Tu Chân Thế Giới

Mặt Bộ Tuyên đầy thâm trầm.

Tận mắt nhìn thấy Tả Mạc dẫn động Tinh Di Sa Dã, hắn rất sốc, điều này càng xác thực cảm giác nguy hiểm vẫn hiện hữu trong lòng hắn!

Đối địch với một thiên tài có thể dẫn động thiên địa dị tượng là hành động vô cùng thiếu sáng suốt. Nhưng giờ đây, thù hận đã kết, giờ muốn giảng hòa cũng đã muộn.

Bộ Tuyên vẫn rất bình tĩnh, hoàng kim chiến tướng tâm chí phải kiên định như cương thiết, ánh mắt hiện rõ sự ngoan lệ.

Đối phó với một thiên tài tốt nhất là bóp chết hắn từ trong nôi trước khi hắn kịp phát triển. Thiên tài trước khi trở thành cường giả mạng cũng chẳng lớn hơn người thường là bao.

Hắn quyết định tự mình đi liên hệ với một người.

---------------------------

Tả Mạc lật lật chọn chọn chồng thiệp hồng cao như núi trước mặt, đầy suy sụp nói: "Không có gia tộc An Duy!"

Không những không có gia tộc An Duy, ngay cả các đại gia tộc khác cũng không có, tất cả đều chỉ là tiểu gia tộc. Vốn hừng hực hào hứng, vô cùng trông đợi, nhất thời Tả Mạc xìu xuống như bánh mì ngâm nước.

"Lẽ nào biểu hiện của ta còn chưa đủ bắt mắt?" Tả Mạc suy nghĩ.

"Không phải ngươi không đủ bắt mắt." Rốt cuộc vẫn là Bồ yêu hiểu nhiều biết rộng, giải thích: "Tiềm lực ngươi thể hiện ra tuy rằng rất mạnh nhưng, thứ nhất lai lịch ngươi bất minh; thứ hai ngươi vẫn chưa trải qua khảo nghiệm thực chiến. Bàng Thần tuy xếp vào hàng danh gia nhưng hắn vẫn chưa có số má gì. Càng là đại gia tộc khảo nghiệm họ đưa ra càng nghiêm khắc."

Tả Mạc nghe ra được gì đó, trán khẽ nhíu lại: "Nói như vậy nghĩa là bọn họ cảm thấy ta vẫn chưa đủ mạnh?"

"Ngươi cũng hiểu được mà." Bồ yêu cười nói: "Tiểm lực ngươi biểu hiện ra rất mạnh nhưng tiềm lực nếu không thể biến thành thực lực vậy vĩnh viễn nó chỉ là tiềm lực. Cạnh tranh trong những gia tộc kia ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, đối với họ thiếu niên có tiềm lực chụp một cái là ra cả đống. Bọn họ cần chính là cao thủ, không phải thiếu niên có tiềm lực!"

"Hiểu rồi!" Tả Mạc đứng dậy: "Chắc phải đánh bại mấy tên gia hỏa lợi hại mới đủ để họ chú ý tới ta."

Hắn không nói nhiều bèn đi tìm Đào Hưng.


Bây giờ thái độ của Đào Hưng đối với Tả Mạc đã khác trước, thiên địa dị tượng tối hôm trước khiến hắn vô cùng sốc. Vốn hắn vẫn còn tư tưởng "chiếu trên", dù gì thì mình vẫn là chủ một thành, đi tới chỗ nào cũng được người khác kính nể. Bây giờ, tất cả những thứ đó đều chẳng là gì, Tinh Di Sa Dã, loại thiên địa dị tượng chỉ có trong truyền thuyết này vừa mới xuất hiện trước mặt hắn.

So sánh với người ta Đào Hưng cảm thấy bản thân chẳng là gì.

Thái độ của Đào Hưng vô cùng cung kính nói: "Đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?"

Tả Mạc vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Đào Hưng nhưng không hỏi nhiều, nói luôn: "Ngươi đưa cho ta danh sách các cao thủ của thành Thái An."

"Cao thủ của thành Thái An?" Đào Hưng ngạc nhiên, trong đầu thầm nghĩ tên này không phải muốn đi khiêu chiến chứ? Đối với hắn Tả Mạc là kẻ không an phận thủ thường.

Nhưng nếu Tả Mạc đã hỏi thì Đào Hưng sẽ cố gắng nói chính xác, để ít nhất Tả Mạc xác định được kẻ nào có thể chọc, kẻ nào không.

"Cao thủ ở thành Thái An rất nhiều, bọn họ được gọi là danh gia. Nhưng danh gia cũng chia thành dăm bảy kiểu danh gia. Ngài đánh bại Bàng Thần chỉ là danh gia hạng phổ thông, không có số má gì. Loại danh gia này có đặc điểm chỉ là tướng giai, tu luyện thành ma thể. Còn những cao thủ trong danh gia thì thành Thái An có một bảng chuyên để đánh giá, trên đó ghi chép hai mươi cao thủ lợi hại nhất thành Thái An. Lợi hại nhất là ba người, Xương Nguyên Hạo, Du Song, Nam Môn Tuyết, bọn họ chỉ còn cách soái giai một bước nhỏ. Tất Điêu Vũ cũng thuộc đẳng cấp này nhưng vì hắn lâu rồi không xuất hiện ở thành Thái An nên không có tên trên ma bảng Thái An."

Tả Mạc nghe rất kĩ.

"Cấp thứ hai chính là người xếp thứ tư đến thứ mười hai, đây là những cao thủ đã bước vào tướng giai từ nhiều năm trước, lĩnh ngộ được "giới". Cấp thứ hai chính là những người xếp từ thứ mười ba đến thứ hai mươi, đây là cao thủ tướng giai tuy chưa lĩnh ngộ "giới" nhưng nếu không phải tu luyện ma thể đặc biệt thì cũng có ma công lợi hại, vì thế mới có thể đứng vững trên ma bảng Thái An. Lam Thiên Long ở cấp này, hắn xếp thứ mười tám."

"Xuống dưới nữa chính là danh gia bảng. Trên ma bảng Thái An đều là những kẻ không thể trêu vào, đa số bọn họ đến đây là vì bia ma công, đa số đều không để ý tới ngoại cảnh. Nếu so sánh thì danh gia bảng cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều, hiệu quả và lợi ích danh sách này mang lại cũng nhiều hơn. Nếu như ngài có hứng thú không ngại xem qua danh gia bảng đi."

Đào Hưng thử thăm dò Tả Mạc, nếu hắn đã muốn đi khiêu chiên vậy hãy bắt đầu với danh gia bảng đi. Hắn có thể trong hai chiêu đánh chết Bàng Thân, danh gia bảng có thể xem xét qua, dù sao Bàng Thần cũng bài danh không thấp trên danh gia bảng.

Tả Mạc nhìn hắn rồi hỏi: "Xếp thứ hai mươi trên ma bảng Thái An là ai?"

Đào Hưng mặt trắng bệch ra, gan nhỏ đập thùm thụp, hắn ấp úng nói: "Đại nhân, kì thực ngài nên bắt đầu từ danh gia bảng, danh gia bảng cũng có rất nhiều cao thủ..."

Danh gia bảng?


Tả Mạc đung đưa đầu, hắn vừa nghe đã biết danh gia bảng không đáng tiền, muốn đánh động mấy gia tộc cổ xưa như gia tộc An Duy với tầm mắt cao thì không giết mấy tên trên ma bảng Thái An, người ta tuyệt đối sẽ không chú ý tới ngươi đâu.

Nghĩ đến đống thiệp mời rách nát kia, Tả Mạc thầm nghĩ: mình bị coi thường rồi!

"Xếp thứ hai mươi ma bảng Thái An!" Tả Mạc kiên quyết nói.

Đào Hưng bị Tả Mạc nhìn chằm chằm đầy áp bức đành lùi bước, hắn kinh hồn táng đảm nói: "Miêu Quân!"

"Miêu Quân!" Tả Mạc lập lại cái tên này một lần nữa, mắt sát khí đằng đằng.

Đào Hưng nhìn thấy Tả Mạc sát khí đằng đằng thì chân mềm nhũn ra, ngồi thụp xuống đất.

---------------------------

A Trát Cách hơi kinh ngạc, hắn không biết tại sao Công Tôn Sai lại tới tìm mình. Song phương vừa mới kết minh không lâu, lẽ nào Công Tôn Sai lại có ý nghĩ gì mới.

"Công Tôn huynh đệ, không biết tìm tại hạ có gì dạy bảo?" A Trát Cách không chút sợ hãi hỏi.

A Trát Cách hỏi thẳng vào vấn đề là rất hợp với ý của Công Tôn Sai, hắn nghiêm túc nói: "tại hạ mong A Trát Cách huynh đệ nhường cho một cái khe hỗn độn."

A Trát Cách biến sắc, mắt hơi trầm xuống nói: "Công Tôn huynh đệ nói thế là có ý gì?"

Công Tôn Sai cũng biết lần này là mình đuối lý nhưng việc này vốn không thể giảng đạo lý được, hắn trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói tiếp: "Thực ra có nguyên nhân bất đắc dĩ, tại hạ đồng ý dùng địa phương khác để bồi thường cho A Trát Cách huynh đệ."

A Trát Cách cười nhạt: "Tại hạ muốn nghe qua lý do bất đắc dĩ của các hạ!"


Công Tôn Sai không nói nhiều, đem tất cả đầu đuôi nói hết, ngoại trừ không nói tên Tả Mạc ra còn lại kể hết không chút giấu diếm.

A Trát Cách nghe xong vẻ tức giận lập tức tan biến, hắn là người tâm tư kín đáo, Công Tôn Sai nói thật hay giả hắn nghe qua cũng biết được.

Hắn lắc đầu nói: "Công Tôn huynh đệ nghĩa khí vô cùng, tại hạ rất cảm động. Nhưng Lan Lý giới là yếu địa của tộc ta, tuyệt không thể nhường lại được. Nếu huynh đệ muốn mượn đường thì lại không sao."

Mẹ trẻ lắc đầu: "Chúng ta sẽ không ngừng đưa chiến bộ đi, hơn nữa chúng ta cần rất nhiều cao thủ ma tộc mới có thể đủ để viện trợ."

A Trát Cách bật cười: "Công Tôn huynh đệ có ý nghĩ thật hoang đường. Yêu ma và tu giả thù sâu như biển, sao có thể vì ngươi mà công hiến chứ?"

Công Tôn Sai thoáng nhìn A Trát Cách, nói: "A Trát Cách huynh đệ chờ chút nhé."

Không lâu sau, một đoàn ma tộc bỗng xuất hiện trước mặt mẹ trẻ, họ hành lễ với hắn.

A Trát Cách đứng bật dậy, hắn nhìn chằm chằm vào những ma tộc kia, không dám tin vào mắt mình!

Ma tộc! Ma tộc chân chính! Càng khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là tất cả đều là thống lĩnh giai ma tộc! Những ma tộc này nếu đặt ở trong chiến bộ của hắn thì đó chính là tinh nhuệ.

Vậy mà giờ đây trước mặt hắn lại có mười mấy tên.

"Tin rằng A Trát Cách huynh đệ có thể nhìn ra bọn họ chính là ma tộc chân chính, hơn nữa trên người họ không bị hạ cấm chế." Công Tôn Sai nói.

A Trát Cách nhìn chằm chằm vào những ma tộc này, bỗng mở miệng nói: "Các ngươi vì sao lại ra sức cho tu giả?"

Ngạc Đức nhíu mày: "Ai dốc sức vì tu giả chứ? Chúng ta dốc sức vì ngô vương!"

"Vương?" Cơ hồ A Trát Cách chết đứng tại chỗ, hắn cảm giác đầu óc vốn vô cùng linh hoạt của mình giờ đây đã không thể dùng nữa rồi. Hắn tận mắt nhìn thấy một đám thống lĩnh giai ma tộc bên trong chiến bộ của tu giả, sau đó những ma tộc này lại nói với hắn bọn họ vì vương của mình mà dốc sức.

Vậy những tu giả này thì vì cái gì?

Giống như việc ma tộc không thể vì tu giả mà dốc sức, tu giả cũng sẽ không vì ma tộc mà ra sức, dù cho đối phương là ngô vương đi nữa!

Ngạc Đức cảm thấy rất khó chịu khi đối phương nhìn mình như thế nhưng vẫn cố gắng nói qua một lần chuyện ngô vương lưu lạc tại tu chân giới, làm sao để không ngừng vươn lên tu luyện thành đại nhật ma thể, làm sao để xây dựng một chiến bộ tu giả, giao chiến với đại nhân Dã Lăng như nào và cuối cùng tại sao mọi người lại ủng hộ hắn.


Những lời này vừa nghe thì vô cùng hoang đường nhưng nó lại được kể bởi một vị thống lĩnh giai ma tộc, bên cạnh hắn còn có mười vị ma tộc khác khiến điều đó trở nên vô cùng thuyết phục.

Nhưng A Trát Cách vẫn không thể tưởng tượng nổi, ngây người nhìn đội ngũ của Ngạc Đức cả buổi.

Công Tôn Sai vừa nhìn liền biết được việc!

Vội vàng kéo A Trát Cách đi thăm quan chiến thuật mới của Chu Tước doanh.

A Trát Cách vốn đang ván đầu choáng óc đột nhiên tỉnh táo lại, hắn trợn trừng mắc, nhìn chằm chằm vào chiến bộ kia!

Hắn nhận ra chiến bộ này chính là chiến bộ đã chiến đấu với hắn lần trước, chỉ khác chút là có thêm những thống lĩnh giai ma tộc.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp qua một chiến bộ hỗn hợp có cả ma tộc và tu giả. Chiến pháp của chiến bộ hỗn hợp này vô cùng kì quái, tuy hắn trông qua thì chỉ thấy rất đơn giản nhưng nó vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

Lột xác!

Trong thời gian ngắn như vậy mà chiến bộ này đã hoàn toàn lột xác, thực lực bây giờ của nó khiến A Trát Cách kinh hồn táng đởm.

Hắn nhìn sang thiếu niên đang ngượng ngùng đứng bên cạnh mình, không biết vì sao, cảm giác buốt lạnh không thể ngừng đang dần nuốt chửng dũng khí của hắn, tay chân hắn lạnh dần đi.

Thân là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, A Trát Cách không thiếu dũng khí.

Nhưng giờ đây mặt hắn xám ngoét lại giống như vừa trải qua một trận chiến bại.

Hắn biết rõ, nếu song phương giao thủ lần nữa thì bản thân không có chút cơ hội thắng nào.

Công Tôn Sai vẫn giữ điệu cười thâm sâu khó lường đó. A Trát Cách không biết những ngày qua rốt cuộc đã có điều gì xảy ra mà có thể khiến một chiến bộ thoát thai hoán cốt đến mức này!

Thiếu niên này...

Hắn thấy được vẻ điên cuồng sâu trong mắt Công Tôn Sai, đột nhiên hắn nhận ra Công Tôn Sai là một thằng điên!:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận