Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Tiếng nổ “lốp bốp” vang lên không ngừng.

Cuồng Đao Tam Lãng nước mắt ròng ròng, nhưng đây không phải nước mắt hối hận hay bi thương. Tam Lãng hắn trước nay chưa bao giờ hối hận vì lao đầu tìm chết.

Chỉ là hắn đau quá không chịu nổi mà rớt nước mắt thôi.

Đau. Đây là nỗi đau mà ngay cả Linh Hoàng ngũ phẩm cũng không chịu nổi.

Cuồng Đao Tam Lãng cảm thấy thân thể mình bị kéo căng cực hạn rồi nổ tung ra như một quả bóng bay bị chọc thủng!

Không ngờ Dược Sư huynh lại nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn quá!

Chết mất, hắn sẽ nổ tung mà chết mất… Cuồng Đao Tam Lãng nghĩ vậy, thế nhưng sau khi thân thể hắn nổ tung thì lại như vừa lột xác, chỉ tróc có một tầng da. Một Cuồng Đao Tam Lãng trắng trẻo mềm mại hoàn toàn mới “mọc” ra từ trong thân cũ.

Ngay sau đó, Cuồng Đao Tam Lãng “mới” lại căng ra rồi nổ tung thêm một lần nữa.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại.

Tiếng lốp bốp giòn giã như pháo mà mọi người nghe thấy, thực ra chính là tiếng Cuồng Đao Tam Lãng nổ tung, mọc mới, nổ tung rồi lại mọc mới hết lần này đến lần khác.

Mỗi một lần “bốp” là một lần nổ tung. Cứ mỗi giây thì hắn lại nổ từ hai đến ba lần!

Tràng tiếng pháo đáng sợ này kéo dài đến gần nửa phút, Cuồng Đao Tam Lãng cảm thấy mình đã nổ tung ít nhất một trăm bảy mươi lần, lần nào cũng tiêu hao thể lực và linh lực. Sau một trăm bảy mươi lần nổ thì Cuồng Đao Tam Lãng đã cực kì suy yếu.

Muốn sống không được, muốn chết không xong.

Cuối cùng tiếng nổ cũng dừng lại.

Tuy tiếng nổ nghe vang nhưng uy lực lại không lớn, đạo bào trên người Tam Lãng còn chưa bị thiêu rụi.

Tam Lãng cảm thấy quanh mình dường như có một tầng xác lột thật dày. Đó không phải là xác lột, đó là những Cuồng Đao Tam Lãng “cũ” đã chết vì bị nổ đấy!

Dược Sư, Lãng mỗ không đội trời chung với ngươi!

Cuồng Đao Tam Lãng thầm nghĩ trong lòng, bao giờ hôn lễ của Dược Sư và Giang Tử Yên kết thúc thì hắn phải nghĩ cách tặng cho họ một món quà to! Trong đầu hắn nảy ra nhiều ý tưởng lắm rồi, chỉ chờ thoát thân để thực thi thôi.

Khi Cuồng Đao Tam Lãng đang suy tư thì thân thể hắn lại căng phồng ra…

“Móa nó chứ, nữa à? Có thôi đi không?”

Nhưng lần này Cuồng Đao Tam Lãng chỉ căng phồng ra chứ không nổ, trở thành một quả bóng tròn tỏa nhiệt hừng hực giữa không trung. Sau đó, hơn mười dải lụa đỏ vui vẻ bắn ra từ người Cuồng Đao Tam Lãng, phủ kín cả thân mình hắn. Trên mỗi dải lụa đỏ đều viết những câu chúc tụng.

Cuồng Đao Tam Lãng:

- …

Ở bên dưới, Phong Xuyên Tử do Dược Sư sắm vai và Mộ Dung Họa do Giang Tử Yên diễn nắm tay nhau, từ từ bước vào bối cảnh lễ đường.

Đạo diễn Jacob còn sắp xếp màn ảnh đặc tả cho Cuồng Đao Tam Lãng. Tuy lễ đường được bố trí có vẻ không ra phong cách gì, thế nhưng hắn đâu có quay phim cổ trang, hắn quay phim về thế giới tương lai ở một không gian song song cơ mà. Cho nên dù có bố trí một hôn lễ phong cách hiện đại cũng không sao cả.

Hai nhân vật chính của hôn lễ vào cảnh diễn.

Cha mẹ Dược Sư mặt mày vui vẻ ngồi đó. Họ chờ ở đây lâu lắm mới thấy con trai Dược Sư bước vào.

Cha mẹ của Dược Sư đều đã bạc đầu, thế nhưng dung mạo lại còn rất trẻ.

Họ có tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới tam phẩm mà thôi. Trên thực tế thì các tu sĩ tam phẩm ở tuổi họ đều đã gần đất xa trời rồi.

Dược Sư đã dùng Duyên Thọ đan để kéo dài tuổi thọ của cha mẹ.

Chính vì thế mà hai cụ đều muốn được thấy Dược Sư lấy vợ và sinh mấy đứa con bụ bẫm khi mình còn sống.



Không có Cuồng Đao Tam Lãng quấy rối, việc quay phim tiến hành rất thuận lợi.

Phong Xuyên Tử và Mộ Dung Họa hoàn thành hôn lễ, Dược Sư và Giang Tử Yên cũng cho nhau danh phận.

Trong quá trình cử hành hôn lễ, Giang Tử Yên cũng không quên máy quay bên ngoài và tình tiết phim.

Cô vẫn cố gắng diễn tốt vai diễn Mộ Dung Họa, ban đầu trong ánh mắt đong đầy chờ mong nhân vật chính Lăng Dạ sẽ xuất hiện, về sau đượm nét ưu sầu bình thản, cuối cùng cô chết tâm, hoàn thành hôn lễ của mình và Phong Xuyên Tử.

Bởi vì tâm trạng đang vui cho nên Giang Tử Yên diễn cực kì xuất sắc.

Cả đoạn phim được quay xong xuôi như mây trôi nước chảy.

Đạo diễn Jacob rất vừa lòng.

Đến thời điểm này thì phân cảnh của hôm nay đều đã xong xuôi.



Việc quay phim tạm chấm dứt, thế nhưng bữa tiệc của các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 thì không kết thúc nhanh như vậy, bởi vì dù gì hôm nay cũng là lễ thành hôn của Dược Sư và Giang Tử Yên.

Giang Tử Yên đã âm thầm sắp xếp tiệc rượu từ lâu. Đồ ăn đều chỉ do tiên trù bình thường nấu ra, thế nhưng rượu lại là rượu quý. Phải biết rằng Giang Tử Yên đã chuẩn bị cho ngày này từ rất nhiều năm rồi.

Đêm hôm ấy, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, Tống Thư Hàng và bạn bè của hắn, cùng với đoàn làm phim đều uống thỏa thuê.

Cao Mỗ Mỗ và thành viên đoàn phim say khướt rất sớm, bị cấp dưới của Linh Điệp Tôn Giả đưa về các phòng để nghỉ ngơi.

Tống Thư Hàng uống kha khá rồi lảo đảo đi ra ngoài tìm Dược Sư tiền bối. Hắn vốn định tìm Dược Sư để tặng quà mừng cưới. Hắn cũng đã chuẩn bị xong quà cho Dược Sư rồi. Trước đó không phải Dược Sư muốn xin hắn búp hành mấy trăm năm hay sao? Bây giờ trong tay hắn vừa hay có một búp hành tươi đây.

Thế nhưng Tống Thư Hàng nửa tỉnh nửa say không tìm được Dược Sư. Cũng phải… hôm nay tiền bối và Giang Tử Yên thành hôn, không chừng đang cùng nhau hưởng thụ đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng ấy chứ.

Thế là Tống Thư Hàng lại lảo đảo đi về phòng mình.

Ra khỏi cửa, hắn thấy Bắc Hà Tán Nhân và Lạc Trần Chân Quân đang lôi Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối từ không trung xuống.

Bắc Hà Tán Nhân cười ha hả:

- Tam Lãng, còn sống không?

Thực ra trong nhóm Cửu Châu số 1, quan hệ của Bắc Hà Tán Nhân và Cuồng Đao Tam Lãng không tồi. Tống Thư Hàng còn nhớ khi hắn mới vào nhóm, cứ mỗi lần Cuồng Đao Tam Lãng tìm chết thì Bắc Hà Tán Nhân sẽ nhắc nhở hắn một chút, không để hắn chết quá thảm.

Lúc này, Cuồng Đao Tam Lãng vẫn tròn vo như trước mặt mũi tái nhợt, cười đầy yếu ớt.

- Xem ra vẫn còn một hơi.

Lạc Trần Chân Quân cười nói, đoạn lấy một viên đan dược nhét vào miệng Tam Lãng:

- Nuốt vào đi, đây là thuốc giải cổ độc do Dược Sư phối chế, có thể khôi phục được một ít nguyên khí cho ngươi nữa đấy.

Sau khi nuốt đan dược xong, thân thể tròn vo của Cuồng Đao Tam Lãng mau chóng khôi phục như ban đầu.

Cuồng Đao Tam Lãng lúc này trắng nõn như một đứa trẻ sơ sinh, làn da mịn màng căng bóng làm cho bất cứ nữ tu nào cũng phải hâm mộ.

- Không ngờ cổ độc của Dược Sư lại là dược phẩm dưỡng da đấy.

Bắc Hà Tán Nhân trêu ghẹo.

- Ta… thấy… mình… sắp… tạch rồi.

Cuồng Đao Tam Lãng nói với giọng khản đặc.

Tống Thư Hàng đi qua thì nghe thấy đúng câu nói đó của Cuồng Đao Tam Lãng.

Có lẽ là vì say quá, nên hắn lắc lư ngồi xổm xuống bên cạnh Tam Lãng tiền bối rồi hỏi rất chi là nghiêm túc:

- Thế Tam Lãng tiền bối có trăn trối gì không?

Bắc Hà Tán Nhân:

- …

Lạc Trần Chân Quân:

- …

Cuồng Đao Tam Lãng sáng ngời mắt lên. Hắn liếc thấy Thư Hàng tiểu hữu đang say mèm ra rồi. Cho nên, trêu Thư Hàng tiểu hữu một tí chắc là vui lắm đây nhỉ?

Thế là Cuồng Đao Tam Lãng run rẩy vươn tay ra, nắm lấy tay Tống Thư Hàng rồi nói:

- Trăng trối… đúng rồi… ta phải nói lời trăn trối!

Bắc Hà Tán Nhân:

- …

Hắn cảm thấy Tam Lãng lại bắt đầu lao đi tìm chết rồi.

Tống Thư Hàng say khướt nắm chặt tay Cuồng Đao Tam Lãng:

- Tam Lãng tiền bối muốn trối gì thì cứ nói đi, nhất định ta sẽ nhớ cho ngươi.

- Chờ ta chết đi… xin hãy chôn ta ở giữa Dược Sư và Giang Tử Yên. Khi còn sống ta không thể chia rẽ bọn họ, thì lúc chết rồi ta phải chen vào giữa bọn họ làm con giáp thứ mười ba.

Cuồng Đao Tam Lãng càng nói càng phấn khởi.

Tống Thư Hàng gật đầu rồi lấy một cuốn sổ nhỏ ra, ghi hết những gì Cuồng Đao Tam Lãng vừa nói.

- Từ từ… không đúng!

Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên thở dài não ruột:

- Bây giờ ta chết mà không biết bao giờ Dược Sư và Giang Tử Yên mới chết, thế thì làm sao ta chen vào giữa bọn họ được? Câu trối này không ổn.

- Thế để ta xóa đi nhé?

Tống Thư Hàng nấc cụt một cái rồi xóa câu di ngôn vừa rồi của Tam Lãng tiền bối đi.

- Đổi thành… bao giờ ta chết... hãy hỏa táng ta đi.

Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ bi thống tột cùng, càng nói giọng càng yếu đi:

- Đừng đắp mộ cho ta, cũng đừng lập bia cho ta, cứ thả tro cốt của ta vào biển rộng, để cho tro cốt của ta cuộn lên cùng sóng lớn. Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của ta.

- Okay luôn, Tam Lãng tiền bối!

Tống Thư Hàng nói nghiêm túc.

Hắn lại viết di ngôn của Cuồng Đao Tam Lãng vào sổ, sau đó khom lưng khiêng Cuồng Đao Tam Lãng lên.

Cuồng Đao Tam Lãng đang suy yếu không tài nào phản kháng lại được:

- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi làm gì đấy? Mau buông ta xuống!

- Tam Lãng tiền bối, ngươi đừng nói gì nữa, tốn sức lắm đấy.

Tống Thư Hàng nói rất nghiêm túc:

- Để ta đưa ngươi đi hỏa táng, sau đó sẽ ôm tro cốt của ngươi, nhờ Bạch tiền bối đưa ta ra biển, rồi rắc tro cốt ngươi xuống biển để chúng cuộn trào theo sóng lớn!

Tống Thư Hàng say lờ đờ, không còn tỉnh táo nữa. Thậm chí hắn cũng không biết mình đang làm gì. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là đưa Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối sắp chết đến đài hỏa táng để thiêu luôn thôi.

Sau đó còn phải hoàn thành nguyện vọng của Cuồng Đao Tam Lãng, thả tro cốt của hắn vào biển rộng để cuộn dâng theo sóng!

Cuồng Đao Tam Lãng:

- …

Bố tiên sư, Thư Hàng tiểu hữu làm thật à?

- Đừng mà, đừng mà Thư Hàng tiểu hữu, ta chỉ nói đùa thôi. Bắc Hà, cứu ta với!

Cuồng Đao Tam Lãng gào ầm lên.

Bắc Hà Tán Nhân:

- …

Không biết vì sao, tự nhiên hắn lại rất mong chờ được thấy cảnh Thư Hàng tiểu hữu mang Cuồng Đao Tam Lãng đi thiêu, nhất định là sẽ thú vị lắm nhỉ?

Thế là bọn họ chống mắt nhìn Tống Thư Hàng khiêng Cuồng Đao Tam Lãng đi mỗi lúc một xa.



Đáng tiếc là cuối cùng Cuồng Đao Tam Lãng không bị Tống Thư Hàng đem đi hỏa thiêu.

Bởi vì mới khiêng Cuồng Đao Tam Lãng đi được khoảng 200m thì Tống Thư Hàng đã ngã sấp mặt.

Hắn nằm luôn giữa đường, còn Cuồng Đao Tam Lãng đang bị vác trên vai thì văng ra thật xa.

Trong ánh nhìn kinh hoàng của Cuồng Đao Tam Lãng, Tống Thư Hàng lăn ra ngủ khò khò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui