Tu Chân Thế Giới

Đào Hưng?

Tả Mạc vẫy vẫy tay với Thọ Bình ý bảo đối phương lại đây. Trong mắt hắn, Tằng Liên Nhi tự mình đưa thân đến cửa, đám Thiên Diệu vệ của Thọ Bình cũng coi như là tặng phẩm đi kèm khi mua đồ, có sai bảo chút cũng không có vẫn đề gì đâu.

Gân xanh trên trán Thọ Bình giật giật, một thằng nhãi con chưa đến hai mưa ngoắc ngoắc tay kêu mình đi qua hắn bảo, đổi lại là người khác hắn đã sớm đem đối phương xé thành trăm mảnh rồi! Dù cho ngươi là mãnh nam, dù cho thủ hạ của ngươi của lợi hại tới mấy, dù cho hậu trường của ngươi có mạnh tới đâu, ngươi cũng không phải là giới chủ! Hắn thoáng thấy tiểu thư đang nhìn hắn.

Tim hắn chợt đập mạnh.

…Ta nhẫn!

Thọ Bình ngoan ngoãn đi tới trước mặt Tả Mạc: "Các hạ có gì phân phó?"

"Đào Hưng là ai?" Tả Mạc không nhiều lời, hỏi luôn.

"Thành chủ Vô Tẫn thành!" Thọ Bình suy nghĩ một chút cảm thấy nếu gặp chuyện gì đó phiền toái, bọn họ trốn cũng không thoát không bằng nói thật ngay từ đầu: "Vô Tẫn thành là một tòa thành lớn vô cùng nổi danh ở Ám Uyên giới, cách nơi này rất xa. Đào Hưng nổi tiếng nhất chính là có thể nuôi dưỡng ma thai. Năm đó nghe nói hắn bởi vì nuôi dưỡng ra âm ma ma thai mà được giới chủ Ám Uyên giới tặng cho Vô Tẫn thành."

"Ma thai?" Tả Mạc thấy sự khát vọng hiện lên trong mắt Dã Lăng, nhớ lại Dã Lăng tu luyện vụ thủ vị vì khuyết thiếu ma thai nên không thể tu thành vụ ma thể, lúc nào cũng cảm thấy hối tiếc vì điều này.

"Đúng! Đào Hưng là ma thai đại sư chân chính, vô cùng nổi tiếng." Trong mắt Thọ Bình cũng hiện sự khát vọng nhưng hắn biết rõ lúc này không phải là thời điểm để nghĩ tới điều này nên rất nhanh đã bình thường trở lại.

Tả Mạc bỗng quay đầu, nói lớn về phía chiến trường: "Đào Hưng, có vụ ma thai hay không?"

Thọ Bình há hốc mồm, Thiên Diệu vệ câm nín.

Ngược lại khóe miệng Tằng Liên Nhi hiện lên nụ cười rất nhẹ.

---------------------------

"Đại sư, bọn họ có xuất thủ hay không?" Đường Phỉ vô cùng lo lắng hỏi thăm, tuy rằng Đào Hưng là thành chủ của Vô Tẫn thành nhưng người thân của hắn vẫn thích gọi hắn là đại sư hơn.

Đào Hưng mặc bố y màu đen rộng thùng thình, mặt đầy nếp nhăn thời gian nhưng đôi mắt lại lấp lánh có thần, chứng tỏ là người học rộng biết rộng. Tình thế vô cùng cấp bách nhưng vẻ mặt hắn không có chút kinh hoảng nào, vô cùng bình tĩnh.


Hắn mỉm cười, giọng nói tràn đầy hào hiệp: "Này chỉ có trông vào số phận thôi."

Đường Phỉ cắn chặt môi anh đào, trong lòng nàng rất hối hận, nếu như ngay từ lúc đầu nàng đã ngăn cản thì đại sư đã không gặp phải tình trạng nguy hiểm như này!

Đào Hưng hiểu được tâm tư của Đường Phỉ, cười nói: "Ngươi không cần tự trách, việc này vốn không phải do ngươi sai, ngươi đã làm tốt rồi. Với chỉ năm trăm binh mà chống được một ngàn năm trăm lục quỷ dạ xoa, nếu truyền ra ngoài ngươi sẽ thành nữ tướng nổi danh nhất."

Đường Phỉ cao gầy, áo giáp bó sát người tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển của cơ thể, tóc màu lục nhạt, búi đơn giản thành đuôi ngựa, tay phải nắm ma binh ở hông, tư thế oai hùng hiên ngang.

Mặt Đường Phỉ không chút nổi bật, ngón tay nắm ma binh đã trắng bệch ra.

Tuy đang nói chuyện với thành chủ nhưng nàng vẫn tập trung vào chiến trường, nàng chú ý tới động tác của Tra Hùng đã chậm chạp hơn trước, nhất thời trong lòng vô cùng lo lắng.

Đường Phỉ rất hiểu, nàng sở dĩ có thể lấy năm trăm binh chống một ngàn năm trăm lục quỷ dạ xoa là do dưới trướng của nàng có mãnh tướng Tra Hùng, nếu không, bọn họ đã sớm thua cuộc rồi.

Một khi Tra Hùng kiệt sức, cán cân sẽ nghiêng đi.

Bỗng, một giọng nói vang vọng khắp chiến trường: "Đào Hưng, có vụ ma thai không?"

Hai mắt Đường Phỉ trợn tròn, vẻ mặt cứng đờ, tâm tình cảm thấy kì cục không được tự nhiên. Nàng đi theo Đào Hưng rất nhiều năm, gặp qua không ít người đi cầu đại sư nhưng chưa từng gặp qua tình huống như này. Đại sư đến cầu đều là các đại nhân vật, thường không nói hai lời lập tức làm xong. Xong việc, đại sư tự nhiên sẽ đáp tạ, tám chín phần mười là các loại ma thai, song phương hợp tác tốt đẹp.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua đương sự há mồm đàm phán điều kiện, đem hai cái này so sánh, trong tâm nàng không khỏi hiện lên sự khinh bỉ.

Quả nhiên đại nhân vật vẫn là đại nhân vật, khí độ và thủ đoạn xa xa không phải những kẻ nhà quên này có thể so được.

Cứu đại sư còn sợ không có ma thai sao?

Hơn nữa đang trong giai đoạn gấp rút, đây không phải là thừa nước đục thả câu sao? Trong lòng Đường Phỉ không vui chút nào, sắc mặt trầm xuống.

Đào Hưng cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại người trực tiếp như thế, nhưng xưa nay hắn vốn rộng rãi không quá để ý, cao giọng nói: "Không biết các hạ cần loại vụ ma thai nào?"

Giờ đấy lượt Tả Mạc ngẩn người, vụ ma thai loại nào? Hắn quay sang hỏi Dã Lăng: "Ngươi cần loại vụ ma thai nào?"


Hai mắt Dã Lăng ửng đỏ, khi Tả Mạc hỏi vụ ma thai thì tim hắn đã đập ầm ầm rồi, đến lúc Tả Mạc trực tiếp hỏi hắn thì chưa bao giờ hắn cảm thấy xúc động như lúc này. Giờ đây dù cho đại nhân bắt hắn đi tìm chết hắn cũng không chút do dự mà xông vào.

Ngô vương…

Miệng run run, hắn lắp bắp nói: "Hôi tương vụ ma thai…"

"Ồ, là hôi tương vụ ma thai sao." Tả Mạc gật đầu, quay sang cao giọng nói: "Lão đầu, là hôi tương vụ ma thai!"

Lão đầu!

Đường Phỉ thiếu chút nữa rút ma binh trong tay ra, mặt nàng giận tái đi, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người thiếu tôn kính với thành chủ như thế! Không riêng gì nàng, sắc mặt đám ma vệ xung quanh đều vô cùng giận dữ.

Thọ Bình cùng đám Thiên Diệu vệ vô cùng sùng bái nhìn nhìn Tả Mạc.

Trời ạ! Dám gọi Đào Hưng là lão đầu, chỉ sợ tên giả hỏa này chính là kẻ đầu tiên!

Đào Hưng cười ha hả, hắn cảm thấy tên gia hỏa đối diện vô cùng có ý tứ, một lần nữa cao giọng nói: "Tiểu tử, muốn mấy cái?"

Vốn tưởng đối phương sẽ lợi dụng cơ hội sư tử ngoạm hắn một cái, không ngờ đối phương lại chỉ cần hôi tương ma vụ thai, này đối với hắn mà nói thực sự không đáng kể. Có thể thấy đối phương là một kẻ không biết suy nghĩ.

Sai lầm rồi!

Tả Mạc lập tức ý thức được, mình định giá quá thấp rồi, bản thân hiểu quá ít về ma thai nên tự nhiên sẽ khó tránh khỏi sai lầm. Đối vở kẻ mà tham lam đã khắc sâu vào trong lòng như Tả Mạc thì sai lầm này chẳng khác gì cứa vào da thịt hắn. Hắn vốn muốn hỏi Dã Lăng một chút nhưng khi thấy vẻ mặt rưng rưng sắp khóc của tên gia hỏa này thì Tả Mạc nhận ra có hỏi cũng như không nên đành thôi.

"Một trăm!"

Thọ Bình thiếu chút nữa thì đầu cắm xuống đất, Dã Lăng đang nước mắt lưng chòng cũng phải há hốc mồm, không biết nên nói gì.

Ngay cả lục quỷ dạ xoa đầy trời cũng sửng sốt.


Một trăm!

Ma thai!

Khi nào ma thai lại dùng đơn vị là một trăm vậy?

Xoẹt, Đường Phỉ nhanh chóng rút ma binh bên hông ra, chuẩn bị cá chết lưới rách. Giờ đây, nàng rất muốn xông lên chém cho tên không biết suy nghĩ kia một đao, trong mắt nàng, tên kia không biết đáng ghét xấu xa hơn lục quỷ dạ xoa bao nhiêu lần.

Một trăm!

Đến lượt Đào Hưng ngây ra, hắn cũng không biết nói gì.

Ông trời ơi, một trăm ma thai, dù cho là hôi tương vụ ma thai cấp thấp thì số lượng này cũng thật quá nhiều. Ma thai, là ma thai đó!

Gia hỏa đối diện có phải ma tộc không?

Đây là ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, hắn cảm thấy thật sai lầm nhưng hắn không biết rằng, ý nghĩ này của hắn rất gần với thực tế.

"Xin lỗi, trong tay ta chỉ có ba cái hôi tương vụ ma thai!" Không biết vì sao, khi Đào Hưng nói ra những lời này lại cảm thấy xấu hổ: "Các hạ có thể đưa ra ma thai khác không?"

"Chỉ ba cái…" Tả Mạc vuốt vuốt cằm trầm tư, vội vàng hỏi Bồ yêu và Vệ: "Mau mau, nói, chúng ta có ma thai nào thì tốt."

Bồ yêu môi mỏng như đao, miệng lưỡi sắc sảo: "Kim tướng ma thai, nhật ma thai, u ảnh ma thai, lãnh đao đường ma thai, bách tướng ma thai."

Vệ cười đầy ấm áp như hoa mùa xuân bổ sung: "Còn có u thủy minh nguyệt ma thai, lực sơn ma thai, tinh lạc ma thai, thiểm linh ma thai."

Tả Mạc thuật lại một chữ cũng không sót, giọng nói vang vọng khắp toàn trường.

Toàn bộ chiến trường trong giây lát liền im lặng, tất cả mọi người đều bị bảng kê ma thai này làm cho ngây ra.

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Tả Mạc, giờ khắc này, Tả Mạc bị vạn chúng chú mục, ngay cả lục quỷ dạ xoa cũng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Tả Mạc, bộ dáng như vừa gặp phải quỷ vậy.

Thủ lĩnh lục quỷ dạ xoa hai mắt đỏ lên, nếu không phải lần này là tử lệnh, hắn rất muốn gào lên, cho ta đi, ta sẽ nhanh chóng dẫn người biến khỏi đây! À không, một nửa, chúng ta chỉ cần một nửa liền lập tức biến khỏi đây!

Hắn rất nghi ngờ, khi hắn trở về báo cáo, đại nhân có hối hận hay không khi đã không cho hắn có quyền giao dịch tại chỗ…


Đào Hưng hóa thành tượng đá, không chút nhúc nhích, hắn vô cùng khiếp sợ.

Ôi, ông trời ơi, sao ta lại có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, tên gia hỏa này sao lại không phải là ma tộc chứ? Ma tộc có thể một hơi báo ra nhiều ma thai như vậy hắn chưa từng gặp qua.

Đào Hưng đáng thương vẫn đang ngây ra trước sự quen thuộc ma thai của đối phương, hắn còn chưa hiểu những ma thai sau đó chính là đại biểu cho ma bối.

"Ngươi thật xảo trá!" Không nhịn được nữa, Đường Phỉ gầm lên.

Tả Mạc sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là làm ăn thôi mà, ngươi tình ta nguyện, không đồng ý thì thôi. Ta thấy chẳng có gì đáng giá hơn tính mạng cả, vụ làm ăn này các ngươi không hề lỗ."

Tả Mạc vô sỉ khiến tất cả ma cam bái hạ phong.

Đường Phỉ nghẹn ngào, hai mắt nàng bốc lửa, hận không thể dem Tả Mạc đốt thành tro.

Đào Hưng ngăn cản Đường Phỉ, mặc dù có chút đau lòng nhưng vẫn cao giọng nói: "Vị tiểu ca này nói không sai, không gì có thể so với tính mạng. Được, ta đáp ứng, nhưng ma thai đang ở Vô Tẫn thành, vẫn thỉnh các hạ phái người đi lấy."

"Chúng ta có đi ngang qua Ám Uyên giới không?" Tả Mạc thấp giọng hỏi Thúc Long.

Thúc Long luôn bình tĩnh, trên thực tế, trong đội ngũ ngoại trừ mấy người Dã Lăng Nam Nguyệt có chút giật mình thì những người khác đều coi như không có gì. Ngược lại, bọn họ cảm thấy đại nhân đòi hỏi như thế là đúng có gì quý hơn tính mạng chứ?

Thúc Long gật đầu: "Đại nhân, có đi qua ạ."

Lập tức Tả Mạc tỏ vẻ mừng rỡ, cao giọng nói: "Tốt, thành giao!"

Thủ lĩnh của lục quỷ dạ xoa đã sớm không nhịn được nữa, trong nháy mắt đầu hắn trống rỗng, mất mát vô hạn chiếm cứ toàn bộ thể xác và tâm hồn hắn, hắn muốn phát cuồng rồi!

Nhiều ma thai như vậy…

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, giọng khàn khàn hét lớn: "Giết bọn chúng!"

"Giết bọn chúng!" Hai mắt của toàn bộ lục quỷ dạ xoa đều đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn.

Chỉ có một trăm người vậy mà dám coi họ như không khí!

Giết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận