Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp



"a509b61838c51270f87e3e4a23984b6f"

Dọc theo hành lang đi về phía trước, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Tiết Mật khép chặt áo choàng màu đỏ thẫm, trong lòng bình tĩnh vô cùng, cước bộ thập phần vững vàng, ở trên đường gặp người quen thì đều chào hỏi.

“Nàng suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng nàng.

Tiết Mật quay đầu lại nhìn, ngọn đèn dầu leo lét soi rõ một vị bạch y nam tử, ánh đèn chiếu lên y phục màu trắng của hắn phát ra từng trận kỳ dị, nhưng mặt hắn lại ẩn trong chỗ tối, thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

Mặc dù như vậy, Tiết Mật vừa nghe là đã biết, chính là người biến mất nửa ngày Quân Ngọc Hàn.

“Ân, nếu không còn có thể làm gì bây giờ?” Nữ tử hai tay siết chặt quần áo trên người.

“Vậy…… Nàng đi đi, Nguyệt Kiến cùng hài tử ta sẽ hảo hảo chiếu cố.” Thanh âm nam tử đầy lạnh nhạt.

“Cám ơn, Quân Ngọc Hàn. Thật sự cám ơn, về sau nếu huynh có chuyện gì, cứ việc tìm ta, dù xông pha khói lửa ta cũng không chối từ.” Nữ tử cảm kích nói.

“Không cần.” Thanh âm nam tử không thay đổi, vẻ mặt u ám.

“Ta đi trước, gặp lại sau.” Nói xong nữ tử quay đầy đi về phía trước, đúng là nàng thiếu nợ Quân Ngọc Hàn, bất quá không giống Huyền Vũ,vẫn có thể trả nợ, về sau hắn gặp chuyện gì nàng có khả năng giúp hắn.

Lúc trước nàng còn nghĩ thật gả cho hắn chứ, may mắn đối phương lấy đại đạo làm trọng, không nghĩ tới chuyện tình cảm. Đối với nàng chắc cũng không có ý gì, cũng may không đem trúc bài kia giao cho hắn, không biết rớt ở đâu, nếu không người ta trực tiếp cự tuyệt, về sau ngay cả làm bằng hữu cũng không được. Hơn nữa bây giờ nàng còn phải giúp hai hài tử giải độc, lại dùng phương pháp này, tin chắc không có nam tu sĩ nào có thể chịu đựng việc bạn đời song tu của mình làm như vậy a, may mắn……..

Nhìn nữ tử cầm ngọn đèn đi càng lúc càng xa, không biết vì sao Quân Ngọc Hàn đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hắn và nàng cũng như bây giờ, càng ngày càng xa, đáy lòng chợt chua chát, còn có chút đau nhói, cái loại cảm giác này hắn thủy chung không rõ, cũng không tài nào lý giải.

Từ trong lòng lấy ra khối trúc bài màu tím bị hắn sờ cho bóng loáng, mặt trên có khắc tên hai người vẫn còn nhìn rõ. Nhiều lần hắn hành tẩu bên ngoài, sẽ đem khối trúc bài này lấy ra ngắm tỉ mỉ, đây là vật hắn nhặt được bên trong rừng cây vào lễ nữ nhân.

Hắn biết lúc Ngô Đồng phong bế thần thức hắn, chắc chắn có người đã tới, rất có thể là Tiết Mật, nàng vì sao lại cầm khối trúc bài này đến bờ sông, hắn cũng biết phong tục trong thôn, ý nghĩa phía sau trúc bài hắn không dám nghĩ tới, rõ ràng đại đạo mới là chuyện trọng yếu của hắn không phải sao? Sao có thể bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ, cô phụ sự bồi dưỡng của sư phụ? Cho nên hắn chưa bao giờ đem trúc bài lấy ra trước mặt Tiết Mật, nhưng hiện tại không giống…….

Nhìn bóng dáng Tiết Mật sắp biến mất, nam tử đột nhiên kêu một tiếng, “Tiết Mật!”

“Ân?” Tiết Mật quay đầu, biểu tình mờ mịt.

“Ta…….” Thanh âm nam tử do dự, ngươi sẽ nói với nàng cái gì, kêu nàng đừng đi, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ nói với nàng cho ngươi thêm chút thời gian, ở sư môn ngươi hẳn là có người có thể giúp nàng áp chế độc trên người hài tử, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm thất nhật túy trong truyền thuyết kia? Dựa vào cái gì, người ta sẽ nghe theo lời ngươi nói, dựa vào cái gì mà vì ngươi lấy sinh mệnh hài tử mạo hiểm? Đúng vậy, dựa vào cái gì…….

Miệng hắn có chút khô đắng, nắm chặt trúc bài màu tím trong tím, “…… Trời tối đi cẩn thận……”

“Cám ơn!” Nữ tử mỉm cười nói, sau đó xoay người đi về phía trước.

Nam tử đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình buồn bả, có lẽ hắn đã hiều được tâm của mình……

Chờ dến khi đi vào trong viện của Thích Vô Thương, phát hiện bên trong trống rỗng, không có ai, Tiết Mật còn tưởng đám người Cảnh Trung Lưu, Lận Thương Lan sẽ ở lại trong viện nói nàng gì đó, không có! Cũng không ở đây!

Thích Vô Thương đang nghỉ trong phòng lộ ra ánh sáng màu vàng ấm, nàng biết nam tử hẳn là ở bên trong chờ nàng, nhưng chân nàng như nặng ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được, áo choàng đỏ thẫm trong gió đêm bay phất phới, Tiết Mật cứ đứng ở nới đó nhìn ngọn đèn trong phòng, ngây ngốc xuất thần.

Một cơn gió phất qua mặt nàng, một mạt hồng nhạt xẹt qua hai má, mang đến mùi thơm ngát.

Nữ tử quay đầu nhìn, nguyên lai trong viện này trồng một gốc đào, lúc này đang là mùa hoa đào nở, cho dù trong đêm đen cũng có thể tinh tường thấy rõ hoa đào nở rộ, màu phấn hồng đầy cây, bừng bừng sinh cơ, tâm tình Tiết Mật bỗng thấy tốt lên, không còn áp lực, không còn khó khăn……

Nắm chặt áo choàng trên người, nữ tử hít sâu một hơi đi vào phòng, tới trước cửa, đang chuẩn bị gõ, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, một nam tử khoác tấm áo choàng màu đỏ xuất hiện trước mặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng tinh thần rất tốt, nhìn nữ tử mỉm cười.

“Nàng đã đến rồi…….”

Nhìn hắn thế này, không biết vì sao, Tiết Mật tự dưng cảm thấy có chút muốn khóc, lúc trước chịu nhiều ủy khuất, thời điểm khó khăn nhất nàng cũng đều không khóc, cười cười cho qua. Hiện tại nhìn tươi cười của người trước mặt này, nàng tự dưng muốn khóc, hốc mắt hơi chua xót. Vì sao, lại có cảm giác này…….

Cũng không đáp lời hắn, nữ tử nghiêng người lướt qua người hắn đi vào phòng, nhắm mắt lại đem cổ lệ ý bức về, quay đầu nhìn nam tử đứng trước cửa, “Khi nào thì bắt đầu?”

Nam tử nắm chặt áo choàng đỏ trong tay, đóng cửa lại, quay đầu nhìn nữ tử, “Tùy nàng.”

“Vậy bây giờ đi.” Nói xong nữ tử đem áo choàng trên người mình cởi ra, treo lên giá áo bên cạnh, ngồi ở trên giường nhìn nam tử đứng ở cửa.

Thấy thế, Thích Vô Thương chậm rãi bước tới, vừa tới bên giường, Tiết Mật liền vung tay tắt ánh nến cách đó không xa, nhìn không thấy trong lòng mới có thể an ổn……

Cứ như vậy hai người một đứng bên giường, một ngồi trên giường, trong bóng đêm nhìn nhau, ai cũng không nói gì.

Một lát sau, mới truyền đến một trận tất tất tác tác, nam tử cũng đem áo trên người cởi bỏ, ngồi xuống bên cạnh Tiết Mật.

Trong bóng tối, Tiết Mật cảm giác có chút mát mát ở trên tay, trong lòng cả kinh theo bản năng muốn rút ra, lại bị đối phương bắt được, hơn nữa còn nắm thật chặt.

“Thích Vô Thương…….” Còn chưa nói xong, cả người liền nghiêng một cái, ngã lên giường, lập tức bị một người đè lên.

“Mật nhi…….” Nam tử thanh âm khàn khàn vang bên tai nữ tử.

Một cỗ nóng rực phun ở bên tai, Tiết Mật toàn thân run rẩy, trong lòng có chút sợ hãi.

Dùng sức đẩy ngực nam tử, nhưng đối phương cũng không nhúc nhích, ánh mắt nam tử trong bóng đêm giống như một khối hắc diệu thạch, lộ ra quang mang sáng ngời.

“Thích Vô Thương, ngươi đứng lên…..” Tiết Mật lớn tiếng nói.

Trong một khắc liền bị một vật mềm mại nhẹ nhàng ngăn chặn, nữ tử lờ mờ, hai mắt trừng lớn nhìn người trước mặt, không biết kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ, thân mình hơi hơi run rẩy.

Chưa được một lúc liền cảm nhận đôi môi khô ráo bị người tinh tế phác họa, dần dần ướt át, nữ tử nắm chặt ra giường dưới thân, sớm muộn gì cũng phải trải qua đúng không, chẳng qua là tâm tình của nàng thôi, chậm rãi nhắm mắt lại…… Kiên nhẫn, bảy ngày sau thì tốt rồi, hết thảy tất cả sẽ tốt……

Trong phòng cảnh xuân, ngoài phòng hoa đào vẫn nở rộ tiên diễm, dưới tàng cây hoa rụng đây, thành một tầng mỏng trên mặt đất, gió chỉ nhẹ thổi, tựa như vũ khúc hoa đào.

Nửa đêm, Thích Vô Thương chợt bừng tỉnh, nhìn một mảnh tối đen trong phòng, bỗng quay đầu, nhìn thấy Tiết Mật vẫn nằm bên cạnh hắn, vẻ mặt an tĩnh ngủ say, nhưng chỉ có hắn biết, bởi vì độc tố, nên nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Đem nữ tử ôm vào trong ngực, loại cảm giác đánh mất trân bảo mà tìm lại được tràn ngập tâm tình hắn, tay hơi dùng sức, miệng than thở một tiếng, Mật nhi, ta rất nhớ nàng….. Rất nhớ nàng……

Một giọt nước mắt rơi lên mái tóc nữ tử, tìm không thấy.

Nam tử cứ như vậy đem nữ tử ôm chặt vào ngực chậm rãi ngủ, phải biết rằng mấy năm nay hắn chưa từng ngủ an ổn như vậy, thường thường ngủ một lúc sẽ bừng tỉnh dậy, nghĩ Mật nhi có thể ở bên cạnh hắn. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều là công dã tràng, bên cạnh hắn cho tới bây giờ đều không có người, cho tới bây giờ đều không có, chỉ có đau đớn kia luôn nhắc nhở hắn……. Ngươi đã mất nàng…… Có thể không bao giờ tìm lại được……

Ngày thứ hai, ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, Tiết Mật bỗng bừng tỉnh dậy.

Trợn mắt nhìn ngực rộng lớn của nam tử, cùng tiết y màu trắng. Cảm nhận khoảng cách hai người gần sát, vội đẩy hắn ra, nàng thì lui vào bên trong giường. Sao lại thế này, cứ tưởng nàng nửa đêm sẽ tỉnh, sau đó rời đi. Nhưng không ngờ vẫn không tỉnh lại, xem ra có thể là tác dụng của độc tố, nhưng nàng sao lại ngủ trong lòng hắn, sao lại……

Bị đẩy một cái, Thích Vô Thương cũng mở hai mắt, nhìn Tiết Mật vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, sửng sốt, bỗng phản ứng lại, khóe miệng giơ lên tươi cười chua sót, cũng không nói gì, đứng dậy mặt quần áo.

Nhìn sau lưng nam tử, Tiết Mật không nói gì, nhưng cơ thể vẫn căng cứng, không dám thả lỏng.

Nhìn đến khi nam tử đẩy cửa đi ra ngoài, Tiết Mật mới chậm rãi thả lỏng, khe khẽ thở dài, cười cười tự giễu, cũng đứng dậy bắt đầy mặc quần áo.

Đẩy cửa ra, bình minh sáng sớm có chút chói mắt, lấy tay ngăn ánh sáng chiếu vào mắt, Tiết Mật cảm giác như trải qua mấy đời.

Hạ tay, chuẩn bị đi ra ngoài, thì thấy Cảnh Trung Lưu đứng ở trước mặt nàng.

Nữ tử nhíu chặt mày, cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía trước.

“Cám ơn!” Thanh âm nam tử đột nhiên truyền đến.

Tiết Mật tựa như không nghe thấy không ngừng đi về phía trước, đi lướt qua người hắn, ngay cả mở miệng cũng không có, người như thế nàng chỉ kính nhi viễn chi.

Nhìn nữ tử càng đi xa, Cảnh Trung Lưu ánh mắt sâu xa, trong miệng lẩm nhẩm nói, “…… Thực xin lỗi.”

Vừa quay đầu liền thấy Thích Vô Thương đang đứng ở bậc thang phía trên nhìn bngs dáng Tiết Mật rời đi, sắc mặt nhìn qua thực bình tĩnh.

“Vô Thương…….”

“Vào nhà đi.” Nam tử xoay người đẩy cửa phòng rồi đi vào, không nói gì thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui