Tu Chân Liêu Thiên Quần

Đã hẹn là ‘khống chế cơ thể của Diệt Phượng Công Tử’ mà… Vốn Tống Thư Hàng tưởng rằng mình phải thông qua ‘phương thức khống chế từ xa’ để thao túng cơ thể của Diệt Phượng Công Tử.

Nhưng thật không ngờ, ý thức của hắn lại phải nhập vào cơ thể của Diệt Phượng Công Tử chứ!

Điều quan trọng hơn là, có phải là vì không có ý thức nên cơ thể của hắn rơi vào trạng thái hôn mê không?

Đây có khác gì chuyển dời linh hồn đâu cơ chứ!

Nhưng, hắn có thể khẳng định đây không phải là pháp thuật ‘chuyển dời linh hồn’, linh hồn của Tống Thư Hàng vẫn ở trong thân thể của mình, chỉ có điều ý thức của hắn bị chuyển sang cơ thể của Diệt Phượng Công Tử mà thôi.

“Đúng là một sức mạnh siêu quỷ dị mà.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 quả thật ai nấy cũng là nhân vật thực lực cao cường, bản lĩnh thông thiên.





Còn nữa, ý thức của mình nhập vào người Diệt Phượng Công Tử rồi, vậy ý thức của Diệt Phượng Công Tử thì chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ là nhập vào cơ thể của mình rồi à?

Tống Thư Hàng đau lòng nhìn ‘Tống Thư Hàng tiểu hữu’ đang ngã sóng soài dưới đất. Nhìn thấy bản thân nằm trên đất thông qua góc độ là khán giả, trong lòng hắn có cảm giác thật là khốn nạn.

Vì thế, Tống Thư Hàng khống chế cơ thể của Diệt Phượng Công Tử lần nữa, muốn cong lưng đỡ ‘mình’ lên.

Sau khi ý thức của hắn khống chế cơ thể của Diệt Phượng Công Tử, vẫn có cảm giác phản ứng bị chậm.

Sau khi mệnh lệnh ‘đỡ Tống Thư Hàng’ được ý thức của hắn phát ra, cơ thể của Diệt Phượng Công Tử sau 1,2, 3 giây mới thực hiện hành động cong lưng đỡ người dậy.

‘Mạng lag’ quá rồi đấy, với tình trạng cơ thể như thế này thì sao hắn có thể thay Diệt Phượng Công Tử tham gia ‘cuộc thi máy kéo tay cầm’ cơ chứ?

Nghĩ mà xem, cuộc đua vừa bắt đầu thì người ta đều phải tranh thủ từng giây từng phút một đấy!

Trong khi mọi người lập tức khởi động máy kéo tay cầm, phóng thẳng về phía trước thì phải ba giây sau hắn mới có thể di chuyển - đây chính là thua ngay ở điểm xuất phát rồi. Nếu như đến lúc đó mình lại khoe khoang nói một câu: ‘Mọi người, bản Công Tử nhường các ngươi ba giây đấy’ thì liệu có bị đánh không nhỉ?

Điều đáng sợ hơn là, với tình trạng ‘mạng lag” tới ba giây như thế này, nếu chẳng may trên đường đua có xảy ra tình huống khẩn cấp gì, ví dụ như gặp phải mìn, ngư lôi hay phi kiếm dùng một lần thì sao… Đây là việc đòi hỏi phải phản ứng trong một phần một vạn giây... mà hắn thì phải mất tới ba giây mới có thể xử lí được. Đậu mé, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy tương lai mù mịt rồi.

Tống Thư Hàng cảm giác da đầu run lên… Chẳng lẽ hắn phải giống như ‘xe phá mìn’ sao, dùng da thịt của bản thân để gỡ mìn, nghiền nát tất cả những cạm bẫy trên đường đi sao?

“Nếu như cái tình trạng ‘mạng lag’ này còn cứ tiếp tục thì cuộc thi máy kéo tay cầm lần này mình chỉ có thể thi đấu trên tinh thần ‘chỉ quan tâm quá trình, không quan tâm kết quả’ thôi”. Tống Thư Hàng nghĩ bụng.

Điều may mắn duy nhất trong một đống xui xẻo là - Đây là cơ thể của Diệt Phượng Công Tử, nên cho dù có bị dày vò thế nào thì hắn cũng không lo bản thân mình bị thiếu tay thiếu chân.

Về phần cơ thể của Diệt Phượng Công Tử sẽ bị biến thành hình dạng gì thì chỉ có thể trông chờ vào ‘vận may’ thôi.

Tống Thư Hàng quả thật bất lực với phản ứng đếm ngược ba giây này rồi.






Trong lúc hắn đang nghĩ đủ loại chuyện linh tinh lộn xộn thì cơ thể của Diệt Phượng Công Tử đã đỡ ‘Tống Thư Hàng tiểu hữu’ đứng dậy.

Sau đó, ba giây sau, Diệt Phượng Công Tử quay đầu nhìn xung quanh.

Lại qua ba giây nữa, Diệt Phượng Công Tử dìu cơ thể ‘Tống Thư Hàng tiểu hữu’, tới bên cạnh tường, đỡ hắn ngồi xuống.

Lại ba giây trôi qua, Diệt Phượng Công Tử đứng lên, ngơ ngác nhìn cơ thể của Tống Thư Hàng tiểu hữu.

Cái cảm giác cả thế giới đều đang bị ‘lag’ thực sự làm con người ta phát điên lên mất - nếu như bây giờ mà có chuột máy tính ở đây thì Tống Thư Hàng đã điên cuồng đập chuột rồi.

*******************

Nhìn cơ thể vẫn đang hôn mê của mình, Tống Thư Hàng lại bắt đầu khổ não.

Bây giờ ý thức của mình nhập vào cơ thể Diệt Phượng Công Tử rồi, ý thức của Diệt Phượng Công Tử thì không biết đã đi đến phương trời nào.

Nếu như thế, lát nữa mình thay Diệt Phượng Công Tử tham gia thi đấu, vậy cơ thể của mình thì phải tính sao đây?

Chẳng lẽ cứ đặt ở bên cạnh rồi mặc kệ ư?

Chắc chắn sẽ có chuyện mất, nhất là khi bây giờ vẫn còn có kẻ lòng dạ xấu xa luôn thầm dõi theo mọi tình hình của hắn nữa chứ!

Xem tình hình này, thì phải tìm một nơi để giấu cơ thể của mình thôi.

Trong khi Tống Thư Hàng đang suy tư, đột nhiên, ở đằng xa, có hai đệ tử Sở gia bay đến phía này với tốc độ rất nhanh.

Bây giờ gần đoạn tiên đài có rất nhiều đệ tử Sở gia.

Dưới sự ra hiệu của tộc lão Sở gia, có một nhóm đệ tử Sở gia đầu óc thông minh, khéo léo nhanh nhẹn được phái đến đây, bọn họ chủ động đến chỗ đoạn tiên đài để xem xem rốt cuộc các vị tiền bối mạnh mẽ trong giới tu chân muốn làm gì, có gì cần trợ giúp không- Đây cũng là một cơ hội của Sở gia, nếu như đám đệ tử Sở gia này được các tiền bối trong giới tu chân giới nhìn trúng, cho dù chỉ thu nhận họ làm đệ tử ngoại môn thì cũng là một cơ may lớn rồi.

Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng không khách khí, cho nhóm đệ tử Sở gia này một cơ hội để thể hiện.

Lúc cải tạo máy kéo tay cầm dù sao cũng cần người nhanh nhẹn một chút làm chân chạy cho các tiền bối. Đám đệ tử Sở gia này đến thật đúng lúc.

Trên thực tế… lúc các đệ tử Sở gia biết các tiền bối muốn cải tạo máy kéo để tham gia ‘cuộc thi máy kéo tay cầm’ thì tâm hồn bọn họ đều sụp đổ.

May là bọn họ đều là những đệ tử đã được tuyển chọn kĩ lưỡng, đầu óc nhanh nhạy. Bọn họ nhanh chóng tập trung vào công việc, nhiệt tình hỗ trợ các vị tiền bối - Đừng nói là chỉ cải tạo một cái máy kéo cỏn con thôi, cho dù các vị tiền bối của giới tu chân này muốn cải tạo cả ‘xe ba bánh thân yêu’ để tham gia ‘cuộc thi xe ba bánh thân yêu’ gì gì đó thì bọn họ cũng dùng 100% sự nhiệt tình giúp đỡ các vị tiền bối.

Chỉ cần trong lúc giúp đỡ này có thể làm quen với các vị tiền bối thì chính là thắng lợi lớn rồi, Về phần quá trình như thế nào… thì không cần quá để ý làm gì.


- Diệt Phượng tiền bối.- Hai tên đệ tử Sở gia chạy đến, hành lễ với Diệt Phượng Công Tử.

Hai người đệ tử này là một nam một nữ, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, hai mắt lanh lợi.

Ba giây sau, Diệt Phượng Công Tử mới quay đầu lại, mỉm cười với hai đệ tử Sở gia, đáp một tiếng: - Ừ.

- Tiền bối, chúng tôi đã đến chăm sóc vị Tống Thư Hàng tiên sinh kia theo đúng ước hẹn rồi. Xin tiền bối cứ yên tâm, trước khi cuộc thi máy kéo có tay cầm kết thúc, chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho hắn, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đâu.- Vị nữ đệ tử kia cười nói.

Bọn họ nhận được nhiệm vụ chăm sóc Tống Thư Hàng cũng đồng nghĩa với việc kéo gần quan hệ với Diệt Phượng Công Tử hơn.

Sau khi nghe thấy lời của đệ tử Sở gia, Tống Thư Hàng mới hiểu ra - Hóa ra Diệt Phượng Công Tử đã sắp xếp xong mọi chuyện từ trước rồi.

Vì thế, ba giây sau, Diệt Phượng Công Tử tiếp tục mỉm cười gật đầu: - Vậy ta giao vị tiểu hữu đó cho các ngươi, nhớ chăm sóc hắn cẩn thận nhé. Về sau sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu.

- Cảm ơn Diệt Phượng tiền bối! - Vị nam đệ tử của Sở gia trả lời một cách vui vẻ.

Vì vậy, hai đệ tử này chia nhau ra dìu hai bên cơ thể Tống Thư Hàng, đỡ hắn lên một chiếc xe ở bên cạnh.

Đó là chiếc xe bọn họ lái từ Sở gia đi, bây giờ vừa hay có thể để Tống Thư Hàng lên xe nghỉ ngơi.

****************

Tống Thư Hàng thầm thở dài, sau đó, hắn quay đầu nhìn nơi cải tạo máy kéo có tay cầm.

Dựa vào trí nhớ, hắn nhìn vào vị trí mà ‘Diệt Phượng Công Tử’ thực sự cải tạo máy kéo.

Ở đó còn có ba đệ tử Sở gia, họ đang thực hiện công đoạn cải tạo máy kéo tay cầm cuối cùng cho ‘Diệt Phượng Công Tử’, sau đó họ lại phun lên chiếc máy kéo tay cầm số thứ tự tham gia thi đấu - số 44.

Đúng là một con số làm cho người ta nghẹn cả tim mà.

Có điều nhìn tình hình này, thì trước khi ý thức của mình tiến vào cơ thể của Diệt Phượng Công Tử thì Diệt Phượng Công Tử đã cải tạo xong máy kéo tay cầm rồi.

Chắc là ‘trận pháp chống nước’ gì đó cũng đã làm xong hết cả rồi - Như thế thì tốt, ít nhất không cần lo lát nữa mang máy kéo tay cầm ra bờ biển, lúc cho nó xuống nước lại vì thiếu ‘trận pháp chống nước’ mà bị chìm xuống dưới đáy biển.





Thừa dịp vẫn còn chút thời gian, Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi cong lưng xuống nhặt bảo đao Bá Toái lên.

Cơ thể của hắn bị hai đệ tử Sở gia dìu đi rồi nhưng bảo đao Bá Toái vẫn còn rơi trên mặt đất.


Sau khi nhặt bảo đao Bá Toái lên, Tống Thư Hàng chuẩn bị tiếp tục luyện Nghịch Lân Đao Pháp.

Nói không chừng, tình trạng ‘mạng lag’ giữa ý thức của hắn và cơ thể của Diệt Phượng Công Tử chỉ là do nguyên nhân hai người vẫn chưa thích ứng được thôi cũng nên?

Nếu là vậy thì hoạt động nhiều hơn một chút, luyện Nghịch Lân Đao Pháp một lúc, có khi có thể khiến cho ý thức của mình thích ứng với cơ thể của Diệt Phượng Công Tử. Nếu như trước khi trận đấu bắt đầu có thể khiến cho ‘phản ứng đếm ngược ba giây’ khốn kiếp này biến mất thì tốt quá rồi.

Ba giây sau, ‘Diệt Phượng Công Tử’ bắt đầu thi triển bộ Nghịch Lân Đao Pháp kia.

‘Long Vũ thức’, đao như rồng múa, tà ma không thể xâm phạm!

‘Long Lân thức’, đao pháp biến thành long lân, bảo vệ toàn bộ cơ thể;

‘Nghịch Lân thức’, chiêu thức phòng thủ mạnh nhất!

Mặc dù có phản ứng đếm ngược nhưng Tống Thư Hàng vẫn từ từ thi triển hết ba chiêu này.

Một lần, hai lần, ba lần.





Sau khi thi triển ba lần, đột nhiên Tống Thư Hàng cảm thấy trong não hải có linh quang chợt lóe lên.

Có vô số ý nghĩ từ não của hắn hiện lên, dung nhập vào ý thức của Tống Thư Hàng.

Những linh quang và ý niệm đột nhiên hiện lên này là gần trăm lí giải về Nghịch Lân Đao Pháp và hơn ba mươi lý luận cơ sở về đao pháp.

Tống Thư Hàng cảm thấy não của mình ngay tức khắc trở nên minh mẫn.

Hắn lại thi triển Nghịch Lân Đao Pháp lần nữa!

Ba giây sau, thân thể của Diệt Phượng Công Tử lại bắt đầu múa đao.

Long Vũ thức!

Đao động, đường đao vạch ra giống như rồng đang bay múa. Tống Thư Hàng còn loáng thoáng nghe được trên Bá Toái đao có tiếng rồng gầm vang lên.

“Long Vũ thức” giống như thực sự có sự sống vậy, hóa thành rồng bay thật sự. Một đao chém ra có thể quét đi mọi đường tấn công vào người Tống Thư Hàng.

Ngay sau đó, chiêu thứ hai ‘Long Lân thức’ chém ra.

Đột nhiên có một luồng linh lực khổng lồ tràn ra từ cơ thể của Diệt Phượng Công Tử, nhập vào trong bảo đảo Bá Toái.

“Long Lân thức” chém ra, linh khí hóa thành đao khí, đao khí lại hóa thành long lân.

Ngay khi chém một đao này, mơ hồ có một con thanh long thân hình giống như rắn uốn lượn, bao quanh toàn thân Tống Thư Hàng, không để hắn chịu bất cứ thương tổn nào.

Giờ khắc này Tống Thư Hàng như có thần trợ giúp vậy. Rõ ràng lúc trước Nghịch Lân Đao Pháp của hắn còn trúc trắc thì hiện giờ đã vô cùng lưu loát rồi!

Chiêu cuối cùng, “Nghịch Lân thức”.


Bá Toái đao trong tay Tống Thư Hàng nhẹ nhàng xoay tròn một cái, thanh đao bị hắn nắm ngược trong tay.

Sau đó, Bá Toái đao vạch một đường cong hình trăng khuyết trước mặt Tống Thư Hàng với một góc độ khó tin.

Một đao chém hình vòng cung này cũng chính là vảy ngược của rồng. Nó bảo vệ cho bộ phận yếu ớt duy nhất trên cơ thể của con rồng, và cũng là lớp phòng ngự mạnh nhất trên mình rồng.

Chiêu này cũng là chiêu thức mà trước kia Tống Thư Hàng cảm thấy rất khó hiểu. Chỉ chém một đường vòng cung ở trước cơ thể của mình thì tại sao là là một chiêu phòng ngự mạnh nhất của Nghịch Lân Đao Pháp chứ?

Nhưng giờ phút này, mượn cơ thể của Diệt Phượng Công Tử để chém ra một chiêu ‘Nghịch Lân thức’, Tống Thư Hàng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hăng hái - Dù cho thế công của kẻ địch có mạnh đến đâu thì chỉ cần dám tấn công chính diện hắn thì một chiêu ‘Nghịch Lân thức’ này sẽ ngăn cản toàn bộ công kích của kẻ địch!

Đương nhiên, trong lòng hắn cũng biết, sự hăng hái này thực ra chỉ là một loại ảo giác mà thôi… Nếu như uy lực đòn tấn công của kẻ địch đủ mạnh thì chỉ một chiêu Hỏa Cầu Thuật cũng đủ để làm hắn biến thành tro bụi rồi.

Lúc này Tống Thư Hàng cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao ‘Nghịch Lân thức’ lại mạnh hơn hai chiêu ‘Long Vũ thức’ và ‘Long Lân thức’ trước đó rồi.

Mà giờ phút này, sự lí giải và thấu hiểu của hắn với Nghịch Lân Đao Pháp hay nói cách khác là độ thông thạo với bộ đao pháp này đã đầy đủ. Lúc chém ra chiêu ‘Nghịch Lân thức’ thì hắn đã hoàn toàn nắm bắt được Nghịch Lân Đao Pháp, trực tiếp đạt đến trình độ ‘đại thành’.

Dựa vào độ thông thạo của người sử dụng đối với vũ kỹ, công pháp tu chân, đạo thuật và các kỹ năng khác mà có thể chia độ thành thạo ra làm bốn tầng.

Đầu tiên là ‘nhập môn’, vừa nắm vững được một loại vũ kỹ nào đó.

Tiếp đến là ‘tiểu thành’, lúc này người sử dụng đã khá thông thạo loại vũ kỹ đó.

Thứ ba là cảnh giới ‘đại thành’, người sử dụng đã đạt đến trình độ vô cùng thông thạo.

Lên cao nữa là cảnh giới ‘tông sư’, có thể luyện một môn võ công đến mức vô cùng cao siêu, dung nhập cả kiến giải của bản thân vào đó.

Phân chia cấp bậc độ thành thạo không rõ ràng như các cấp bậc tu chân.

Cũng chỉ có bản thân người luyện mới có thể biết được độ thông thạo của bản thân với môn võ công đó như thế nào mà thôi.

Đương nhiên, lúc này Tống Thư Hàng tuyệt không biết đến phân chia ‘độ thông thạo công pháp’. Hắn chỉ cảm thấy, rõ ràng chỉ luyện có bốn lần mà hắn đã luyện thành bộ Nghịch Lân Đao Pháp này rồi sao?

Cơ thể của Diệt Phượng Công Tử ngừng lại.

Có chuyện gì thế? Rõ ràng lúc trước mình chỉ biết sắp xếp cái giá để Nghịch Lân Đao Pháp thôi mà nhỉ?

Làm sao sau khi đổi sang cơ thể của Diệt Phượng Công Tử, chỉ luyện đơn giản có bốn lần là học được đao pháp rồi thế?

- Ta có thiên phú khủng bố ở phương diện đao pháp như thế sao? - Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.

Thiên phú này đúng là nghịch thiên quá rồi đúng không?

Không, không đúng!

Sở dĩ có thể hiểu rõ được bộ Nghịch Lân Đao Pháp này chủ yếu là do lúc trước trong đại não đột nhiên xuất hiện gần một trăm ý niệm linh cảm về đao pháp, còn có hơn ba mươi lý giải về cơ sở của đao pháp nữa!

Dựa trên những linh cảm và cơ sở về đao pháp đó mà hắn mới có thể nắm bắt Nghịch Lân Đao Pháp một cách nhanh chóng như thế.

Mà đại não này đương nhiên không phải là đại não của ‘Tống Thư Hàng tiểu hữu’ mà là đại não của Diệt Phượng Công Tử đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận