Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Hoàng Sơn mệt tim muốn được nghỉ hưu:

‘Thư Hàng tiểu hữu, dạo này Hằng Hỏa đạo hữu rất bận, có thể nói bây giờ Nho gia có rất nhiều chuyện phải làm, hắn không rảnh để lên mạng. Vì thế, tiểu hữu cứ trông giữ tên tù nhân đó cẩn thận… ta xử lí xong chút chuyện bên này sẽ qua thành phố Văn Châu một chuyến. Đến lúc đó ngươi cứ giao tên tù nhân này cho ta đi.’

Hoàng Sơn Chân Quân vẫn chưa đổi nick lại như cũ, xem ra, gần đây Hoàng Sơn Chân Quân vẫn ở trong trạng thái mệt tim rồi.

Tống Thư Hàng trả lời:

‘Được, Hoàng Sơn tiền bối, ta ở thành phố Văn Châu đợi ngươi.’

Hằng Sơn mệt tim muốn được nghỉ ngơi:

‘Còn nữa, Thư Hàng tiểu hữu cũng có thể thẩm vấn tù binh xem có thể moi được tin tình báo gì từ miệng hắn không?’

‘Được, ta cố hết sức xem sao.’

Tống Thư Hàng nói.

Tống Thư Hàng chưa từng học kỹ xảo thẩm vấn tù binh. Hơn nữa tên tù binh này có vẻ rất hung dữ, đến chết cũng không sợ, là một tên rất cứng đầu.

Vì thế, có cần lên mạng tìm ‘Mãn Thanh thập đại cực hình’ trong truyền thuyết để học hỏi chút kỹ xảo bức cung không nhỉ?



Khoảng mười phút sau.

Tống Thư Hàng thành công lấy được không ít tin tình báo từ miệng gã đàn ông trung niên kia.

Tống Thư Hàng cũng không học được bất cứ kỹ xảo thẩm vấn đặc biệt gì.

Sau khi bị Quả Quả, Thi, Chúc đánh một hồi, người đàn ông trung niên đó đã ngu người luôn.

Sau đó nữa, dường như hắn ta đột nhiên thoát khỏi trạng thái hung tàn. Trong đôi mắt rắn của hắn cũng không còn vẻ ác độc như trước nữa mà tràn đầy sự hoảng sợ.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, hắn thử hỏi người đàn ông đó vài câu hỏi… sau đó, không ngờ người đàn ông đó lại trả lời rất thành thật.

Tống Thư Hàng hiểu ra ngay… trạng thái cứng đầu không sợ chết của hắn ta lúc trước là trạng thái tạm thời sau khi bị năng lượng Cửu U ảnh hưởng.

Bây giờ trạng thái tạm thời đó đã mất đi, người đàn ông này lại khôi phục lại bản tính vốn có của mình.



Người đàn ông trung niên nhanh chóng nói hết tất cả mọi chuyện của mình ra.

Hắn ta tên là Triệu Thủy Bảo, năm nay ba mươi tám tuổi.

Nói tóm lại, hắn ta là một người kỳ lạ, ví dụ như thế giới quan của hắn ta là ‘người sai không phải ta mà là thế giới này’!

Không ngờ lời thoại đáng xấu hổ thế này lại là thế giới quan của hắn ta.

Hắn ta cho rằng, thế giới này là một thế giới rất không công bằng. Từ sau khi hắn ta sinh ra, thế giới này luôn hà khắc với hắn. Bất luận là lúc đi học hay là sau khi bước chân ra ngoài xã hội làm việc… hắn cảm thấy cuộc đời của mình chưa lúc nào thuận lợi.

Nếu như ông trời đã không giúp ta thì ta tự mình cố gắng vậy!

Vào năm ba mươi tuổi, được một đồng hương gợi ý, Triệu Thủy Bảo và đồng hương chuẩn bị đi làm ăn lớn một phen! Vụ làm ăn không vốn mà vạn lời.

Đương nhiên… không phải là cướp ngân hàng, vì bọn họ cũng không có kỹ thuật và thực lực đó.

Đồng hương của Triệu Thủy Bảo nói, hắn ta nhìn trúng một nơi rất tốt. Ở đó có một người già lắm tiền nhiều của sinh sống một mình. Từ trước tới nay chưa ai từng nhìn thấy con trai con gái hay họ hàng thân thích gì của người đó cả.

Điều tuyệt vời hơn là, theo những gì người đồng hương này nghe ngóng được, ông lão này rất thích ở nhà. Ông ấy rất ít khi ra ngoài, mỗi lần ra ngoài ông ấy sẽ mua một đống lớn nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày, sau đó quay về nhà không ra ngoài nữa. Có lần ở trong nhà mười ngày nửa tháng, có lúc thậm chí hơn nữa năm cũng không ra khỏi cửa.

Mục tiêu làm giàu như vậy cả Hoa Hạ chỉ có mình nhà này thôi!

Ngày hôm đó, vào lúc đêm khuya thanh vắng, Triệu Thủy Bảo và đồng hương đeo trang bị và cầm vũ khí second hand mua được ở cửa hàng chuẩn bị đột nhập vào căn nhà của ông lão đó.

Sau đó… sáng sớm ngày thứ hai, hắn và đồng hương được người ta phát hiện trên bãi cỏ cách đó mười mấy km.

Lúc ấy, quần áo của hắn và người đồng hương đều rách nát cả, trên người đầy vết thương.

Hơn nữa, hai người đều mất đi kí ức tối hôm qua!

Càng đáng sợ hơn là, từ sau đêm hôm đó, hắn ta và người đồng hương đều mắc phải một căn bệnh đáng sợ.

Bọn họ giống như trẻ con vậy, không thể khống chế hệ thống bài tiết của mình. Kể từ ngày hôm đó, bọn họ đều phải dựa vào tã giấy người lớn để sống qua ngày.

Nhưng cho dù đã có tã giấy người lớn thì mùi đáng sợ trên người hắn và đồng hương vẫn khiến người khác tránh xa hai người họ. Chỉ cần bọn họ đi ra ngoài là người bên cạnh đều tránh thật xa.

Những ngày tháng đó thật khiến cho con người ta tuyệt vọng.

Triệu Thủy Bảo và đồng hương nghi ngờ tất cả những chuyện kì lạ này đều do ông già không thích ra ngoài đó gây ra.

Vì vậy, một tháng sau, hắn ta và đồng hương mò đến nhà ông lão đó lần nữa.

Nhưng lần này, bọn họ không phát hiện ra ông lão đó. Điều đáng sợ hơn là, bọn họ hỏi thăm hàng xóm quanh đấy về ông lão sống trong căn nhà này thì tất cả hàng xóm đều ngơ ngác. Không có ai nhớ ông lão không con không cái, không có thân thích, thích ở trong nhà này.

Triệu Thủy Bảo và đồng hương cùng bị dọa thót tim.

Trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.

Triệu Thủy Bảo và đồng hương của hắn chẳng những không kiếm được khoản nào mà còn phải trả giá đắt.

Mỗi ngày hai người đều cần rất nhiều tã giấy người lớn, cộng nhiều ngày lại, đây cũng là một khoản chi lớn. Quan trọng hơn là, vì trên người có mùi hôi thối nên hai người không thể tìm được một công việc ổn định.

Hai người chỉ có thể nghĩ cách kiếm chút tiền trên mạng để duy trì cuộc sống của mình.

Cứ như thế… Triệu Thủy Bảo sống tới năm ba mươi tám tuổi.

Đúng vào năm ngày trước, cuộc sống của Triệu Thủy Bảo xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, hắn ta nhặt được một cái nhẫn màu đen.

Sau khi hắn đeo thử chiếc nhẫn vào thì nó đột nhiên biến mất. Chiếc nhẫn hóa thành một luồng năng lượng màu đen, chui vào trong cơ thể của hắn.

Ngay lập tức, cơ thể của hắn hồi phục như trước, hắn không còn bị tã giấy người lớn trói buộc nữa.

Hơn nữa… sau khi luồng năng lượng màu đen đó chui vào trong cơ thể hắn ta, hắn ta phát hiện ra một phần trí nhớ phủ đầy bụi trong não hải của hắn đã được khôi phục!

Đó là một đoạn kí ức đáng sợ.

Khái quát một cách đơn giản hai kẻ nick nhỏ level 0 tấn công nick lớn max level.

Sau đó, hai nick level 0 bị nick max level đánh tơi bời.

Bị nện một trận tơi bời hoa lá thật sự luôn, bị đập bằng trăm kiểu khác nhau, không lặp kiểu nào.

Mỗi khi hai nick nhỏ level 0 bị đánh sắp toi thì lại được đút đan dược, hồi phục vết thương, sau đó lại tiếp tục bị giày vò.

Mãi cho đến khi hai nick nhỏ level 0 này mất khống chế bài tiết, nick max level kia mới hài lòng phong ấn kí ức của hai người này rồi nghênh ngang rời đi.

Lúc ấy, khi Triệu Thủy Bảo khôi phục lại kí ức thì suýt nữa bị dọa cho không tự chủ đại tiểu tiện.

Trên thế giới này lại có người có thể bay lượn độn thổ sao? Hơn nữa hắn và đồng hương còn dám đến gây phiền toái cho ông lão như siêu nhân này, có thể sống được đã là kỳ tích rồi.

Đúng lúc này, năng lượng màu đen truyền tới từng đợt âm thanh như lời thầm thì.

Nội dung của những lời thì thầm đó là gì Triệu Thủy Bảo không hiểu.

Nhưng mà, lúc nghe những lời thầm thì đó, trong lòng Triệu Thủy Bảo sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Ý nghĩ ‘người sai không phải là ta mà là thế giới này’ càng ngày càng bành trướng trong não hải của Triệu Thủy Bảo.

Mấy năm nay, tôi phải chịu đủ loại đau khổ, đều do lỗi của tu sĩ loài người. Nếu không phải do ông lão tu sĩ loài người kia, tôi sẽ không phải chịu tra tấn của tã giấy nhiều năm như thế.

Đều là lỗi của cái thế giới không công bằng này.

Tôi muốn giét chết tất cả các tu sĩ loài người!

Cái suy nghĩ kì lạ này ngưng tụ trong não hải của Triệu Thủy Bảo mãi không biến mất.

Cùng với sự sinh sôi của ý nghĩ này, năng lượng Cửu U trên người hắn cũng càng ngày càng mạnh, nó quanh quẩn bên người hắn, năng lượng phản hồi bắt đầu cải tạo cơ thể hắn.

Thứ đầu tiên bị thay đổi là mắt của hắn ta, con ngươi của hắn ta bị cải tạo thành con ngươi của rắn, hơn nữa tầm nhìn rất xa, có thể khóa đối tượng ở khoảng cách cực xa.

Sau đó, dưới sự đầu độc của những lời thầm thì kia, Triệu Thủy Bảo bắt đầu hành động.

Nhờ vào năng lượng của thế giới Cửu U, Triệu Thủy Bảo bay lên trên trời.

Hắn ta phải tìm tu sĩ loài người rồi sau đó giết chết họ, hoặc là hắn ta hấp thụ bọn họ hoặc là hắn ta bị tu sĩ loài người giết chết!

Trong lòng của hắn ta có suy nghĩ như thế.

Sau đó, vừa may mắn vừa xui xẻo là hắn vừa bay lên trời được một lúc thì tìm thấy con mồi, đó chính là kim thư của Diệp Tư và Tống Thư Hàng, tiểu hòa thượng, Thi và Chúc trên kim thư.

Chuyện tiếp theo chính là nick nhỏ ma hóa lv1 Triệu Thủy Bảo gặp được tổ hợp nick lớn lv5, nick trung bình lv3 và ba nick nhỏ lv1.

Nick nhỏ lv1 Triệu Thủy Bảo lại bị đánh tơi tả.



Sau khi nghe hết câu chuyện, Tống Thư Hàng nói:

- Chiếc nhẫn màu đen vừa đeo lên liền biến mất luôn, sau đó bên tai xuất hiện những lời thì thầm đầu độc, những thứ này hợp lại với nhau nhìn thế nào cũng không giống trùng hợp.

Diệp Tư gật đầu nói:

- Ừm… trước tiên cứ tiếp tục quan sát các nơi khác ở Hoa Hạ xem có chuyện tương tự không. Nếu như chỉ có lần này thì có lẽ là tên này xui xẻo nhặt được một pháp khí của thế giới Cửu U. Nếu như những chuyện tương tự không chỉ xảy ra một lần thì có thể chắc chắn đây là âm mưu của thế giới Cửu U.

- Đợi sau khi Hoàng Sơn Chân Quân đến thành phố Văn Châu, ta sẽ giao tên này cho Hoàng Sơn Chân Quân. Chắc hẳn tiền bối có thể lấy được tin tình báo gì đó từ trên người hắn.

Tống Thư Hàng nói.

Bản thân Triệu Thủy Bảo sau khi bị năng lượng của thế giới Cửu U cải tạo chính là một tình báo lớn. Thông qua việc kiểm tra cơ thể của hắn, ta có thể lấy được một số tin tức.

Ví dụ như, rốt cuộc thế giới Cửu U tốn nhiều công sức bồi dưỡng một người bình thường như Triệu Thủy Bảo để làm gì?

Chẳng lẽ là nghiên cứu biện pháp khiến con người biến thành tà ma Cửu U sao?

Hay là… sau khi Triệu Thủy Bảo giết tu sĩ loài người hoặc bị tu sĩ loài người giết thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Tống Thư Hàng rất để tâm đến mệnh lệnh mà Triệu Thủy Bảo nhận được sau khi bị mê hoặc.

Chiều tối.

Nhà Tống Thư Hàng, đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu.

Diệp Tư thuận lợi đưa Tống Thư Hàng về nhà.

Trước khi hạ xuống, cô ấy thi triển một huyễn thuật, che giấu chiếc lồng và Triệu Thủy Bảo rồi cho Triệu Thủy Bảo rơi vào trạng thái hôn mê.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Tống Thư Hàng ấn chuông cửa nhà mình.

- Đến đây ~

Mẹ của Tống Thư Hàng nói.

Sau đó, mẹ Tống vừa mở cửa ra liền nhìn thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của Diệp Tư và dáng vẻ ngốc nghếch của con trai mình.

Cô gái đi cùng con trai mình lại đổi rồi!

Gần đây, cô gái mà con trai đưa về mỗi lần đều khác nhau, hơn nữa cô nào cô nấy đều rất xinh đẹp. Bà cứ cảm thấy có chút không ổn.

Mẹ Tống ẩn ẩn thấy hơi lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui