Năm đó khi Phủ Chủ Thất Sinh Phù học chữ Hán thì đã làm gì có bính âm, cho nên khi học hắn học thế nào thì khi dạy bèn dạy cho đám thổ dân bản xứ kia y xì như thế.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến cái thứ gọi là ghép vần, không dạy chữ Phồn thể cho đám thổ dân bản xứ nọ đã là may mắn lắm rồi.
- Thế nhưng… ta cứ nghĩ đến việc phải dạy đám thổ dân bản xứ này học ghép vần là lại thấy khó chịu. Để ta thử trước xem thế nào, nếu không được thì chờ Túy Nhật, à quên, chờ Túy Nguyệt đạo hữu gửi cho một giáo viên ngữ văn.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói.
Nói xong, dường như nhớ ra cái gì, hắn lại bổ sung:
- À đúng rồi, nếu không tìm được giáo viên ngữ văn thì Thư Hàng tiểu hữu gửi bản thân ngươi tới cho ta luôn đi, mang cả Huyết thần toản theo luôn. Thế là chúng ta vừa hoàn thành giao dịch mà ngươi vừa giúp ta dạy đám thổ dân bản xứ kia ghép vần được, thế nào?
Tống Thư Hàng:
- …
Có phải mình nói sai cái gì không? Sao đang yên đang lành lại tự lọt hố thế này?
Từ đầu đến cuối, mình chỉ lương thiện đề nghịPhủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối dùng cách ghép vần để dạy đám thổ dân bản xứ học chữ Hán thôi mà?
Không được, phải tự cứu mình thôi.
Bằng không vạn nhất “Túy Tinh” tiền bối không tìm thấy giáo viên ngữ văn thích hợp, có khi Phủ Chủ Thất Sinh Phù sẽ bay suốt đêm tới đây, dùng ga giường quấn mình lại rồi mang tới hòn đảo khỉ ho cò gáy giữa đại dương, để mình dạy văn cho đám thổ dân bản xứ kia mất.
Còn Bạch tiền bối thì… đừng có mong ngài ấy sẽ ra tay giúp đỡ. Nói không chừng ngài ấy thấy thú vị, lại nổi hứng lên đi đảo cùng mình luôn ấy chứ.
Tống Thư Hàng cứ cảm thấy khả năng này lớn quá chừng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Đặc biệt là không rõ có phải ảo giác hay không, lúc liếc nhìn Bạch tiền bối một cái, Tống Thư Hàng thấy khi nghe đến mấy chữ “đảo hoang”, “thổ dân bản xứ” thì trong mắt ngài ấy dường như lóe lên ánh nhìn hứng thú?
Không được! Nhất định phải tự cứu lấy mình!
Đầu óc Tống Thư Hàng điên cuồng vận chuyển, đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên:
- Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối, ta có một diệu chiêu để học ghép vần, ngài lên mạng tìm xem… chắc là sẽ thấy “Bài ca pinyin chữ Hán” đấy. Ngài cứ phát đi phát lại cho đám thổ dân bản xứ kia xem, sáng chiếu, chiều chiếu, ăn cơm chiếu, đi nhà cầu cũng chiếu. Chỉ cần cho họ xem 1 2 tuần là họ nắm được cách ghép vần chữ Hán ngay.
Không chỉ thế, ta còn nhớ là mấy bộ lạc nguyên thủy họ thích nhảy múa lắm! Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối lên mạng kiếm mấy bài nhảy dễ dễ, biên đạo Bài ca pinyin chữ Hán kia thành bài múa. Sau đó bắt họ sáng dậy múa một lần, lúc nghỉ múa một lần cho bọn họ có hứng học đi.
Đánh xong một đống chữ, Tống Thư Hàng âm thầm thở một hơi dài.
Xin lỗi các anh em thổ dân bản xứ… thế nhưng bài hát tẩy não đó cũng không có gì là không tốt, nghe nhiều chút còn mở mang được kiến thức nữa. Sau khi biên tập vũ đạo xong có thể mang ra nhảy quảng trường, tiên tiến quá đi chứ! Bác gái trên khắp đất Trung Quốc này đều yêu thích đó nha.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù sáng ngời mắt lên:
- Oa oa oa, còn có cách đó cơ à? Tuyệt lắm! Cách học bằng phương pháp hát hò này dễ nhớ hơn cách ghi nhớ thông thường nhiều.
Tống Thư Hàng rèn sắt khi còn nóng bồi thêm:
- Đến khi nào tiền bối dạy đám thổ dân bản xứ kia ghép vần xong thì học chữ Hán đơn giản hơn nhiều rồi. Hơn nữa tiền bối ạ, ta thấy khi dạy đám thổ dân bản xứ kia học chữ thì đừng nghiêm khắc quá, đừng hơi tí là treo lên đánh hay quất tay. Mình phải thưởng phạt phân minh vào, tức là có phạt thì phải có cả thưởng. Thế mới có thể tạo động lực cho họ học chữ Hán được.
Thực ra Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy gọi người ta là thổ dân bản xứ thì không thỏa đáng cho lắm, thế nhưng nhất thời chẳng nhớ ra từ gì để thay thế nó.
- Thưởng phạt phân minh? Có lý. Thư Hàng tiểu hữu không hổ là thanh niên trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhạy thật.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù cảm thấy Tống Thư Hàng gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, chủ ý này đúng là tuyệt vời mà. Đoạn, hắn hỏi tiếp: - Thưởng phạt phân minh thế nào? Thư Hàng tiểu hữu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?
- Lấy ví dụ thế này. Khi học ghép vần, ai học nhanh nhất thì có thể thưởng cho gì đó mà họ thích, tỉ như vũ khí tốt, đồ câu cá, hoặc là những đồ vật hiện đại như bật lửa chẳng hạn.- Tống Thư Hàng rủ rỉ: - Những người học kém nhất cũng có thể phạt kiểu khác đi, ví dụ như cho nhịn đói một bữa này. Đối với mấy thổ dân bản xứ đó, có khi bị đói một bữa còn đáng sợ hơn là bị treo lên đánh ấy chứ. Đừng cứ đánh mãi, dùng mãi một cách trừng phạt là giảm hiệu quả đi đấy.
Hỡi những thổ dân bản xứ chưa bao giờ gặp mặt, Tống mỗ ta cũng chỉ giúp các anh em được thế này thôi. Hi vọng đề nghị này của ta có thể giúp các anh em bớt đi được nỗi đau da thịt.
Đói bụng so với treo lên quất, chắc là đói bụng dễ chịu hơn chút chứ nhỉ?
- Có lí lắm, có thể thử một lần xem sao.- Phủ Chủ Thất Sinh Phù âm thầm gật đầu, đồng thời suy một ra ba mà nói tiếp: - Ta còn có thể cho đám thổ dân bản xứ đó làm bài thi, ba ngày kiểm tra 15 phút, năm ngày kiểm tra một tiết, không làm tốt là nhịn đói, làm tốt thì có thưởng. Sau này ta sẽ bắt bọn họ làm văn, làm không hay sẽ treo lên quất, chậc chậc, tuyệt quá!
Tống Thư Hàng tức thì giật giật khóe miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh một đám ông chú cao to đen hôi mặc áo da thú nằm sấp trên bàn, làm “Bài thi cuối kì lớp 1” do Phủ Chủ Thất Sinh Phù trên mạng xuống, rồi sau đó mặt nhăn mày nhó, múa bút thành văn trước đề bài “Nếu tôi biến thành một cây hành”.
Không ngờ Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối lại nghĩ tới bài thi và chiến thuật “biển đề”, hình như mình vô tình tăng thêm nỗi khổ cho đám thổ dân bản xứ rồi thì phải?
Có phải mình lại nhiệt tình làm chuyện xấu rồi không nhỉ?
Phủ Chủ Thất Sinh Phù: - Cảm giác đúng là rất tuyệt, để ta đi cho đám thổ dân này làm thử ngay mới được. Trước tiên để cho bọn họ nghe mấy bài hát phiên âm bảng chữ cái tiếng Trung trước mười ngày cái đã, Thư Hàng tiểu hữu, đợi khi nào có kết quả thì ta sẽ liên lạc với ngươi! [icon vẫy tay tạm biệt].
Nói xong thì hắn lập tức logout ngay.
Đợi Phủ Chủ Thất Sinh Phù logout xong rồi, Bắc Hà Tán Nhân mới ngoi lên nói: - [icon lau mồ hôi] đầu năm nay, dù là ở thế ngoại đào viên cũng chưa chắc đã được hạnh phúc.
Lệ Chi Tiên Tử: - Hơn nữa, thật ra vẫn còn một vấn đề khá lớn.... trước kia mọi người có nhận được thư của Thất Sinh đạo hữu bao giờ chưa? Nghề nghiệp của hắn là phù sư, chữ hắn viết ra đều lằn ngoằn như gà bới vậy. Lúc ấy ta đọc chữ hắn viết trong thư mà vất vả gần chết. Nếu như hắn dạy mấy người thổ dân kia học chữ, mà vẫn dùng cái chữ như gà bới kia thì.... Ta chỉ muốn hỏi không biết mấy người thổ dân kia phải ám ảnh tới cỡ nào?
Dược Sư: - Các thổ dân bản xứ cũng chẳng dễ dàng gì!
Tạo Hóa Pháp Vương: - Tỉnh Tinh cư sĩ, xin ngài nhất định phải tìm một giáo viên ngữ văn thật xuất sắc cho thổ dân nơi đó nhé!
- Tỉnh Tinh?.... Không phải Tỉnh Tinh, là Túy Nguyệt chứ! Lần trước ngươi chỉ nhớ lộn có một chữ thôi mà, sao lần này lại nhớ sai cả hai chữ luôn thế! - Túy Nguyệt Cư Sĩ gửi kèm một cái icon quỳ gối.
- Xin lỗi Túy Nguyệt đạo hữu. Thật ra ta có một đề nghị thế này, hay là ngươi thử đổi đạo hiệu xem sao, đổi thành Túy Nhật được không? Ta nghĩ nhất định mọi người đều sẽ nhớ được ngay.- Tạo Hóa Pháp Vương yếu ớt nói thêm một câu.
- Túy Nhật thì sẽ nhớ được + 1.- Lệ Chi Tiên Tử.
- Túy Nhật thì sẽ nhớ được + 2.- Dược Sư nếu chỉ là rồi dán lại thôi thì tốc độ của Dược Sư vẫn nhanh lắm.
- Túy Nhật thì sẽ nhớ ngay + 2.- Hoàng Sơn Chân Quân.
Phía dưới, một nhóm tiền bối trong nhóm giữ nguyên đội hình.
Túy Nguyệt Cư Sĩ thở dài, thật muốn cột hết người trong nhóm lên một cục thiên thạch vạn tấn ném xuống Thái Bình Dương quá!
....
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, tắt khung chat của Nhóm Cửu Châu số 1 đi.
Sau đó, hắn thầm thở dài: - Mong là cách dạy của Thất Sinh tiền bối sẽ có hiệu quả.
Bạch Tôn Giả ngồi bên cạnh cười hì hì, nói: - Có hiệu quả hay không cũng không sao hết, thật ra ta rất muốn đến xem Thất Sinh dạy mấy thổ dân kia học chữ Hán kiểu gì, cũng khá tò mò với cuộc sống trên đảo nữa.
Qủa nhiên Bạch tiền bối lại nảy sinh ra mấy hứng thú lạ kỳ rồi!
- Bạch tiền bối! Ta có một chỗ đi chơi tốt hơn này, hai ngày sau.... có một người bạn rủ ta đến một hòn đảo ở biển Đông chơi, còn được lên du thuyền xa hoa những năm ngày nữa! Bạch tiền bối có hứng thú hay không? - Tống Thư Hàng lập tức dời mục tiêu chú ý của Bạch Tôn Giả.
Bằng không, hắn sợ đêm nay Bạch tiền bối sẽ mang theo hắn bay cái vèo tới chỗ Phủ Chủ Thất Sinh Phù mất!
Qủa nhiên, sau khi Bạch tiền bối nghe sẽ đi du ngoạn đảo và có cả du thuyền thì lập tức sinh ra hứng thú.
- Nếu đi chơi đảo du lịch thì có tàu lượn siêu tốc không? Cái loại có mười hoặc mười mấy vòng luôn ấy? Có nhảy Có thuyền hải tặc không? Đu quay chọc trời thì sao? Cối xay gió cực độ nữa? - Bạch tiền bối đọc liền tù tì một loạt những trò chơi cảm giác mạnh.
Tại sao Bạch tiền bối toàn kể tên mấy loại khiến người ta sợ nhũn người ra thế này?
- Có, có hết! Cái gì cũng có cả! - Tống Thư Hàng vỗ ngực cam đoan, nhất định là có đủ!
- Vậy chúng ta đi liền thôi! - Bạch tiền bối nheo mắt lại nói.
- Bạch tiền bối, đừng vội. Hai ngày nữa chúng ta mới xuất phát... hơn nữa, chúng ta còn phải chờ Đậu Đậu với tiểu hòa thượng quay về nữa.- Tống Thư Hàng đáp.
- Đậu Đậu và tiểu hòa thượng? - Bạch tiền bối hỏi: - À, ngươi vừa mới nói xong, Đậu Đậu nó lại bỏ nhà đi bụi rồi.
- Đúng vậy.- Tống Thư Hàng thở dài.
- Được rồi, vậy thì chờ hai ngày đi.- Bạch Tôn Giả miễn cưỡng nói.
- Quyết định thế nhé, Bạch tiền bối, chúng ta đi ra ngoài ăn điểm tâm trước đi. Sau đó nhân lúc rảnh rỗi, ta đưa ngươi tới núi Ngọc Ngư ở gần thành phố Văn Châu, dạo này chắc đang vào mùa dương mai chín, có hoạt động cho du khách vào tự mình hái ăn tại chỗ, ăn bao nhiêu cũng được.- Tống Thư Hàng giới thiệu.
- Được! - hai mắt Bạch Tôn Giả lập tức sáng lấp lánh.
....
Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả vừa đi vừa nói chuyện, vào nhà bếp xem thử mẹ Tống có làm sẵn bữa sáng cho họ hay không.
Trong nhà bếp.
Đúng lúc mẹ Tống đang làm sủi cảo, nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu lại nhìn.
- Mẹ, sáng nay ăn sủi cảo ạ! - Tống Thư Hàng nói.
- Ừ, mẹ vừa gói xong, không biết hai đứa khi nào mới dậy, nên chưa nấu. Tống Bạch cũng dậy rồi đấy à, sao hôm nay dậy sớm thế cháu? - mẹ Tống trêu một câu.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu, trả lời: - Ừ, chào tiểu cô nương, ngươi chính là mẹ của Thư Hàng tiểu hữu à, hôm nay ta dậy sớm lắm!
Tiểu cô nương?
Là đang gọi mình đấy à?! Đầu tiên mẹ Tống trợn mắt há mồm ra, sau đó bà khẽ cười nói: - Thư Hàng, chỉ qua một đêm thôi mà cậu bạn này của con lại thành khéo ăn khéo nói thế, miệng ngọt quá.
Tống Thư Hàng: -....
Bạch Tôn Giả thì không hiểu gì hết: -?
Ban nãy mình nói sai cái gì à? trong lòng Bạch Tôn Giả cảm thấy nghi hoặc.