Tu Chân Liêu Thiên Quần

Trong lúc Tống Thư Hàng muốn tìm Bạch tiền bối giúp đỡ thì năng lượng của ngũ hành trúc linh đàn đã hết sạch!

Không còn trận pháp trói buộc nên linh quỷ thoát ra ngoài!

Lẽ ra một khi quỷ long tiên trên trận pháp khô cạn, linh quỷ cũng sẽ bị kéo về lại trong phong hồn băng châu. Nhưng bây giờ, không biết linh quỷ bị biến dị kiểu gì, không có quỷ long tiên hỗ trợ mà nó vẫn có thể duy trì được hình thái của mình!

Sau khi phá trận xông ra, linh quỷ gầm lên, hung hăng nhào về phía Tống Thư Hàng! Nó vẫn còn nhớ rõ, chính là tên nhân loại này đã dùng trận pháp tra tấn nó tàn nhẫn, nó phải băm xác kẻ này ra thành trăm ngàn mảnh.

Đối mặt với linh quỷ hung hăng xông tới, Tống Thư Hàng không chút sợ hãi, hắn siết chặt nắm đấm, nện một quyền thật mạnh về phía linh quỷ:

- Quyền pháp căn bản một!

Linh quỷ gầm to, cũng đánh một quyền tới.

Ầm! hai bên đánh một quyền trực diện!

Tống Thư Hàng phải liên tục lùi lại bảy tám bước mới có thể đứng vững, còn linh quỷ thì chỉ hơi nghiêng về sau một chút.

Thực lực cách nhau quá xa.

Tống Thư Hàng xoa xoa nắm đấm, nhìn chằm chằm vào linh quỷ.

- Gào!

Linh quỷ lại gào vang lần nữa, thân thể xông lên như tên rời dây, quỷ trảo có hàn quang lóe lên, chộp về phía Tống Thư Hàng.

Lúc này, Bạch tôn giả ra tay, hắn điểm nhẹ ngón tay một cái:

- Đi.

Thanh kiếm linh lực nho nhỏ bay lơ lửng trước ngực của Tống Thư Hàng lay nhẹ, một đạo kiếm khí chính diện chém về phía linh quỷ.

Linh quỷ đang nhào tới chợt hoảng hốt, lập tức khởi động cái lá chắn màu vàng đỡ lấy kiếm khí.

Xoẹt! kiếm khí chém lên lá chắn màu vàng kia.

Lá chắn kiên cố lại bị xé rách dễ dàng như một tờ giấy. Sau đó, kiếm khí còn sót lại chém lên người linh quỷ với khí thế không giảm, khiến nó bay ngược ra ngoài.

Trong lúc lơ lửng trên không, linh quỷ gào lên thảm thiết, trên người xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Vết thương cực nặng!

Đây là kết quả sau khi Bạch tôn giả đã cố gắng áp chế uy lực của kiếm khí xuống mức thấp nhất rồi, nếu không thì hắn chỉ cần tiện tay đánh ra một kiếm thôi cũng đủ để đánh con linh quỷ này vỡ tan thành khói bụi!

Sau khi linh quỷ rơi xuống đất thì hoảng sợ rên rỉ, kêu la thảm thiết.

Nó nhìn về phía Bạch tôn giả với vẻ hoảng sợ.

Một kiếm vừa rồi khiến nó hiểu rõ sự đáng sợ của đối phương, cho nên nó quyết doán chọn cách đánh bài chuồn, nó lăn một vòng tại chỗ, giãy dụa bò dậy, nhào về phía cửa sổ.

Thú vị lắm, Bạch tôn giả cười khẽ.

Sau đó, thanh kiếm khí chém vào bên trong cơ thể linh quỷ chợt nổ tung.

Linh quỷ mới chạy ra được hai bước lại ngã quỵ xuống. Lần này nó chẳng còn sức lực đâu để bò dậy nữa.

Linh quỷ hoảng sợ, liều mạng chữa trị những vết thương trên người mình, áp chế vết thương do kiếm khí để lại.

Trong quá trình chữa trị vết thương, linh thể của nó càng lúc càng nhỏ lại, đây là do năng lượng của bản thân nó không đủ, chỉ có thể hòa tan linh thể của bản thân để khôi phục những vết thương trên cơ thể.

Sau khi chữa lành vết thương trên người xong… linh quỷ chỉ còn lại được chừng một nắm tay.

….

- Ồ?

Bạch tôn giả nghi hoặc kêu lên một tiếng. Linh quỷ trung giai, dù có bị thương nặng hơn nữa thì cũng không thể nào biến thành to chừng một nắm tay như thế được.

Con linh quỷ này đã hấp thu năng lượng còn sót lại sau khi tán tu áo xanh kia hóa đạo biến mất nên sinh ra biến dị sao?

Không đúng! Linh quỷ không biến dị dễ như thế.

Trong chuyện này, ắt hẳn vẫn còn nguyên do gì đó mà hắn chưa rõ….

Bạch tôn giả bước lên một bước, vươn tay về phía con linh quỷ bị thu nhỏ lại chỉ còn cỡ bàn tay kia.

Linh quỷ muốn trốn tránh, nhưng những ngón tay thon dài của Bạch tôn giả tựa như biến thành một không gian, bao vây lấy nó.

Đồng thời, tinh thần lực của Bạch tôn giả chuyển hóa thành pháp thuật giám định, quét qua toàn thân của linh quỷ.

Sau khi quét một lượt từ đầu tới đuôi của linh quỷ, Bạch tiền bối mở mắt ra, lộ ra vẻ lạ kỳ.

Con linh quỷ này vốn là linh quỷ trung cấp, nhưng bây giờ lại bị hạ xuống một cấp, biến thành linh quỷ hạ cấp rồi!

Phẩm chất của linh quỷ chính là đã được chú định sẵn kể từ khi ra đời, trừ phi có được kỳ ngộ, bằng không cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng tại sao phẩm cấp của con linh quỷ này lại bị hạ thấp đi rồi?

Tống Thư Hàng hỏi:

- Bạch tiền bối, có vấn đề gì không?

- Con linh quỷ này của ngươi biến thành linh quỷ hạ cấp rồi!

Bạch tôn giả nhấc con linh quỷ lên để quan sát thật kỹ, đồng thời cố gắng nhớ lại những chuyện tương tự như thế trong trí nhớ hơn ngàn năm của mình.

- Linh quỷ hạ cấp?

Tống Thư Hàng mở to hai mắt.

Tuy rằng hạ giai và trung giai chỉ kém nhau có một giai, nhưng hai bên đương nhiên không giống nhau. Linh quỷ hạ giai không có trí lực, chỉ có thể cung cấp thêm một phần năng lượng dự trữ cho chủ nhân, hơn nữa cùng lắm cũng chỉ có thể tấn cấp lên được tới cảnh giới hậu thiên tam phẩm.

Còn linh quỷ trung giai thì lại có được trí tuệ không thấp, có thẻ cộng hưởng tâm linh và năng lượng với chủ nhân. Giúp đỡ chủ nhân đề thuần năng lượng trong cơ thể, lại có thể giúp chủ nhân tu luyện, tăng cường năng lượng. Cao nhất còn có thể tấn thăng lên tới cảnh giới tương đương với lục phẩm!

Linh quỷ hạ giai chỉ có thể như trang bị cộng thêm.

Còn linh quỷ trung giai thì có thể xem như ‘tool hack’ chính hiệu.

Lẽ nào nhân phẩm của mình kém tới mức đó? Sau khi thất bại một lần thì lại khiến linh quỷ bị rớt cấp? Cô nàng Vũ Nhu Tử nhà người ta thất bại biết bao nhiêu lần mà có nghe nói bị như thế bao giờ đâu?

Chẳng lẽ lúc trước mình đã xài hết vận may rồi à? Tống Thư Hàng nhủ thầm.

Đúng lúc Tống Thư Hàng đang cảm thấy ủ rũ thì Bạch tôn giả đã phát hiện ra điểm khác thường của con linh quỷ này.

- Không đúng…. Không phải nó biến thành linh quỷ hạ giai!

Bạch tôn giả nhìn chằm chằm vào con linh quỷ này kiểm tra cả buổi trời, sau dó lại cười nói:

- Hóa ra là như thế, Thư Hàng tiểu hữu, vận khí của ngươi không tệ chút nào!

Tống Thư Hàng hỏi ngay:

- Xin tiền bối chỉ giáo cho?

Bạch tôn giả giơ con linh quỷ trong tay lên, chỉ vào một một mảnh phù văn hóa thành hạch tâm đang chậm rãi chuyển động của linh quỷ.

- Đã thấy rồi chứ, đây chính là hạch tâm! Linh quỷ trung cấp và hạ cấp không có hạch tâm, chỉ có linh quỷ cao cấp mới có loại hạch tâm này.

- Bởi vì đủ loại nguyên nhân nên linh quỷ của ngươi mới sinh ra biến dị, nhưng nó không thể tiến hóa thành linh quỷ cao cấp ngay lập tức, mà dùng năng lượng toàn thân để ngưng tụ ra cái hạch tâm này. Sau đó, bởi vì bản thân tiêu hao quá nhiều sức lực, cho nên mới tạm thời thoái hóa thành linh quỷ hạ cấp. Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến khi nó tích lũy đủ năng lượng thì có thể khôi phục lại thành linh quỷ trung cấp. Đến lúc đó nó sẽ có cơ hội trùng kích thành linh quỷ cao cấp. Bồi dưỡng nó cho tốt vào, nói không chừng ngươi có thể thu hoạch được một con linh quỷ cao cấp đấy! - Bạch tôn giả cười nói.

- Tiến hóa thành linh quỷ cao giai?

Tống Thư Hàng cảm thấy rung động, linh quỷ trung giai chỉ tương đương với một tu sĩ bình thường giúp ngươi tu luyện. Nhưng linh quỷ cao cấp thì giống như có thêm một tu sĩ đẳng cấp thiên tài giúp ngươi khổ tu ngày đêm! Chênh lệch giữa hai bên giống như trời với đất vậy.

- Như vậy, bây giờ Thư Hàng tiểu hữu ngươi còn tinh thần lực nữa không? Nếu như còn thì mau nhân dịp nó suy yếu cực độ mà bày trận lần nữa, thi triển ngũ hành khế linh đàn này thành lập khế ước với nó đi.

Bạch tôn giả trêu chọc Tống Thư Hàng. Linh quỷ bây giờ đang lúc suy yếu nhất, bây giờ không khế ước thì còn đợi tới lúc nào nữa?

- Đương nhiên là còn dư sức rồi!

Tống Thư Hàng toét miệng cười, dù có vắt khô thì hắn cũng sẽ vắt ra cho đủ tinh thần lực!

….

Trong Nhóm Cửu Châu Số 1, các tiền bối khác vẫn còn đang nói chuyện.

Dược Sư:

- Đã kiểm tra ra được nguyên nhân gây nên chứng mất trí nhớ của bốn vị đạo hữu sau khi tiến vào hòn đảo thần bí kia rồi, thật sự không phải do tế bào ký ức của não bộ bị thương, cũng không phải bị người ta xóa ký ức, càng không bị ảnh hưởng của ảo thuật.

- Thế thì tại vì sao?

Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.

- Tuy là rất quỷ dị, nhưng mấy người chúng ta có được kết luận chung là hai vị đạo hữu kia và đạo đồng của họ đã chủ động ký kết một loại ‘khế ước’ với một nhân vật vào hàng đại năng nào đó, sau đó, chính bản thân họ tự phong ấn trí nhớ của mình lại! – Dược Sư cười khổ trả lời.

Lúc có được kết quả này, nói thật, ngay cả bản thân Dược Sư cũng không thể nào sự thật lại là như thế, hai vị đạo hữu đã mất trí nhớ kia đều dùng một đạo pháp môn đặc biệt để phong ấn trí nhớ của mình lại. Trên pháp thuật phong ấn trí nhớ còn lưu lại một đạo ấn ký khế ước… Chắc là đầu mối để lại, một khi bọn họ có thể ‘thỏa mãn được điều kiện nào đó’ thì có thể cởi bỏ trí nhớ đã bị phong ấn.

Nhưng bây giờ, cả Côn Di đạo trưởng lẫn Huyền Huyền đạo cô đều không nhớ nổi chuyện trong phần trí nhớ bị phong ấn lúc ở hòn đảo thần bí, mọi người hoàn toàn không có chút manh mối nào về cái ‘điều kiện’ kia.

Bây giờ có muốn cởi bỏ phong ấn này cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

- Có thể khiến cho hai vị linh hoàng kim đan ngũ phẩm cam tâm tình nguyện phong ấn trí nhớ của mình xong mới rời khỏi hòn đảo đó. Rốt cuộc trên đảo có thứ gì cần phải bảo mật đến thế? Hoặc là vị đại năng ở trên đó mạnh tới mức nào nhỉ? - Túy Nguyệt Cư Sĩ cảm thán.

Dược Sư trả lời:

- Mặc kệ thế nào đi nữa, ít nhất thì trên hòn đảo thần bí đó cũng không có suy nghĩ muốn đuổi tận giết tận, đây cũng xem như may mắn trong xui rủi. Mấy người Tam Lãng đã lên đó biết bao ngày rồi, không biết bây giờ bọn họ ra sao nữa?

Hoàng Sơn Chân Quân thở dài:

- Hy vọng bọn họ có thể bình an vô sự, thắng lợi quay về.

Trong nhóm tạm thời trở nên an tĩnh lạ kỳ.

Dược Sư lên tiếng hỏi:

- À đúng rồi, bây giờ Bạch tiền bối đã thích ứng được với thời đại hiện đại hóa chưa? Tống Thư Hàng không online, hắn chấp hành nhiệm vụ thế nào rồi?

Chứng bệnh mất trí nhớ bên này tạm thời gác lại, hắn lập tức muốn xác định xem khi nào thì nhiệm vụ tiếp đãi Bạch chân quân của Tống Thư Hàng mới kết thúc, để hắn còn biết đường mà quay về, hoàn tất cải biến phối phương thối thể dịch bản đơn giản hóa của mình nữa.

Nói đến Tống Thư Hàng và Bạch tôn giả, Hoàng Sơn Chân Quân gãi cằm, nghĩ thầm: Mình còn chưa kịp nhắc cho Thư Hàng tiểu hữu biết là phải để ý cái vận may kỳ lạ đột nhiên xuất hiện của Bạch tôn giả nữa!

Lúc trước gọi điện định bụng tâm sự chuyện này với Tống Thư Hàng, nhưng khi ấy Bạch chân quân đang ở kế bên, hắn không tiện nói ra.

Nói đến Bạch tiền bối, hắn không chỉ có mị lực, dễ thất thần ngã sập đất, mà hắn còn sở hữu vận khí cực kỳ nghịch thiên!

Nhưng phải miêu tả vận khí này của hắn thế nào đây nhỉ? Đối với những người ở bên cạnh hắn thì vận may luôn đi kèm với tỉ lệ nguy hiểm nhất định, ví như năm đó Hoàng Sơn Chân Quân tiếp đãi hắn xuất quan, vừa đi vừa giới thiệu về sự thay đổi của thế giới cho Bạch chân quân nghe.

Sau đó đi mãi đi mãi…. Đột nhiên có một khối vẫn thạch khổng lồ đột nhiên rơi xuống, đúng lúc rơi xuống ngay bên cạnh hắn và Bạch chân quân! Cái hố kia chỉ cách Hoàng Sơn Chân Quân không tới 20m!

Nếu như không phải hắn may mắn thì thiếu chút nữa đã bị thiên thạch nện vỡ đầu tèo luôn tại chỗ rồi!

Lúc ấy, Bạch chân quân còn bình tĩnh phân giải vẫn thạch ra, chia ra làm một đống lớn tài liệu mà tu sĩ có thẻ sử dụng, như gì mà thiên thần cực tinh cương, tinh tinh thiết, xích kim thạch các loại.

Sau khi làm xong, hắn còn chia cho mình một nửa tài liệu, nói là ai gặp cũng có phần!

Còn tưởng là chuyện như thế chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Nhưng về sau, trong những ngày hắn đi theo bên cạnh Bạch chân quân thì đã trải qua đủ loại trải nghiệm trời ơi đất hỡi.

Có khi đang đi đường khơi khơi ra đó, tự nhiên trên mặt đất lại có thứ kỳ lạ gì đó nhô lên, có lúc độ nhiên lại bị một tia chớp bổ xuống, đánh cho gốc cổ thụ bên cạnh biến thành lôi kích mộc quý giá. Có lúc đang đi ngang một ngọn núi, thì núi đột nhiên bị sạt lỡ, lộ ra đủ loại dược liệu.

Nguy hiểm bủa vây, có thể gặp nguy hiểm đe dọa tính mạng bất kỳ lúc nào, nhưng Bạch chân quân luôn thu hoạch đầy túi.

Bây giờ nhớ lại thì ngoại trừ vụ nguy hiểm đe dọa tính mạng ra thì thu hoạch cũng khấm khá lắm nhỉ?

Ừm, tóm lại là cứ phải nhắc Tống Thư Hàng tiểu hữu chú ý an toàn cho bản thân mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui