Từ Chối Hoàng Tử Cầu Hôn Sau Khi Tích Trữ Vật Tư Nàng Tự Xin Lưu Đày




Văn võ bá quan trong triều đình đều quay qua nhìn, biểu cảm mỗi người một khác.

Có người cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, dù sao cũng đã nuôi dưỡng 18 năm, nói bỏ là bỏ, thật quá vô tình.

Có người lại cho rằng đây là lẽ thường tình, khi bị ép phải xa cách huyết mạch thân sinh, ai mà không sinh lòng oán hận và muốn trút giận lên kẻ thay thế.



Chỉ riêng Đường Chiêu cúi đầu, không có bất kỳ cảm xúc nào.



Mặc dù nàng vẫn có khả năng là con gái ruột của hai người này, nhưng nàng chẳng có chút tình cảm nào với họ.

Trong suốt 18 năm, linh hồn nàng lúc tỉnh lúc mê, nhưng ký ức của nguyên thân vẫn còn nguyên vẹn.

Nàng hiểu rõ những người xung quanh đối xử tốt với nàng chỉ vì nhiệm vụ, không hề có chút cảm tình thật lòng nào.

Nàng cũng chẳng cần phải dành tình cảm cho họ.



Ánh mắt nàng thoáng lướt qua khuôn mặt ảm đạm của Nguyễn Trọng Minh, trong lòng thầm thở dài.



Không khí trong triều đình bỗng trở nên căng thẳng và ngượng ngập.


Lúc này, Đường Nguyên Triều tiến lên thỉnh tội, nói rõ rằng phu nhân chỉ vì xúc động mà lời lẽ có phần quá mức, xin Hoàng Thượng đừng trách phạt.



Nhưng ông hoàn toàn không đề cập gì đến việc xử trí Đường Chiêu, rõ ràng là ngầm đồng ý với cách làm của phu nhân.



Không ít người lập tức dâng lên lòng đồng cảm với Đường Chiêu.
Tuy nhiên, ngay lúc này lại có người bước ra khỏi hàng, dò hỏi về hôn sự giữa Đường Chiêu và Tam Hoàng tử.

Rõ ràng là người thuộc phe Tam Hoàng tử, những lời nói ra đều nhằm nhấn mạnh rằng Đường Chiêu đã trở thành tội nhân, không còn xứng đáng với Tam Hoàng tử.



Chuyện này khiến Lộc Minh Hoàng cũng có chút đau đầu.

Ai cũng biết Tam Hoàng tử và Đường Chiêu vốn lưỡng tình tương duyệt, thâm tình hứa hẹn.

Nếu xét về lý, Đường Chiêu nếu vô tội, vẫn có thể được gả cho hoàng tử.

Nhưng hôn thư lại ghi rõ nàng là con gái thừa tướng, điều này khiến việc xử lý trở nên khó khăn.



Ánh mắt của mọi người không khỏi đều tập trung vào Tam Hoàng tử.



Tam Hoàng tử căng thẳng.




Lúc này, Lộc Minh Hoàng đột nhiên trầm giọng hỏi: “Tam Hoàng tử, ngươi và Đường Chiêu đã có hôn ước, hiện giờ ngươi có nguyện ý tiếp tục thực hiện hôn ước, cưới Đường Chiêu nhập phủ làm phi không?”



Mọi người đều nghĩ rằng Tam Hoàng tử ít nhất cũng sẽ làm ra vẻ đồng ý.



Ai ngờ hắn lại đỏ mặt, lời lẽ cương quyết: “Bẩm Hoàng Thượng, Đường Chiêu hiện giờ là tội nhân chi nữ, làm sao có thể trở thành chính phi của hoàng tử, làm ô uế huyết mạch hoàng thất.”



Trong triều đình lập tức rơi vào một trận trầm mặc ngắn ngủi.



Sự thay đổi thái độ này quá nhanh, khiến người ta không biết nên nghĩ hắn ngu xuẩn hay vô tình.

Ngay cả Lộc Minh Hoàng cũng có chút bất ngờ vì sự thẳng thắn của con trai thứ ba, nhất thời không biết nói gì.



Tam Hoàng tử cũng chợt nhận ra mình đã quá vô tình, vội muốn tìm lời để cứu vãn, nhưng ai ngờ lại có người khác bước ra khỏi hàng.



Tứ Hoàng tử cúi người trước ngai vàng, nói: “Hoàng Thượng, Chiêu Nhi trong chuyện này vốn dĩ vô tội, huống chi nàng chưa từng nhập vào Nguyễn gia, cũng không thể coi là tội nhân chi nữ.”



Mọi người lúc này đều nghĩ rằng hắn đang cầu xin cho Đường Chiêu.



Ai ngờ câu tiếp theo của hắn lại là: “Nhi thần từ nhỏ đã ái mộ Chiêu Nhi, trước đây vì nghĩ đến tình cảm của tam ca, nên không tranh đoạt người thương.

Nhưng giờ tam ca đã thay lòng, nhi thần xin thỉnh chỉ, cưới Chiêu Nhi làm chính phi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận