Tu Chân Liêu Thiên Quần

Đồng thời Hằng Hỏa Chân Quân giơ tay đẩy nhẹ một cái, một luồng lực lượng nhu hòa bắn về phía Tống Thư Hàng. Hắn muốn đưa Thư Hàng ra khỏi thế giới Kim Liên.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm tức giận trên không trung lại vang lên lần nữa:

- [Cười gằn] Khốn kiếp, đồ ranh con, tất cả các ngươi hãy chết hết cho ta!

Thanh âm như sấm nổ, chấn động cả không gian. Bởi vì Hằng Hỏa Chân Quân cùng một thể với thế giới Kim Liên nên cũng bị thanh âm này ảnh hưởng, bàn tay hắn vỗ lệch, lực lượng nhu hòa bắn ngay vào đôi chân trần của Tống Thư Hàng.

Phịch! Tống Thư Hàng té ngã trên đất. Hắn không hề phòng bị gì hết, cứ thế mà ngã nhào ra đấy!

Cùng lúc đó, ngón tay sắt thép trong hư không cũng trút lực lượng tà ác, ô uế xuống. Đó là năng lượng thế giới Cửu U có độ tinh thuần cao nhất. Đối với tu sĩ, loại năng lượng thế giới Cửu U tinh thuần này chẳng khác gì kịch độc trí mạng. Nếu bị nó dính vào, phòng ngự quanh thân sẽ bị ăn mòn, tiếp đó thân xác cũng sẽ bị ô nhiễm.

Mà công kích của ngón tay sắt thép vẫn chưa kết thúc. Dưới sự khống chế của ngón tay sắt thép, năng lượng Cửu U tà ác hóa thành gió lốc tàn phá tất cả, cuốn sạch toàn bộ thế giới Kim Liên!

Thật ra đây chỉ là một “bạo phong pháp thuật” đơn giản mà thôi. Nhưng do chủ nhân của ngón tay sắt thép có thực lực quá mạnh mẽ, một pháp thuật bão tố bình thường cũng có thể tạo ra hiệu quả hủy thiên diệt địa thế này.

Nhóm Nho gia đệ tử ở phía trước nhất bị gió lốc do năng lượng thế giới Cửu U tạo thành cuốn vào, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền ra. Nói thế nào thì những Nho gia đệ tử này đều có cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm đấy!

Sau đó, trưởng lão của Nho gia cũng bị gió lốc cuốn vào, bọn họ phải liều mạng chống cự.

...

Tốc độ của gió lốc quá nhanh, chỉ lát sau, Tống Thư Hàng cũng bị cuốn vào trong đó.

Thật ra, nếu Hằng Hỏa Chân Quân không đánh ra luồng lực lượng nhu hòa đầy thiện ý kia, dựa vào tốc độ của mình, Tống Thư Hàng dư sức rời khỏi thế giới Kim Liên trước khi gió lốc năng lượng Cửu U quét đến chỗ hắn.

Nhưng một chưởng thiện ý của Hằng Hỏa Chân Quân đã khiến Tống Thư Hàng ngã nhào xuống đất.

Kết quả, hắn bị gió lốc năng lượng tà ác thế giới Cửu U nuốt vào không hề thương tiếc.

Hai giây sau, toàn bộ thế giới Kim Liên đều bị gió lốc và năng lượng thế giới Cửu U có độ tinh thuần cao bao phủ.

Tống Thư Hàng cảm giác phần lưng của mình như bị xé toạt ra, máu tươi phun trào. Đã vậy còn có lực lượng thế giới Cửu U thông qua miệng vét thương tràn vào cơ thể, ăn mòn thân xác hắn.

Mặc dù trên người hắn có đạo bào đổi từ chỗ hòa thượng Tây, có Nho gia Kim Cương Thân, cường độ thể chất cũng rất cao, những đều bị gió lốc này xé rách dễ như giấy.

- Đau đau đau đau!

Lực lượng thế giới Cửu U khiến hắn rất yếu ớt, ngay cả sức để từ dưới đất bò dậy cũng không có.

Bây giờ hắn chỉ có thể vô lực nằm trên đất, bị gió lốc lực lượng thế giới Cửu U xâu xé, bị năng lượng tà ác ăn mòn.

Cảm giác này chính là mùi vị của tử vong sao?


Mình cứ thế này mà chết đi sao?

Không được, sao ta có thể chết dễ dàng như vậy được? Quan trọng hơn là ta chỉ cách cửa ra có mấy thước nữa thôi!

- A a a a!

Khi phải đối mặt với nguy cơ sống còn, trong thân thể Tống Thư Hàng không biết từ đâu xông ra một luồng lực lượng. Hắn đột nhiên chống hai tay xuống đất, thân hình bổ nhào về phía cửa ra của không gian Kim Liên.

Chỉ cần tiến lên một bước nữa là có thể thoát khỏi không gian Kim Liên!

Nhưng ngay lúc thân thể hắn nhào tới một nửa, gió lốc tàn khốc đột nhiên bọc hắn lại, cuốn hắn phóng lên cao.

Tống Thư Hàng có thể cảm giác được, thân thể mình bị xé thành vô số mảnh, hắn giống như một người giấy bị xé nát vụn.

Tiếp đó, mảnh vụn thân thể hắn lại bị gió lốc cuốn chung với máu tươi ném về mỗi một góc trong không gian Kim Liên.

“Sắp chết thật rồi... Không phải ảo giác, cũng không phải mơ.”

“Lúc ta chết, chắc phải chảy nhiều máu lắm nhỉ?”

Tống Thư Hàng cảm giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, lưỡi hái tử vong ở ngay trước mắt. Hơn nữa, tử vọng lần này khác với tử vong mà hắn tiếp xúc lúc nhập mộng.

Lần này là hắn sắp chết thật rồi!

Sắp chết rồi, sắp chết rồi, sắp chết rồi, sắp chết thật rồi.

Không có ai đến cứu hắn sao?

Khi Thư Hàng nghĩ đến đây, trong ý thức càng ngày càng mơ hồ của hắn, đột nhiên có một luồng ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong linh hồn.

Hình như là một mảnh lá măng đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đó là ánh sáng của sự sống, chỉ cần bắt được là hắn có thể sống sót.

Tống Thư Hàng liều mạng đưa tay muốn bắt lấy luồng ánh sáng sinh tồn kia.

Nhưng tàn khốc thay, ngay khi tay hắn sắp bắt được ánh sáng sinh tồn thì luồng ánh sáng sinh tồn kia lại bỗng dững biến mất không thấy đâu.

Định mệnh, luồng ánh sáng sinh tồn kia, mày là con khỉ được mời tới để chơi chết tao sao?

Cho người ta hy vọng, nhưng khi người ta sắp được cứu sống, lại tặng cho một cước đạp hắn xuống vực sâu, có biết làm vậy là tàn nhẫn lắm không?

****************


- Toàn bộ đều bị tiêu diệt, chết sạch hết rồi! [Cười đắc ý].

Trong hư không, từ chỗ ngón tay sắt thép phát ra tiếng cười đắc ý.

Chỉ là một ngón tay, hơn nữa còn là một ngón tay do năng lượng cụ thể hóa mà ra, vậy mà mới thi triển pháp thuật bão tố đã có thể xé nát tất cả mọi thứ trong thế giới Kim Liên rồi.

Đây chính là sức mạnh hủy diệt của chúa tể giả thế giới Cửu U! Nếu nơi này là thế giới Cửu U thì uy lực của pháp thuật bão tố này sẽ còn gia tăng gấp trăm lần, ngàn lần, tỉ lần!

Thây phơi khắp chốn, trong không gian Kim Liên đâu đâu cũng là máu tươi cùng với thi thể.

Trong đó có của Nho môn tu sĩ, cũng có của Tống Thư Hàng.

Thân thể của Tống Thư Hàng bị xé thành vô số mảnh nhỏ, máu tươi cùng với thân thể của hắn bị pháp thuật bão tố nọ cuốn đến khắp ngõ ngách trong thế giới Kim Liên.

Bây giờ cho dù có là siêu nhân trò chơi ghép hình cũng không thể nào tìm ra tất cả các mảnh thân thể hắn từ khắp ngõ ngách trong thế giới Kim Liên, sau đó lại ghép hắn trở về hình người.

...

Chết rồi, chết thật rồi. Cuộc đời này thật tàn khốc.

Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.

Ơ?

Kỳ quái... Rõ ràng ta đã bị xé thành mảnh vụn rồi mà? Tại sao ta vẫn có thể suy nghĩ? Chẳng lẽ là trạng thái linh hồn đang suy tư sao? Tống Thư Hàng nghi hoặc tự hỏi.

Đúng lúc này, hắn “nhìn” thấy trong không gian Kim Liên có một bóng người bò dậy.

Là Hằng Hỏa Chân Quân, chúa tể giả của thế giới Kim Liên.

Lúc này Hằng Hỏa Chân Quân chính là chúa tể của không gian Kim Liên! Mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa nắm giữ quyền hành hoàn toàn, nhưng trong không gian Kim Liên này, không ai có thể giết chết hắn.

Muốn giết chết hắn, vậy trước tiên phải hủy diệt không gian Kim Liên đã rồi nói sau!

Hằng Hỏa Chân Quân bò dậy, vừa thấy thi thể trải khắp thế giới, lập tức phát ra tiếng gào đầy phẫn nộ cùng bi thương.

- Tại sao lại thế này! Tại sao lại thế này!

Hằng Hỏa Chân Quân cắn chặt răng.

Từ sâu trong ý thức của hắn hiện lên một nguyện vọng mãnh liệt.


Đó là một nguyện vọng hoang đường.

Nhưng lúc ý niệm này hiện ra trong đầu Hằng Hỏa Chân Quân, không gian Kim Liên bắt đầu phát sinh biến hóa.

Không gian Kim Liên vốn đang mở rộng, dần dần thành hình thì giờ đột nhiên dừng lại.

Sau đó, thể tích của không gian Kim Liên bỗng rút nhỏ lại một vòng. Trong quá trình không gian thu nhỏ, toàn bộ năng lượng thế giới Cửu U vốn tràn đầy trong không gian đều bị Kim Liên hấp thu hết.

Chỉ chốc lát sau.

Thời gian giống như bị lùi lại, tất cả máu tươi và thân thể trải đầy không gian đều bắt đầu trở về.

Nhìn giống như một bộ phim đang được người ta ấn nút lùi vậy.

Chưa tới một giây, các đệ tử của Nho gia cùng với Tống Thư Hàng ngã nhào xuống đất, tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu!

...

Đệ tử và trưởng lão của Nho gia, bao gồm cả vị lão giả kia, đều ngớ ngưới đứng tại chỗ.

Tống Thư Hàng cũng đần mặt nằm trên đất.

- Sống lại rồi à?

Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói.

- Là ảo giác sao?

Mấy vị chân quân lục phẩm của Nho gia lẩm bẩm nói.

- Là sống lại rồi sao?

Một vị tôn giả thất phẩm của Nho gia nhẹ giọng nói.

- Hay là... nói cách khác, thời gian đã lùi lại rồi?

Vị Nho gia lão giả râu tóc bạc trắng kia nhìn vào một trang kim thư trong tay mình.

Trước đó, lúc ngón tay sắt thép trên không trung phát động pháp thuật bão tố, hắn không kịp sử dụng một trang kim thư mà Thánh Nhân để lại, cuối cùng... thân thể hắn bao gồm cả một trang kim thư này, toàn bộ đều bị gió lốc xé nát.

Cảm giác thân thể bị xé thành mảnh vụn, phòng ngự toàn thân bị phá vỡ, cảm giác tà khí xâm nhập thân thể, mọi thứ tuyệt đối không thể nào là ảo giác được. Cho nên nói, tình huống bây giờ là một loại “giữ nguyên ký ức” đặc biệt nào đó, còn thời gian trong thế giới Kim Liên đã lùi lại rồi sao?

- Kim Liên đạo hữu, là ngươi làm sao?

Nho gia lão giả lên tiếng hỏi.

- Ừ...

Kim Liên yếu ớt đáp lại hắn. Hay nói cách khác là chính nó đã tốn kích thước không gian để thi triển năng lực quay ngược thời gian này.


...

Nhưng việc mọi người trong thế giới Kim Liên sống lại đã chọc giận cầu kim loại hóa lỏng:

- [Cười gằn] Vậy ta muốn nhìn xem các ngươi có thể sống lại bao nhiêu lần.

Cho dù có khiến cho thế giới Kim Liên này tiêu hao đến mức chỉ còn cỡ một người lớn, vậy cũng đủ để nó sử dụng rồi.

Cho nên, một lát sau, ngón tay sắt thép lại thi triển công kích lần nữa.

Vẫn là pháp thuật bão tố, vẫn là năng lượng Cửu U ô uế tràn đầy khắp thế giới Kim Liên.

Lão giả Nho gia tức giận quát lên một tiếng, sử dụng một trang kim thư kia để nghênh đón pháp thuật bão tố kinh khủng.

Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng cũng tranh thủ thời gian, tung người nhảy lên, thân hình giống như giao long xuất thủy, lao về phía cửa ra thế giới Kim Liên.

Mắt thấy sắp đụng đến cửa ra, đột nhiên, thân thể hắn bỗng đụng phải một tấm chắn vô hình.

Sau đó Tống Thư Hàng bị bắn ngược trở lại.

Sau khi rút nhỏ một vòng, thế giới Kim Liên đã đóng kín cửa ra lại rồi.

Tống Thư Hàng không biết chuyện này, nên chỉ có thể bị bắn ngược trở về không thương tiếc.

- Đậu xanh nhà mi!

Tống Thư Hàng chỉ kịp hét lên ba tiếng này, sau đó gió lốc tàn bạo lại lần nữa phủ xuống.

Thân thể hắn lại bị gió lốc bao phủ, bị xé vụn thêm lần nữa.

Nho gia lão giả ném một trang kim thư kia ra để chống cự lại gió lốc, nhưng chưa tới một giây, nó đã vỡ nát.

Và thế là mọi chuyện lại diễn ra như trước. Mặc dù thời gian đã lùi lại nhưng bánh xe lịch sử vẫn quay theo quỹ tích y hệt như lần trước.

Tống Thư Hàng, trưởng lão và các đệ tử của Nho gia lại bị bánh xe lịch sử nghiền nát một lần nữa.

...

Hỏi: Cái gì còn đáng sợ hơn cả cái chết?

Đáp: Chết thảm hai lần!

Hỏi: Vậy cái gì còn đáng sợ hơn cả chết thảm hai lần?

Đáp: Tiếp tục chết thảm thêm một lần nữa.

Bây giờ Tống Thư Hàng cùng với trưởng lão đệ tử Nho gia đang rơi vào trường hợp đó đây.

Cũng y như lần trước, gió lốc đáng sợ cuốn lấy thân thể mọi người, sau đó vận hành như một cái cối xay thịt, xé nát tất cả mọi người thêm một lần nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận