Tu Chân Giới Cấm Kỳ Thị Giống Loài


Đều là đại tông Đông cảnh, Đan Đỉnh tông và Vân Hoa kiếm phái qua lại rất nhiều, hơn nữa, bọn họ cũng chỉ dừng ở khách viện chưa tiến vào chủ phong, Khúc Thanh Diệu cũng không động thủ.

Nàng phân phó người phía sau: "Chu sư đệ, ngươi thay bọn họ nhìn xem.

"
Nói xong, nàng liền đi đến bên Khải Nam Phong đang khóc nhè, rất rõ ràng, thương thế bên kia nặng hơn nhiều.

Nhưng Khương Uyên cầm kiếm quét ngang, ngăn cản nàng.

"Thanh Diệu đạo hữu là đại sư tỷ của Đan Đỉnh tông, ta chỉ tin y thuật của ngươi.

" Khương Uyên nói rất khách khí, thấy sắc mặt Khúc Thanh Diệu lạnh lùng, hắn lại bổ sung một câu: "Sư muội của ta chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay sư tôn, cũng là trân bảo của Vân Hoa kiếm phái ta, mong đạo hữu hao tâm tổn trí, tự mình chữa thương cho nàng.

"
Người bị thương lại là con gái của Du Bất Diệt?

Nghe nói như thế, cho dù là Khúc Thanh Diệu cũng không thể không dừng bước, càng đừng nhắc tới Đan tu khác.

Không ai trong Tu Chân Giới không biết về long phượng thai của Du Bất Diệt, bọn họ không đến mười tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ, phải biết rằng hài tử tầm thường lúc lớn như vậy còn đang tìm tòi dẫn đạo linh lực nhập thể! Càng phải nói là Du Bất Diệt cực kỳ bảo vệ con gái, nghe nói có người từng vô ý đâm bị thương tay con gái hắn, sau đó hắn liền đi tới gia tộc của người nọ, đem hơn mười nhân khẩu trên dưới chặt đứt hết.

Khương Uyên dịch bước, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy đôi song sinh đứng phía sau hắn ta.

Đệ đệ Du Trường An thanh tú cao ngất, tỷ tỷ Du Niệm Nhu kiều diễm loá mắt, tuổi tuy nhỏ, nhưng trên người lại mơ hồ mang theo ngạo khí cao quý làm người ta không dám nhìn thẳng.

Nhất là nữ tử được mấy kiếm tu cẩn thận bảo hộ ở giữa, mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng mà từ đầu đến chân đều trang trí Linh khí đẹp đẽ quý giá, châu quang rực rỡ, sợ là toàn bộ gia sản của chưởng môn môn phái trung tiểu cộng lại cũng không sánh bằng một thân quý giá của nàng.

Nhưng mặt Du Niệm Nhu bị lụa mỏng che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt hơi có sưng đỏ.

Khương Uyên cẩn thận đẩy mạng che mặt ra để Khúc Thanh Diệu nhìn: "Bị thương ở hai gò má, khuôn mặt nữ tu là quan trọng nhất, sư muội đã thương tâm suốt dọc đường rồi.

"
Du Trường An cũng tiến lên: "Tỷ tỷ sợ nhất là đau, mong Khúc đạo hữu ra tay tương trợ.

"
Khúc Thanh Diệu nhìn lỗ hổng dài chừng một tấc kia, biểu lộ dần dần trầm ngưng lại.

So với cô gái nhỏ Khải Nam Phong cõng bên kia, vết thương này tính là gì?
May mà bọn họ tới nhanh.

Phàm là bọn họ đến chậm một chút, vết thương đều đã tự động khép lại!
Khải Nam Phong rất muốn mắng người.

Tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tươi càng ngày càng nồng sau lưng, còn cơ thể Du Ấu Du cũng đang trượt xuống từng chút một.


Nàng sắp chết.

Khải Nam Phong gặp qua rất nhiều người chết, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một người sống chậm rãi biến mất trước mặt mình.

Khúc Thanh Diệu bị ngăn cản, hắn chỉ có thể cuống quít tìm mấy Đan tu khác cầu cứu.

Nào biết bọn họ cũng bó tay toàn tập.

"Chúng ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mới nhập môn, còn chưa tu hành đến nơi đến chốn, không thể so sánh với Khúc sư tỷ a.

"
"Hiện tại, các sư huynh sư tỷ nội môn khác đều đang luyện đan, không dám tùy tiện quấy rầy, hơn nữa nội môn rất xa, tối thiểu phải nửa nén hương mới có thể đến, tiểu nha đầu này sợ là không chịu nổi.

"
"Căn bệnh kỳ quái này của nàng tới quá gấp quá đáng sợ, hơn nữa, ta thấy nàng giống như đã không còn hơi thở nữa?"
“Không còn thở nữa?”
Khải Nam Phong ngơ ngác đỡ Du Ấu Du đang trượt trên mặt đất, dò xét khí tức dưới mũi nàng, nhưng tay hắn run đến lợi hại, cũng không dò xét ra đến tột cùng.

Hắn lau nước mũi, khổ sở cực kỳ: "Ta hại chết ngươi, ta cũng không tham gia khảo hạch, bây giờ trở về chuẩn bị quan tài cho ngươi! "
"Đúng rồi, có phải ngươi không biết nhà ta mở tiệm quan tài hay không? Toàn bộ Đông cảnh chỉ có nhà ta là nhiều quan tài nhất, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi một cái tốt nhất, ngươi chết rồi đừng quấn quít lấy ta! "

Hắn đang khóc nước mắt sám hối, cúi đầu liền nhìn thấy miệng Du Ấu Du đang chậm rãi nhai cái gì đó.

Nhớ tới chiếc bánh bao đựng đầy hành lý mà Du Ấu Du vừa cõng, lại nghĩ đến bát mì mà Hoa thẩm tiếp tế cho Du Ấu Du lúc trước, Khải Nam Phong chợt hiểu ra, hắn hiểu được nàng ấy.

"Ta biết, ngươi đói bụng cả đời, không muốn làm quỷ chết đói, ngươi muốn ăn no lên đường.

"
Hắn lấy từ trong túi của Du Ấu Du ra một cái bánh bao, trên đó đã thấm máu, nhưng hắn cũng không ghét bỏ, bởi vì cũng không phải là hắn ăn.

Khải Nam Phong liều mạng, dùng sức nhét toàn bộ bánh bao vào trong miệng Du Ấu Du.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận