Cách đó không xa, vài tên thám thính của Huyền Không Tự đang tới lui tuần tra, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, đảo mắt nhìn ngó khắp xung quanh hòng truy tìm bóng dáng địch nhân.
"Bây giờ chúng ta động thủ chứ?" Chanh Phát Yêu quay đầu hỏi Thúc Long.
"Câm miệng!" A Văn nghiến chặt răng, rít lên hai chữ, trợn trừng mắt nhìn Chanh Phát Yêu.
Tên ngu ngốc này, vào lúc này mà cũng có thể nói chuyện được! Thật vô kỷ luật!
Thúc Long hơi có vẻ khó xử giương mắt nhìn Chanh Phát Yêu, không biết làm gì khác hơn, đành phải lắc đầu nói khẽ: "Chờ một chút."
"Còn phải đợi sao…" Chanh Phát Yêu chép miệng, lầm bầm nói.
Thúc Long kiên nhẫn nói: "Bọn họ còn chưa tiến vào phạm vi công kích của chúng ta, nếu bây giờ chúng ta phát động tập kích bất ngờ sẽ gặp bất lợi đấy."
Chanh Phát Yêu hoàn toàn không để ý đến mục quang tràn ngập sự khinh bỉ của A Văn, vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta tại sao phải đột kích?"
A Văn thật sự không nhịn được, hét lên: "Ngu ngốc, đột kích sẽ dễ dàng đắc thủ hơn!"
Chanh Phát Yêu ồ lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, ngươi sợ đánh không lại bọn chúng!"
"Ngươi mới đánh không lại!" A Văn như mèo bị giẫm trúng đuôi, nổi giận xù lông.
"Nếu như mạnh hơn sao phải đột kích?" Chanh Phát Yêu thần sắc kỳ quái liếc nhìn A Văn, trên mặt hiện rõ hai chữ "hiếu kỳ".
"Ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là chiến thuật!" A Văn bị Chanh Phát Yêu quấy rầy đến mức muốn choáng váng đầu óc, miễn cưỡng trả lời.
"Chắc chắc ngươi sợ đánh không lại!" Chanh Phát Yêu vẻ mặt chắc như đinh đóng cột, ánh mắt ám muội liếc nhìn A Văn, trong đáy mắt ẩn chứa những tia hàm ý khó hiểu.
A Văn vừa tiếp xúc với mục quang quỷ dị của Chanh Phát Yêu, máu huyết lập tức sôi sùng sục lên rồi như vọt thẳng tới đỉnh đầu: "Nào, đến đây, chúng ta lên đánh với bọn chúng một trận!"
Những người xung quanh há hốc mồm, mắt trợn trừng lên mà không chớp lấy một cái đồng loạt nhìn cả hai người.
Chanh Phát Yêu nghe vậy, lắc đầu như cái trống bỏi.
"Sợ rồi sao!" A Văn vẻ mặt khinh thường, lên tiếng giễu cợt.
Chanh Phát Yêu lắc đầu: "Ta không tranh đua với kẻ sợ đánh không lại địch nhân."
A Văn tức giận đến sôi máu: "Ngươi..."
Thúc Long đầu óc xám xịt, hắn quyết định lần sau nhất định sẽ không mang theo cùng lúc hai người này. Hắn quan sát thấy những tên do thám đã chú ý tới động tĩnh bên mình, Thúc Long bất đắc dĩ nói: "Lên, đánh thôi!"
"Đúng đó, chiến thôi! Có một thiên tài như ta ở đây, hoàn toàn không cần phải đột kích." Chanh Phát Yêu dương dương đắc ý, đơn thương độc mã phóng lên phía trước, trực tiếp hướng tới trạm thám thính của đối phương mà đánh tới.
"Ngu ngốc..." A Văn tức giận đến mức không kiềm chế được, hắn nghiến răng nghiến lợi, rồi cũng tựa như mũi tiễn rời cung thẳng hướng đối phương lao vụt tới.
Khí thế cả hai tựa như song tiễn bừng bừng chiến khí, ai cũng đều muốn tranh vượt lên phía trước mà xông về phía đối phương.
Những người khác thấy thế, cũng đồng loạt lao ra.
Mỗi người trong lực lượng thám thính của Huyền Không Tự đều là một chiến binh tinh nhuệ trong chiến bộ, bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu được tiếp thu những khóa huấn luyện nghiêm khắc, vì thế bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa họ đã từng sống chết cùng nhau không dưới năm năm, do đó phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
Bọn họ tuyệt đối không bối rối nào, lập tức nhanh chóng triển khai đội hình chiến đấu, đồng thời những âm thanh tụng niệm trầm đục vang lên chứa đầy lực uy áp, những âm ba này kéo theo luồng quang mang rực rỡ di chuyển xung quanh thân hình đám đệ tử phật môn.
Kinh văn chói mắt không ngừng lưu chuyển khắp toàn thân, thần sắc bọn họ vẫn trấn định thong dong.
Tên thủ lĩnh của đội thám thính Huyền Không tự yên lặng quan sát những địch nhân đang xông tới, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, hắn đã trải qua biết bao trận chiến, hằng ngày dựa vào chiến đấu để rèn luyện ý chí vững chắc vô cùng, chỉ mới nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra tuy vẻ bề ngoài của địch nhân khí thế hùng hổ như thế, nhưng rõ ràng sức chiến đấu rời rạc, hoàn toàn không phối hợp hay ăn nhập gì với nhau.
Chẳng lẽ đội ngũ của Biệt Hàn là thế này sao?
Tên thủ lĩnh này cũng chẳng biết tại sao bỗng dưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng, mặc dù thanh danh bề ngoài của cá nhân Biệt Hàn không vẻ vang gì, nhưng tại Huyền Không Tự thì không ai không biết đến, chưa kể còn có hung danh hiển hách của Nghiệt Bộ nữa. Vì thế lúc nào trong lòng mọi người đều như bị một tảng đá lớn đè ép, nặng đến nỗi khiến họ hơi bị khó thở, quả thật Biệt Hàn có cùng cấp bậc Chiến tướng với đại nhân Giang Triết a…!
May mà đám người xông lên kia dường như không phải là Nghiệt Bộ, phỏng chừng chỉ là đám thủ hạ pháo hôi của Biệt Hàn mà thôi.
Hắn chợt nhớ ra, ở cùng một phe với chiến bộ Biệt Hàn, còn có một Chiến tướng nổi danh khác, dường như có tên là Công Tôn gì đó. Tên chính thức của Chiến tướng này không chỉ riêng hắn nhớ không rõ, mà tuyệt đại đa số mọi người trong chiến bộ cũng đều không nhớ, dù sao đi nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Khoảng cách giữa hai phe càng ngày càng gần.
Tên đội trưởng đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Vô Tướng!"
Lập tức những vầng sáng rực rỡ trên người bọn họ đột nhiên cấp tốc xoay tròn, lực lượng dần dần thành hình.
Chanh Phát Yêu cùng A Văn chỉ nhìn thấy trước mắt vô số hào quang trên không trung bỗng nhiên đổ ập xuống, nó xoay tròn rồi tạo thành một vòng xoáy rực rỡ đầy màu sắc, từ bên trong vòng xoáy này sinh ra một cổ hấp lực cường đại muốn kéo bọn họ vào trong.
"Oa oa oa, đây là cái gì? Chưa từng thấy a! Pháo hoa à? Thật là đẹp mắt! Chà chà … có vài phần bổn sự! Đáng tiếc các ngươi đen đủi gặp phải bổn thiên tài đây, bổn thiên tài sẽ dạy cho các ngươi biết thế nào mới là chiến đấu đích thực…" Từ trong miệng Chanh Phát Yêu tới tấp phun ra một câu tràng giang đại hải, mái tóc màu cam như hỏa diễm bay phất phới tán loạn.
"Câm miệng! Tên ngu ngốc!" Cách đó không xa A Văn nhịn không được chửi ầm lên.
Chanh Phát Yêu quay sang nhìn A Văn, thanh âm trở nên nghiêm trọng: "Ngươi vĩnh viễn không thể nào lý giải được tư duy của một thiên tài, đây chính là lý do vì sao ngươi không thể trở thành thiên tài." Nói xong, quay đầu lại, hướng mắt nhìn chúng nhân Huyền Không Tự, dương dương đắc ý nói: "Lũ phàm nhân! Run sợ rồi chứ?!"
"Câm ngay………….!" A Văn tức đến trán nổi cả gân xanh, vẻ mặt càng thêm dữ tợn hét lên.
Hai người mặc dù đang đấu võ mồm, nhưng song thủ vẫn thực hiện những động tác cực nhanh.
Khắp toàn thân Chanh Phát Yêu bỗng hiện lên một tầng hỏa diễm bạch sắc nhàn nhạt, tầng hỏa diễm này có khí sắc cực kỳ dày đặc, gần như trong suốt. Nét mặt của hắn trông khoa trương vô cùng, bỗng nhiên hắn kêu to lên hai tiếng lập tức song thủ mở ra, rồi trong miệng lảm nhảm câu gì đó.
Quanh thân A Văn lại được bao bọc bởi một tầng hỏa diễm đen nhánh, màu đen nồng đậm như mực, thi thoảng ngọn lửa nhảy tí tách theo một nhịp điệu đặc biệt. Tầng hỏa diễm đen nhánh này so với sát ý lúc trước càng thêm đậm đặc khó lường, hơn nữa nhìn thoáng qua không thấy chút khí tức nào, mới trông qua nhận thấy chẳng khác gì một ngọn lửa bình thường vô hại.
"Hãy xem công kích từ thiên tài của thiên tài đây, Thiên Tài Vô Địch Hỏa Đạn!" Hai tay Chanh Phát Yêu vươn ra, cả người cuồn cuộn bạch sắc hỏa diễm, trông giống như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, mang theo luồng ánh sáng trắng phóng thẳng đến trận địa đối phương mà đánh tới.
"Giết!" A Văn cũng đột nhiên gầm lên rồi chân cất bước tay vung mâu tiến lên trước! Động tác của hắn điêu luyện thuần thục trông vô cùng đẹp mắt, lúc này toàn thân được bao phủ trong quầng hỏa diễm đen tuyền, trong phút chốc cùng hòa nhập vào thanh hắc mâu, chỉ thấy mũi thương hóa thành một đạo hắc mang rồi lặng lẽ không một tiếng động bắn thẳng vào trung tâm vòng xoáy rực rỡ sắc màu kia.
Ngu không ai bằng!
Tên thủ lĩnh đội thám thính chỉ cười lạnh, dựa vào hai người mà muốn chống đỡ cả chiến trận, thật sự quá ngu xuẩn!
Nhưng sau đó, nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt hắn nhanh chóng bị đông cứng lại!
Oanh!
Thân thể của toàn bộ đám đệ tử phật môn đều bị chấn động cực mạnh, tất cả quang mang sáng chói và kinh văn đang bao bọc xung quanh bọn họ lúc trước đều bị chấn nát, rồi hóa thành vô số điểm hào quang tán loạn!
Sao lại như thế?
Tên thủ lĩnh hoảng sợ thất sắc, hắn thật không ngờ trận chiến đã bị phá nhanh thế!
Phe đối phương chỉ dựa vào hai người mà có thể trực tiếp phá vỡ chiến trận của bọn họ, chẳng lẽ hai người này là cao thủ Nguyên Anh kỳ?
Mặc dù lâm phải tình cảnh này, hắn vẫn không đến nổi hoang mang sợ hãi, bản năng chiến đấu được hình thành và tôi luyện trong nhiều năm chinh chiến đã khiến cho hắn không hề đắn đo suy nghĩ mà tiến hành phản kích, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, chuỗi kinh văn trên trán ngày càng hiện rõ mồn một, tên thủ lĩnh này thần sắc bỗng trang nghiêm mà tỏa ra uy áp, song thủ hợp thành chữ thập đột nhiên đẩy mạnh về phía trước.
Ngay sau đó, một chưởng ấn màu vàng chói được tung ra, lập tức hóa thành hai đạo kim chưởng cực lớn, mang theo uy lực mạnh mẽ phóng thẳng về phía hai đối thủ đang ở trên không trung.
Hai bàn tay vàng chói càng lúc càng to lớn, trực tiếp bao phủ xung quanh hai người Chanh Phát Yêu và A Văn rồi cuốn họ vào trong đó!
"Uy Nghiêm Minh Chưởng!"
Kinh văn trên trán hắn càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ, nhưng hai hàng lông mày của hắn lại trở nên trằng xám hơn vài phần.
"Thủ lĩnh!" Một gã thám thính Huyền Không Tự thất thanh kêu lên đau xót, Uy Nghiêm Minh Chưởng thật sự đã vượt qua cảnh giới của thủ lĩnh, một chưởng này đã tiêu hao ít nhất mười năm dương thọ của hắn!
Trên mặt những tên thám thính khác đều tràn ngập nét bi phẫn đến cùng cực, nhưng tất cả bọn họ đều biết, bây giờ không phải là lúc tỏ ra yếu đuối bi thương, bất kể thế nào đi nữa cũng không để cho một chưởng của thủ lĩnh bị uổng phí!
Cùng lúc đó, chỉ thấy đủ thứ quyền mang, trượng ảnh, pháp bảo, kinh văn, đồng thời nổ tung lên như một ngọn núi lửa ầm ầm phun trào.
Lúc này ánh mắt của bọn họ đều dồn vào đám người Thúc Long đang ở phía sau, ý đồ bọn họ muốn dốc toàn lực để ngăn cản bọn Thúc Long, không thể để cho bọn chúng có cơ hội trợ giúp đồng đội của mình.
Nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi chứng kiến thân hình của đám người Thúc Long đột nhiên nhất tề dừng hẳn lại, không có bất kỳ động thái nào, cũng không hề có nửa điểm ý tứ muốn xông lên.
Có vài người phản ứng nhanh nhạy, tự nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác quái dị, nhưng sau đó trên khuôn mặt bọn họ bỗng chốc đều lộ ra vẻ khinh thường, quả nhiên là một đám quân rời rạc nhút nhát!
Trong khi đồng đội đang lâm vào tình cảnh nguy nan cấp bách rất cần sự chi viện, thế mà ngay cả một chút dũng khí xông lên trợ giúp cũng không có!
Chỉ tiếc cho thủ lĩnh chúng ta...
Uy Nghiêm Minh Chưởng là một trong những tuyệt học Thiền tu có uy lực cực lớn, nhưng đối tu vi người luyện tập lại yêu cầu cực cao, phải là cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể thi triển tuyệt kỹ này một cách hoàn hảo. Thủ lĩnh bọn họ dùng một thân tu vi Kim Đan kỳ của mình, không tiếc hao tổn thọ nguyên mà thi triển chưởng pháp này, vì vậy tất cả mọi người đều tin tưởng rằng, hai kẻ kia căn bản không có khả năng may mắn thoát được.
Khắp bầu trời vốn phủ đầy ánh sáng, nhưng khi đối diện với hai đạo chưởng ấn to đùng này thì quang mang trở nên vô cùng ảm đạm.
Ầm………!
Ở trên không trung, hai đạo chưởng ấn đó đột nhiên giống như bọt biển bắn phá tung ra, rồi hóa thành hai chùm tia sáng chứa vô số điểm ảnh vàng chói.
Thần sắc Chanh Phát Yêu lộ vẻ hoảng hốt, khuôn mặt như ngây dại, đầu óc hơi bị choáng váng, ngọn hỏa diễm trong suốt đang lưu chuyển quanh thân thể trở nên ảm đạm hẳn đi, miệng thốt lảm nhảm tựa trong vô thức: "Ồ, hình như đầu ta hơi choáng váng thì phải..."
Vẻ mặt của A Văn trông trắng bệch, trên người bắt đầu xuất hiện vài vết thương, nhưng trong mắt hắn vẫn nổi lên sát ý sôi sục kinh thiên, hắn nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh Huyền Không Tự kia, mà khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng tựa như băng nham thạch.
Cơ hồ lúc đó toàn thể quân thám thính Huyền Không Tự đều bị ngây người trong chốc lát!
Rõ ràng hai người đó hoàn toàn không bị tổn hao gì!
Còn bọn người Thúc Long căn bản vẫn không có ý muốn tiến lên!
"Ta biết kết quả sẽ như vậy mà" Minh Quyết Tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
"Thật tốt a! Vui mừng thoải mái thật!" Thương Trạch bĩu môi.
"Như vậy có gì không tốt sao..." Nam Nguyệt, cô nàng quyết tâm ma luyện yêu thuật hơi có chút do dự nói vào.
Nghe mọi người cảm thán, vốn trong nội tâm Thúc Long rất kiên định nhưng bỗng bộc phát ra ý niệm muốn đổi sang dẫn dắt một chi đội ngũ khác.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Chanh Phát Yêu gầm lên một tiếng vang vọng cả chiến trường.
"Ê ê..., không được giành phần của ta..."
Đáp lại tiếng kêu của hắn là thanh âm rống lên giận giữ của A Văn: "Giết!"
"Giết!""Giết!""Giết!"...
"Của ta!""Của ta!""Của ta!"...
Bọn người Nam Nguyệt đứng ở một bên, nhàn nhã mà tán chuyện.
"Ngươi đoán lần này ai thắng?" Minh Quyết Tử liếc qua hỏi.
"Hòa nhau thôi." Thương Trạch cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đáp.
"Ngang nhau." Mục quang Nam Nguyệt nhìn về phía chiến trường, chỉ một mực thưởng thức tràng cảnh hai người chiến đấu.
"Ta cũng nghĩ là ngang nhau." Thanh âm Hắc Yên Yêu từ trong làn khói đen truyền ra.
Bỗng nhiên Minh Quyết Tử than một câu: "Ta cũng biết được sẽ vẫn ngang nhau, tuy nhiên các ngươi không thấy nhàm chán sao?"
Mọi người liếc nhìn nhau.
"Đổi đội đi." Thương Trạch nói.
"Đổi đội thôi!" Nam Nguyệt vẻ mặt tán thành nói.
"Ừ, đổi đội." Hắc Yên Yêu thanh âm rầu rĩ từ trong làn khói đen lại truyền đến.
Thúc Long đứng ở một bên, vốn trầm mặc từ đầu đến giờ cũng nhịn không được nói: "Được, đổi đội!"
Ngữ khí của mọi người gọn gàng nhanh chóng, tuy nhiên trong ánh mắt lại toát ra vài nét hâm mộ. Chanh Phát Yêu cùng A Văn thiên phú cực kỳ xuất sắc, lúc hai người bắt đầu tu luyện đến ba lực thì tiến bộ cực nhanh, làm cho mọi người nghẹn họng phải nhìn trân trối.
Không biết từ lúc nào mà hai người đã ganh đua nhau, không tiếc phân cao thấp nữa!
Bắt đầu từ những lần trước, mỗi khi gặp những nhóm thám thính nhỏ như thế này, căn bản chẳng ai có thể nhúng tay vào được. Bởi vì cả hai tựa như cặp gà chọi hăng máu lên rồi chiếm trọn cả chiến trường, nghiễm nhiên không để cho những người khác có cơ hội xuất thủ.
Tu vi lực lượng của hai người, dần dần khiến cho bọn họ khó có thể lý giải nổi.
Cho dù là Chanh Phát Yêu với ngọn hỏa diễm gần như trong suốt, hay A Văn với ngọn hỏa diễm đen như mực kia, thì trong mắt mọi người đều là nhận định đó là một loại lực lượng cực kỳ quái dị và lạ lẫm. Hiển nhiên khác biệt rõ rệt so với ba lực, ngược lại có được vài phần năng lực của đại nhân.
Ngoài sự hâm mộ, ý chí chiến đấu của mọi người ngược lại càng tăng cao.
Tất cả mọi người đều hy vọng có thể thông qua chiến đấu mà rèn luyện thực lực của mình, chứ không hi vọng chỉ là kẻ quan khán đứng bên cạnh thưởng thức.
Kiểu chiến đấu này chính là trải rộng toàn bộ khắp nơi trên chiến trường!
Ở những nơi khác lại càng thêm khốc liệt!
Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm như vậy cũng không vượt quá dự tính của Giang Triết, chỉ có điều bất ngờ chính là trong thảm cảnh chiến đấu này, rõ ràng bọn họ đang ở thế hạ phong!