Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài


Thanh minh mưa nhiều, quận Đồng Hoa liên tục âm u nửa tháng, quần áo phơi nắng thật lâu cũng không khô, ngay cả lông trên người chó mèo cũng ướt át.

Du Ấu Du cầm tấm vải rách, lau cái đuôi thô ráp của mình.

Không sai, chính là cái đuôi.

Trùng sinh đã nửa tháng, Du Ấu Du vẫn không quen với sự tồn tại của thứ này.

Ngồi hay nằm cũng sẽ bị đè đau, đi nhà xí thì dễ dàng bị bẩn, càng tệ hơn là nó còn có thể rụng lông bất cứ lúc nào.

Nhưng có thể sống lại thêm một lần nữa, nhiều thêm một cái đuôi cũng không sao.

Nửa tháng trước, tuyết đọng trong quận Đồng Hoa còn chưa tan, giáo sư y dược học Du Ấu Du trẻ tuổi nhất Tận Thế run rẩy tỉnh lại, thành một đứa trẻ Bán Yêu mười ba tuổi.

Sau khi nàng nhớ rõ nguyên thân, mới phát hiện mình trùng sinh trở thành vai phụ cùng tên trong một cuốn tiểu thuyết Long Ngạo Thiên.


Long Ngạo Thiên là cha nàng, nhưng rất đáng tiếc, mẹ nàng không phải nữ chính, mà là một nữ Yêu tộc phản diện.

Nam chủ tên là Du Bất Diệt, là một thiên tài kiếm tu, sau khi bị nhốt ở Yêu giới, bởi vì nhìn cũng như bình thường không có gì nổi bật nhưng lại nhận được tín nhiệm cùng ái mộ của công chúa Yêu tộc, kết thành đạo lữ.

Mấy năm sau tu vi đại thành, hắn thừa dịp thời khắc công chúa khó sinh mà chém giết nàng.

Sau đó lại đồ sát đồng tộc công chúa, cuối cùng lấy nữ nhi vừa sinh ra làm con tin, rồi chạy thoát.

Đối với một vị nam chủ Long Ngạo Thiên mà nói, hành vi bực này của Du Bất Diệt không tính là tàn nhẫn.

Chỉ đáng thương cho đứa nhỏ được mang về Nhân giới.

Người sinh gọi người, yêu sinh gọi yêu, cho nên người cùng yêu kết hợp sinh ra nên gọi!
Không thể gọi người cũng không thể gọi yêu, mà gọi là Bán Yêu.

Thân mang huyết mạch hai tộc cũng không có nghĩa là thân kiêm thiên phú của hai tộc, ngược lại, huyết mạch bị phản phệ mỗi tháng đều phải phát tác, mỗi tháng đều phát tác một lần, sống sót thì tiếp tục sống sót, không chịu đựng nổi liền bị đau chết.

Nếu như chăm sóc thật tốt, đứa nhỏ này thật ra là có thể nuôi lớn, nếu lại tìm chút Linh Dược cứu chữa, có lẽ nó còn có thể khôi phục khỏe mạnh.

Nhưng không có.

Bởi vì đối với Du Bất Diệt mà nói, tiểu tạp chủng Bán Yêu này là sỉ nhục.

Chỉ cần hắn trông thấy đứa nhỏ này, liền sẽ nhớ tới mình từng bị vây khốn ở Yêu giới, còn không thể không cúi đầu nịnh nọt yêu nữ kia.

Du Bất Diệt chỉ tiện tay mang nữ nhi đi, hắn ta chán ghét công chúa Yêu tộc kia, chỉ lợi dụng mà thôi.


Trước mắt, nhìn nữ nhi Bán Yêu của tộc này cũng chỉ cảm thấy buồn nôn, dứt khoát ném hài tử đến quận Đồng Hoa, để cho một vú già dưới trướng nuôi dưỡng.

Ban đầu Trương bà tử phụ trách chăm sóc hài tử, một năm rồi lại một năm trôi qua, bên Long Ngạo Thiên đừng nói là đến thăm, ngay cả một câu hỏi cũng không có.

Thời gian lâu dài, Trương bà tử cũng bắt đầu càng ngày càng không để tâm, lại hận đứa nhỏ này liên lụy chính mình, vì vậy mà đối với nguyên thân động một tí là đánh chửi, sai bảo như chó mèo.

Nửa tháng trước, rốt cuộc nguyên thân cũng không chịu đựng qua được sự cắn trả của huyết mạch, tử trạng thê thảm, Trương bà tử bị dọa đến mức suốt đêm thu dọn đồ tế nhuyễn chạy mất.

Qua hồi lâu, việc này mới truyền tới trong tai nam chủ, lúc đó hắn đã cùng đạo lữ sinh ra được thai long phượng kết cục hoàn mỹ.

"Nghiệt chủng kia chết cũng tốt, như vậy trên người ngươi không còn có chỗ bẩn.

"
Cuộc đời của hài tử Bán Yêu kia, tổng cộng không đến trăm chữ trong sách, cứ như vậy kết thúc đi.

Sau khi giáo sư y dược học Du Ấu Du sống lại, thứ nàng có là một căn nhà trống rỗng, ngay cả một hạt gạo cũng không có, chỉ có một vài vật nặng không thể chuyển đi được.

Không có khế ước mua bán nhà thì không thể bán nhà, Du Ấu Du bôn tẩu khắp nơi mấy ngày nay, đem bàn ghế đều bán hết, cuối cùng hôm nay cũng kiếm được hai lượng bạc.

Nàng phải chuẩn bị cho lần huyết mạch phản phệ tiếp theo, số bạc này là chuẩn bị cầm đi mua thuốc.


Du Ấu Du tạm thời không có cách nào giải quyết vấn đề huyết mạch phản phệ, cũng may ở thế giới này có không ít dược liệu nàng đều biết, dùng để phối chế một ít dược vật cường thân kiện thể vẫn là không có vấn đề.

Chỉ là thuốc bổ đều đắt, nàng bây giờ không có tiền.

Hiện tại nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mua chút thuốc giảm đau.

Du Ấu Du nhặt một phiến lá cây trắm đồng che trên đỉnh đầu, mang gia sản toàn thân ra cửa.

Cả thành đều bị mưa bụi bao phủ, trước mắt, trong thành ngâm đồng đang vào mùa hoa nở, nở rực rỡ đến cực điểm, trên đường đá xanh phủ đầy rêu xanh rải đầy hoa núi ướt át, cả tòa thành bị gió xuân thổi trắng một mảnh.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, trắng không chỉ là tiêu, còn có tiền giấy tản mạn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận