Tu Chân Liêu Thiên Quần

Người bắt yêu trẻ tuổi:

-???

Ngu người tại chỗ luôn.

Tình huống thay đổi quá đột ngột, một giây trước vẫn là tiền bối cao nhân hiền lành sâu hiểm khó dò. Một giây sau đột nhiên lại đến đây PR bảo giáp gì đó, còn bảo là năm vàng một chiếc…

Nếu không phải từ khí tức trên người có thể xác định vị tiền bối trước mắt này đích thật là Hoàng Sơn Chân Quân thì không chừng người bắt yêu trẻ tuổi đã cho rằng đây là gian thương bất lương hoặc tên bịp bợm xem hắn là kẻ ngốc, muốn đến lừa gạt hắn.

Sau khi trầm mặc một lát, người bắt yêu trẻ tuổi hỏi dò:

- Tiền bối… năm vàng là bao nhiêu linh thạch?

Hoàng Sơn Chân Quân vẫn giữ nụ cười mỉm bình tĩnh như trước, cuối cùng, hắn chỉ nhét bảo giáp vào trong tay người bắt yêu trẻ tuổi:

- Quên đi… bảo giáp này cho ngươi mượn đấy, nó rất nhẹ, mặc vào cũng sẽ không gây trở ngại cho hành động của ngươi. Lần sau gặp lại ngươi nhớ trả nó cho ta là được.

- Hơ?

Người bắt yêu trẻ tuổi hoàn toàn không phản ứng kịp.

- Mặc nó vào đi, ngươi sẽ cần dùng đến nó đấy. Tốt nhất là bây giờ lập tức đi tìm một chỗ mặc nó vào đi.

Hoàng Sơn Chân Quân nói xong thì chắp hai tay sau lưng, thong dong rời đi.

Lúc đầu hắn còn muốn cùng vị người bắt yêu trẻ tuổi này ở đây chờ Tống Thư Hàng tiểu hữu tới… Nhưng bây giờ vị người bắt yêu trẻ tuổi này tìm đường chết như vậy, Hoàng Sơn Chân Quân chỉ cần nghĩ đến lúc Tống Thư Hàng tiểu hữu lại đây gặp mặt vị người bắt yêu trẻ tuổi này, cảnh tượng kia, thốn đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Ừm, vì vậy có lẽ hắn nên đi bắt cái tên ‘Vân Vụ’ kia trước đi… Đương nhiên hắn sẽ âm thầm chú ý tình huống nơi này, nhìn xem cảnh gặp mặt giữa Tống Thư Hàng tiểu hữu và vị người bắt yêu trẻ tuổi này.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Hoàng Sơn Chân Quân rời đi, người bắt yêu trẻ tuổi bê bảo giáp mà cau mày vắt óc suy nghĩ.

Hoàng Sơn tiền bối cố ý đưa chiếc bảo giáp này cho hắn mượn, lại nhắc nhở hắn tìm cơ hội mặc nó vào. Chẳng lẽ nói kế tiếp mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao? Cần cái bảo giáp này hộ thể à?

Xét thấy Hoàng Sơn Chân Quân sâu hiểm khó dò nên sau khi người bắt yêu trẻ tuổi suy nghĩ một lát thì tiếp tục duy trì trạng thái ẩn hình, sau đó tìm một nơi không ai thấy mà mặc bảo giáp vào bên trong quần áo.

Tiếp đó, hắn lại lấy quần áo dự phòng thay ra, bộ đồ trước đó đã bị hư hại trong lúc chiến đấu với tên to con.


Chiếc bảo giáp này giống y đúc như Hoàng Sơn Chân Quân đã miêu tả, nó nhẹ như không vậy, khi mặc vào cũng sẽ không gây trở ngại cho hành động của hắn. Không biết lực phòng ngự của nó thế nào nhỉ?

Đang lúc suy tư, di động của hắn có tin nhắn đến.

Là tin nhắn từ bạn tốt Thư Sơn Áp Lực Đại:

- Viện Trưởng, bây giờ ngươi đang ở đường đường Bạch Kình à?

Cuối cùng thì Thư Sơn Áp Lực Đại cũng sắp tới sao?

Người bắt yêu trẻ tuổi vội vàng trả lời:

- Ta đang ở đó đây, ngươi sắp tới sao? Ta ở trong cái đình nhỏ ngay tại giao lộ chờ ngươi đấy. Ta mặc áo khoác màu vàng nhạt, rất dễ nhận ra.

Thư Sơn Áp Lực Đại:

- Được ~ giờ ta qua ngay. Ta mặc áo màu đen ngắn tay, sau lưng còn dẫn theo ba đứa nhóc, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy ta.

- Ok, ta chờ ngươi.

Khóe miệng người bắt yêu trẻ tuổi lộ ra ý cười.

Cũng không biết đến cùng Thư Sơn Áp Lực Đại sẽ là người như thế nào đây? Hình như là một sinh viên, hẳn là tương đối ngây thơ hoạt bát nhỉ?



Bên kia, Tống Thư Hàng dẫn theo Diệp Tư, Quả Quả, Thi, Chúc đi ra khỏi shop quần áo.

Trong tay Tống Thư Hàng xách rất nhiều túi mua sắm, bên trong chứa đầy trang phục mà Diệp Tư chọn ra…

Mà lúc này, trên người Diệp Tư và Tống Thư Hàng đều mặc áo T-shirt màu đen cùng kiểu dáng, đây là áo đôi, giá cả còn mắc hơn một chiếc T-shirt đơn bình thường gấp mấy lần, chúng nó chuyên được dùng để làm thịt những đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

- Đi thôi, đến đường Bạch Kình. Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần đang chờ chúng ta đấy.

Tống Thư Hàng cười nói.

Vừa rồi… Hoàng Sơn Chân Quân gửi tin nhắn qua, nói hắn gặp được Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần nên muốn cùng người kia chờ mình ở đường Bạch Kình.

Nhưng một lát sau, Hoàng Sơn Chân Quân lại đột nhiên gửi tin nhắn đến, nói hắn lâm thời có việc phải đi trước một bước…


Mặc khác, Hoàng Sơn Chân Quân dặn dò Tống Thư Hàng không nên nhắc tới chuyện hai người họ có quen biết với Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần… Hắn bảo Tống Thư Hàng cứ gặp nhau ‘như thường’ với vị Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần này là được rồi.

Tống Thư Hàng bị Hoàng Sơn Chân Quân làm cho không hiểu ra sao, hoàn toàn không cách nào giải thích được đến cùng Hoàng Sơn tiền bối đang suy nghĩ cái gì. Hơn nữa nói đi nói lại thì Hoàng Sơn Chân Quân và Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần gặp nhau thế nào vậy?

Có điều, dù sao cũng sắp tới giờ rồi, là lúc đi gặp người bạn trên mạng có tên Viện Trưởng này.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Ba phút sau.

Hai tay Diệp Tư hoạt bát chắp sau lưng, đi phía trước mở đường. Có lẽ là bởi vì Tống Thư Hàng cùng cô đi dạo phố mua quần áo nên hôm nay tâm tình cô rất tốt.

Quần áo trên người Quả Quả, Thi, Chúc cũng thay mới hết toàn bộ, đi theo phía sau Diệp Tư.

Tống Thư Hàng ở phía sau cùng áp trận, trong tay hắn xách theo rất nhiều túi mua sắm, trọng lượng không nhẹ chút nào.

Một nhóm năm người đi tới chỗ cái đình nhỏ nơi giao lộ đường Bạch Kình.

- Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần đã nói hắn đang ở bên trong cái đình nhỏ đó, mặc áo khoác màu vàng nhạt.

Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói rồi nhìn về phía cái đình nhỏ kia từ phía xa.

Trùng hợp là dường như người bắt yêu trẻ tuổi trong đình nhỏ có thần giao cách cảm, cũng ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tống Thư Hàng.

Tiếp đó… ánh mắt người bắt yêu trẻ tuổi rơi vào trên thân Diệp Tư.

“Mặc áo T-shirt màu đen, sau lưng dẫn theo ba nhóc giặc con. Không sai, cô ấy chính là Thư Sơn Áp Lực Đại!” Ánh mắt người bắt yêu trẻ tuổi sáng lên.

Về phần Tống Thư Hàng cách mấy người Diệp Tư một đoạn ngắn… bị người bắt yêu trẻ tuổi xem nhẹ theo bản năng.

Nói sao đây ta?

Đúng là… kinh hỉ bất ngờ luôn!

Tuy rằng trong đầu hắn đã từng lướt qua một suy nghĩ [nếu Thư Sơn Áp Lực Đại là em gái thì sao?] Lúc đó, cái ý niệm hoang đường này đã bị hắn nhanh chóng ném ra sau đầu. Bởi vì hắn cảm giác Thư Sơn Áp Lực Đại không thể nào là em gái.


Nhưng không ngờ thực tế thường hay máu chó hơn cả tiểu thuyết… Thư Sơn Áp Lực Đại thật sự đúng là một em gái, hơn nữa trông còn rất xinh!

Cô có mái tóc dài thiên về màu nâu, tóc dài được tết tỉ mỉ thành bím tóc. Tóc mái thật dài thấp thoáng che đi ánh mắt của cô. Trên người cô còn tản ra một loại khí tức của người đọc sách.

Đáng tiếc, Thư Sơn Áp Lực Đại là người đẹp kiểu thiếu nữ văn học… không phải gu của hắn.

Hắn thích kiểu em gái đáng yêu ngạo kiều hơn.

Thế nhưng, dù không phải loại hình hắn thích thì người đẹp vẫn là người đẹp, ngắm nhiều bổ mắt. ‘Bạn trên mạng của ta là đại mỹ nhân siêu cấp’, nghĩ tới là thấy feeling rồi.

Người bắt yêu trẻ tuổi dám khẳng định, nếu hắn và vị người đẹp bạn trên mạng này chụp chung một tấm hình post lên cho đám bạn mình xem thì tuyệt đối có thể khiến đám đồng nghiệp người bắt yêu của hắn đỏ cả mắt.

Nghĩ tới đây, người bắt yêu trẻ tuổi vui vẻ nhảy nhót ra khỏi đình nhỏ, bước nhanh tới trước mặt bốn người Diệp Tư, Quả Quả, Thi, Chúc.

- Cô chính là Thư Sơn Áp Lực Đại à?

Người bắt yêu trẻ tuổi cười nói với Diệp Tư:

- Lần đầu gặp mặt, ta chính là Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần.

Diệp Tư chớp mắt, sau đó cười khẽ nói:

- Thư Hàng, tìm được người rồi.

Phía sau Diệp Tư… Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu đã tiến vào trạng thái hắc hóa.

Đậu móa móa móa móa móa móa móa!

Là hắn!

Dù cái tên trước mắt đã thay bộ quần áo khác, thế nhưng dáng người này, còn có khí tức này, có hóa thành tro Tống Thư Hàng cũng nhận ra. Đây chính là kẻ đã đánh lén hắn rồi trùm bao tải hắn ở toilet khách sạn hôm nay!

Đi mòn gót giày mà tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng mất chút công sức nào!

Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc!

Thế gian này có nhân tất có quả, hoa nở bởi nhân nào thì sẽ kết quả nấy!

Đây chính là con mồi tự chui đầu vào lưới tự dâng mình đến miệng đó!

Kế tiếp mình nên hoan nghênh hắn thế nào đây?

Dùng ‘Quyền Pháp Cơ Sở Hai’ một giây ba trăm quyền, tốc độ từng quyền vượt qua vận tốc âm thanh để hắn hiểu được sự tàn khốc của giới tu sĩ à?

Hay là ném vòng quanh địa cầu theo hình xoắn ốc [mô phỏng theo Lưu Tinh kiếm dùng một lần] để hắn nhấm nháp khoái cảm thăng thiên theo hình xoắn ốc đây?


Muôn vàn suy nghĩ trong đầu…

Thế nhưng trên mặt Tống Thư Hàng lại lộ ra nụ cười hiền hòa:

- Xin chào Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần. Lần đầu gặp mặt, ta chính là Thư Sơn Áp Lực Đại, thật ngại quá, để Viện Trưởng đợi ở đây lâu như vậy.

Tống Thư Hàng cảm giác lúc này đây mình thật sự quá dối trá rồi.



Lúc người bắt yêu trẻ tuổi ở đối diện nhìn sang Tống Thư Hàng thì nụ cười trên mặt cứng lại trong một phần ngàn giây!

“Đậu móa móa móa móa móa, là Cao Thăng sư huynh! Tại sao có thể như vậy, Thư Sơn Áp Lực Đại ấy thế mà lại là Cao Thăng sư huynh!”

Mẹ nó, thế này thì ngượng chết mất!

Ngay ban nãy hắn vừa trùm bao tải Cao Thăng sư huynh, còn post lên mạng nữa chứ.

Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại!

“Hèn gì lúc trước khi mình nói vừa xem xong Trận Chiến Mạt Pháp, Thư Sơn Áp Lực Đại lại hỏi thăm quan điểm của mình về Cao Thăng sư huynh, thì ra tên nhóc này chính là người đóng vai Cao Thăng sư huynh. Có cần trùng hợp vậy không trời!”

May mà bản thân không có tìm đường chết, không post video lên vòng bạn bè trên tài khoản chat. Hơn nữa trước khi đánh lén Cao Thăng sư huynh, bản thân còn cố ý che lại mặt và phần lớn thân hình của mình.

Vì vậy… Cao Thăng sư huynh Thư Sơn Áp Lực Đại có lẽ không nhìn thấy mặt mình và chắc cũng không nhận ra mình đâu nhỉ.

Từ đó suy ra, chỉ cần hắn bình tĩnh lại, xem như những chuyện này đều chưa từng xảy ra là được rồi.

Trong đầu người bắt yêu trẻ tuổi xoay chuyển cực nhanh, cuối cùng hạ quyết định, cứ xem như đây thật sự là lần đầu tiên mình gặp Thư Sơn Áp Lực Đại là ok!

Vì vậy, trên gương mặt người bắt yêu trẻ tuổi nhanh chóng khôi phục nụ cười hiền hòa rồi cười nghênh đón Tống Thư Hàng, sau đó vươn tay ra muốn bắt tay với Tống Thư Hàng:

- Lần đầu gặp mặt, Thư Sơn Áp Lực Đại, ta chính là Viện Trưởng Bệnh Viện Tâm Thần. Ngạc nhiên thật đấy, thì ra ngươi là người diễn vai Cao Thăng sư huynh, ngươi đừng nên giấu ta vậy chứ!

Nếu như ngươi không giấu ta thì ta tuyệt đối sẽ không trùm bao tải ngươi đâu!

- Ha ha ha.

Tống Thư Hàng đẩy kính râm một cái, kính râm lần này là vật thật hắn mua được. Sau đó hắn duỗi hai tay ra cho Viện Trưởng một cái ôm nhiệt tình:

- Sở dĩ ta gạt ngươi là vì muốn làm Viện Trưởng ngươi kinh hỉ đó mà.

Người bắt yêu trẻ tuổi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thư Sơn Áp Lực Đại thật sự không nhận ra hắn.

Thế nhưng vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn vậy kìa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận