Tu Chân Liêu Thiên Quần

- Bạch tiền bối, ngươi đã về rồi.

Tống Thư Hàng cười khổ nói:

- Tạo hình này của ta là ngoài ý muốn… Vừa rồi Diệp Tư khôi phục. Sau đó ta và cô ấy thử nghiệm một năng lực mới khá thú vị. Kết quả chơi quá trớn thành ra sau khi bày ra cái tạo hình này thì không thu về được.

- Diệp Tư… À à, nhớ ra rồi, chính là tiểu cô nương đặc biệt thích khóc kia đúng không.

Bạch Tôn Giả gật đầu nói:

- Hiện tại cô ấy đã biến thành linh quỷ của ngươi rồi sao?

- Hẳn là vậy rồi, bây giờ quan hệ giữa bọn ta khá là kỳ quái. Có hơi giống linh quỷ, nhưng vẫn khang khác.

Tống Thư Hàng nói:

- Nay hai tay của Diệp Tư chịu sự khống chế của ta nhưng không rút về được.

- Không rút về được á? Không rút được vậy thì chui ra đi!

Bạch Tôn Giả nói.

Đang khi nói chuyện, gốc nhân sâm lớn sau lưng hắn kia giãy giụa càng ngày càng lợi hại hơn, còn liều mạng muốn trốn vào lòng đất.

- Này! Còn quậy à?

Bạch Tôn Giả xoay người đá giò lái một cú vừa nhanh vừa mạnh vào trên thân gốc nhân sâm lớn kia.

Bịch bịch ~~ nhân sâm to lớn bị đá ngất đi.

- Đây là nhân sâm thành tinh sao?

Tống Thư Hàng hỏi, đồng thời hắn khống chế khiến hai tay Diệp Tư vung vẫy:

- Diệp Tư, thử chui ra khỏi thân thể của ta xem. Chỉ cần ra khỏi thân thể thì xem thử hai tay có thể khôi phục hay không?

Diệp Tư xấu hổ cười gượng, vừa rồi hai người quá nôn nóng, ấy thế mà lại không nghĩ tới điểm này.

Tiếp đó, đầu Diệp Tư chui ra từ vị trí đầu của Tống Thư Hàng, bởi vì hai tay cô nằm ngay bả vai Tống Thư Hàng nên muốn thoát ra khỏi cơ thể Tống Thư Hàng thì sẽ biến thành vị trí này.

Nhìn qua… cứ như trên đầu Tống Thư Hàng lại mọc ra thêm một cái đầu.

- Phụt ~~~

Bạch Tôn Giả lại vui vẻ:

- Hình ảnh chui ra từ đỉnh đầu như này thoạt nhìn cứ như người có linh hồn xuất khiếu trong bộ phim mà mấy bữa trước ta xem vậy.

Tống Thư Hàng:

- …

Diệp Tư thử chui ra nửa người, hai cánh tay cũng chen ra khỏi vai Tống Thư Hàng, cô lập tức vui vẻ nói:


- Thành công rồi!

Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên nói:

- Làm hay lắm!

Lúc này, tay Diệp Tư cũng không tự chủ được mà duỗi ra làm tư thế giơ ngón cái lên.

-...

Viền mắt Diệp Tư đỏ lên:

- Không được, hai tay vẫn chưa được ta khống chế, rõ ràng hai tay đều rời khỏi bả vai Thư Hàng rồi mà.

- Nếu không sư tỷ ngươi chui cả người ra thử xem?

Tống Thư Hàng đề nghị.

Diệp Tư suy nghĩ một chốc rồi nhảy khỏi cơ thể Tống Thư Hàng. Một lát sau, cô cúi đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng, hai mắt hiện lên một tầng hơi nước:

- Vẫn không được.

Tống Thư Hàng cười khổ, lần này chơi quá trớn thật rồi.

Bạch Tôn Giả sờ cằm suy nghĩ chốc lát:

- Lúc các ngươi hợp thể thành hình dáng bốn tay thì đã làm gì?

- Cũng không làm gì hết… Từ đầu tới đuôi ta chỉ sử dụng một chiêu Chưởng Tâm Lôi, có điều chưa xuất ra thì đã làm nó tiêu tan rồi.

Tống Thư Hàng hồi đáp.

- Vậy ngươi thử khống chế hai tay Diệp Tư rồi sử dụng Chưởng Tâm Lôi lần nữa đi. Lần này xuất Chưởng Tâm Lôi ra ngoài xem sao? Nói không chừng là bởi vì Chưởng Tâm Lôi kia không được xuất ra mà nảy sinh trở ngại đấy.

Bạch Tôn Giả đề nghị.

Ánh mắt Tống Thư Hàng và Diệp Tư lập tức sáng lên.

Sau đó, Tống Thư Hàng khống chế hai tay Diệp Tư thi triển Chưởng Tâm Lôi lần nữa.

Một quả cầu sấm sét ‘rộng một mét’ xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Tư.

- Ừm, quả nhiên lấy tinh thần lực của Thư Hàng ngươi mà khống chế linh lực cấp bậc ngũ phẩm của Diệp Tư thi triển Chưởng Tâm Lôi thì có hơi quá miễn cưỡng. Chưởng Tâm Lôi không bị khống chế ấy thế mà lại bành trướng đến lớn như vậy.

Bạch Tôn Giả nói:

- Kế tiếp đánh Chưởng Tâm Lôi ra đi.

Tống Thư Hàng khống chế hai tay Diệp Tư rồi nhắm ngay mặt đất dùng sức ấn một cái.

Ầm!!

Chưởng Tâm Lôi bắn vào bên bờ hồ ngọc… trực tiếp đánh ra một cái hố to trên mặt đất. Chỉ là cái hố to này vừa xuất hiện thì lập tức khôi phục như lúc ban đầu trong nháy mắt.


- Kết tiếp ngươi thử giải trừ khống chế hai tay của Diệp Tư thử xem.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng nghe theo lời này mà thử một lần.

Lần này hai tay Diệp Tư rốt cuộc khôi phục, Thư Hàng và Diệp Tư đều thở phào nhẹ nhõm.

- Cảm ơn ngươi nhé Bạch Tôn Giả.

Diệp Tư làm một lễ với Bạch Tôn Giả.

- Không cần khách sáo, ta chỉ động đậy miệng lưỡi mà thôi.

Bạch Tôn Giả cười nói:

- Tính ra thì lúc ngươi và Tống Thư Hàng dung hợp lại thành hình dạng bốn tay, còn có chuyện ngươi chui ra khỏi đỉnh đầu Tống Thư Hàng khiến ta cảm thấy rất thú vị.

Gò má Diệp Tư lập tức đỏ bừng lên.

Tiếp đó cô xoay người nhảy về phía Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng vươn tay ra theo bản năng muốn tiếp lấy Diệp Tư… nhưng mà hắn tiếp được không khí. Diệp Tư thoáng cái đã chui vào trong cơ thể hắn tựa như vận động viên nhảy cầu vậy.

Tống Thư Hàng:

- …

Hắn ngu ngơ vươn hai tay ra làm tư thế sắp ôm trông có vẻ đặc biệt xấu hổ.

- Ha ha ha ~~

Bạch Tôn Giả cười đến là vui vẻ.

- Khụ khụ, Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng ho khan một tiếng, sau đó mang vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nói sang chuyện khác:

- Lúc trước khi ta dùng con rối thế thân đi dò đường thì phát hiện một sơn cốc. Sơn cốc kia rất đặc biệt, lúc con rối thế thân vừa tiến vào trong đó thì lập tức mất đi liên hệ. Một lát sau, con rối thế thân bị ném ra khỏi sơn cốc nhưng đã bị chém thành năm đoạn. Thông qua hình ảnh truyền tới sau khi con rối thế thân khôi phục liên hệ… bên trong thung lung kia tràn đầy trận pháp. Con rối bị kiếm khí trong trận pháp đánh chết. Ta hoài nghi bên trong sơn cốc cất giấu đồ vật quan trọng. Có lẽ hạch tâm của nơi này đang ở trong sơn cốc kia.

- Thư Hàng, trò đánh trống lảng của ngươi nát quá đi thôi.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng:

- …

- Có điều cái sơn cốc mà ngươi nói thật sự khiến ta hứng thú đấy. Nói không chừng có thể tìm được vài vật thú vị bên trong. Tỷ như gốc nhân sâm lớn ở đằng sau ta vậy, nó chính là một bảo bối đấy. Nếu bán cho Dược Sư đạo hữu thì nhất định hắn sẽ rất thích.


Bạch Tôn Giả nói.

Ơ? Bạch tiền bối ấy thế mà lại muốn bán gốc nhân sâm lớn kia à?

Tống Thư Hàng nói:

- Ta còn tưởng rằng Bạch tiền bối sẽ chọn ăn tươi nó luôn chứ.

- Thứ này quá đắng nên không thể ăn. Hơn nữa đây là vật thành tinh đã có thần trí. Ăn tươi thì tiếc và tàn nhẫn lắm. Tựa như gốc Thông Nương kia của ngươi… à không đúng, gốc Thông Nương kia của ngươi đã bị ngươi xơi mấy lần rồi chứ nhỉ.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng:

- …

Trong túi thu nhỏ một tấc, Thông Nương khóc đến hỏng cả mắt luôn rồi. Đặc biệt là khi nhìn một đống búp hành bên cạnh, cô càng thấy bi thương hơn.

Đang khi nói chuyện, xa xa có một bóng người đang nhanh chóng đến gần, là Tô Thị A Thập Lục đi tới.

Sau vài động tác giảm xóc linh hoạt, cô vững vàng ngừng lại trước mặt Bạch Tôn Giả và Thư Hàng. Sau đó cô đánh giá Tống Thư Hàng từ trên xuống dưới:

- Thư Hàng, ngươi không sao chứ?

- Ừ, đã không sao rồi.

Tống Thư Hàng nói:

- A Thập Lục cô thì sao? Lúc trước liên lạc thì hình như cô đang chiến đấu đúng không?

- Ta tìm được vài công trình có hình dạng cung điện… trong đó không có người sống, chỉ có mấy bộ hài cốt. Chiến đấu với ta là một ít oán linh đã mất đi thần trí, chúng dây dưa với ta một lúc thì bị ta tìm được lỗ hổng lui ra ngoài.

Tô Thị A Thập Lục cảm thán nói.

Cô nhìn những cung điện bị tàn phá kia thì có thể lờ mờ thấy được thiên đình phồn vinh thịnh vượng năm đó, đến nay những phồn vinh kia đã một đi không trở lại, chỉ để lại một ít vong hồn du đãng trong cung điện.

- Vong linh? Thực lực thế nào?

Tống Thư Hàng nghe đến đó thì ánh mắt sáng lên. Đừng quên hiện tại hắn vẫn còn mang trạng thái [thăm thượng thượng thượng thượng thượng thượng] với ấn đường biến thành màu đen đó, hắn cần tìm cơ hội tăng ánh sáng công đức trên người mình lên để làm nó sinh ra biến đổi về chất mới được.

- Thực lực không mạnh lắm, một mình ta đối mặt hơn mười con cũng không có nguy hiểm. Chỉ là hơi khó nhằn chút thôi.

Tô Thị A Thập Lục trả lời.

- Vậy lát nữa chúng ta đi tìm những cung điện kia được không?

Tống Thư Hàng hỏi.

Tô Thị A Thập Lục nghi hoặc nói:

- Ngươi tìm đám vong hồn đó để làm gì?

- Siêu độ!

Tống Thư Hàng nói:

- Ta muốn tăng ánh sáng công đức trên người lên một cấp bậc.

- Ngươi làm hòa thượng đến nghiện rồi hả?

Tô Thị A Thập Lục hỏi.


- Không phải đâu, ta căn bản không muốn làm hòa thượng.

Tống Thư Hàng nói:

- Ta chỉ sợ khó khăn khi độ kiếp thôi. Gần đây ấn đường của ta biến thành màu đen, vận số vô cùng thê thảm, tốt nhất là tăng ánh sáng công đức lên một cấp bậc để mình có thể sống qua giai đoạn ‘ấn đường phát đen’ này.

Tô Thị A Thập Lục lặng lẽ gật đầu:

- Được rồi, lát nữa dẫn ngươi qua đó. Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?

Bạch Tôn Giả:

- Tống Thư Hàng nói phát hiện ra một sơn cốc thú vị, chúng ta tới đó xem trước đi.

Tô Thị A Thập Lục:

- Được, Thư Hàng dẫn đường.

Vậy là Tống Thư Hàng dẫn đường phía trước, Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục đi theo phía sau.

Trong tay Bạch Tôn Giả còn kéo theo một gốc nhân sâm lớn.

Một nhóm ba người một mạch chạy như điên.

Đợi sau khi ba người Tống Thư Hàng đi xa, nữ thủ vệ trong hồ ngọc mới bình tĩnh lại. Một lát sau, hơn mười thủ vệ khác đều chìm vào bùn đất dưới đáy hồ lần nữa.

Chỉ có nữ thủ vệ ánh màu bạc kia còn ngẩn ngơ nhìn bóng dáng ba người Bạch Tôn Giả đi xa.

- Đẹp trai thật.

Sau một lúc lâu, nữ thủ vệ ánh màu bạc lẩm bẩm nói.

Vị ‘Bạch Tôn Giả’ vừa rời đi kia thật anh tuấn, đặc biệt là khi hắn xoay người đá giò lái khiến nhân sâm tinh ngã xuống đất ban nãy… thật sự là đẹp trai đến ngây người luôn.

Cô cảm giác đã lâu lắm rồi mình không động lòng. Ừm, sau khi Đế châu vỡ, nếu các cô vẫn tiếp tục kiên trì thì phải có ‘tín ngưỡng’ mới để duy trì chứ nhỉ.

Có lẽ tình yêu sẽ là tín ngưỡng mới không tệ đâu ha?

xxxxxxxxxxxxxxxx

Cửa sơn cốc nơi Lư Sơn Lộ Ma Tôn nương náu.

- Chính là chỗ này!

Tống Thư Hàng nhìn sơn cốc rồi nói, tiếp đó hắn nhặt con rối thế thân đã rách nát từ mặt đất lên. Nát thành như vậy, ngay cả hạch tâm đều bị hủy… lần này không biết có thể sửa lại không đây.

Tô Thị A Thập Lục:

- Trong sơn cốc có rất nhiều trận pháp, hơn nữa đẳng cấp từng trận pháp cũng rất cao. Nếu chúng ta cứ xông vào như vậy thì phải phá giải từng trận pháp, quá phiền toái.

- Ừ, tất cả những trận pháp này đều là cấp bậc tôn giả. Xem ra vị tôn giả của Vô Cực Ma Tông kia ẩn náu ở chỗ này rồi.

Bạch Tôn Giả nhếch miệng, sau đó hắn phất tay ý bảo Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục lui ra phía sau.

Tiếp đó hai tay Bạch Tôn Giả bắt đầu nhanh chóng kết pháp ấn, đồng thời trong miệng cũng bắt đầu mặc niệm chú văn.

Nếu khắp nơi trong sơn cốc này đều là trận pháp và cạm bẫy… vậy tại sao phải đi vào chứ?

Chẳng phải đứng ở cửa sơn cốc rồi bùm một phát vào trong là được rồi sao!

Không có chuyện gì mà bùm một phát là không giải quyết được cả, nếu có… vậy bùm thêm mấy phát nữa là xong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận