Tu Chân Liêu Thiên Quần

- Đừng có làm bậy, dùng ‘Tử viết’ bậy bạ, bị ác ma kia, biết được, thì lòng bàn tay của chúng ta, sẽ bị đánh đỏ đấy! Hơn nữa, chúng ta không phải bộ tộc ăn thịt người, đừng có thèm thịt tới mức phát điên! - Thổ dân trông như cầm đầu kia kại dùng tiếng Trung sứt sẹo lắp bắp nói thêm.

Thổ dân hơi mập kia bị đội trưởng đánh cho một cú, dường như nhớ tới sự đáng sợ của ‘ác ma’ kia, vội rụt cổ lại, không dám hó hé thêm nữa.

Tiếp theo, thổ dân trông như cầm đầu kia lại phất tay lên, dùng tiếng Trung lăp bắp nói: - Trước tiên, đưa tất cả, quay về đi!

Vậy nên một đám thổ dân bắt đầu cõng, bế, xách, khiêng mấy hành khách vị hôn mê này quay về.

….

Không bao lâu sau.

Các hành khách hôn mê lần lượt tỉnh lại.

Sau khi bọn họ mở mắt ra thì lập tức phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà tranh khổng lồ. Ở bên cạnh bọn họ là một nhóm người da màu nâu đỏ, mặt mày bôi đủ loại màu mè khác nhau.

Những người kia mặc da thú, tay cầm đủ loại vũ khí, có một số người còn đeo mặt nạ trông rất dữ tợn…. bọn họ giống như chui ra từ trong phim ảnh về thổ dân nguyên thủy vậy, tràn ngập khí tức nguyên thủy và hoang dã.

Sau khi các hành khách nhìn thấy mớ vũ khí sắc bén trong tay bọn họ xong thì lập tức hoảng sợ hơn nữa, ai cũng nuốt nước bọt ừng ực.

Sau đó, các hành khách đưa mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

- Tao nhớ…. Bọn mình đang ở trên máy bay, bay ở trên trời mà nhỉ? Sao tự nhên lại tới nơi kỳ lạ này thé? - Lâm Thổ Ba nhỏ giọng nói với Cao Mỗ Mỗ nằm bên cạnh.


Cao Mỗ Mỗ cười khổ lắc đầu, đồng thời cũng cẩn thận ôm bạn gái Nha Y vào lòng - đám thổ dân này sẽ không phải là bộ tộc ăn thịt người đấy chứ?

Ấn tượng của người bình thường về thổ dân phần lớn đều bị ảnh hưởng từ mấy bộ phim điện ảnh, mà trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình thì thổ dân phần lớn đều xuất hiện với thân phận bộ tộc ăn thịt người. Nên khi bọn họ nhìn thấy thổ dân thì suy nghĩ đầu tiên chính là liên tưởng tới bộ tộc ăn thịt người ngay.

- Không phải chúng ta bị xuyên việt đấy chứ? - Cô nàng Lục Phỉ bị nhét chung chỗ với bọn họ bắt đầu tưởng tượng lung tung, nên nhỏ giọng hỏi.

Chị gái của Lục Phỉ: - ….

Lúc này, đệ tử trên danh nghĩa của Tống Thư Hàng là Joseph thầm siết chặt nắm tay. Hắn cẩn thận kéo con gái Kỷ Song Tuyết lại bên cạnh bảo vệ, đồng thời, hắn bắt đầu cân nhắc đủ điều.

Không biết mấy người thổ dân này là bạn hay là địch đây?

Nếu như là địch thì mấy hành khách bên này chỉ toàn tay không, còn đối phương thì có cầm vũ khí, thoạt nhìn cũng đủ biết phần thắng không được bao nhiêu.

Có lẽ bây giờ đã đến lúc để ta dùng tới tuyệt thế võ học mà sư phụ đã dạy rồi!

Joseph siết chặt nắm đấm.

Hắn có lòng tin tuyệt đối vào sư phụ Tống Thư Hàng - hắn tin tưởng võ công mà vị sư phụ chỉ cần hất nhẹ tay một cái là có thể đánh nổ cả không khí kia truyền thụ cho mình nhất định là tuyệt thế thần công!

Mặc dù bản thân chỉ mới tu luyện hơn một tháng mà thôi. Nhưng Joseph cảm giác mình đã mạnh mẽ hơn nhiều lắm rồi!

Ờ? Sao cứ cảm thấy cảnh này quen quen…. Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Trong lòng Joseph đột nhiên dâng trào cảm giác kỳ lạ ‘dường như đã từng’, hình như đã từng diễn ra cảnh tượng tương tự thế này ở đâu rồi thì phải? Kiểu như từng xảy ra ở trong mơ hay là lúc trước gì chăng?

Tại sao mình lại có cảm giác kỳ quái này nhỉ? Trong lòng Joseph cảm thấy nghi hoặc.

Đợi đã…. Sư phụ đâu rồi?

Sư phụ cũng lên máy bay cùng với mình mà!

Joseph vội vàng ngẩng đầu lên tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng của sư phụ Tống Thư Hàng đâu.

Sư phụ đi đâu mất rồi?

Không chỉ riêng gì Joseph, mà đám người Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba và an hem Gia Cát Trung Dương cũng nhanh chóng phát hiện không thấy Tống Thư Hàng đâu…..

- Thư Hàng đâu? Nó đâu rồi? - Lâm Thổ Ba nhỏ giọng hỏi.


- Nó không ở đây à? - Cao Mỗ Mỗ nheo mắt lại, bởi vì mất toi mắt kính, cho nên cậu ta nhìn không rõ lắm. Cậu ta nhìn quanh một vòng, quả thật không thấy Tống Thư Hàng.

Lục Phỉ nhỏ giọng đáp: - Mình cũng không thấy bạn Tống Thư Hàng đâu, liệu có phải cậu ấy bị lạc với mọi người không nhỉ?

Cao Mỗ Mỗ nhíu mày, nói với vẻ lo lắng: - Toàn bộ hành khách trên máy bay đều ở đây, sao chỉ thiếu có mỗi mình nó chứ?

Mọi người lại lập tức nhớ tới ‘bộ tộc ăn thịt người’. Không phải Tống Thư Hàng là người đầu tiên bị bắt đi làm thịt đấy chứ?

Mấy người Lâm Thổ Ba lập tức lo lắng không yên.

Đồng thời, những người hành khách ngồi cạnh cơ trưởng cũng nơm nớp hỏi han: - Cơ trưởng à, máy bay của chúng ta gặp phải sự cố gì thế? Tại sao chúng ta lại ở nơi này thế?

Cơ trưởng cũng chẳng hiểu ra làm sao nên chỉ đành lắc đầu chứ không biết phải trả lời kiểu gì - có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì!

Rõ ràng một giây trước ông còn đang lái máy bay phây phây ra đó, nhưng một giây sau thì đột nhiên lại mất đi ý thức…. tới khi tỉnh lại thì đã bị một đám thổ dân bao vây. Ông thậm chí còn không có thời gian để kịp tiêu hóa giảm sốc nữa.

- Chúng ta chẳng gặp phải sự cố gì hết, tôi cũng đang nghi ngờ không biết có phải chúng ta bị xuyên việt thật không nữa? - một tiếp viên hàng không hạ giọng đáp.

- Có lẽ không phải xuyên việt đâu, có lẽ là máy bay của chúng ta gặp sự cố gì đó, nên rơi xuống ở trên một hòn đảo hoang sơ chưa bị khai phá ở giữa biển thôi.- Lúc này, vị giáo sư tóc trắng phau kia mới lên tiếng.

Trong lúc các hành khách đang xì xào bàn tán với nhau thì những thổ dân cầm vũ khí, mặc da thú kia đột nhiên chia ra làm hai bên, xếp hàng thẳng tắp.

Sau đó, đám thổ dân kia ngẩng đầu ưỡn ngực lên.

Tiếp theo, một nữ thổ dân mở miệng đọc: - Nhân chi sơ, tính bản thiện!

Vừa mở miệng thì đã dùng tiếng Trung cực chuẩn để đọc tam tự kinh, phát âm tròn trịa, giọng cũng rất hay.


Cô ta mở miệng nói xong thì toàn bộ hành khách trên máy bay đều đực mặt ra ngu người.

Tiếp theo, những thổ dân khác cũng bắt đầu đồng thanh đọc: - Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giaó chi đạo, quý dĩ chuyên. Tích Mạnh Tử, trạch lân xử. Tử bất học, đoạn ky trữ….

Mặc dù đọc còn lọng ngọng. Nhưng rất nhiều mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu được, đây đúng là nội dung của tam tự kinh.

- Phì… - Cô nàng Lục Phỉ kia khá dạn dĩ, nên khi nhìn thấy cảnh một đám thổ dân mặt mày nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực đọc tam tự kinh thì cảm thấy khá buồn cười, thế là nhịn không được nên phì cười thành tiếng luôn.

Giọng cười của cô rất thanh thúy dễ nghe.

Một vị thổ dân ở gần cô nghe thấy cô bật cười thì tò mò quay lại nhìn cô một cái. Sau đó…. Hắn đọc chệch nhịp!

- Dừng! - Lúc này, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền tới từ bên ngoài.

Sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen, cao chừng 180cm chắp tay đi vào phòng.

Đám thổ dân nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen kia thì mặt lập tức cứng ngắc, không dám thở mạnh, dường như rất sợ người này thì phải.

Người đàn ông kia chắp tay bước vào trong, đi thẳng tới trước mặt người thổ dân đọc chệch nhịp kia. Sau đó, hắn giơ tay phải của mình lên, lộ ra một cây thước dày cui.

Thổ dân đọc chệch nhịp kia biết rõ không thoát được, bèn mếu máo run rẩy giơ hai tay của mình ra.

- Bốp! - người đàn ông mặc áo đen kia giơ thước khẽ thật mạnh vào lòng bàn tay của thổ dân nọ không chút lưu tình….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận