Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Từ bao giờ mà Long Ma dược tề có thêm công dụng thay đổi màu da của người dùng thuốc thế này? Chẳng lẽ nó cũng theo kịp trào lưu, tặng miễn phí màu da sành điệu giống trong trò chơi của Tam Lãng sao?

Chơi nhau à, cái kiểu da giống như Hulk này ai mà thèm chứ, nó trông đáng sợ lắm đấy biết không hả?

Chẳng trách khi nhìn hắn thì trên mặt Tô Thị A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều lại đầy vẻ kinh ngạc.

Tống Thư Hàng tự cười nhạo mình:

- Ha ha, xem ra kể từ ngày hôm nay, các cô phải gọi ta là Hulk Thư Hàng rồi.

- Ha ha.

Tô Thị A Thập Lục cũng bật cười.

- Thư Hàng!

Đột nhiên sắc mặt Ngư Kiều Kiều lại tràn đầy vẻ nghiêm túc, tuy rằng Tống Thư Hàng cũng không biết sao mình lại nhìn ra trên mặt Ngư Kiều Kiều có biểu cảm nghiêm túc nữa.

- Hả?

Hắn nhìn Ngư Kiều Kiều với vẻ nghi hoặc.

- Ngươi trông thật là ngon.

Ngư Kiều Kiều nói.

Á đù, Tống Thư Hàng bị dọa nhảy dựng lên. Hắn cảm nhận được, Ngư Kiều Kiều không nói đùa mà đang rất nghiêm túc.

Việc này còn đáng sợ hơn cả chuyện hắn biến thành Hulk nữa.

- Kiều Kiều, đừng nói đùa như thế chứ, phải giữ gìn con thuyền tình bạn cẩn thận, nếu không là lật thuyền đấy.

Tống Thư Hàng nói bằng giọng điệu nghiêm túc.

- Ừm.

Ngư Kiều Kiều gật đầu rồi bổ sung thêm:

- Nhưng lúc này ta nói thật mà, bây giờ nhìn ngươi ngon lắm.

- Tình bạn của chúng ta đã hết rồi Kiều Kiều.

Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lúc họ đang nói chuyện, cửa phòng bị Đậu Đậu đẩy ra.

Lúc này Đậu Đậu đã biến thành một con yêu quyển thân dài ba mét, nó tông cửa ra rồi nhảy vào phòng.

Vừa mới vào phòng nó đã hít hà, cuối cùng ánh mắt của nó dừng lại trên người kẻ vừa phá kén chui ra là Tống Thư Hàng:

- Ố? Gã to con màu xanh lá cây này nhìn ngon đấy, gâu gâu

~~- Đậu Đậu ngu ngốc, là ta, Tống Thư Hàng đây!

Tống Thư Hàng phẫn nộ kêu lên.

- Gâu ~~ Thư Hàng, sao ngươi lại biến thành thế này, nợ tiền người ta nên bị ném vào sơn xanh đấy à? Gâu gâu!

Đậu Đậu kinh ngạc kêu lên.

- Ta nghĩ chắc là do công dụng mới của Long Ma dược tề đấy. Lúc ta phá kén chui ra đã thành thế này rồi.

Tống Thư Hàng đáp.

- Đáng thương quá, gâu gâu.

Đậu Đậu nói, nó đến gần Tống Thư Hàng, liếm tay hắn một cách đầy thân thiện.

- Đừng dùng ánh mắt đáng thương này nhìn ta, còn ngươi đó, ngươi thoát khỏi ảnh hưởng của năng lực thiên phú của Diệt Phượng Công Tử rồi hả? Chú trym non của ngươi trở lại rồi à?

Tống Thư Hàng hỏi.

Vừa nói, Tống Thư Hàng vừa vuốt đầu Đậu Đậu một cách vô thức. Lúc chó con liếm tay mình, tiện tay sờ đầu chúng là chuyện rất bình thường.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong ấn tượng của Tống Thư Hàng, trước giờ Đậu Đậu chưa từng liếm ai cả, tuy rằng nó từng cho hắn dắt đi dạo, nhưng từ trước tới nay chưa từng liếm người khác như những con chó bình thường. Dù gì Đậu Đậu cũng là đại khuyển yêu, khác hẳn những con chó bình thường kia.

Vì thế… tại sao hôm nay Đậu Đậu lại liếm hắn thế?

Tống Thư Hàng cúi đầu xuống nhìn Đậu Đậu, sau đó thấy Đậu Đậu lại bắt đầu liếm tay hắn. Không biết có phải ảo giác hay không, từ trong mắt Đậu Đậu, Tống Thư Hàng nhìn thấy cảm giác thèm thuồng với đồ ăn.

Dường như trong mắt Đậu Đậu, tay của hắn hoàn toàn không phải là tay của một người bạn mà là món móng gió kho tàu thơm phưng phức ấy.

Á đù… lúc nãy Ngư Kiều Kiều và Đậu Đậu nói ‘trông ngươi rất ngon’ không phải là nói đùa mà là thật sự muốn cắn hắn hả?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì hắn nhìn thấy hai mắt Đậu Đậu sáng lên, nó nhe răng nanh sắc bén ra, cắn một cú thật mạnh vào tay Tống Thư Hàng.

Trong khoảng khắc này, Tống Thư Hàng nhớ lại chuyện cũ tàn nhẫn lúc hắn bị Bạch Tôn Giả biến thành một con cá để trải nghiệm cảm giác ‘vượt Long môn’, nhưng lại bị Đậu Đậu đi ngang qua cắn chết rồi nuốt vào trong bụng.

- Cương Thủ!

Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng thi triển thần kỹ rèn sắt ‘Cương Thủ’ đã đại thành của mình. Ngay lập tức, hai cánh tay của Tống Thư Hàng nhiễm màu đen của sắt thép, từ bàn tay đến cánh tay đều biến thành sắt thép.

Lần này, sau khi phá kén chui ra, thể chất của Tống Thư Hàng đã gần đạt tới tam phẩm đỉnh phong. Nếu thi triển thêm Cương Thủ thì độ cứng hai cánh tay của hắn không kém gì thần binh tứ phẩm thông thường cả.

Lúc Đậu Đậu cắn xuống cũng chỉ có thể để lại hai hằng dấu răng trên cánh tay sắt thép của hắn mà thôi.

- Đau quá đau quá, Đậu Đậu ngươi cắn thật đấy à, tình bạn của chúng ta tới đây chấm hết nhé.

Tống Thư Hàng kêu lên, hai tay của hắn vung mạnh một cái, muốn hất Đậu Đậu từ trên tay xuống.

Đồng thời hắn nhìn về phía Ngư Kiều Kiều đứng cách đó không xa với ánh mắt đầy cảnh giác.

Hắn sợ Ngư Kiều Kiều cũng đột nhiên nhảy ra cắn hắn một miếng.

- Hu hu hu, cho ta một cánh tay vị hành đi, tình bạn hết rồi cũng không sao cả.

Đậu Đậu nhồm nhoàm nói.

- Nhả ra đi, cái đồ ‘mê Sở Sở’ nhà ngươi, ta cảnh cáo ngươi, nếu như còn không nhả ra, ta có thể khiến cho cái cô bà xã của Sở Sở trên mạng kia và cả Sở Sở cô nương tất đen của Sở gia đó ghét bỏ ngươi! Ngươi đừng quên lúc đầu là ta chat video trên mạng với cái cô bà xã của Sở Sở đó đấy. Ngươi đừng có mà ép ta!

Tống Thư Hàng uy hiếp.

Đậu Đậu: …

Sau hồi lâu, Đậu Đậu mới không cam lòng mà nhả ra.

- Cái đồ ‘mê Sở Sở’ nhà ngươi cắn mạnh thật đấy, nếu ta không sử dụng ‘Cương Thủ’ thì chắc chắn cánh tay này đã bị ngươi cắn đứt rồi!

Tống Thư Hàng trợn trừng mắt lên lườm Đậu Đậu.

- Yên tâm đi, ngươi tưởng rằng ta là chó bình thường sao? Ta đây hạ miệng có tính toán cả rồi nhé, cho dù ngươi không dùng ‘Cương Thủ’ thì cùng lắm ta chỉ để lại hai vết răng trên cánh tay của ngươi thôi.

Đậu Đậu cười đắc ý, đáp lại.

Chuyện thế này thì có gì đáng để đắc ý hả?

Tống Thư Hàng lắc tay:

- Lát nữa phải tìm Dược Sư tiền bối để tiêm một mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại mới được. Cũng không biết có vắc-xin phòng bệnh chó dại bản tu chân không nữa?

- Ta cắn chết ngươi, Đậu Đậu ta đây sao có thể làm ngươi mắc bệnh dại được chứ.

Đậu Đậu cắn chặt răng, nói.

- Mà rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Ngoài chuyện biến thành Hulk ra ta còn thay đổi nào khác nữa à? Chẳng lẽ lần này Long Ma dược tề không những tặng kèm một bộ da của Hulk mà còn tặng thêm công hiệu thịt Đường Tăng hả?

Tống Thư Hàng vừa cắn chặt răng vừa lắc tay.

Lúc nãy quả thật Đậu Đậu không cắn hết sức, hai dấu răng trên tay hắn biến mất nhanh chóng.

Lúc này, Tô Thị A Thập Lục giải thích:

- Thư Hàng, giờ người ngươi rất thơm. Mùi hương bây giờ giống hệt hương thơm hoa sen tản ra khi người thi triển ‘Thiệt Trán Liên Hoa’ lần trước ấy. Hơn nữa, mùi hương lần này còn đậm hơn mấy lần.

- Không chỉ có thế, so với mùi hương của ‘Thiệt Trán Liên Hoa’, hương thơm trên người ngươi còn có thêm mùi hành.

Ngư Kiều Kiều bổ sung.

- Nói chung là mùi thơm dụ chó lắm, làm ta nhìn thấy ngươi là muốn cắn một phát. Hay là ngươi cho ta cắn thử phát nữa xem, yên tâm đi, ta đây hạ miệng có tính toán cả, không làm ngươi bị thương đâu, chỉ cắn cho sướng miệng thôi.

Đậu Đậu bổ sung.

- Đồ mê Sở Sở nhà ngươi lượn sang một bên đi.

Tống Thư Hàng nói với vẻ hung dữ, nó coi hắn là đồ mài răng thật hả?

Nhưng tại sao trên người mình lại tỏa ra mùi ‘Thiệt Trán Liên Hoa’ nhỉ? Đã thế lại còn có cả mùi hành nữa?

Khoan đã, mùi hành á, không phải là Thông Nương lại gặp chuyện gì rồi đấy chứ?

Tống Thư Hàng vội vàng vươn tay vào móc ‘túi thu nhỏ một tấc’ trong lòng ra.

- Yên tâm đi, lần này ta không có việc gì.

Giọng nói của Thông Nương truyền từ trong ra. Lần này cô không sao hết, không bị hòa tan cũng không bị rụng mất búp hành.

Hơn nữa, khi cái kén của Tống Thư Hàng tuôn ra dược lực của Long Ma dược tề, Thông Nương còn lấy được chút lợi, thể chất hiện tại của cô mạnh hơn nhiều rồi.

- Vậy mùi hành đó là sao?!

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ngươi có còn nhớ, lúc ở trong không gian Kim Liên ta đã chế tạo cho ngươi một cái quạt búp hành không… Trong lúc ngươi hấp thụ Long Ma dược tề, chiếc quạt búp hành đó hòa tan vào trong dược tề rồi. Có khi nào là do nó không?

Thông Nương phỏng đoán.

Tống Thư Hàng: …

Hóa ra bộ da xanh lét này của hắn là do cái quạt búp hành đó gây ra.

- Còn lí do tại sao người ngươi lại thơm phưng phức thì ta không biết đâu.

Thông Nương nói.

Tống Thư Hàng gật đầu, hắn nhắm mắt lại, sử dụng ‘Chân Ngã Minh Tưởng Kinh’ và ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ để kiểm tra sự thay đổi trong cơ thể mình.

Đầu tiên là thể chất… lần này uống một hơi hết một bình Long Ma dược tề, thể chất của hắn được đẩy lên đến tam phẩm đỉnh phong.

Cơ thể của tu sĩ cảnh giới Chiến Vương tam phẩm rất cường đại. Chiến Vương chi khu là đặc trưng của tu sĩ tam phẩm, đồng thời cũng là con đường mà họ tu luyện.

Chiến Vương chi khu là bốn kinh mạch thần kỳ giăng kín trong cơ thể tu sĩ.

Mạch thứ nhất ‘Tinh Huy’, mạch thứ hai ‘Nguyệt Âm’, mạch thứ ba ‘Dương Viêm’, mạch thứ tư ‘Không Vương’ cũng chính là hình thái đầy đủ của Chiến Vương chi khu.

Chỉ cần lần lượt đả thông bốn kinh mạch thần kỳ này, lúc chiến đấu, tu sĩ tam phẩm kích hoạt chúng là có thể phát ra sức mạnh cường đại. Mỗi lần đả thông thêm một mạch là lại có thể phát ra sức mạnh cường đại hơn.

Sau khi cả bốn kinh mạch đều được đả thông, tu sĩ tam phẩm tung ra toàn lực chiến vương chi khu trạng thái hoàn mỹ nhất, có thể dẫn thiên kiếp, đột phá lên cảnh giới tiên thiên tứ phẩm.

Tống Thư Hàng vừa mới tấn thăng lên cảnh giới tam phẩm, cả bốn kinh mạch trong cơ thể đều chưa được đả thông. Nhưng dựa vào công pháp luyện thể ‘Cương Thủ’, Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ và ‘Nho Gia Kim Cương Thân’, Tống Thư Hàng đẩy cường độ của cơ thể lên đến cường độ cơ thể của tu sĩ đã đả thông mạch Nguyệt Âm.

Mà lúc này… cơ thể của Tống Thư Hàng đã có cường độ như tu sĩ mạch Dương Viêm, cả người hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Chỉ thiếu một bước nữa là có thể đả thông mạch Không Vương, có được cường độ thân thể như tu sĩ tam phẩm có chiến vương chi khu hoàn chỉnh.

Đợi hắn hấp thu hết dược lực của Long Ma dược tề, cơ thể của hắn sẽ đạt được cường độ của Chiến Vương chi khu hoàn chỉnh, tiến đến thật gần với cường độ của tu sĩ tứ phẩm.

Sau đó, cảnh giới của hắn sẽ thay đổi. Lúc này mạch Tinh Huy trong cơ thể hắn được đả thông rồi!

Những những thứ này không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là… Tống Thư Hàng phát hiện ra trong tâm khiếu của mình có thêm một thứ.

Tâm khiếu là bước tu luyện đầu tiên của tu sĩ.

Trong trăm ngày Trúc Cơ, tu sĩ nhất phẩm phải tu luyện tâm khiếu, nó chính là điểm khởi đầu của tu sĩ.

Lúc này Tống Thư Hàng phát hiện ra trong tâm khiếu của mình xuất hiện thêm một thứ có hình dạng giống với hạch tâm.

Đây là thứ gì vậy? Hắn mới chỉ nghe nói đến sỏi thận thôi chứ chưa từng nghe ai nói tim cũng có sỏi cả?

Không đúng… đây là tâm khiếu của hắn, nó khác với tim.

Kể ra thì, cái thứ có hình dáng hạch tâm này nhìn cũng hơi quen mắt.

Hình như cách đây không lâu… mình đã nhìn thấy thứ tương tự thế này thì phải?

Tống Thư Hàng nghĩ thật kỹ lại.

Lúc nhập mộng trở thành Kim Liên, khi con rồng đốm một chân đào tạo Kim Liên, trong cơ thể của Kim Liên cũng hình thành một hạch tâm như thế này.

Thứ này… là chìa khóa để Kim Liên tạo ra một phương thế giới cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui