Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lệ Chi Tiên Tử cực kỳ kinh ngạc, cấm chế ở động phủ của cô hoàn toàn không bị người khác động vào, phi kiếm ở dưới người cô là từ đâu chui ra thế?

Trong giây lát, khóe mắt cô ấy đảo qua “món quà của Bạch tiền bối”đã bị mở ra kia.

Lệ Chi Tiên Tử: …

Nhớ ra rồi, cái này thuộc series phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả đây mà!

Chỉ trong vài ý nghĩ, Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 001 đã đưa cô ấy bay lên ngày càng cao.

- Đừng mà! A! - Hốc mắt của Lệ Chi Tiên Tử tức thì ươn ướt - Ít nhất cũng phải để ta thay bộ quần áo đã chứ! Bây giờ cô ấy vẫn còn đang mặc váy ngủ bằng tơ tằm rất gợi cảm. Cứ thế này mà bay lên, thì có khác gì trần truồng đâu chứ!

Nhưng mà, phi kiếm dùng một lần hoàn toàn không có linh tính, dù Lệ Chi Tiên Tử có gào thét thì nó cũng sẽ không dừng lại đâu. Ngược lại, nó quay xung quanh càng lúc càng nhanh, mang theo cô ấy va đập về phía đỉnh của động phủ.

Cũng may…Cấm chế ở động phủ của Tiên Tử không phải là kiểu Tam Lãng cổ lỗ sĩ mà là cấm chế bản mới có cập nhật tính năng ‘tự động nhận diện chủ nhân’. Trong lúc cơ thể của Lệ Chi Tiên Tử bị xoay tròn bay lên trời thì cấm chế phía trên cũng đã tự động mở ra, lộ ra lối ra ngự kiếm phi hành.

Sau đó, Lưu Tinh Kiếm dùng một lần đưa Lệ Chi Tiên Tử bay lên cao.

Bản phi thăng của Lệ Chi Tiên Tử là bản thúc đẩy phi hành dạng phun khí… Cứ cách một khoảng thời gian, nó sẽ phun khí để tăng tốc độ…

- A A A A! - Tiếng kêu thảm thiết phiên bản Tiên Tử vui tai vang vọng khắp trời sao.

***************

Ở Thiên Sơn xa xôi.

Có một vị tiên tử phất tay áo dài lên nhảy múa, tư thế tuyệt đẹp, làm người ta xem đã cả mắt.

Bên cạnh tiên tử đó, có một nam tu sĩ mặt mày thanh tú đang ngồi, hắn không chớp mắt nhìn chăm chú vào vị tiên tử đang nhảy múa kia.

Nam tuấn tú nữ xinh đẹp, nhìn qua thì hình như là một đôi thần tiên quyến lữ làm người ta ngưỡng mộ thì phải?

Tên của vị tiên tử kia là Đông Phương Mạt Liễu, vì trong số các sư tỷ sư muội, cô ấy xếp thứ sáu, vì thế nên ID của cô trong Nhóm Cửu Châu số 1 là ‘Đông Phương Lục’.

Nam tu sĩ là Lưu Long, thực ra hắn chỉ là đạo lữ dự phòng của cô ấy mà thôi, hắn cũng là người theo đuổi Đông Phương Tiên Tử…

Trong lúc Đông Phương Tiên Tử đang nhảy múa thì có một thanh phi kiếm trượt qua phía dưới đôi chân ngọc của cô, nâng cả người cô lên cao.

Đây là điệu múa mới sao? Nam tu sĩ đột nhiên ra sức vỗ tay.

Mà lúc nhìn thấy nam tu sĩ ra sức vỗ tay thì Đông Phương Tiên Tử ngượng ngùng cười một cái - Là niềm vui bất ngờ mà tên ngốc Lưu Long này sắp xếp cho mình sao?

Nhưng không đợi Đông Phương Tiên Tử ngượng ngùng xong, phi kiếm dưới chân ngọc chợt lóe lên một cái.

Ôi bay kiểu xoắn ốc!

- A A A A ~ - Gương mặt của Đông Phương Tiên Tử tái nhợt, cô bị bay lên trời theo hình xoắn ốc rồi!

Ở bên dưới, nam tu sĩ vẫn đang vỗ tay kia trợn to hai mắt, ngu cả người. Sau một lúc hắn mới hét ầm lên: - Đông Phương !

Trên không trung, Đông Phương Tiên Tử đã bị xoay đến mức đầu choáng mắt hoa rồi.

- Lưu Long, dừng nó lại cho ta, nếu không thì, ta với ngươi… chưa xong đâu! - Từ không trung truyền đến tiếng hét của tiên tử.

Lưu Long ngu người luôn, dừng nó lại á? Dừng cái gì cơ? Chẳng lẽ phi kiếm này không phải do Đông Phương tự phóng à?

Mà lúc này, Đông Phương Tiên Tử lại hét thảm lần nữa: - A A A A …

Sau đó, cô ấy hóa thành một ngôi sao băng, ‘vù vù vù’ bay đi xa luôn. Phương thức phi hành của cô ấy là kiểu ‘phi hành tăng tốc độ không ngừng’, càng bay càng nhanh, không có trò gì khác, chỉ có nhanh, nhanh không giới hạn. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của cô ấy đã biến mất không thấy nữa.

- Đông Phương !~ - Trên Thiên Sơn, Lưu Long tu sĩ bán mạng cưỡi trên phi kiếm của mình, đuổi theo ‘ngôi sao băng’ kia.

[Em yêu ơi, cứ bay từ từ nhé, cẩn thận phía trước có hoa hồng gai !]

*lời bài hát Hai con bướm - Trịnh Nguyên

***************

Ở ranh giới giữa Thái Bình Dương và biển Đông.

Trên đảo Linh Điệp.

Một con linh điệp khổng lồ vỗ cánh bay tới, giao cho Linh Điệp Tôn Giả một cây phi kiếm.

Tôn Giả đến gần phi kiếm, sau đó cầm món quà mà Bạch đạo hữu tặng cho con gái mình lên.

Nhưng rốt cuộc Tôn Giả cũng không mở hộp quà ra.

- Đi đi, bay vào trong Lưu Kiếm Nhất đi. - Linh Điệp Tôn Giả cho phi kiếm chuyên dụng truyền thư bay lên, xác định tọa độ là vị trí Lưu Kiếm Nhất.

Nhưng mà, đúng lúc Linh Điệp Tôn Giả chuẩn bị cho phi kiếm chuyên dụng truyền thư bay đi thì hộp quà… tự mở ra!

Linh Điệp Tôn Giả: …

Hộp quà bị mở ra rồi. Nhưng mình không hề mở nó ra, là nó tự mở ra nha.

Chẳng lẽ thời gian ‘niềm vui bất ngờ’ mà Bạch đạo hữu cài đặt sẵn đã đến rồi?

Thật là hại não mà!

Linh Điệp Tôn Giả thầm thở dài, như vậy chẳng phải mình đã làm con gái bỏ qua mất ‘niềm vui bất ngờ’ này rồi sao?

Một lát sau, Tôn Giả cười khổ.

Mà thôi, sau này mình sẽ nghĩ cách để bồi thường cho Nhu Tử, nhất định phải làm nó vui vẻ lên mới được.

Như vậy hiện tại, để mình xem trước xem niềm vui bất ngờ bên trong là cái gì đã?

Linh Điệp Tôn Giả nhòm vào bên trong hộp quà, chỉ thấy bên trong có một thanh phi kiếm làm bằng gỗ, bên trên có khắc bùa chú độc môn của Bạch đạo hữu.

- Ôi là series phi kiếm dùng một lần đây mà, lẽ nào niềm vui bất ngờ là đưa Vũ Nhu Tử đi đâu đó chơi chăng? - Linh Điệp Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc đang suy nghĩ thì thanh kiếm gỗ ấy bay lên không trung…

Bởi vì ‘Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử’ không ở gần đây, không dò tìm được.

Vì thế, phi kiếm bay lên, vọt về phía mục tiêu là Bạch Tôn Giả - Vì không tìm thấy Vũ Nhu Tử thế nên chức năng đặc biệt của nó không được kích hoạt, nó chỉ quay về chỗ Bạch Tôn Giả như một chiếc phi kiếm bình thường mà thôi.

- Không được, không được bay đi! Đây là món quà bất ngờ của Vũ Nhu Tử mà! - Linh Điệp Tôn Giả thầm nói trong lòng.

Tôn Giả chỉ vừa động người một cái đã xuất hiện bên trên phi kiếm rồi, giơ tay nắm chặt nó lại.

Truyện đư-ợc dịch trực tiếp tại- iREA-D-- Ựa… - Sau khi bị người ta nắm lại, phi kiếm dùng một lần giãy giụa vài cái liền.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Linh Điệp Tôn Giả trấn áp.

Dù sao đây cũng chỉ là phi kiếm dùng một lần mà Bạch Tôn Giả tùy tay tạo ra thôi. Người cùng có cấp bậc Tôn Giả như Linh Điệp ứng phó với nó tuyệt đối không có khó khăn gì.

Sau khi trấn áp xong phi kiếm dùng một lần, Linh Điệp Tôn Giả bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm gỗ này.

“Ồ, cái này khác với phi kiếm dùng một lần trước đây của Bạch đạo hữu nha. Chẳng lẽ là series phi kiếm dùng một lần kiểu mới ư? Qủa nhiên trên phương diện này, Bạch đạo hữu có thiên phú hơn người mà”. - Linh Điệp Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng.

Vì phương thức trao đổi thư tín, ông đã từng cùng Bạch Tôn Giả nghiên cứu trận pháp bùa chú, thế nên ông cũng có hiểu về trình độ bùa chú của Bạch Tôn Giả.

Vì thế lúc ấy ông đã từng khẳng định với con gái Vũ Nhu Tử của mình rằng, trong giới tu chân đương thời, nếu luận phương diện ‘trận pháp, bùa chú’, Bạch Tôn Giả chắc chắn xếp trong Top 3!

Linh Điệp Tôn Giả cũng có nghiên cứu sâu rộng đối với series phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả, thế nhưng ông không thể giống Bạch Tôn Giả, chỉ tiện tay lấy một thanh gỗ cũng có thể chế tạo thành phi kiếm.

Sau khi quan sát kĩ lưỡng cẩn thận, Linh Điệp Tôn Giả phát hiện trên này nhiều bùa chú chức năng mà ông không biết.

- Mấy bùa chú này, chẳng lẽ chính là niềm vui bất ngờ mà Bạch đạo hữu tặng cho Nhu Tử chăng? - Linh Điệp Tôn Giả thầm nghĩ.

Vậy, chi bằng ông thử kích hoạt mấy bùa chú này xem sao nhỉ? Đợi sau khi biết được chúc năng của những bùa chú này rồi, ông lại đi đúc một thanh kiếm có chức năng tương tự để bồi thường cho con gái là được nhỉ?

Nghĩ là làm, vì thế, Linh Điệp Tôn Giả khởi động linh lực trong cơ thể, cẩn thận rót linh lực vào trong phi kiếm. Vì Linh Điệp Tôn Giả có hiểu biết nhiều về ‘phi kiếm dùng một lần’, nên trong quá trình rót linh lực vào trong phi kiếm, hoàn toàn không làm hư hại đến bùa chú trên thân kiếm.

Chỉ trong giây lát, trên kiếm gỗ phát ra ánh sáng chói mắt.

- Thành công rồi! - Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười, nhảy nhẹ lên, đứng lên trên thanh phi kiếm.

Ngay sau đó… Ôi bay hình xoắn ốc!

- Ấy? Đúng là một cách lên trời mới mẻ nha. - Linh Điệp Tôn Giả bị xoay vòng tròn không ngừng, tay nắm lấy cằm mình, trấn định nói. Chỉ có điều xoay hơi nhanh, làm cho người ta hoa hết cả mắt.

Tiếp theo, mở hiệu ứng sao băng nào!

Món quà của Vũ Nhu Tử và của Tam Lãng có cùng một kiểu dáng, phương thức phi hành là kiểu cối xay gió.

Kiếm quang bay vụt về phía xa, thỉnh thoảng còn xoay một vòng theo kiểu cối xay gió nữa.

- Ựa, xoay thế này thì có hơi khó chịu. - Linh Điệp Tôn Giả đánh giá.

Vũ Nhu Tử sẽ thích niềm vui bất ngờ kiểu này sao?

Trước kia đúng thật là có nghe nha đầu đó nói qua, muốn đi nhảy bungee, đi tàu lượn gì gì đó, theo đuổi cảm giác mạo hiểm, kích thích…

Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là biết chơi thật. Linh Điệp Tôn Giả cảm thán.

Nhưng mà xoay dữ quá luôn… Đây chính là kiểu mà thanh niên thích à?

Ế, phi kiếm này bay đi đâu thế?

***************

Triều Tiên, dưới chân một ngọn núi hùng vĩ, bên cạnh động phủ của Đồng Quái tiên sư.

Ầm ! ầm ! ầm!

Cả một vùng đất rung núi chuyển, giống như tận thế sắp đến vậy, núi đổ đất nứt.

Là vũ khí hạt nhân sao?

Đùa cái khỉ gì thế, tại sao chỗ này có vũ khí hạt nhân được chứ.

Lúc này Đồng Quái tiên sư mới hiểu, thì ra, đây chính là kiếp nạn của mình ư?

Cấm chế bên cạnh động phủ của hắn bị hủy từng tầng từng tầng một… Thực lực của hắn không bằng Hiến Công Cư Sĩ, tuy hắn bố trí nhiều cấm chế nhưng không mạnh bằng cấm chế phòng ngự của Hiến Công Cư Sĩ. Hơn nữa, vũ khí hạt nhân lần này lại nổ ngay bên cạnh hắn…

Hiến Công Cư Sĩ năm đó nếm thử một lần bom nguyên tử xong thì cũng cửu tử nhất sinh. Đồng Quái tiên sư cảm thấy mình sắp xong đời rồi, chắc chắn là đến số rồi.

Hiện giờ phải đối phó với việc núi lở đất nứt cũng đã rất khó khăn rồi, huống chi một lúc nữa còn nổ đến đây, hắn tất phải thịt nát xương tan rồi!

Toi rồi, lần này thật sự chết chắc rồi.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang xuất hiện dưới chân Đồng Quái tiên sư.

Bay xoắn ốc lên trời!





Vù vù vù vù vù!

Khắp các nơi trên Hoa Hạ, gần các hải vực tiên đảo, gần như cùng một thời điểm, gần năm mươi đạo kiếm quang bắn lên trời theo hình xoắn ốc.

Năm mươi đạo kiếm quang bay lên trời kèm theo.hàng loạt tiếng kêu thảm đủ mọi sắc thái.

Có cả tiếng con trai lẫn con gái, con đực và con cái, ừm, còn có kiểu bất nam bất nữ nữa.

Ví dụ như … Bạch Hạc Chân Quân.

Lúc này cả cơ thể Bạch Hạc Chân Quân đều đang ôm lấy ‘phi kiếm dùng một lần bản 001’, nhảy múa trong không trung theo kiểu cối xay gió.

- Đây là niềm vui bất ngờ của Bạch tiền bối sao? - Bạch Hạc Chân Quân thở hổn hển.

Toi đời rồi!

Hắn nhớ tới rất nhiều đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1…

Hắn cảm thấy bản thân sắp tàn đời rồi! Toi chắc luôn!

Bởi vì những món quà này, đều do tận tay hắn tặng đến tận cửa, hơn nữa hắn còn nhận mấy món quà nhỏ mà mấy đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cố tặng lại hắn nữa chứ.

*****************

Rất nhanh chóng, các đạo hữu đến từ khắp các vùng miền ở Hoa Hạ trong nhóm Cửu Châu số 1 hội họp nhau trên vùng trời gần chỗ Đoạn Tiên Đài.

Các đạo hữu trong nhóm đều có thực lực cao cường, ít nhất trong khi bị xoay tròn, họ vẫn có thể nhìn rõ nhau.

- A A A… Là Tạo Hóa đạo hữu à, ngươi cũng đang bay à…

- A A ~ trùng hợp quá, Lạc Trần, ngươi cũng bay à à à…

- Các ngươi đều ở đây à á à… Đúng rồi, ta thấy ở phía trước còn có Lệ Chi Tiên Tử nữa nhé, cô ấy cũng bay rồi.

- Khà khà khà, là Cổ Hà Quan đạo hữu à, he he… Mù rồi, phía trước là cái gì thế kia? Tam Lãng mông trần kìa… Ôi mù cmnr!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui