan dược của luyện dược sư lại kém hơn rất nhiều, cho nên mỗi một y sư đều mang giấc mộng trở thành một luyện dược sư, bất quá rất nhiều người cuối cùng cả đời cũng khó có thể bước vào cánh cửa kia, duyên cớ chủ yếu chính là bởi vì thiên phú bản thân cộng thêm không có người dẫn dắt.

Nhìn nàng ở chỗ được hoan nghênh như thế, lúc trước lại thấy chữa thương dược trên quầy thì ra là tiểu ny tử này được tạo ra. Tiêu Sơn nhếch miệng cười, hắn đưa bàn tay sờ lên cằm cảm giác nhìn về phía tiểu thiếu nữ này có chút thú vị.

“Nếu là có thể dễ dàng như vậy mà trở thành một luyện dược sư, vậy thì nghề nghiệp đó cũng không đáng gây kinh ngạc.” Nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ nói.

Tiêu Sơn ghé vào tai của nhân viên hỏi: “Nè, ta cũng thực ngưỡng mộ Tiểu Y Tiên a có thể nói cho ta nơi ở của Tiêu Y Tiên hay không!?”

Nhân viên bán hàng nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử ngươi mà cũng muốn đánh chủ ý vào Tiểu Y Tiên sao? Không sợ đối đầu với đám lính đánh thuê hay sao?”

Tiêu Sơn thấy vậy ghé sát vào nhân viên bán hàng đồng thời bàn tay của hắn xuất hiện một đống kim tê. Có khoảng 1000 kim tê tất cả. Thiếu niên cười gian manh nói: “Huynh đệ, ta chỉ có hiếu kỳ một chút mà thôi! Thứ này coi như tấm lòng thành của ta đi!”

“Nga” Nhân viên bán hàng thấy vậy vội vàng thu đống vàng vào trong tay áo. Hắn đưa ngón tay ngoắc ngoắc về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn kề tai lại, nhân viên nhỏ giọng nói: “Nhớ đừng nói với ai là ta nói với ngươi đấy nhé!” Tiêu Sơn gật đầu lia lia, nhân viên bán hàng bắt đầu thì thầm nho nhỏ vào tai của hắn. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu.

Thiếu nữ mặc đồ trắng lúc này đang ngồi ở bàn vì mọi người mà trị liệu. Trên khuôn mặt của thiếu nữ xuất hiện một nụ cười thân thiện cuốn hút lòng người. Thiếu nữ di chuyển đến chỗ các dung binh, chiếc eo thon thả chuyển động ôn nhu mà yếu ớt làm cho mọi người có cảm giác yêu thương. Tiêu Sơn khoanh tay vào huýt sáo dài một tiếng.

“Huýt hiu…”

Tiếng huýt sáo dài làm cho đám dung binh tất cả đều quay lại nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt kỳ quặc. Ngay cả Tiểu Y Tiên đang vì một lính đánh thuê trị liệu cũng phải dừng lại. Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn thấy được bộ dạng của hắn khá là xấu xí, nàng chỉ hơi cau mày một tiếng, đôi môi nho nhỏ hấp háy nói: “Không biết vị tiên sinh này có việc gì? Nếu ngư tiên sinh muốn trị liệu xin ngồi vào ghế chờ!?”

Tiêu Sơn khoanh tay lắc đầu cười nói: “Không, chỉ là nhìn tiểu thư khi chữa bệnh bộ dạng rất khả ái, rất xinh đẹp lên không nhịn được mà huýt sáo một cái mà thôi!”

Nữ nhân được nam nhân khen xinh đẹp thì đều yêu thích cả. Nhưng đáng tiếc Tiêu Sơn hiện giờ quá xấu, xấu xí thế nên dù được khen thiếu nữ cũng không quá mặn mà với việc này. Đặc biệt lúc này ánh mắt dâm tà của hắn không ngừng quét lên quét xuống trên cơ thể của nàng. Thiếu nữ cảm giác được ánh mắt xâm phạm như muốn nhìn thấu toàn thân thể nàng. Nàng có cảm giác được như toàn bộ thân thể mình trần truồng trước hắn vậy.

Thiếu nữ hai má ửng đỏ. Bộ dạng có chút đáng yêu. Nhưng đáng tiếc bộ dạng ửng đỏ của nàng lại vì tức giận. Thiếu nữ nói: “Xin vị tiên sinh này hãy tôn trọng ta một chút!”

Tiêu Sơn quan sát một vòng trung quanh. Lúc này trung quanh toàn bộ ánh mặt của lính đánh thuê đều dồn về phía hắn. Mỗi ánh mắt hận không thể giết chết hắn được. Một đại hán hung tợn trong đó không nhịn được đứng dậy, ngón tay chỉ về phía Tiêu Sơn mà quát: “Tiểu tử cẩn thận ánh mắt của ngươi! Nếu như ngươi còn tiếp tục nhìn về phía Tiểu Y Tiên như vậy ta không ngại móc mắt ngươi ra đâu!”

Tiêu Sơn ngẩn người ra, hắn giả vờ ngu nói: “Hả” Hắn giang tay rộng ra nói: “Hey, nữ nhân ăn mặc xinh đẹp không phải cho nam nhân ngắm nhìn hay sao?” Hắn nhìn về phía mấy đại hán, ánh mắt của mấy đại hán này hoàn toàn phún ra lửa như muốn giết chết hắn vậy. Tiêu Sơn làm ra vẻ không biết nói: “Ta chỉ hỏi các ngươi một câu thôi ai trong các ngươi là lão công của Tiểu Y Tiên a!”

Nghe những lời khùng điên của tên thiếu niên vô lại này, mấy người đại hán đều nghiến răng ken két. Một người lên tiếng nói: “Tiểu tử muốn chết a!? Tiểu Y Tiên nhưng là nữ thần trong lính đánh thuê chúng ta. Ngươi đây là muốn chết đúng không!?”

“Wow” Thiếu niên khoanh tay lại sau đó ngước đầu lên nói: “Như vậy không phải sao? Ta đang thắc mắc rõ ràng các ngươi đều không phải lão công của Tiểu Y Tiên a! Vì cớ gì ta nhìn Tiểu Y Tiên lại không được đây! Các ngươi không phải lão công của Tiểu Y Tiên lấy lý do gì mà ngăn cản ta ngắm nhìn Tiểu Y Tiên…” Nói xong hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên với ánh mắt cực độ dâm đãng, hoàn toàn lộ ra sự háo sắc đến cùng cực.

Tiểu Y Tiên vừa xấu hổ lại vừa giận, nhưng nàng cố nén lại chỉ nói: “Xin vị tiên sinh này cẩn trọng trong lời nói! Nếu như ngươi không muốn là công địch của những người lính đánh thuê ở đây!? Ta khuyên vị tiên sinh này vẫn là rời khỏi đây đi!”

Tiêu Sơn mìm cười, hắn khoanh tay lại trước ngực nói: “Wow, không những rất xinh đẹp giọng nói còn rất đáng yêu đây. Ta thắc mắc một chút nếu như ôm cô từ đằng sau a! Cảm giác không biết thế nào!?” Ngón tay hắn chỉ về phía Tiểu Y Tiên nói: “Còn đôi môi đỏ mọng đó nữa, âm thanh phát ra dễ thương như vậy chắc hẳn vị của nó rất ngọt a!”

Đám người đại hán ở đây hoàn toàn giận dữ đến điên cuồng. Một người hét lên: “C.mẹ nó, các huynh đệ này làm thịt hắn đi! Mọi người lên!” Nói xong vị lính đánh thuê này lao về phía trước tung ra một quyền về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn giống như con sóc nhanh chóng bật lùi lại. Thấy thế mấy đại hán điên cuồng lao tới tung ra đủ mọi loại tấn công. Hắn vẫn nhanh chóng dễ dàng tránh thoát. Tiêu Sơn lúc này đã nhảy lùi ra khỏi cửa, hắn giang rộng tay nói: “Ooh, có vẻ như không ai hoan nghênh ta ở đây a! Được thôi tạm biệt!” Đồng thời hắn hét lên: “Tiểu Y Tiên cái này tặng cho nàng!” Nói xong hắn đưa hai ngón tay lên chạm vào môi sau đó hôn gió bắn về phía Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên ở cửa quán nhìn ra thì thấy cảm giác vô cùng buồn nôn. Nếu như là một thiếu niên đẹp trai nàng có lẽ sẽ chấp nhận nhưng hắn lại vô cùng xấu. Nụ hôn gió của hắn làm cho thiếu nữ phát tởm. Nếu như không có các lính đánh thuê ở đây chắc hẳn nàng sẽ cầm một cái bồn mà nôn ọe ra.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa trắng vừa đỏ của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn muốn phá lên cười một trận. Một đại hán cầm trong tay một thanh kiếm mắng: “C.mẹ ngươi, tiểu tử ngươi nhưng muốn chết!?” Nói xong đại hán lao lên đồng thời vung kiếm lên chém xuống. Thân hình Tiêu Sơn quỷ mị tránh được.

Hắn dậm mạnh chân, thân hình bật bay lên thẳng mái nhà. Hắn xoay người lại dùng hai ngón tay đưa ra kẹp lại trêu tức đám lính đánh thuê sau đó rời đi. Hắn văng vẳng còn nghe được tiếng chửi rủa của đám dung binh. Một số người còn chửi um lên: “C,mẹ ngươi, tiểu tử đừng để lão tử bắt gặp nếu không lão tử thiến sống ngươi!”

“Giết hắn, tìm hắn, chúng ta nhất định phải tìm hắn!”

Tiêu Sơn nhanh chóng bước xuống phía dưới đất tại chỗ kín, hắn nhanh chóng thay một diện mạo cùng với một thân y phục khác đồng thời thu mấy món đồ kia vào trữ vật giới chỉ. Ngay cả khí chất cũng đã thay đổi. Lần này hắn làm một vị công tử bột, mặt trắng nhỏ. Khuôn mặt có chút tuấn tú hơn so với người bình thường một chút. Hắn mỉm cười nhìn đám dung binh chạy đến. Một dung binh tiến về phía hắn hỏi: “ngươi có thấy một tên nam nhân khuôn mặt xấu xí mặc một bộ áo đen, trên tay cùng chân đeo một mảnh giáp sắt màu đen hay không?”

“Nga” Tiêu Sơn ngẩn người ra, sau đó ngón tay hắn chỉ về phía kia nói: “Ta vừa thấy hắn chạy theo hướng này!” Đám lính đánh thuê thấy vậy nhanh chóng đuổi theo.

Tiêu Sơn mỉm cười lắc đầu. Hắn đi ra khe khẽ lẩm bẩm nói: “Chưa bao giờ được đùa thú vị như thế này a!” Tiêu Sơn ngước nhìn lên bầu trời trên đường phố được chốc lát thì thấy trời đã dần tối, liền tùy ý tìm một cái khách sạn ở ngã tư thuê một căn phòng. Hắn khi bước vào trong phòng nhìn lên bầu trời nói: “nếu như hôm nay có trăng thì có vẻ thú vị hơn nhiều ha!”

Trong một khu nhà lớn. Ở khu nhà phía ngoài còn được treo một tấm biển lớn: “Lang thủ dung binh đoàn”

Trong một gian tĩnh thất, một trung niên nhân tầm ngoài tứ tuần đang ngồi khoanh chân trong một gian mật thất nhỏ. Người trung niên này mắt to sâu hoắm, mũi chim, mày rậm, vẻ mặt toát lên vẻ tà ác và âm trầm. Hắn đang ngồi trong một bồn nước. Đấu khí năng lượng từ bốn phương tám hướng tiến vào cơ thể của hắn. Cơ thể của hắn lại bắt đầu tiến ra những chết dịch đen xì.

Hắn cứ ngồi nhập định như vậy cho đến tròi đã về đêm. Trong cơ thể của hắn phát ra âm thanh nhẹ: “Bang”. Đôi mắt to của trung niên nhân mở ra, hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở ra. Hắn đứng dậy sau đó quát lạnh một tiếng để cho đám người nhanh chóng chuẩn bị nước ấm để cho hắn tắm.

Một thanh niên anh tuấn ngoài hai mươi tuổi tiến vào trong đó. Hắn khom người chào trung niên nhân nói: “Phụ thân!”

Trung niên nhân nhanh chóng mặc áo vào. Sau đó hắn lên tiếng hỏi: “Lực Nhi sao?”

Thanh niên anh tuấn khom người nói: “Vâng phụ thân!” Hắn nhìn vào thùng nước đen xì sau đó lên tiếng hỏi: “Phụ thân người lần này là lần thứ ba người dùng tẩy kinh phạt tủy linh dịch thành công lên cấp hay sao!?”

Trung niên nhân vuốt vuốt râu sau đó nói: “Lực Nhi đây thật là thứ tốt a! Không ngờ Đặc Thước Nhĩ ở Ô Thản thành này lại bán thứ tốt như vậy! May mắn là lần trước phụ thân mua được một lọ lần này sử dụng vừa vặn rửa sạch tạp chất trong cơ thể của ta khiến ta đột phá đến tứ tinh đấu sư!”

Nghe thấy vậy thanh niên anh tuấn mỉm cười nói: “Chúc mừng phụ thân!”

Trời đã trở về tối, trong một gian phòng nho nhỏ, ánh đèn hấp háy trong một căn phòng. Một thiếu nữ mặc áo bào trắng, nàng đang ở trên bàn pha chế một số thuốc. Đôi tay trắng nõn đang dùng một số dược liệu được nghiền thành phấn pha chúng vào với nhau. Trong phòng một mùi hương thơm nhè nhẹ bốc ra.

Một cơn gió lạnh tràn vào làm cho thiếu nữ lạnh run. Thiếu nữ ngẩng lên nhìn về phía cửa xổ. Không biết cửa xổ của nàng khi nào đã mở. Một thanh niên xấu xí đang ngồi trễm trệ trên cửa xổ. Ánh mắt của hắn say mê nhìn về phía thiếu nữ. Ánh mắt của thiếu nữ có chút kinh ngạc vội hỏi: “Ai?” Sau đó nàng có chút giật mình nói: “Là ngươi!?”

Thiếu niên xấu xí này không ai khác là người sáng nay nàng vừa gắp trêu trọc nàng cùng với lính đánh thuê. Hắn lúc này tụt xuống khỏi cửa xổ, khuôn mặt vô cùng dâm đãng cười khặc khặc, hắn khoanh một tay trước ngực, bàn tay kia vân vê cằm của mình nói: “Hahaha, tiểu thư xinh đẹp, ngươi hỏi ta là ai sao? Ta là phu quân của tiểu thư đêm nay đến đây vì muốn động phòng với tiểu thư. Hahahahaha…” Vẻ mặt của hắn xuất hiện sự bị ổi dâm đãng đến cùng cực. Hắn từng bước, từng bước tiến về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ giật mình, vội vàng đứng dậy lùi về phía sau. Thiếu nữ một tay để sau lưng cứng rắn lên tiếng nói: “Ngươi làm sao mà có thể tiến vào nơi này!?”

Thiếu niên xấu xí cười dâm đãng nói: “Tất nhiên là lẻn vào rồi! Phu nhân a, vì nàng ta tốn không ít tâm tư mạo hiểm tiến vào đây a! Nàng hôm nay nhất định phải thật tốt báo đáp ta a!”

Thiếu nữ cắn răng, bộ ngực phập phùng, hai má ửng đó mở miệng nói: “Ta không biết ngươi là ai? Nhưng ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây! Nếu như ngươi không muốn làm công địch của toàn bộ dung binh ở Thanh Sơn trấn này! Đến lúc đó ngươi muốn dễ dàng rơi!”

“Hử” Tiêu Sơn tiến gần sát thiếu nữ đồng thời hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Phía sau tay của nàng là thứ gì vậy!”

Nghe thấy thế thiếu nữ xinh đẹp giật mình, nhưng nàng cũng nhanh chóng tung ra thứ bột này vào mặt của thiếu niên. Thiếu niên lách người ra tránh thoát. Đồng thời hắn lách sang một bên, thân hình nhanh như thiểm điện tiến tới dùng bàn tay kéo mạnh nàng vào lòng. Một tay hắn bịt lên miệng của nàng, tay kia ôm lấy vòng eo của nàng.

Thiếu nữ kinh hãi muối kêu lên ai ngờ bị thiếu niên xấu xí kéo vào trong ngực. Thiếu niên quát lạnh nói: “Không được kêu nếu không ta sẽ giết cô ngay tại đây! Cô có tin hay không!?” Nghe thấy thế thiếu nữ muốn rùng rằng thoát khỏi cánh tay bá đạo của hắn thì khẽ run lên nhưng im lặng không có phản kháng. Nàng nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi hắn.

Một bàn tay chứa đầy ma lực nhẹ nhàng trên phần eo thon nhỏ của thiếu nữ niết một cái. Cả người nàng run lên. Bàn tay vô lại kia ôm lấy vòng eo của nàng đồng thời xoa nắn nó. Hai mắt thiếu nữ đỏ ửng đồng thời hai mắt cũng dưng dưng nước. Thiếu niên xấu xí cười vô cùng dâm đãng: “Sách, sách… không những khả ái đáng yêu mà vòng eo cũng thật là thon cùng nhược tiểu…”

Hai mắt của thiếu nữ giống như muốn chảy ra nước mắt. Từ trước đến nay thân thể của nàng nhưng chưa từng có bị nam nhân chạm qua. Thiếu niên thấy vậy lắc đầu thở dài, ngay sau đó hắn buông nàng ra. Thiếu nữ có chút kinh ngạc. Bất chợt âm thanh của thiếu niên vang lên nói: “Hài, chán thật đấy!” Hắn bỏ qua nàng sau đó xoay người lại đi về phía một bên.

Thiếu nữ nhìn về phía hắn. Thiếu niên xấu xí phất tay nói: “Không cần phải kêu, ta đảm bảo không làm gì nàng đâu! Nếu như vừa rồi làm gì nàng chỉ cần đánh ngất nàng sau đó ta muốn làm gì chẳng được!” Ngón tay của hắn chỉ về phía đống bột kia nói: “Nếu như ta đoán không sai thì đống thuốc đó là thuốc mê đúng không? Nàng xem ra không những đáng yêu, tấm lòng còn rất tốt đấy!”

Thiếu niên xấu xí đi vài vòng, hắn đi đến chiếc giường dùng bàn tay miết lên đó một lần sau đó đưa bàn tay lên mũi ngửi: “Đúng là phòng nữ nhân thật là thơm a!”

Nghe thấy vậy thiếu nữ khuôn mặt đỏ ửng như ứ huyết, thiếu nữ nhìn hắn, bộ ngực của nàng phập phùng bất định hỏi: “ngươi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì!?”

“Không muốn gì cả!” Thiếu niên khoanh tay lắc đầu nói: “Ta chỉ xem trong trường hợp này có giống trong tiểu thuyết hay không mà thôi!” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của thiếu nữ, thiếu niên phất phất tay nói: “Hài, ta cứ tưởng trong trường hợp đó khi mình tiến tới nàng sẽ lùi lại sau đó hô hoán rằng: ‘Ngươi, ngươi không được tiến lại đây! Nếu, nếu không ta sẽ la lớn a!’ Sau đó ta với vẻ mặt dâm đãng sẽ tiến tới ngươi hô to: ‘Ngươi kếu đi! Ngươi kêu đi! Dù ngươi có kêu phá cổ họng đi nữa thì cũng không ai đến đâu!’ ”

Thiếu niên khoanh tay, một bàn tay đặt ở cằm sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên gật đầu nói: “Củ thể mọi việc sẽ diễn ra như vậy mới đúng chứ! Thật là chẳng thú vị chút nào!” Nói xong thiếu niên vươn tay ngáp một cái, sau đó hắn xoay người đi về phía cửa xổ trước ánh mắt ngơ ngác của thiếu nữ, hắn nói: “Được rồi ta cũng buồn ngủ rồi! Chúc nàng một giấc ngủ ngon…”

Tiểu Y Tiên hoàn toàn không hiểu tên điên khùng này muốn cái gì. Nhưng sau một hồi đơn giản mà nói hình như hắn đang đem nàng ra làm một trò đùa. Hắn chỉ muốn xem nàng hành động có giống như trong kịch bản tiểu thuyết gì đó hay không. Lúc này không hiểu tai sao Tiểu Y Tiên trong lòng lại xuất hiện cỗ lửa giẩn không ngừng. Nhưng có vẻ như hắn không phải người xấu. Nghĩ đến đây Tiểu Y Tiên mới hô lên: “Chờ đã!?”

Thiếu niên quay lại nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì!?” Sau đó đôi mắt hắn mở to, hắn cười lớn hỏi: “Nè, nè… tiểu ny tử có phải nàng nhớ phu quân không muốn ta rời xa hay không!?”

Tiểu Y Tiên đang lo lắng cho hắn thì nghe được những lời nói vô lại này thì tức giận, nàng đã hoàn toàn bạo nộ, thiếu nữ mắng: “ngươi đúng là vô lại. Miệng ngươi còn vô cùng hôi thối…” Thiếu nữ tiến vào trong góc lấy ra một cái bình sau đó ném về phía Tiêu Sơn nói: “Bắt lấy!”

Thiếu niên bắt lấy một chiếc bình màu trắng. Sau đó đưa lên nhìn, đó là một bình đựng thuốc bình thường. Hắn tò mò hỏi: “Hài, thuốc sao?” Hắn quay đầu về phía Tiểu Y Tiên tò mò hỏi: “Vậy mà ta cứ tưởng nàng sẽ đưa ta một tín vật đính hôn gì đó chứ!?”

“Hừ” Thiếu nữ cười lạnh sau đó lên tiếng nói: “Đây là thuốc giải độc cho ngươi! Ngươi đúng là tên ngu ngốc. Trong phòng của ta mùi hương có độc dược mãn tính. Nếu như ngươi không phục dụng giải dược ngươi sẽ chết lúc nào không biết!”

Thiếu niên mỉm cười sau đó đưa bàn tay lên ngửi, bàn tay này chính là bàn tay đã vuốt eo của Tiểu Y Tiên. Hắn mỉm cười nói: “Thảo nào trên người nàng mùi vẫn thơm như vậy a, tiểu ny tử!” Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Cảm ơn nàng tiểu ny tử!” Sau đó hắn đi về phía cánh cửa xổ, trước khi hắn đi hắn cũng không quên quay đầu lại lên tiếng nói: “Hey, tiểu ny tử nàng tên là Tiểu Y Tiên đúng không, sau này ta sẽ gọi nàng là Tiên Nhi nhé!”

Nghe thấy vậy đôi mắt của Tiểu Y Tiên như phún ra hỏa, thiếu nữ tức giận mắng: “Chúng ta còn chưa thân quen đến mức đó! Ngươi nên cẩn trọng lời nói một chút! Hơn nữa hôm nay ngươi đã đặc tội với toàn bộ lính đánh thuê, tốt nhất ngươi hãy tự lo cho mình đi!”

Tiêu Sơn cười khanh khách nói: “Tiểu ny tử đây là nàng đang lo cho phu quân hay sao?” Thiếu niên phất tay nói: “Được rồi cảm ơn nàng a!” Nói xong hắn quay người lại bước lên cửa xổ sau đó nói: “Độc dược mãn tĩnh sao nếu như đổi là được nàng động phòng hoặc giải dược ta tình nguyện lựa chọn số một a. Hắc, hắc, hắc…” Hắn xoay người lại, bộ mặt của hắn xuất hiện cực độ dâm đãng nói: “Tiên Nhi, chúc nàng có giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng đó có ta thì tốt biết mấy!” Nói xong hắn biến mất vào trong màn đêm.

Hôm này không biết là ngày gì của nàng, nàng không ngờ được mình lại trải qua một ngày điên khùng đến như vậy. Nàng ngày hôm nay lúc chữa thương cho mọi người thì gặp phải bộ mặt dâm đãng khiêu khích của tên vô lại này. Hắn đẹp trai không sao nhưng hắn lại quá xấu. Đặc biệt đến tối này hắn lại dễ dàng tìm được nàng trong khi ở ngoài không có bất cứ ai phát hiện. Ngay cả nàng cũng không phát hiện được.

Lại nhắc đến một chút hắn đến đây rõ ràng là muốn trêu trọc. Lúc này nghĩ mình đã xong rồi. Hôm nay nàng nhất định có khả năng bị hắn cưỡng hiếp nhưng ai ngờ hắn lại bỏ qua nàng như vậy. Tên này quả thực hỗn đản hết sức. Sau đó thiếu nữ đột nhiên nghĩ đến tại sao hắn không có cưỡng hiếp nàng đây, chẳng lẽ nàng không đẹp. Thiếu nữ lắc đầu phỉ nhổ ra: “Phi, phi… mình nghĩ linh tinh gì vậy!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui