Tu Chân Thế Giới

Yên tĩnh như bóng ma tử vong đang đến gần.

Không có người nào mở miệng ra nói chuyện, lúc này ba mươi vạn đại quân chỉ giống như ba mười vạn con rối, số lượng người đông như vậy mà không hề phát ra chút âm thanh nào. Bọn họ chỉ biết ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên bầu trời phảng phất như không thể với tới, thân hình ấy đứng thẳng như một ngọn thương, để mặc mái tóc dài trắng như tuyết mặc sức bay trong gió như cuồng phong loạn vũ.

Bất giác trong lòng mọi người sinh ra ảo giác, như hoang thú bị đè bẹp dưới chân hắn chính là cả thế giới đang thuần phục hắn.

Thanh âm đạm bạc nhưng lạnh như băng, như từ ở phía xa xa truyền khắp toàn bộ Minh Cảnh.

Trận quyết chiến này có quan hệ đến tương lai của Minh Cảnh, là mối quan tâm của tất cả mọi người trong Minh Cảnh, vì thế bên ngoài chiến trường có vô số người đang đem tất cả tình huống phát sinh ở đây, thông qua Thận ảnh truyền về thế lực sau lưng. Bởi Hải Tâm Ba cho rằng, ả đã lắm chắc thắng lợi trong tay nên không hề xua đuổi những người này đi, ả muốn để cho những người này được tận mắt nhìn thấy vị tân vương mà bọn họ luôn kì vọng vào không chịu nổi một kích là như thế nào. ả muốn, dưới chứng kiến của toàn bộ Minh Cảnh, đánh bại tân vương, chỉ có như vậy, ả mới có thể leo lên vương tọa!

Lúc này Hải Tâm Ba có hối hận thì cũng không kịp rồi.

Lúc này ngay cả bản thân ả cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh hãi, đôi mắt xanh lam như biển cả của ả hiện lên vẻ đờ đẫn.

Tới tận khi thanh âm cao cao tại thượng trên bầu trời vọng xuống, như lời tuyên án những kẻ dưới mặt đất.

"Ta là Minh Vương. Toàn bộ Minh Cảnh, chỉ có ta, mới có tư cách dùng cái tên Minh Cảnh!"

"Còn các ngươi!"

"Không có tư cách ấy!"

Trong thanh âm lạnh như băng ấy ko hề mang theo chút cảm xúc nào, thậm chí trong thời điểm nhậy cảm như này mà trong âm thanh của hắn còn không có chút e ngại nào. Không có phẫn nộ, không hề hét to, không có bất kỳ một tia cảm xúc nào.

Nhưng chính cái thanh âm không chút cảm xúc này, lại khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Nhưng trước thanh âm không chút cảm xúc ấy, cái đầu con Hoang Thú vẫn đứng thẳng trước người nam nhân kia, không chỉ như vậy mà khí thế của nó còn bắt đầu đề thăng không ngừng.

Nhìn thấy như vậy, không biết vì sao trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác sợ hãi lúc vừa nãy cũng vơi bớt đi nhiều.

Rốt cục cũng khai chiến sao?

Cũng tốt! Cùng lắm thì chết cho thống khoái là được!

Bọn họ hồn nhiên không biến rằng tâm tình của mình đã thay đổi rồi.

Chỉ có lưa thưa vài người chú ý tới thay đổi này, khiến sắc mặt bọn họ trở nên xấu hẳn. Thanh thế mà tân vương làm ra quả thật quá kinh người, khiến niềm tin trong lòng rất nhiều người giảm đi rõ rệt. Vốn tưởng ràng, bất kể tân vương dùng đến thủ đoạn nào cũng không thể cứu vãn được tình hình, nhưng nào biết được Hạ Hầu Chi bộc phát, lại như được bàn bạc từ trước, để cấp cho tân vương một cái sân khấu hoành tráng nhất từ trước đến nay.

Mặc dù ai cũng biết rằng, việc này không phải chuẩn bị từ trước.

Ngay cả con cự thú khủng bố như vậy mà vẫn phải nằm sấp trước mặt tân vương, bọn họ được tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra, Vương uy thâm sâu khó lường đã để lại trong lòng bọn họ một dấu ấn khó phai mờ.


Đó chính là Vương uy sao?

Trước kia bọn họ không tin vào cái đó, cũng không phục, bọn họ cho rằng có thể dựa vào nhân số đông đảo, để cải biến cái gọi là Vương, nhưng cảnh tượng trước mắt bọn họ khiến tâm tình bọn họ không khỏi dao động.

Chúc Nam Nguyệt trầm giọng quát: "Tất cả giữ vững tinh thần, chúng ta có tới ba mươi vạn người!"

Thanh âm này đã cảnh tỉnh bọn họ làm rất nhiều người khôi phục được sự tỉnh táo. Đúng a! Bọn họ có tới ba mươi vạn người cơ mà! Cho dù tân vương càng lợi hại cỡ nào đi chăng nữa! Cho dù hắn có Cự Thú!

Vậy thì đã sao?

Ba ngươi vạn người!

Đủ để thay đổi toàn bộ thế cục của Minh Cảnh, nếu dùng để đối phó một người, làm sao có thể thất bại được cơ chứ?

Làm sao có thể cơ chứ!

Khuôn mặt của bọn họ hồi phục lại vẻ hăng hái, ý chí chiến đấu cũng khôi phục trở lại, cho dù kỳ tích trước mắt có thể trở thành thần thoại, cho dù tân vương thâm sâu khó lường, nhưng những thứ đó chỉ làm cho chiến công của bọn họ thêm chói lọi mà thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt bọn họ dần chuyển sang ngưng trọng.

Một khí thế kinh người bốc lên!

Khí thế của tân vương đã vượt qua khí thế của Hạ Hầu Chi khi thiêu đốt thần lực vừa rồi.

Điều này cũng không làm người ta cảm thấy kỳ quái, bởi tất cả đều cho rằng thực lực của tân vương chỉ kém lão Minh Vương một chút. Nhưng hắn đã bằng vào sức một mình để lập lên kỳ tích lập nên bảy ngày xung kích nhanh như một tia chớp!

Nhưng khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ chính là khí thế của tân vương đang dâng cao không ngừng!

Đề thăng với tốc độ kinh người!

Hắn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy càng lúc càng dữ dội.

Một luồng khí tức kinh người tràn tới như cơn sóng dữ, ầm ầm quét sang bốn phía xung quanh. Những người mà nó quét qua trong lòng không khỏi cảm thấy rung dộng, khí tức khủng bố đến cực điểm làm bọn họ không còn chỗ nào trốn tránh.

Vậy mà khí thể của hắn vẫn cứ tiếp tục dâng lên!

Dâng lên không ngừng!

Khiến khuôn mắt mọi người biến đổi từ ngưng trọng thành kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc lại biến thành hoảng sợ, ba mươi vạn người đều ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng trên không trung, nhưng bọn họ không thể nhìn rõ ràng được. Tân vương phát ra khí thế mang theo uy áp cường đại, khiến ngay cả không khí xung quanh hắn cũng vặn vẹo kịch liệt, phảng phất như xung quanh hắn có vô số mạch nước ngầm đang chảy, hỗn loạn vô cùng.


Nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi chính là không gian vặn vẹo kịch liệt này đang không ngừng mà khuếch tán mở rộng ra xung quanh.

Rống!

Bỗng con hoang thú gầm lên giận dữ, oanh, phảng phất như cả không khí cũng vang lên những tiếng trầm đục, khiến tthân thể to lớn như một ngọn núi của nó cũng trở nên mơ hồ vặn vẹo trong nháy mắt.

Khí lãng sinh ra từ uy áp cường đại lấy Hoang Thú làm trung tâm, ầm ầm phát tán ra bốn phía.

Hai cỗ hơi thở đan vào nhau, khiến thiên địa cũng phải đổi sắc.

Khuôn mặt của cả ba mười vạn người đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nhưng khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, khí thế của nam nhân đang đứng phía trên đỉnh đầu hoang thú vẫn liên tục dâng cao không hề có dấu hiệu dừng lại không có nửa điểm suy kiệt thế.

Không thể như vậy được!

Ngay cả Chúc Nam Nguyệt luôn là người bình tĩnh lạnh lùng nhất cũng không giữ được bình tĩnh nữa, khuôn mặt đang ngước nhìn bầu trời của ả hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi.

"Không thể như vậy được"

Tiếng thì thào trong miệng nàng nhỏ dần rồi mất hẳn, khí thế của bóng dáng trên bầu trời kia đã vượt qua ngưỡng mà nhân loại có thể đạt được. Bất giác nàng có ảo giác như, ở trẻn không trung không phải bóng dáng một người mà là một vầng mặt trời đang tỏa sáng!

Đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?

Lực lượng của nhân loại sao có thể đạt tới mức như vậy cơ chứ?

Rõ ràng trên trời không có mây đên, vậy mà cả bầu trời trở nên tối om như sắp sụp xuống vậy.

Rắc rắc rắc!

Trên mặt đất xuất hiện những vết rạn nứt, rách toác ra như miệng vết thương, liên tục lan tràn ra khắp nơi. Ngay cả nham thạch cứng rắn là vậy cũng trở lên dòn như bánh quy, nứt gẫy một cách dễ dàng, chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã xuất hiện vô số vết rách chằng chịt như mạng nhện.

Vậy mà khí thế của người kia vẫn còn dâng lên mà không hề ngừng lại!

Sự uy nghiêm dâng cao đến cực điểm, tạo thành một bóng ma trong lòng mọi người, nhưng khiến cho mỗi người cảm thấy sợ hãi chính là, bọn họ phát hiện ra thân thể mình đang dần thoát khỏi không chế của bản thân, trên thân thể chỉ còn lại cảm giác tê liệt đang chàm chậm lan ra toàn bộ cơ thể.

Sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng, đang chiếm cư tâm hồn mọi người mà không có cách nào ngăn cản được.


Chỉ có những cao thủ chân chính mới biết được là, thân thể của bọn họ không phải bị đối phương khống chế, mà c bởi vì khí thế của đối phương quá cường đại, khiến thân thể bọn họ tự xuất hiện bản năng bảo hộ mình.

Căn bản loại bản năng tự bảo vệ này không hề nằm trong khống chế của bọn họ.

Tuy bọn họ biết phải làm cách nào để nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này, nhưng trong lòng bọn họ lại không hề cảm thấy thả lỏng, mà hoàn toàn ngược lại, càng thêm sợ hãi mà thôi, chỉ là riêng khí tức tỏa ra đã kinh người như thế, thì thực lực của hắn cường đại đến mức nào đây!

Trên đời này có người cường đại đến mức đó sao?

An Mạc ngây ra như phỗng, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảng hỗn loạn.

Vương thượng cường đại đến mức không ngờ đến!

Trong khi người ta còn say sưa kể về kỳ tích bẩy ngày bẩy đêm, thì thực ra vương thượng vẫn chưa dùng hết toàn lực! Kết luận này lại khiến An Mạc cảm thấy mờ mịt không hiểu rõ, thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng tự hào về kỳ tích xung kích liên tục bẩy ngày bẩy đêm.

Gã cho rằng đây là kỳ tích độc nhất vô nhị không thể lặp lại!

Nhưng hôm nay nhìn thấy vương thượng chói sáng đến mức không ai dám nhìn thẳng, gã mới giật mình phát hiện ra, niềm tự hào lúc trước của mình buồn cười đến cỡ nào!

Đến tận bây giờ hắn mới hiểu được, con át chủ bài trong tay Vương thượng là như thế nào.

Con át chủ bài của vương thượng, chính là thực lực tuyệt đối nằm ngoài suy nghĩ của mọi người!

Đó mới chính thức là con át chủ bài của vương thượng. Từ lúc mới bắt đầu, Vương thượng không định dùng bất kì một mưu kế gì để giải quyết Hải Tâm Ba, mà vương thượng sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đè bẹp Hải Tâm Ba!

Không ai ngờ đến mọi việc lại diễn ra như vây, ngay cả An Mạc cũng không ngờ, bởi ai có thể nghĩ tới chỉ có một người có thể dùng thực lực của bản thân để áp chế ba mươi vạn người cơ chứ.

Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nghe thấy có chuyện như vậy xảy ra.

Vậy mà cảnh tượng tưởng như không thể xẩy ra đó, lại hiện ra trước mắt bọn họ.

An Mạc ngơ ngác nhìn nam nhân trên bầu trời đang tỏa ra khí tức khiếp người kia.

Đó chính là Vương sao?

Mắt đất rung động liên hồi, cứ như ở dưới lòng đất có một con quái thú đang rục rịch muốn tỉnh dậy vậy.

Bỗng nhiên, ba, một cục đá to cỡ đầu người, giãy giụa khỏi lực hút của mặt đất, chậm rãi bồng bềnh giữa không trung.

Dường như viên đá ấy là điểm khởi đầu của vô số phản ứng dây chuyền, sau đó chỉ thấy có vô số cục đá bay khỏi mặt đất rồi bồng bềnh giữa không trung.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm cảnh tượng quỷ dị chấn nhiếp nhân tâm này.

Xong khí thế của vị nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú vẫn chưa dừng lại!

Không hề có chút xu hướng giảm bớt nào!


Trong lòng mỗi người có mặt ở đây chỉ còn nỗi sợ hãi, ngoại trừ nỗi sợ hãi, không còn bát kể một cảm giác gì, kể cả Hải Tâm Ba cũng vậy!

Khí tức mênh mông vô tận như sóng biển cuộn trào, ập về bốn hướng.

Phạm vi lan dần đến trăm dặm, ngàn dặm...

Cho tới khí bao phủ tất cả mọi nơi!

Lúc này trung tâm của Minh Vương Hà, giống như bị lâm vào ngày tận thế, vô số đá vụn phiêu phù giữa không trung như vô số vì sao, còn Minh Vương Hà cũng bị cứng đờ lại không còn lưu động. Không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt, giống như trung tâm của cơn bão tố, trong phạm vi trăm dặm tầm mọi thứ đã trở nên mơ hồ không rõ.

Duy chỉ có khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ đồng xanh kia vẫn lạnh lẽo như thường, đôi mắt hờ hững nhưng vô cùng thần kỳ, cứ như nhìn thấu vào lòng người vậy.

Tả Mạc giang hai tay ra, trong mỗi lòng bàn tay hắn có một cái hộp vuông mầu vàng đang nằm yên tĩnh địa nằm đó.

Vương giới (thế giới)!

Tả Mạc ném Vương giới vào không trung.

Lập tức Vương giới phóng ra một chùm hào quang.

Thế giới đột nhiên an tĩnh lại.

Bão tố biến mất, khí tức khủng bố biến mất, nhưng gợn sóng đang vặn vẹo cũng biến mất.

Tất cả mọi người đều chìm trong biển thần văn vô biên vô hạn, bô số thần văn khác nhau Thần Văn, mênh mông trải dài như sao biển không nhìn thấy giới hạn. Trong trung tâm của biển thần văn này, có một vầng mặt trời kim sắc cực lớn đang từ từ chuyển động, bề ngoài của vầng mặt trời này đang liên tục phun ra nuốt vào lấy từng ngọn hỏa diễm thô to mầu kim sắc, quả thật cảnh tượng đồ sộ đến cực điểm.

Quả thật biển sao thần văn này quá rộng lớn, rộng lớn đến nỗi, ngay cả ba mươi vạn người chìm trong đó chỉ nhỏ nhoi giống như hạt bụi mà thôi

Yên tĩnh, yên tĩnh như cái chết vậy.

Khuôn mặt Hải Tâm Ba hiện lên vẻ sám tro như người chết, trắng bệch không một tia huyết sắc.

Ả chợt nhớ tới cuộc chiến Ương Thổ Nguyên trong truyền thuyết, Thần Cấp!

Đó chính là Thần Cấp trong truyền thuyết a!

Ả ngơ ngác nhìn biển sao Thần Văn rộng lớn đến mức làm người ta tuyệt vọng, ả bỗng phát hiện, những việc mà ả đã làm thật là đáng cười, ả giãy dụa, ả sắp xếp, ả cố gắng làm hết tất cả, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối của đối phương, ả chỉ là tấm nền, trở thành viên đá đặt chân tốt nhất, trở thành sân khấu để tân vương viết lên tên tuổi đi vào truyền kỳ.

Thân thể ả run rẩy kịch liệt, sự kiêu ngạo trong con người ả bị phá vỡ khiến cuộc sống của ả trở lên vô nghĩa.

Ả đã thất bại, triệt để thất bại rồi!

Bỗng Hải Tâm Ba ngửa mặt lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười thảm.

Sau đó ả đánh về hướng gã nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận