Tu Chân Liêu Thiên Quần

Nếu muốn nói nguồn năng lượng thì thứ có nhiều nhất trong bảo tàng này chính là đống linh thạch đầy đất kia đúng không? Trong lòng Tống Thư Hàng lập tức tuôn ra cảm giác bất an dữ dội, không phải chìa khóa hạch tâm trong cơ thể mình muốn hấp thu linh thạch để hóa thành nguồn năng lượng mở ra một tiểu thế giới đó chứ?

Vậy nó định hấp thu bao nhiêu linh thạch đây?

Chết rồi! Sẽ chết mất thôi!

Phải biết rằng đóa Kim Liên kia của nho gia hấp thu tà ma Cửu U mà nho gia săn giết hàng trăm hàng ngàn năm qua, tích lũy lực lượng từ ma trì mới trưởng thành nở hoa kết trái, mở ra một tiểu thế giới.

Nếu đổi năng lượng của ma trì qua hàng trăm hàng ngàn năm thành linh thạch thì tuyệt đối là một con số thiên văn vô cùng khủng bố.

Nếu hạch tâm trong tâm khiếu của mình thật sự muốn hấp thu linh thạch, vậy phải bao nhiêu linh thạch mới có thể khiến nó trưởng thành đây? Dù là toàn bộ linh thạch trong bảo tàng này của Bạch tiền bối thì e là cũng không đủ cho nó hấp thu.

Nếu nó hấp thu linh thạch cả bảo tàng này của Bạch Tôn Giả thì có bán Tống Thư Hàng một triệu lần cũng không đủ trả nợ đâu.

Vì vậy, Tống Thư Hàng vội vàng la lên:

- Bạch tiền bối, chúng ta mau rời khỏi bảo tàng đi!

Thừa dịp hạch tâm trong tâm khiếu còn chưa bắt đầu cắn nuốt linh thạch của Bạch tiền bối mà rời khỏi cái bảo tàng này.

Chỉ cần cách xa nó ra, hắn không tin hạch tâm trong tâm khiếu còn có thể cách không hấp thu linh thạch trong bảo tàng của Bạch Tôn Giả.

Thế nhưng… đã muộn rồi.

Tống Thư Hàng vừa dứt lời, phần rễ Kim Liên được chiếu xạ từ lồng ngực kéo dài ra rồi cắm rễ trong đống linh thạch của Bạch Tôn Giả.

Kim Liên được chiếu xạ này hệt như vật thật vậy, sau khi phần rễ cắm vào linh thạch thì tham lam cắn nuốt linh lực bên trong linh thạch. Hơn nữa tốc độ hấp thu cực nhanh, linh thạch bị cắm rễ vào lập tức bị hút khô hết ráo linh lực rồi trực tiếp biến thành bột phấn trong nháy mắt.

Có gần sáu trăm viên linh thạch ngũ phẩm hóa thành bụi bặm trong nháy mắt.

Mặt Tống Thư Hàng trắng không còn chút máu, điều này có nghĩa là chỉ trong nháy mắt mà hắn đã có thêm món nợ sáu trăm viên linh thạch ngũ phẩm.

Mẹ ơi… nếu chiếu xạ từ lồng ngực đã biến ra hình dáng hoa sen, vì sao rễ cây lại quỷ quái dữ vậy? Số lượng còn nhiều như xúc tu nữa chứ? Không thể sinh trưởng thành hình dạng củ sen sao trời?

Không đúng, đây không phải trọng điểm!

- Bạch tiền bối, mau dẫn ta rời đi!

Tống Thư Hàng lo lắng la lên lần nữa.

- Ơ? Không hấp thu tiếp nữa à?


Bạch Tôn Giả ngoáy đầu lại rồi nghi hoặc hỏi:

- Thật ra ta rất muốn biết hạch tâm trong tâm khiếu của ngươi có thể hấp thu bao nhiêu linh thạch lắm. Hơn nữa ta cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện mở ra một tiểu thế giới.

- Không hấp thu, không thể hấp thu nữa.

Tống Thư Hàng vội la lên.

Ngay trong lúc nói chuyện, đám rễ hoa sen quỷ quái mà lồng ngực chiếu xạ ra kia lại vươn bàn tay ma về phía đống linh thạch khác. Trong thời gian hai câu nói, lại có thêm một ngàn hai trăm viên linh thạch bị hút thành cặn bã. Số nợ đã tăng lên tới một ngàn tám trăm viên, hơn nữa con số này vẫn đang cấp tốc tăng lên.

- Đừng lo lắng, ta không tính tiền lãi của ngươi đâu, ngươi có thể từ từ trả số linh thạch bị hấp thu mà.

Bạch Tôn Giả an ủi.

Dù sao thì hắn cũng không thiếu linh thạch. Dù toàn bộ linh thạch trong bảo tàng bị Tống Thư Hàng hấp thu hết thì hắn cũng còn rất nhiều rất nhiều bảo tàng tồn trữ không ít linh thạch bên trong.

Dù sao thì hắn cũng không thiếu mà.

- Không thể hấp thu nữa đâu, Bạch tiền bối. Nếu sau khi hạch tâm hút đủ nhiều linh thạch thì sẽ bắt đầu mở ra một tiểu thế giới, trước khi mở ra tiểu thế giới, cơ thể của ta sẽ ầm một tiếng nổ tung luôn.

Tống Thư Hàng giải thích cực nhanh.

Hắn cũng không muốn để mình giống gốc Quân Tử Kim Liên của Nho gia kia, sau khi hạch tâm trong người trưởng thành thì ầm một tiếng nổ tan tành, toàn thân đều biến thành chất dinh dưỡng để tiểu thế giới trưởng thành!

- Là vậy à ~

Bạch Tôn Giả nghe đến đó bèn thở dài, vẻ mặt thất vọng:

- Ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng mở ra một tiểu thế giới… Lúc trước bỏ lỡ khoảnh khắc thế giới Kim Liên của Nho gia mở ra, cho nên muốn bù lại chút hình ảnh từ chỗ ngươi.

Tống Thư Hàng:

- …

- Được rồi, vậy chúng ta rời đi trước thôi.

Bạch Tôn Giả rút Lưu Tinh kiếm ra đặt ngang trên không, trên thân Lưu Tinh kiếm bùng lên hào quang kiếm độn.

Bạch Tôn Giả nhẹ nhàng bước một bước lên kiếm quang. Tiếp đó, Tô Thị A Thập Lục cười hì hì kéo Tống Thư Hàng nhảy lên kiếm quang.

- Đi!


Bạch Tôn Giả bấm một kiếm quyết, Lưu Tinh kiếm vèo ~ một phát bay về phía cửa bảo tàng.

Cùng với việc thân hình ba người xa dần, Kim Liên do ngực Tống Thư Hàng chiếu xạ ra cũng bị kéo đi theo sau Tống Thư Hàng, bay về phía cửa động của bảo tàng!

Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng âm thầm tính toán một chút. Trước khi hắn rời khỏi bảo tàng của Bạch Tôn Giả thì ước chừng Kim Liên mà hạch tâm chiếu xạ ra đã hấp thu sáu ngàn viên linh thạch ngũ phẩm.

Đây chính là một phần linh lực vô cùng to lớn… mà toàn bộ số linh lực này bị đưa đến hạch tâm bên trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng. Nhưng sau khi hấp thu nhiều linh lực như vậy, viên hạch tâm này lại hầu như không thay đổi gì.

Dạ dày nó quả là vực sâu không đáy mà, không biết cần bao nhiêu linh thạch mới có thể nhét đầy dạ dày nó đây.

“May mà kịp thời rời khỏi bảo tàng của Bạch tiền bối. Nếu không, lấy tốc độ hấp thu và dạ dày không đáy của viên hạch tâm này thì toàn bộ linh thạch trong bảo tàng sẽ bị hấp thu sạch bách mất.” Tống Thư Hàng thầm thấy may mắn trong lòng.



Vèo ~~ Tiếng kiếm bùng lên phá tan mặt hồ, Bạch Tôn Giả dẫn theo Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục lao ra khỏi bảo tàng, lơ lửng trên mặt hồ.

- Chúng ta ra ngoài rồi, Thư Hàng, Kim Liên kia của ngươi có biến mất không?

Bạch Tôn Giả hỏi rồi xoay đầu lại nhìn về phía ngực Tống Thư Hàng.

Hình chiếu Kim Liên nơi ngực Tống Thư Hàng vẫn không biến mất.

Càng quan trọng hơn là… Rễ Kim Liên cũng không thu về.

Tuy rằng thân thể Kim Liên bị kéo ra khỏi bảo tàng của Bạch Tôn Giả cùng với Tống Thư Hàng, nhưng rễ của nó ấy thế mà lại kéo dài ra vô hạn. Ba người có thể thấy rõ ràng một đầu khác của rễ cây cắm trong nước… ghim vào bảo tàng bên trong không gian dị thứ nguyên của Bạch Tôn Giả.

- Nó… không phải là còn đang hấp thu linh thạch đấy chứ?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ừ, còn đang hấp thu. Thông qua pháp thuật giám thị bên trong bảo tàng, ta có thể nhìn thấy rễ Kim Liên còn đang không ngừng hấp thu linh thạch. Cho đến lúc này nó đã hấp thu tổng cộng mười hai ngàn viên linh thạch ngũ phẩm.

Bạch Tôn Giả trả lời.

Tống Thư Hàng:

- …

Tô Thị A Thập Lục đề nghị:


- Nếu không thì bay xa chút nữa xem sao?

- Được.

Bạch Tôn Giả bấm kiếm quyết, Lưu Tinh kiếm chở theo ba người phóng lên cao, sau mấy hơi thở, ba người tiến vào trong tầng mây.

Bạch Tôn Giả xoay đầu lại:

- Sao rồi? Kim Liên có thu về không?

Tống Thư Hàng chau mày, nhìn Kim Liên nơi ngực chằm chằm. Kim Liên vẫn không biến mất như trước, chiều dài rễ của nó hoàn toàn không bị hạn chế, Bạch Tôn Giả bay ra bao xa thì rễ có thể kéo dài bấy nhiêu!

- Quả nhiên có chút bản lĩnh, không hổ là báu vật có thể mở ra một tiểu thế giới. Rễ cây nhìn như kéo dài vô tận, có điều ta đoán đây là một loại vận dụng năng lực không gian. Hẳn là năng lực không gian gấp, bất kể chúng ta bay xa bao nhiêu thì với rễ Kim Liên mà nói cũng chỉ là gấp không gian lại đôi chút mà thôi.

Bạch Tôn Giả suy đoán.

Dứt lời, hắn lại nhắc nhở Tống Thư Hàng:

- Cho đến hiện tại, tổng cộng nó đã hấp thu ba mươi sáu ngàn viên linh thạch ngũ phẩm. Hay là dứt khoát cho Kim Liên của ngươi hấp thu đã đời luôn nhé?



Ba mươi sáu ngàn viên linh thạch ngũ phẩm rồi à? Tốc độ hấp thu linh thạch của hạch tâm càng ngày càng nhanh!

- Không được, không thể để nó hấp thu nữa.

Tống Thư Hàng cắn răng nói.

Sau đó, hắn nhìn Kim Liên rồi thử ra lệnh:

- Trở về, ngừng hấp thu linh thạch!

Hình chiếu Kim Liên trong hư không kia căn bản không phản ứng với mệnh lệnh của Tống Thư Hàng. Hoặc giả nó hoàn toàn nghe không hiểu mệnh lệnh của Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng cau mày, đưa tay đè lên chỗ tâm khiếu của mình, loại đồ hoàn toàn không bị hắn khống chế này lại sinh trưởng trong tâm khiếu hắn, hắn rất không thích loại cảm giác này.

Không chịu sự khống chế thì không cách nào mang đến lợi ích cho hắn, còn muốn hấp thu chất dinh dưỡng của hắn, thứ đồ chơi này có khác gì kỳ sinh trùng đâu?

- Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng xoay đầu lại nói:

- Có cách nào lấy hạch tâm ra khỏi tâm khiếu của ta không?

Bạch Tôn Giả lắc đầu:

- Ngay cả hạch tâm ngươi nói ra làm sao ta còn không cảm ứng được. Ta chỉ có thể nhìn thấy Kim Liên được chiếu xạ ra từ trong tâm khiếu của ngươi, lại không cảm ứng được hạch tâm của nó. Cho nên đừng nói chi là lấy nó ra khỏi tâm khiếu của ngươi. Có lẽ ngươi có thể hỏi Dược Sư đạo hữu thử xem, hắn là chuyên gia ở phương diện này.

Tống Thư Hàng cắn răng nói:


- Trở về ta lập tức đi tìm Dược Sư tiền bối để lấy nó ra. Hạch tâm này ký sinh bên trong tâm khiếu của ta lại hoàn toàn không bị ta khống chế. Nếu không lấy nó ra thì ta ăn ngủ không yên.

Dứt lời, Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Vậy Bạch tiền bối, ngài có thể đánh tan hình chiếu Kim Liên này không, chí ít khiến nó không thôn phệ linh thạch được nữa ấy?

- Được, ta thử xem.

Bạch Tôn Giả vươn tay vẽ một trận pháp đơn giản trong hư không:

- Đối phó loại vật thể kết hợp giữa hư ảo và chân thực này thì loại pháp thuật phong ấn có hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa, chờ ta phong ấn nó rồi thì nghiên cứu kỹ càng lại. Nói không chừng có thể tìm ra nguyên lý tồn tại của hạch tâm trong tâm khiếu ngươi.

- Ý kiến hay.

Tống Thư Hàng đồng ý.



Bạch Tôn Giả vừa dứt lời, đóa Kim Liên trong hư không kia đột nhiên dừng lại.

Trong chốc lát, vô số rễ cây trong hư không nhanh chóng rút về trong Kim Liên.

Ngay sau đó, Kim Liên xoay tròn muốn chui vào trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng!

Nó đang sợ à?!

Nó có thể nghe hiểu lời nói của mình và Bạch Tôn Giả sao? Hay là pháp thuật phong ấn của Bạch Tôn Giả khiến nó sợ hãi theo bản năng?

- Bạch tiền bối, nó muốn trốn về, đừng để nó lợi dụng thời cơ!

Tống Thư Hàng cười ha ha, đồng thời hắn vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công làm chân khí quay quanh vị trí tâm khiếu ngăn cản Kim Liên trở về.

- Yên tâm, nó trốn không thoát đâu, phong!

Bạch Tôn Giả quát khẽ một tiếng.

Ngay sau đó, trận pháp phong ấn bao phủ xuống, khóa Kim Liên trong đó.

Kim Liên đụng vào trận pháp phong ấn nhưng không cách nào đột phá trận pháp của Bạch Tôn Giả.

- Ha ~~

Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Kim Liên này có thể bị phong ấn thì hạch tâm trong tâm khiếu của hắn nhất định cũng có thể giải quyết. Tống Thư Hàng đưa tay đè lên ngực.

Hắn không muốn có hạch tâm dạng ký sinh trùng này. Trừ khi hạch tâm có thể trở thành đồ vật của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận