Từ Chối Hoàng Tử Cầu Hôn Sau Khi Tích Trữ Vật Tư Nàng Tự Xin Lưu Đày




Nguyễn Chiêu nằm ngủ sát vách tường, bên cạnh là hai đứa nhỏ.

Nguyễn Lâm Lan không nhịn được, chui vào lòng nàng, ôm lấy eo, “Tam tỷ, trên người của ngươi thơm quá.”



Nguyễn Chiêu sửng sốt, “Mùi gì?”



“Không biết, chỉ là rất thơm, phải không ca ca?”



Nguyễn Lâm Hiên ngượng ngùng giống muội muội, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, “Giống mùi hương buổi sáng trong hoa viên.”



Nguyễn Chiêu nghe Lâm Hiên cũng nói như vậy, liền ngạc nhiên ngửi thử tay mình, “Làm gì có mùi hương nào?”



“Chính là có mà, đặc biệt dễ ngửi.”
Nguyễn Lâm Lan không nhịn được lại cọ cọ vào người nàng.

Nguyễn Chiêu bất đắc dĩ nắm lấy cổ áo nhỏ của nàng, "Ngươi không thấy nóng à?"



"Không nóng đâu, tam tỷ trên người vừa thơm vừa mát, thật thoải mái."



Khóe miệng Nguyễn Chiêu hơi co lại, cảm giác như mình là cây bạc hà vậy.



"Lan Nhi, đừng làm phiền tam tỷ, mau ngủ đi."




Từ cách đó không xa, giọng Nguyễn Trọng Minh vang lên kèm theo một tiếng ho khẽ đầy ngượng ngùng.

Nguyễn Lâm Lan le lưỡi rồi ngoan ngoãn nằm im.

Nguyễn Chiêu bật cười, xoa đầu nàng, "Mau ngủ đi."



"Nga." Tiểu gia hỏa lúc này không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn chui vào lòng nàng ngủ.



Đêm dần về khuya, để tránh gây chú ý, trong phòng không ai đốt lửa, chỉ có bên ngoài những người tuần tra và gác đêm đốt một đống lửa nhỏ.

Trạm dịch này nằm ở vùng ngoại ô, thảo diệp khô vàng, cây cối cành khô, xung quanh trở nên vô cùng trống trải.

Thế nên, dù là ánh lửa nhỏ từ phương xa cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.



Trong rừng cây khô, có một bóng người lén lút tiến đến gần.

Hắn áp sát vào một thân cây khô lớn, nằm bò thăm dò ra bên ngoài xem xét.

Lần này hắn đã đến rất gần, có thể nhìn rõ ràng người đang ngồi bên đống lửa trại.

Hắn cười âm hiểm, "Hy vọng lũ chuột sẽ nhanh lên, ở đây vẫn còn không ít con cừu non béo bở."



Hắn không nhịn được mà liếm môi, tặc lưỡi cười nói: "Lấp đầy bụng trước rồi còn có thể thỏa sức vui chơi."



Khi hắn đang lẩm bẩm, không nhận ra rằng dưới chân mình, mặt đất như có thứ gì đang khẽ động đậy.

Một đoạn rễ cây màu xám nâu, nhỏ như ngón tay trẻ con, âm thầm từ đất trồi lên.


Rễ cây bắt đầu leo dần lên thân cây.

Bên cạnh, hai sợi rễ cây khác cũng lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân hắn.



Người này còn đang mơ màng nghĩ về những miếng thịt béo bở mà đại ca sẽ đem về, thì bất chợt, rễ cây trên cành nhảy xuống, thít chặt cổ hắn.

Hắn hoảng hốt, đồng tử co rút lại, lập tức đưa tay lên cổ muốn gỡ ra.

Nhưng ngay sau đó, cả người hắn bị rễ cây kéo thẳng xuống lòng đất.



“Nghe thấy tiếng gì không?” Một giải sai tuần tra bên ngoài trạm dịch đột nhiên quay đầu nhìn về phía rừng.



"Có chuyện gì vậy?"



"Ta vừa nghe thấy tiếng động gì đó."



"Chắc là tiếng chim thôi?"



"Có nên đi kiểm tra không?"



Hai người bàn bạc rồi quyết định để một người cầm đuốc đi xem xét tình hình.

Người này quay lại rất nhanh, lắc đầu nói: "Không có gì cả, chắc là ta nghe lầm."



"Đừng quá lo lắng, đêm nay chắc không có chuyện gì đâu, sắp đến giờ đổi ca rồi, lát nữa nghỉ ngơi cho tốt." Người kia nói.



Sau đó, hai người lại tiếp tục tuần tra.



Bên trong trạm dịch, Nguyễn Chiêu nằm nghiêng, dưới chăn tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy một đoạn rễ cây vừa từ lòng đất trồi lên, qua đó đọc được ký ức của người vừa bị giết.

Đáng tiếc là trước khi chết, hắn quá hoảng sợ, ký ức bị ảnh hưởng nên rời rạc.

Tuy vậy, nàng vẫn thu được không ít thông tin hữu ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận