Tu Chân Thế Giới

Nhìn thấy chiến bộ địch tán loạn trước mắt, vẻ mặt Công Tôn Sai vẫn như thường, không có chút biến hóa.

Đứng bên cạnh hắn, ánh mắt A Trát Cách toát lên vẻ thành kinh từ tận đáy lòng. Chiến bộ đang tan rã ở trước mắt này là chiến bộ thứ chín bọn họ đánh bại.

Đại nhân mẹ trẻ thật quá lợi hại! Hắn không thể nào hình dung được sự sùng kính trong lòng đối với mẹ trẻ. A Trát Cách thân là một trong tam đại chiến tướng của Tinh La tộc, hắn tự nghĩ bản thân đã rất giỏi nhưng khi tận mắt nhìn thấy khả năng khống chế chiến trường kinh người của mẹ trẻ thì trong lòng hắn chỉ có vô tận kính ý. Hắn chưa bao giờ tin có vị chiến tướng nào lại lợi hại như thế!

Bách chiến bách thắng, không gì không phá được!

Chín chiến bộ đều bị một kích phá tan!

Chu Tước doanh giống như một thanh đao vô cùng sắc bén, không gì có thể ngăn cản được nó.

Xuất thân là chiến tướng đầu hàng, A Trát Cách rất rõ, hắn cần phải làm nhiều hơn so với những khác mới có thể dung nhập vào thế lực này. Lúc này hắn vô cùng tin tưởng với thế lực này, đối với sức sống của nó cũng thế. Biểu hiện của bọn họ quyết định tới lợi ích của gia tộc, A Trát Cách và chiến bộ của hắn đều đang cố gắng.

Nhưng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mẹ trẻ không coi bọn họ như pháo hôi. Mỗi lần gặp phải chiến bộ cường đại đều là Chu Tước doanh xông lên đầu tiên.

Trong lòng A Trát Cách đầy cảm kích.

Ở ma giới mạnh được yếu thua, dạng chiến bộ đầu hàng như hắn thường sẽ tấn công những nơi nguy hiểm nhất. Tỷ lệ tử vong của bọn họ là cao nhất, trang bị kém cỏi nhất, không ai quan tâm đến sống chết của họ.

Nhưng ở nơi đây, đại nhân mẹ trẻ không có thành kiến đối với họ, thường xuyên chiếu cố tới họ, tự mình chỉ điểm cho họ. Bọn họ không cần lo bị coi là pháo hôi, không ai bởi vì bọn họ là ma tộc mà căm thù họ.

Mọi người đều ghi tạc trong lòng.

A Trát Cách và chư tướng dưới trướng hắn đều vì thế mà cố gắng chiến đấu.

Mặc dù hầu hết các trận chiến đều do Chu Tước doanh đứng ra nhưng chiến bộ A Trát Cách vẫn phải trải qua vài trận khổ chiến. Chiến tranh ngày càng khốc liệt, trình độ của các chiến bộ ngày càng tăng lên, thủ lĩnh của các thế lực đều hiểu, trong thời loạn chiến bộ không có thực lực căn bản không thể sinh tồn được.

Không thể như Chu Tước doanh thắng tựa chẻ tre, chiến bộ A Trát Cách thắng gian nan hơn nhiều, quân số giảm mất một phần sáu.


Nhưng thực lực của cả chiến bộ đã tăng mạnh.

Mọi đội quân tinh nhuệ đều được mài giũa giữa vô số tử vong, những lời này không có chút giả dối nào. Liên tục trải quả chiến trận khiến chiến bộ A Trát Cách đã có khí chất của chiến bộ tinh nhuệ. Khí chất của mỗi người càng trở nên lắng đọng, chiến bộ phối hợp càng thêm ăn ý. Tỉ lệ tử vọng của càng ngày càng ít, trận chiến vừa rồi bọn họ chỉ chết mất chín người.

Tuy bọn họ chỉ mới đi được một phần tư đường nhưng mỗi người đều tràn ngập tự tin.

"Nghỉ ngơi, chỉnh đốn, sáng mai đi tiếp."

Hoàng hôn buông xuống, mệnh lệnh của mẹ trẻ vang lên trên chiến trường hiu quanh.

----------------------------

"Ngươi nói cái gì?" Âm Lạc giới chủ rít lên, gần xa đều có thể nghe thấy.

"Đại nhân! Trăm phần trăm đúng! Chiến bộ Đông Lữ của Đông Lữ giới chỉ cầm cự được nửa canh giờ!" Giọng của thuộc hạ đầy run rẩy: "Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, đúng trăm phần trăm!"

"Nửa canh giờ?" Vẻ mặt của giới chủ như cứng đờ lại.

Mất một lúc, hắn không tin tưởng thì thào tự nói: "Sao có khả năng chứ? Thực lực của chiến bộ Đông Lữ…"

Trong lòng hắn rất rõ, thực lực của chiến bộ Đông Lữ và chiến bộ tinh nhuệ nhất dưới trướng không chênh lệch mấy. Không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện một chiến bộ cường hãn như thế? Nửa canh giờ!

"Đại nhân!" Thủ hạ vội vàng nói: "Lai lịch của chiến bộ này không rõ ràng, nhưng họ không chiếm lĩnh Đông Lữ giới!"

"Không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?" Giới chủ bình tĩnh trở lại, hiếu kì hỏi: "Bọn họ vì sao không chiếm lĩnh Đông Lữ giới?"

"Thuộc hạ cũng không rõ. Nhưng căn cứ vào những gì thuộc hạ nghe được thì dọc đường bọn họ không chiếm lĩnh bất cứ giới nào. Thuộc hạ suy đoán, bọn họ có khả năng đang hành quân! Thuộc hạ đã bắt được tàn binh của Đông Lữ chiến bộ, sau khi xét hỏi mới biết được chiến bộ này từng yêu cầu chiến bộ Đông Lữ tránh đường, kết quả Đông Lữ chiến bộ cự tuyệt, sau đó bọn họ liền tấn công chiến bộ Đông Lữ!"

"Chẳng lẽ bọn họ thực sự đang hành quân?" Giới chủ cảm thấy cách nói này hơi bông đùa quá.


"Thuộc hạ cho rằng đúng như vậy."

"Ta không tin…"

"Đại nhân! Dọc đường chiến bộ này đã đánh tan chín chiến bộ! Thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối có thể xếp vào tốp năm mươi ở Bách Man cảnh! Nếu như bọn họ muốn công hãm Âm Lạc giới, chỉ sợ…" Thủ hạ không nói gì thêm nhưng ngụ ý trong đó không nói cũng hiểu.

Giới chủ do dự một hồi rồi cắn răng ra lệnh: "Ra lệnh cho phía sau không ra, chỉ phòng ngự, tuyệt đối không chủ động công kích!"

"Dạ!"

----------------------------

Sắc mặt của Tả Mạc cực kém.

Đám người A Văn đột nhiên biến mất, người của Vệ Doanh đã tìm khắp rừng bia cũng không tìm thấy tung tích của họ. Liên tưởng tới việc vừa bị đánh lén, ý nghĩ đầu tiên của Tả Mạc là có kẻ đang giở trò với mình!

Nhưng rất nhanh hắn liền phủ quyết, sáu người A Văn nếu như bị tập kích, tuyệt đối không thể không có chút động tĩnh nào. Vệ Doanh đi tìm bọn họ đã hỏi qua những người ở rừng bia, những người kia đều gật đầu nói bọn họ vừa mới gặp đám người A Văn, Chanh Phát yêu thật sự quá nổi bật.

Không ai biết bọn họ vì sao biến mất.

Nếu như muốn lặng yên không một tiếng động mà bắt đi sáu người, trừ phi toàn là cao thủ, một đấu một, bọn họ chưa kịp phản ứng mới có thể lặng yên không một tiếng động như vậy.

Thập chỉ ngục cũng không có tung tích của bọn Nam Nguyệt.

"Ngươi bị người ta theo dõi rồi." Bồ yêu lạnh lùng nói.

"Bắt đầu từ Nam Môn Tuyết, một chuỗi sự việc sau đó đều không hợp lý." Vệ nói tiếp.


"Ta đi tìm Nam Môn Tuyết!" Tả Mạc nghĩ một chút rồi nói.

"Vô dụng." Bồ yêu lắc đầu: "Nam Môn Tuyết vừa nhìn đã biết là pháo hôi, là hỏa lực ném ra để thu hút chú ý, hắn xuất thủ phỏng chừng cũng chỉ là giao dịch. Chỉ sợ hắn chẳng biết cái gì."

"Ngươi có biện pháp gì không?" Tả Mạc cố nén sát khí trong lồng ngực xuống mà hỏi Bồ yêu.

Bồ yêu nói: "Biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động."

Vệ giải thích: "Nếu như bọn họ thực sự bị bắt vậy mục tiêu của đối phương khẳng định chính là ngươi. Bất luận đối phương có ý đồ gì thì hắn cũng sẽ tìm đến ngươi. Ngươi phải bình tĩnh."

Tả Mạc suy nghĩ một chút cảm thấy hai người bọn họ nói không sai, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Bỗng hắn cảm thấy mình thật khờ, chơi trò này làm sao có thể so với hai lão tặc bất tử kia được? Bản thân lại còn có những ý nghĩ điên rồ chứ!

"Các ngươi nói bọn họ vì ta? Là vì cái gì?" Tả Mạc quyết định ném vấn đề này cho hai lão tặc.

Hồng quang trong mắt Bồ yêu nhảy lên, hắn cảm thấy có chút phấn khích, quá lâu rồi không kích thích như thế. Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, ngoài miệng nói: "Đầu tiên khẳng định không có oán cừu. Tên gia hỏa đánh lén ngươi hôm nay không ra sát chiêu, hắn khẳng định muốn bắt ngươi."

Tả Mạc cẩn thận nhớ lại, nhất thời cảm thấy rất đúng: "Không sai, ngươi nói ta mới nhớ hắn không có ra sát chiêu."

"Hắn muốn bắt ngươi mà không phải muốn giết ngươi, vậy khả năng cừu hận không lớn. Những khả năng còn lại rất dễ nhận ra, hoặc là trên người ngươi có thứ họ muốn, nếu không thì bọn họ muốn ngươi đi làm một việc gì đó."

Quả nhiên là lão tặc, nói mấy câu đã khiến Tả Mạc cảm thấy sáng sủa hơn.

"Trên người ta có đồ gì? Ta có thể đi làm chuyện gì?"

"Trên người ngươi có rất nhiều thứ. Ví dụ thần lực, thái dương tinh loại, đó đều là thứ khiến người ta đỏ mắt." Vệ chậm rãi nói: "Việc ngươi có thể làm thì càng nhiều hơn. Ví dụ như sắc dụ Hà công chúa."

"Ha ha!" Bồ yêu cười lớn.

Tả Mạc hơi bực mình: "Lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm tình để đùa giỡn?"

"Bình tĩnh đi." Vệ cười gian xảo nói: "Thời điểm này ngươi biểu hiện ra càng bình thường càng tốt, đối phương sẽ không nhịn được."

"Ngươi nói gì?" Tả Mạc hỏi lại.


"Ngươi phải làm gì thì cứ làm, ví dụ như việc hai vị công chúa mời ngươi, vì sao còn chưa đi? Nghe các nàng chém gió một chút cũng tốt!" Vệ hướng dẫn từng bước: "Ngươi không phải chủ nhà, ngươi không biết gì. Ngươi muốn đem bọn họ dẫn dụ ra thì ngươi phải đem bản thân ra làm mồi nhử. Ngươi tiếp xúc càng nhiều người thì đối phương càng hoảng, bởi vì bọn họ không đoán được bước tiếp ngươi định làm gì, không đoán được ngươi đang mưu tính gì."

Bồ yêu cười nói: "Âm mưu đáng sợ nhất chính là không thể đoán ra."

-

Có hai lão tặc này làm chỗ dựa, Tả Mạc đã bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn không làm ầm lên nhưng rất nhanh liền thu được thư của Lam Thiên Long, trong thư nói cho hắn biết bọn họ đang nghĩ cách giúp hắn tìm kiếm thuộc hạ biến mất, đồng thời nói với hắn phải cẩn thận.

Rất cảm động, trong lòng Tả Mạc lập tức hiểu ra tin tức đám A Văn biến mất chỉ sợ toàn thành đều biết.

Điều này chẳng có gì kì quái, Vệ Doanh tìm người vốn đã không giấu diếm, lại không ngừng hỏi thăm người khác, tin tức này khẳng định không thể giấu được.

Rất nhanh, Hà công chúa cũng phái người truyền tin tới, nội dung tương tự, nói sẽ giúp hắn hỏi thăm, có tin sẽ báo ngay cho hắn.

Thư của Hà công chúa một lần nữa khiến Bồ yêu và Vệ kích động.

Hai người đồng thời nhận định Hà công chúa đã nhìn trúng Tả Mạc, đồng thời cổ vũ Tả Mạc nỗ lực hơn, đem đóa hoa mê người kia hái tới tay.

Trong lòng Tả Mạc thì nhận định rằng hai lão tặc này đang muốn trả đũa Hà công chúa. Đối với hắn thì Hà công chúa là một người bạn, bản thân mình còn thiếu nàng một lần ân huệ, sao có thể hại nàng chứ? Hắn bỏ qua tất cả kiến nghị của hai lão tặc này.

Rất nhanh, thư của các nhà ùn ùn kéo tới, Tiếu Ma Qua bây giờ đã là nhân vật số một, tiền đồ vô lượng, người có ý kết giao xếp một đống.

Nhưng bên trong những lá thư này không có chút tin tức gì của đám A Văn, thập chỉ ngục cũng không có tin gì luôn.

Sân viện nhà Tả Mạc, thủ vệ trở nên cẩn mật hơn.

Kiên trì chờ đợi tin tức, Tả Mạc vẫn tu luyện như thường. Bỗng hắn cảm thấy trong giới chỉ của mình có thứ gì đó dao động.

Ồ, có chuyện gì thế?

Trong lòng Tả Mạc liền động, ngay sau đó mặt hắn hiện rõ sự vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận