Tu Chân Liêu Thiên Quần

Sau khi đáp xuống, Bạch Tôn Giả vẫy tay chào mọi người:

- Ô kia, Thư Hàng, Tiểu Thập Lục, Lệ Chi đạo hữu, để các ngươi đợi lâu.

Tiếp đó hắn lại móc điện thoại di động ra, nói với Tống Thư Hàng và A Thập Lục:

- Thư Hàng, trước đó Tiểu Thập Lục gọi điện thoại nói có chuyện quan trọng muốn báo cho ta biết, có phải là tin tức mà các ngươi đã đăng trong nhóm Cửu Châu số 1 không?

- Đúng vậy, chính là chuyện này.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

Nếu Bạch Tôn Giả đã thấy được tin tức này trong nhóm Cửu Châu số 1, vậy hắn không cần phải giải thích thêm nữa. Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Hằng Hỏa Chân Quân đang đi sau lưng Bạch Tôn Giả. Vị nho gia chân quân này đi chung với Bạch tiền bối, vậy chắc là hắn cũng biết tin tức này rồi nhỉ?

Bạch Tôn Giả lên tiếng nói:

- Bởi vì tin tức này có liên quan đến Bạch Vân Thư Viện, cho nên ta đã nói qua cho Hằng Hỏa đạo hữu biết rồi.

Hằng Hỏa Chân Quân thi lễ chào Tống Thư Hàng rồi nói:

- Cám ơn Thư Hàng đạo hữu đã báo tin.

Tống Thư Hàng thi lễ chào lại. Nhìn qua thì vị Hằng Hỏa Chân Quân này cũng không có vẻ gì là kinh ngạc khi biết tin đại quân tà ma Cửu U sắp tấn công, chẳng lẽ nho gia đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị để chống lại đợt tấn công này của tà ma Cửu U rồi? Xem ra Hoàng Sơn Chân Quân nói không sai, Bạch Vân Thư Viện không hề yếu chút nào.

Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử đứng bên cạnh sử dụng phương pháp truyền âm nhập mật tập thể hỏi:

- Hằng Hỏa đạo hữu, nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ như đã sớm biết tà ma thế giới Cửu U sắp tấn công Bạch Vân Thư Viện rồi nhỉ?

Hằng Hỏa Chân Quân lắc đầu, cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời:

- Ta cũng mới biết được tin tức này từ chỗ Bạch đạo hữu thôi. Chỉ là mấy trăm năm nay, Bạch Vân Thư Viện chúng ta, hoặc có thể nói là nho gia chúng ta vẫn luôn đề phòng thế giới Cửu U tập kích. Dù sao thì từ trước tới nay, nho gia chúng ta luôn được thế giới Cửu U quan tâm đặc biệt. Mỗi khi Nho Môn bọn ta có dấu hiệu phục hưng thì tà ma thế giới Cửu U lại đúng hạn mang quân tới tấn công.

Lệ Chi Tiên Tử khẽ gật đầu, cô cũng có nghe qua lịch sử của nho gia. Mấy ngàn năm qua, thậm chí là còn xa xưa hơn thế, nho gia vẫn luôn bị thế giới Cửu U không ngừng chèn ép, nhiều lần suýt chút nữa bị đoạn tuyệt truyền thừa.

Mặc dù tà ma thế giới Cửu U là kẻ địch chung của tất cả tu sĩ, bao gồm cả những tu luyện giả hệ thống khác, nhưng chỉ mỗi tu sĩ nho gia là có quan hệ vô cùng cực đoan với Cửu U.

Quan hệ giữa hai bên đã đến trình độ không chết không ngừng rồi.


Sau đó, Hằng Hỏa Chân Quân mời mọi người đến chỗ của hắn để nói chuyện, dù sao thì trên quảng trường cũng không phải là nơi thích hợp để bàn chuyện cơ mật quan trọng.

Dọc đường đi, Hằng Hỏa Chân Quân chậm rãi giải thích cho mọi người:

- Thật ra thì mỗi một lần thịnh hội, nho gia chúng ta đều làm tốt công tác chuẩn bị chống lại cuộc tập kích của thế giới Cửu U. Mỗi lần thịnh hội, bọn ta đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bọn ta đang đợi tà ma thế giới Cửu U dẫn quân đánh tới. Chắc Bạch đạo hữu cũng đã nhận ra điểm này rồi.

Tống Thư Hàng tò mò nhìn về phía Bạch Tôn Giả. Trong Bạch Vân thành lúc nào cũng phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi rất bình thường, hắn không hề nhận ra dấu vết nào cho thấy nho gia đang “chuẩn bị chiến đấu” cả.

- Ừ, lúc ta đua phi kiếm thì phát hiện ra vài chuyện rất thú vị.

Bạch Tôn Giả vuốt nhẹ lọn tóc dài bên tai, giải thích:

- Lần này ta bay gần một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, ta phát hiện trong đám nho gia tu sĩ đang bay trên bầu trời, có hơn 3/4 không phải đang đi đường mà là đang tuần tra, giữ vững cảnh giác. Trừ chuyện này ra, ta còn phát hiện trong số những đạo hữu của môn phái khác đang ngự kiếm phi hành trên không trung, có chừng 1/3 đều là con rối chiến đấu của Mặc Môn. Hơn nữa, trên người bọn chúng đều có trận pháp huyễn thuật cao minh che giấu. Cho dù là ta cũng không thể nhận ra ngay được, trong vòng một tiếng đồng hồ đó, ta phải tiếp xúc ở khoảng cách gần nhiều lần mới nhận ra sự khác thường của bọn chúng. Trận pháp huyễn thuật kia giống y như thật, xem ra là thủ đoạn của linh tôn thất phẩm đỉnh phong, thậm chí cũng có thể là bút tích của huyền thánh bát phẩm.

- Bạch đạo hữu đoán không sai, đó là trận pháp do một vị lão tiền bối huyền thánh bát phẩm của nho gia để lại khi còn sống. Nhưng đáng tiếc là đám hậu nhân bọn ta lại không cách nào khống chế trận pháp đó một cách hoàn mỹ được.

Hằng Hỏa Chân Quân nói với vẻ tiếc nuối.

Tống Thư Hàng kinh ngạc nhìn xung quanh.

Trong những tu sĩ đang ngự kiếm, đao, các loại pháp khí phi hành bay vụt qua người hắn, phần lớn đều là tu sĩ tuần tra của nho gia? Còn có hơn 1/3 là con rối loại hình chiến đấu của Mặc Môn sao?

Những tu sĩ tuần tra của nho gia đều là những “ảnh đế” chân chính, hoàn toàn không nhìn ra là bọn họ đang đi tuần.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Cứ cách ba năm, nho gia lại làm mấy chuyện này một lần, bọn họ đã chuẩn bị mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm, hoặc lâu hơn nữa.

- Thảo nào Bạch Vân thành lại có quy tắc hạn chế bay, làm thế là để hạn chế tối đa số lượng các tu sĩ khác bay trên bầu trời sao?

Tống Thư Hàng lên tiếng nói.

Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười gật đầu, mặt lộ vẻ cao thâm khó lường.

- Không hổ là tu sĩ nho gia, xem thiên địa vạn vật là bàn cờ, tùy ý bày bố thao túng trong lòng bàn tay.

Tống Thư Hàng thở dài nói. nho gia thật lợi hại, thủ đoạn làm việc quá cao minh, trong đầu hắn lập tức nảy ra ý tưởng muốn bái nhập nho gia tu hành.

Hằng Hỏa Chân Quân vẫn mỉm cười không đổi, tiếp tục tỏ ra cao thâm khó lường.


Lệ Chi Tiên Tử suy tư một lát, sao đó hỏi:

- Trong trường hợp đại chiến giữa nho gia các ngươi và thế giới Cửu U bùng nổ, vậy các đạo hữu tới dự lễ phải làm thế nào? Nếu giải quyết không tốt sẽ gây ra nội loạn cho Bạch Vân Thư Viện các ngươi đấy.

- Thật ra thì những đạo hữu tới dự lễ năm nay, phần lớn đều là đồng mình của Bạch Vân Thư Viện bọn ta. Ngoài ra, bọn ta cũng đã bố trí xong đường hầm để rút lui trong Bạch Vân thành rồi. Một khi hai bên khai chiến, nếu có đạo hữu muốn rời đi thì bọn ta sẽ dẫn bọn họ đi qua đường hầm để rút lui.

Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười giải thích.

Nho gia đã chuẩn bị kế hoạch này ngàn năm, thậm chí là lâu hơn nữa, nên bọn họ đều đã lập ra phương án giải quyết đối với mọi vấn đề có thể nghĩ tới hết rồi.

- Chỉ rút lui thôi sao? Vậy thì thật đáng tiếc, nếu có thể vận dụng tốt thì những đạo hữu tới dự lễ cũng là một lực lượng chiến đấu to lớn.

Lệ Chi Tiên Tử híp mắt nói.

Trong lời nói của tiên tử có ý ám chỉ.

- Ha ha, Lệ Chi Tiên Tử đạo hữu nói đúng lắm.

Hằng Hỏa Chân Quân cười nói:

- Thật ra thì Bạch Vân Thư Viện bọn ta nhằm vào số đạo hữu bằng lòng ở lại giúp đỡ, cũng đã chuẩn bị sẵn phương án, hay nói cách khác là một hoạt động rất thú vị.

Trong khi nói chuyện, mọi người đã tới động phủ của Hằng Hỏa Chân Quân.

Hằng Hỏa Chân Quân dẫn mọi người vào động phủ, trong miệng tiếp tục giải thích:

- Không biết mấy vị đạo hữu có nghe nói qua hạt sen Quân Tử Kim Liên chưa?

Bạch Tôn Giả vuốt cằm nói:

- Hình như có ấn tượng, nhưng lại không nhớ nổi.

Trong đời hắn lấy được vô số bảo vật, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc là trong kho bảo tàng của mình có bao nhiêu bảo bối nữa mà.

Lệ Chi Tiên Tử suy tư một lát, sau đó nói:


- Là loại hạt sen hoàng kim mà sau khi tu sĩ dùng một hạt, có 100% tỷ lệ thức tỉnh một loại năng lực đặc thù cùng với hiệu quả kéo dài năm mươi năm tuổi thọ đó sao?

Trong thế giới tu sĩ có trăm ngàn loại bảo vật, thứ kỳ lạ quái dị gì cũng có cả.

Lệ Chi Tiên Tử từng nghe nói qua một loại “hạt sen hoàng kim”, chỉ cần tu sĩ nhị phẩm trở lên có thể ngưng tụ ra chân khí ăn vào, sẽ thức tỉnh một loại năng lực đặc thù.

Tỷ lệ thức tỉnh là 100%, nhưng có thể thức tỉnh năng lực đặc thù gì thì còn phải xem nhân phẩm. Có người thức tỉnh năng lực công kích cực mạnh, không thua gì pháp thuật mạnh mẽ. Có người lại thức tỉnh năng lực loại phụ trợ khiến người ta vô cùng hâm mộ, ví dụ như tái tạo chân tay bị cụt, hay nhanh chóng khôi phục vết thương chẳng hạn. Cũng có người thức tỉnh thần kỹ phi hành, trước tứ phẩm đã có thể thực hiện giấc mộng bay lượn trên bầu trời.

Nhưng cũng có hơn một nửa tu sĩ toàn thức tỉnh mấy loại năng lực khiến người ta phải cạn lời. Nào là tái tạo răng này, đầu lưỡi biến dài tùy ý này, móng tay biến ra đủ loại màu sắc này, có thể khống chế sự tăng trưởng của lông này...

Nó tóm lại, có thể thức tỉnh năng lực gì hoàn toàn đều dựa vào nhân phẩm.

Hơn nữa, các tu sĩ có thể thông qua luyện tập để không ngừng tăng cường loại năng lực đặc thù này, hoặc cũng có thể liên tục ăn vào hạt sen hoàng kim để cường hóa năng lực thức tỉnh.

Ví dụ như có một người thức tỉnh thiên phú pháp thuật lửa bình thường, nếu hắn tích cực luyện tập thì có thể từ từ tăng uy lực của pháp thuật lửa này lên.

Đồng thời, nếu trong tay hắn có thật nhiều hạt sen hoàng kim thì lúc hắn ở cảnh giới nhị phẩm, đã sở hữu được pháp thuật lửa có uy lực ngang với thủ đoạn công kích của cấp bậc tam phẩm, thậm chí là tứ phẩm.

Trừ chuyện thức tỉnh năng lực ra, hạt sen hoàng kim còn có công hiệu kéo dài năm mươi năm tuổi thọ, giá trị không khác gì một viên đan dược trân quý giúp kéo dài thọ nguyên, mặc dù công hiệu này chỉ xuất hiện vào lần dùng đầu tiên.

- Đúng là loại hạt sen này, chỉ có điều tên đúng của nó phải là hạt sen Quân Tử Kim Liên.

Hằng Hỏa Chân Quân chậm rãi nói.

- À, ta nhớ ra rồi, đúng là trước đây ta từng lấy được loại hạt sen này.

Ánh mắt của Bạch Tôn Giả sáng lên, giờ hắn mới nhớ ra được.

Bạch tiền bối từng lấy được loại hạt sen này? Vậy bằng vào vận may vô địch của Bạch tiền bối, hắn đã thu được loại năng lực đặc thù kinh khủng gì đây?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi:

- Bạch tiền bối, ngươi thức tỉnh năng lực gì vậy?

- À, ta không có ăn.

Bạch Tôn Giả nhớ lại nói:

- Lúc đó ta cảm thấy bản thân mình đã có quá nhiều pháp thuật thiên phú cùng với năng lực, không cần phải tăng thêm năng lực đặc thù gì đó nữa, vậy nên ta đã đút hạt sen cho chú chim nhỏ rất đáng yêu mà ta nuôi rồi.

Tống Thư Hàng:

-...


Lệ Chi Tiên Tử:

-...

Tô Thị A Thập Lục:

-...

Hằng Hỏa Chân Quân nghe mà muốn khóc.

Bạch Tôn Giả nói:

- Ha ha, hạt sen kia tốt lắm nha. Lúc ấy cgý chim nhỏ ta nuôi đã thức tỉnh thiên phú “nói tiếng người”. Rõ ràng chỉ là một con chim nhỏ bình thường, vậy mà lại có thể mở miệng nói chuyện.

- Sau đó thì sao?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi. Lúc Bạch Tôn Giả bế quan đi ra, hắn có thấy con chim nhỏ nào đâu nhỉ.

- Đương nhiên là chết rồi chứ sao. Bởi vì nó chỉ là một con chim nhỏ bình thường, cho dù hạt sen có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, nhưng nuôi hơn năm mươi năm sau thì chết rồi.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng:

-...

Đúng là cái đồ bại gia! Bạch tiền bối, ngài “bạch gia” quá rồi đấy!

*Bại với bạch phát âm khá giống nhau.

- Khụ khụ.

Hằng Hỏa Chân Quân cảm giác cổ họng mình thật ngứa, không nhịn được bèn ho khan hai tiếng.

Lệ Chi Tiên Tử thở dài hỏi:

- Hằng Hỏa đạo hữu, hoạt động thú vị mà Bạch Vân Thư Viện các ngươi đã lên kế hoạch có liên quan đến hạt sen Quân Tử Kim Liên sao?

- Đúng vậy.

Hằng Hỏa Chân Quân đáp:

- Nội dung của hoạt động chính là dùng tà ma Cửu U đổi lấy Quân Tử Kim Liên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận