Tu Chân Liêu Thiên Quần

Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy phần thư mục của nhóm chat. Trước chỉ xem phần nói chuyện, chứ không ngờ ở phần thư mục này lại có nhiều tài liệu kỳ quái như thế.

Mấy thứ này chắc để giúp các tiền bối vừa bế quan xong, có thể nhanh chóng hòa nhập với những kiến thức hiện đại hóa. Nhưng nhìn ngầu thật đó, giấy căn cước hợp pháp và thông tin cá nhân có thể ngụy tạo được sao? Thực lực của nhóm Cửu Châu số 1 còn có thể ảnh hưởng đến thế giới của người thường à.

- Tiền bối, Hiến Công cư sĩ là ai? - Thư Hàng chỉ vào tài liệu cuối cùng. Bi kịch gì nhỉ?

Nghe hắn hỏi, Dược Sư liền thổn thức:

- Ấy là một vị tiền bối có thực lực vô cùng cao thâm.

- Khoảng hơn hai trăm năm trước, Hiến Công tiền bối lặng lẽ tìm một nơi hoang vu và yên tĩnh để bế quan tu luyện. Hơn trăm sau, đương lúc tiền bối đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi bế quan thì đột nhiên có một thứ tên là bom nguyên tử nổ lớn ngay trên nơi hắn bế quan.

- Nói thế nào nhỉ, chuyện khi ấy đúng là nguy hiểm mà! Nếu không phải Hiến Công tiền bối có thực lực cao cường, hơn nữa, nơi hắn bế quan còn có hơn trăm tầng trận pháp phòng ngự, thì chắc hắn đã chết từ lâu rồi. Nhưng dù tính mạng được đảm bảo, nhưng vị tiền bối ấy phải dưỡng sức mấy chục năm mới dần khôi phục lại. Giờ, “bom nguyên tử” chính là ba tiếng cấm kị đối với hắn. Ai dám nhắc tới ba chữ này trước mặt hắn, thì đừng trách hắn trở mặt.

Tống Thư Hàng cho rằng, vị Hiến Công tiền bối này đúng là trâu bò khiếp vía, bị thứ vũ khí mạnh nhất của loài người trong giai đoạn hiện tại - bom nguyên tử, đánh thẳng vào mà vẫn còn sống nổi. Hắn chỉ đành lặng lẽ dâng đầu gối lên mà quỳ bái.

Nói đến đây, lòng Dược Sư vẫn còn thấy sợ:

- Mấy chục năm nay, loài người phát triển quá nhanh, làm cho chúng tu sĩ thường xuyên bế quan mấy chục năm như chúng ta cảm thấy không theo kịp thời đại. Những tu sĩ vừa xuất quan phải học tập rất nhiều thường thức. Loài người không chỉ phát triển nhanh, mà cái tài năng tự đâm đầu vào chỗ chết cũng càng ngày càng lớn. Nghe nói, lượng vũ khí hạt nhân trên toàn thế giới đủ để đẩy lùi nền văn minh của nhân loại về mấy chục, thậm chí là mấy trăm năm trước? Không biết là thật hay giả. Dù sao thì hiện có rất nhiều tiền bối lo rằng, lỡ có ngày mình xuất quan mà lại thấy thế giới hủy diệt. Chưa hết nhiều người còn lo là, lỡ có bữa nào đang bế quan sướng lâng lâng thì có tận mấy trăm đầu đạn hạt nhân bay xuống thì có mà chết ngậm ngùi à.

Mấy trăm đầu đạn hạt nhân, chắc là không đâu? Dù con người có điên thế nào thì cũng không bao giờ ném một lượng đạn hạt nhân lớn như thế vào một chỗ. Tống Thư Hàng đang định nói vậy thì đột nhiên nhớ tới cái trường hợp đặc biệt là “tiêu hủy vũ khí hạt nhân”.

Biết đâu, thật là có một lượng lớn vũ khí hạt nhân bị tập trung lại một chỗ để tiêu hủy, nổ bùm bùm bùm thì sao?

-...- Giờ khắc này, hắn thật chẳng biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để nhìn Dược Sư.

Cảm giác như từ sau khi gặp các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, hình tượng “tu sĩ” trong lòng mình thường xuyên bị sụp đổ. Cái gì mà thế ngoại cao nhân, cái gì mà tiên khí phiêu dật, một móng tay cũng chẳng thấy.

- Tìm được rồi, là đây.- Dược Sư lăn phần thư mục một hồi mới tìm được tài liệu đang cần.

“Nghiên cứu sơ bộ về bước đầu ứng dụng tinh thần lực - Túy Nguyệt cư sĩ”

Dược Sư nói:

- Trong đây có thứ ngươi đang cần. Có hướng dẫn dùng tinh thần lực để quan sát xem bên cạnh mình có kẻ nào theo dõi không, cũng có hướng dẫn về việc tu sĩ Cơ Bản dùng tinh thần lực để khiến giác quan của mình nhạy bén hơn, từ đó mà tăng cường cảnh giác. Đơn giản lại thực dụng, ngươi đọc rồi tập theo xem. Tài liệu này do Túy Nguyệt cư sĩ cung cấp miễn phí, ngươi không cần trả giá.

Những người trong nhóm chat đều là cao nhân, nên tài liệu này quá đơn giản đối với họ. Còn như “Thối thể dịch bản đơn giản hóa” của Dược Sư, ai cần sẽ nợ hắn một ân tình, ai không dùng thì nhìn qua là được.

Dược Sư lại nói:

- Có gì không hiểu cứ tới hỏi ta, sáng ta dọn dẹp phòng luyện đan trước, chiều ta rảnh, lúc ấy còn cần ngươi phối hợp, giúp ta thử đơn thuốc thối thể dịch.

- Cám ơn tiền bối.- Tống Thư Hàng nói, rồi nhìn vào cái tên Túy Nguyệt cư sĩ, - Nhìn mới thấy, cái tên Túy Nguyệt cư sĩ sao mà quen thế nhỉ.

Hắn mơ hồ nhớ rằng, đây là một vị tiền bối thường xuyên nói chuyện trong nhóm, nhưng sao mình lại không nhớ được hắn nhỉ?

- Ha ha, ngươi không cần để ý. Nếu có ngày ngươi nhớ được hắn, thì ngươi phải xưng hắn là Túy Nguyệt thánh quân.- Dược Sư cười bảo.

- Thánh quân? Ấy là cảnh giới nào sao? - Tống Thư Hàng hỏi. Hắn biết, phần đuôi đứng sau đạo hiệu của một vài tiền bối có liên quan đến cấp bậc tu vi của họ. Ví dụ như quản lý Hoàng Sơn thực quân, phó quản lý Thất Tu tôn giả, còn có cha của Vũ Nhu Tử là Linh Điệp tôn giả.

- Đó là cảnh giới ta chỉ có thể ngưỡng vọng, không biết có cơ hội thăng lên không. Nhân tiền hiển thánh, bát phẩm huyền thánh. Ấy cũng à cảnh giới mà các bậc tiền bối tôn giả đều theo đuổi.- Dược Sư cười ha ha, - Cảnh giới ấy quá xa xôi, giờ ngươi đừng nghĩ nhiều như thế.

Tống Thư Hàng gật đầu, hắn nhìn thời gian thì thấy đã là sáu giờ ba mươi bảy phút, phải về trường chuẩn bị cho tiết học buổi sáng.

Trước khi đi, hắn lại hỏi:

- Đúng rồi tiền bối, ta muốn hỏi rằng, giai đoạn này, việc thực chiến có lợi cho ta không? Hôm qua đánh với ngài, dù mới dùng hai chiêu, nhưng ta cảm thấy trong thực chiến, ta càng hiểu sâu hơn một chút về “Kim cương trụ cột quyền pháp”.

- Thực chiến đúng là sẽ giúp ngươi hiểu sâu hơn về quyền pháp, giống như chỉ đọc sách thì chỉ biết lý luận suông, học phải đi đôi phải hành, thực chiến rất có lợi cho ngươi. Nếu ngươi rảnh thì nên thực chiến nhiều hơn.- Dược Sư đồng ý.

- Cám ơn tiền bối, ta xin phép về trước.- Tống Thư Hàng vẫy tay từ biệt.

Bước tới cửa rồi, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện nên đành trở về, ngượng ngùng hỏi:

- Ừm, tiền bối, ta muốn hỏi một chuyện cuối cùng. Sau khi trúng thứ độc đó của ngài, liệu có cần phải mua thảo dược từ những cửa hàng thuốc bình thường để trị độc không?

Được sư hỏi:

- Ngươi định dựa vào manh mối này để tìm thích khách trúng độc sao? Nhưng nếu kẻ đó đã trúng thì hẳn chết lâu rồi.

- Nhưng thích khách ấy chắc chắn có đồng lõa. Nếu ta là đồng lõa, khi biết thích khách chết vì trúng độc, chắc chắn sẽ muốn đề phòng. Sau đó sẽ tìm mọi cách để chuẩn bị phương án giải độc, đề phòng bất trắc! - Tống Thư Hàng trầm tư một chốc rồi nói, - Nếu tìm được kẻ đồng lõa này, rất có thể ta sẽ tìm được chủ mưu. Thậm chí, rất có thể đồng lõa này chính là chủ mưu.

- Gặp hiểm nguy có thể tỉnh táo để phân tích tình hình, đây là thói quen tốt, cần phải duy trì.- Dược Sư cười nói, nói xong, hắn lấy giấy bút ở bên rồi nhanh chóng viết ra một loạt tên của các loại thuốc.

- Chỉ cần là tu sĩ có hiểu biết về “dược, độc”, thì khi tiếp xúc với “kịch độc”, chí ít cũng sẽ tìm cách đi gom bốn vị thuốc này. Đương nhiên, chúng chẳng có lợi ích gì đâu.- Dược Sư tỏ vẻ đắc chí.

Sản phẩm khiến hắn đắc ý, sao có thể bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy chứ. Những vị thuốc kẻ nọ nghĩ ra, chỉ là “cái bẫy” mà hắn cố tình để lộ mà thôi. Hai trong số bốn vị thuốc này còn có thể khiến độc tính nặng hơn.

- Hơn nữa, bốn vị thuốc này không phải loại thường, chỉ vài tiệm ở khu Giang Nam có, như thế cũng thuận tiện hơn cho việc tìm người mua thuốc của ngươi. Nếu kẻ nọ đi mua dược liệu thật, thì chắc chắn sẽ để lại manh mối.- Dược Sư nói thêm.

- Cám ơn tiền bối.- Tống Thư Hàng đón lấy tờ giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui