Tu Chân Liêu Thiên Quần

- Mùi bảo vật?

Tống Thư Hàng không hiểu hỏi lại.

- Không sai, ta có thể cảm ứng được ở vị trí kia có cất giữ bảo vật.

Ánh mắt của Bạch Tôn Giả rơi vào một chỗ trong tổ địa Vô Cực Ma Tông.

Đó là một tòa lầu các bình thường có hình dạng xấu xí, nhìn qua chẳng khác gì chỗ ở của đệ tử phổ thông. Nhưng trực giác của Bạch Tôn Giả nói cho hắn biết, bảo vật có giá trị nhất trong cả cái tổ địa Vô Cực Ma Tông này đang nằm ở chỗ đó!

- Bạch tiền bối, còn mấy tầng trận pháp phòng ngự nữa vậy? Đợt phản kích tiếp theo của Vô Cực Ma Tông sắp tới rồi, nếu chúng ta muốn đi vào lấy bảo vật thì phải đẩy nhanh tốc độ phá hủy trận pháp phòng ngự.

Tô Thị A Thập Lục nhắc nhở.

Bạch Tôn Giả nói:

- Trận pháp phòng ngự à... trước khỏi phá nữa, chúng ta trực tiếp đi vào luôn!

Ban đầu, hắn chỉ muốn thử xem tốc độ, hiệu suất bổ sung mana của hoa sen thủy tinh, đồng thời cũng xem thử có hậu di chứng gì hay không.

Hiện tại đã khảo nghiệm xong, hoa sen thủy tinh có chức năng giống như thẻ VIP nạp mana trong game. Nó có thể khôi phục linh lực cho người dùng bất cứ lúc nào, linh lực sau khi khôi phục không cần ân cần săn sóc chuyển đổi mà có thể hấp thu trực tiếp, không hạn chế số lần sử dụng, tạm thời không phát hiện ra di chứng gì sau khi dùng.

Nhiệm vụ khảo sát đã hoàn thành, nếu như tổ địa của Vô Cực Ma Tông không có cái gì có thể hấp dẫn hắn, Bạch Tôn Giả định tung ra thêm mấy tuyệt chiêu tiêu hao linh lực. Sau đó, nhân lúc tu sĩ cấp bậc tôn giả của đối phương chưa ra, lập tức mang Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục rời đi.

Nhưng bây giờ trong tổ địa của Vô Cực Ma Tông lại cất giấu bảo vật khiến hắn cảm thấy hứng thú, vậy nên Bạch Tôn Giả muốn biết bảo vật kia là thứ gì.

Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:

- Đi vào bằng cách nào?

Hắn vừa dứt lời, Bạch Tôn Giả đột nhiên mang theo hắn và Tô Thị A Thập Lục, thân hình ba người chợt lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Khi Tống Thư Hàng mở mắt ra lần nữa, ba người đã xuất hiện ở bên trong một tòa lầu các bình thường.

Suýt quên mất, Bạch tiền bối nắm giữ lực lượng không gian mà. Hơn nữa gần đây Bạch tiền bối dùng lực lượng không gian càng ngày càng thuần thục, bây giờ đã có thể mang hai người trực tiếp tiến hành dịch chuyển không gian.

- Thành công rồi! Dịch chuyển tức thời khoảng cách ngắn, cho dù mang theo hai người cũng dễ dàng thực hiện được.

Bạch Tôn Giả nói.

-...

Tống Thư Hàng:

- Bạch tiền bối, trước khi thuấn di, chính ngài cũng không bảo đảm sẽ thành công à?

- Đừng sợ, trước khi tiến hành không gian thuấn di thì ta đã chuẩn bị thỏa đáng cho trường hợp thất bại rồi, bảo đảm mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Bạch Tôn Giả bảo đảm nói.


Tô Thị A Thập Lục và Thư Hàng cảm thấy mình nên tin tưởng Bạch tiền bối mới phải.

...

Bên kia.

- Người đâu? Sao tự dưng biến mất thế này? Bọn họ đi đâu rồi?

Vi Vị Chân Nhân nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, nhưng dù đã xem hết mọi ngõ ngách cũng không phát hiện bóng dáng của Lăng Dạ đâu cả.

- Đáng ghét, lại đi nơi nào rồi? Giữ vững cảnh giác, ba tầng trận pháp phòng ngự cuối cùng không ngăn được đối phương đâu. Lư Sơn Lộ trưởng lão vẫn chưa ra sao?

Nhân viên quản lý trận pháp đứng bên cạnh Vi Vị Chân Nhân vội la lên.

- Lư Sơn Lộ trưởng lão không có phản ứng gì hết, chỉ sợ là đang bế quan đến thời khắc quan trọng, có lẽ lần này hắn không đi ra được.

Một vị đệ tử của Vô Cực Ma Tông cười khổ nói.

- Chết tiệt!

Vi Vị Chân Nhân cắn răng mắng. Hắn đưa tay chuyển đổi màn hình theo dõi liên tục, thế nhưng Lăng Dạ giống như đã bốc hơi, không hề xuất hiện nữa.

Hay là đối phương trốn thoát mất rồi?

Nếu như đối phương rời đi thật... có lẽ đây cũng là kết cục tốt nhất đối với hắn lúc này.

Mới đây không lâu, đối phương còn là thần tượng mà hắn quyết định sùng bái...

...

Bên trong một tòa lầu các bình thường trong tổ địa Vô Cực Ma Tông.

Bạch Tôn Giả đảo mắt quan sát tòa lầu này. Trực giác nói cho hắn biết, nơi này có bảo vật, nhưng hắn lại không xác định được là bảo vật được cất giấu ở đâu.

- Chia nhau ra tìm, trong tòa lầu các này chắc hắn có cất giấu đại bảo vật. Nếu tìm ra được thì ba chúng ta cùng chia của!

Bạch Tôn Giả nói.

Tô Thị A Thập Lục hỏi:

- Bạch tiền bối, thế bảo vật đó đại khái trông thế nào vậy?

Muốn tìm đồ thì ít nhất cũng phải nói trước một ít tin tức về bảo vật cho cô biết chứ.

- Ưm... cứ tìm đại đi, hẳn là một bảo vật rất hiếm có, không thể bỏ qua được.

Bạch Tôn Giả đáp.


Thế này thì làm sao mà tìm ra chứ, Tô Thị A Thập Lục thầm nói trong lòng.

Lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng nói:

- Có lẽ ta biết bảo vật ở chỗ nào.

- Ồ, Thư Hàng phát hiện ra điều gì sao? Một hồi lấy được bảo vật, chia cho ngươi phần nhiều.

Bạch Tôn Giả đạo.

Tống Thư Hàng chỉ tay xuống dưới đất:

- Ta cảm ứng được ở dưới chân chúng ta có một không gian rất lớn. Không gian kia nằm giữa hư ảo và hiện thực. Hơn nữa, nó mang đến cho ta một loại cảm giác rất vi diệu... rất thân thiết.

Tô Thị A Thập Lục:

- Rất thân thiết?

- Ừ, hay nói cách khác là nó và ta có một loại cộng minh nào đó.

Tống Thư Hàng vừa nói, vừa đưa tay cẩn thận vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công. Lúc tiên thiên chân khí dạng lỏng trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, cảm giác cộng minh đó lại càng thêm mãnh liệt.

Lúc Tống Thư Hàng vận chuyển công pháp, Bạch Tôn Giả phất tay bày ra một trận pháp phòng ngừa khí tức tiết ra ngoài, tránh cho ba người bị đệ tử của Vô Cực Ma Tông phát hiện.

Sau đó Bạch Tôn Giả hỏi:

- Không gian phía dưới nằm ở độ sâu bao nhiêu? Ta trực tiếp mang các ngươi thuấn di đến!

Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:

- Ta chỉ có thể cảm giác được nó ở rất sâu rất sâu, nhưng cụ thể sâu bao nhiêu thì ta cảm ứng không ra.

Bạch Tôn Giả:

-...

Tô Thị A Thập Lục đưa tay xoa huyệt thái dương, cô cảm thấy đi theo chuyến này mệt quá đi mất.

Bạch Tôn Giả nói:

- Đã vậy thì các ngươi tới đây, ta dùng địa độn pháp thuật mang các ngươi chui xuống đất đi!

- Tiền bối, nơi này là tổ địa Vô Cực Ma Tông nên nhất định tồn tại đủ loại cấm chế, có thể tiến hành địa độn sao?


Tống Thư Hàng hỏi.

Trong phạm vi thế lực của Nho gia Bạch Vân Thư Viện, khắp nơi đều có cấm chế, không cách nào thi triển địa độn. Vậy nên chắc Vô Cực Ma Tông cũng sẽ không kém đâu nhỉ?

Vả lại Tống Thư Hàng có ám ảnh tâm lý với địa độn thuật. Lần trước bị Ngư Kiều Kiều mang đi địa độn, ăn một bụng bùn đất, nghĩ tới thôi đã thấy hoảng rồi.

- Quả thật là có mấy đạo cấm chế nhưng chúng không ngăn được ta đâu.

Bạch Tôn Giả tự tin nói.

Dứt lời, tay trái kéo Tô Thị A Thập Lục, tay phải kéo Tống Thư Hàng, thi triển địa độn thuật.

Ba người chui xuống đất nhìn giống như đang lặn xuống nước vậy.

...

Địa độn thuật mang ba người chìm mãi xuống mười mấy phút, nhưng vẫn không hề tiếp xúc đến cấm chế của Vô Cực Ma Tông.

- Kỳ quái, theo như ta quan sát được thì cấm chế của Vô Cực Ma Tông nằm trong phạm vị mười thước dưới lòng đất. Chúng ta chìm xuống lâu như vậy rồi, tại sao còn chưa gặp cấm chế nhỉ?

Bạch Tôn Giả nghi hoặc nói.

Trừ khi cấm chế dưới lầu các trong tổ địa Vô Cực Ma Tông đã bị người nào đó âm thầm động tay động chân rồi!

Lại chìm chừng nửa giờ nữa.

Rốt cuộc phía dưới cũng xảy ra dị biến.

Ba người Bạch Tôn Giả lập tức rơi vào một cái động lớn, đây là hang động được đào ra trong lòng đất. Trong hang động có sóng linh lực mạnh mẽ, linh khí cực kỳ nồng đậm.

Thậm chí linh khí trong hư không còn ngưng tụ thành vô số điểm sáng, nhìn giống như đom đóm bay đầy cả hang động.

Bạch Tôn Giả quét mắt nhìn bốn phía, sau đó hỏi:

- Chính là chỗ này sao?

Toàn bộ hang động đều là màu đỏ thẫm, tản ra mùi máu tanh.

- Không sai, đúng là chỗ này!

Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

Nhưng nhìn qua thì huyệt động này cũng không có chỗ nào kỳ dị, toàn bộ huyệt động đều sạch bóng, không có bất kỳ vật thể nào. Bảo vật giấu ở đâu chứ?

Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ một chút, sau đó thò tay móc từ trong túi ra một nắm đậu rang rồi ném về mọi góc trong hang động.

Phần lớn đậu rang đụng phải vách hang động, rơi xuống mặt đất.

Lấy chỗ đứng của ba người làm gốc, khi đậu rang rơi vào phạm vi hướng 2 giờ thì đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Trong hư không sinh ra hàng loạt gợn sóng, nuốt chửng đậu rang.

- Thì ra là vậy... là thực tế ảo!

Bạch Tôn Giả nói.


Năng lực đại biểu của tôn giả thất phẩm, thực tế ảo. Thế giơi sa mạc của Bạch Tôn Giả cũng chính là một loại thực tế ảo.

Tống Thư Hàng:

- Nói cách khác, vị tôn giả thất phẩm của tổ địa Vô Cực Ma Tông tổ đang ở nơi này?

- Hẳn là vậy.

Bạch Tôn Giả nói:

- Nhưng thực tế ảo trước mắt này có thể không phải do vị tôn giả thất phẩm kia của Vô Cực Ma Tông bày ra, mà là mượn pháp bảo nào đó, bởi vậy nên ta mới cảm ứng không ra. Ngoài ra, ta cảm giác được bảo vật đang ở bên trong!

Dứt lời, Bạch Tôn Giả dẫn đầu xông về vị trí mà đậu rang biến mất.

Tống Thư Hàng cùng với Tô Thị A Thập Lục theo sát phía sau.

Trong hư không lại sinh ra gợn sóng.

Than ảnh ba người biến mất trong gợn sóng.

...

Một lát sau, ba người xuất hiện trên một thảo nguyên mênh mông vô tận.

Đồng thời, linh khí trên thảo nguyên còn nồng đậm hơn trong hang động đỏ thẫm tanh mùi máu kia. Linh khí đập vào mặt khiến ba người Tống Thư Hàng cảm giác sảng khoái dễ chịu như đang tắm gió xuân.

- Là một nơi rất thích hợp để tu luyện, linh lực ở nơi này nồng đậm không kém gì một số linh mạch cỡ nhỏ.

Bạch Tôn Giả nói.

Đang nói chuyện, trong thiên địa bỗng truyền đến từng trận cười lảnh lót như chuông bạc.

Tiếng cười kia gióng như thanh âm của rất nhiều cô gái phát ra khi đang nô đùa. Nhưng thanh âm kia là từ bốn phương tám hướng vọng tới, khiến người ta không thể xác định được âm thanh này là từ đâu truyền tới.

Tống Thư Hàng yên lặng vận chuyển công pháp để thân thể ở vào trạng thái rốt nhất. Trước đây không lâu nữ tử tóc xanh đã tính cho hắn một quẻ, đó là quẻ thượng thượng thượng thượng thượng thượng, đại cát đại lợi đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Cho nên trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận chú ý. Nếu không, có khi còn xuất hiện một kiếp nạn còn tàn khốc hơn sự kiện không gian Kim Liên của Nho gia cũng không chừng.

- Phía trước là cái gì vậy?

Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đột nhiên nói.

Bạch Tông Giả và Tống Thư Hàng nhìn về phương hướng mà A Thập lục chỉ, chỉ thấy nơi đó hiện lên một vùng hồng quang, trong ánh sáng mơ hồ thấy được có hơn mười vị nữ tiên mặc đồ trắng chầm chậm đi tới. Trong lúc đi đường, bọn họ còn cười đùa trao đổi với nhau.

Xem ra tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong hư không kia đúng là xuất phát từ chỗ bọn họ.

Sau khi đi mười mấy bước, hơn mười vị nữ tiên này đột nhiên bắt đầu cởi y phục màu trắng trên người ra.

Một lời không hợp lại tặng phúc lợi?

Tống Thư Hàng có chút lúng túng, Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục còn đang đứng bên cạnh, cưỡng chế nhận phúc lợi thế này xấu hổ quá đi mất.

Nhưng Tống Thư Hàng cũng không ngại ngùng được bao lâu, bởi vì màn phúc lợi của nhóm nữ tiên áo trắng chỉ là đoạn mở đầu thôi, sau đó phim nóng lại đột nhiên biến thành phim kinh dị.

Quần áo trắng cởi ra, nhưng lộ ra không phải là da thịt nõn nà, mà lại là xương cốt trắng hếu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận