Cố Thư Di nói xong, quả nhiên nhìn thấy trên mặt hai cô gái trẻ không ngừng xuất hiện các biểu cảm vô cùng đặc sắc, chẳng hạn như “không phải chứ, thê thảm tới vậy ư”, “thực sự phải năm giờ sáng dậy chuẩn bị bữa sáng, sáu giờ sáng tới thăm hỏi người lớn hay sao”, “chắc chắn là chỉ có cô ta mới làm được vậy chứ con gái nhà giàu như mình không đời nào dậy sớm vậy đâu”.
Cố Thư Di tiếp tục mỉm cười với hai người bọn họ, biểu cảm thân thiện cứ như thể muốn nói với bọn họ rằng muốn biết gì nữa thì cứ hỏi tiếp đi.
Hai cô gái trẻ trông thấy người phụ nữ trước mặt đột nhiên nở nụ cười đáng sợ như vậy, sau một thoáng im lặng, bọn họ vội vàng kéo nhau bỏ đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Cố Thư Di lần cuối.
Ánh mắt lộ vẻ bội phục, thậm chí còn pha lẫn đôi chút thương hại.
Cố Thư Di tiễn được hai cô gái trẻ tới kiếm chuyện kia đi xong, lắc đầu mỉm cười.
Trong lòng cô nghĩ thầm, quả nhiên con gái nhà giàu được nuông chiều từ bé quá yếu, chỉ mới nghe phải dậy từ năm giờ sáng thôi đã sợ quá bỏ chạy rồi.
Cố Thư Di cầm chiếc cupcake ban nãy đang ăn dở lên định bụng ăn tiếp, không ngờ chỉ mới kịp nhìn chưa kịp ăn thì đã trông thấy có người đang đứng gần mình.
Không rõ Bùi Cận Bạch quay trở lại đây từ khi nào. Lúc này, anh đang đứng cách Cố Thư Di vài mét, lẳng lặng nhìn cô.
Cố Thư Di: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đành phải để chiếc bánh xuống.
“Tổng giám đốc Bùi.” Cố Thư Di chủ động đi lại chỗ anh.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di trước mặt đang tỏ ý nịnh nọt với mình, hỏi cô một câu: “Vừa nãy cô mới tán gẫu chuyện gì vậy?”
Cố Thư Di lập tức thấy gai da đầu.
Nếu như ăn ngay nói thật, chắc chắn cô sẽ chết không còn sót lại một mẩu xương nào, cho nên cô lập tức mỉm cười: “Tôi nói với bọn họ là bánh ngọt tối nay làm rất ngon.”
“Hai em ấy thật dễ thương.”
Bùi Cận Bạch lắng tai nghe mấy lời nói khoác không biết ngượng của Cố Thư Di.
Hai cô gái trẻ đó là con gái nhà giàu, tính tình nhõng nhẽo, nổi tiếng là đanh đá trong số các con em gia đình có quyền có tiền ở đây, đến mức ngay cả Bùi Linh Thư cũng phải cảm thấy đau đầu. Vậy mà sau khi bọn họ chạm trán với Cố Thư Di, tất cả đều phải cúp đuôi bỏ đi, thậm chí còn được Cố Thư Di nhận xét là “thật dễ thương”.
Quả nhiên không đưa Cố Thư Di tới đây một chuyến thì không thể nào biết cô còn có loại bản lĩnh này.
Lúc này, nhạc trong hội trường chuyển sang bài khác.
Càng ngày càng có nhiều người khiêu vũ trên sàn nhảy, có lẽ ai ai cũng muốn hòa chung vào với bầu không khí ngọt ngào trong buổi lễ đinh hôn của cặp đôi cô dâu chú rể trẻ tuổi.
Bùi Cận Bạch: “Cô có biết khiêu vũ không?”
Cố Thư Di: “Gì ạ?”
Bùi Cận Bạch hỏi xong lập tức chìa tay về phía Cố Thư Di.
Cố Thư Di thoáng ngẩn người, sau đó lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn lại nhìn mình và Bùi Cận Bạch.
Cô lại nghĩ tới ba chữ “vợ chưa cưới” mà ban nãy hai cô gái trẻ kia nhắc tới.
Đôi khi chỉ có đám trẻ con ngựa non háu đá mới vì tò mò mà dám trực tiếp đi tìm hiểu ngọn ngành, còn hầu hết những người trưởng thành đã lăn lộn với đời khi vẫn chưa làm rõ được tình hình đều sẽ chọn yên lặng theo dõi.
Mặc dù bọn họ không lỗ mãng xông tới tìm hiểu nhưng điều này không ngăn cản bọn họ dồn hết mọi sự chú ý vào Cố Thư Di, không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào.
Cố Thư Di đặt tay mình vào tay Bùi Cận Bạch.
Lòng bàn tay của đàn ông hơi nóng. Khoảnh khắc chạm vào anh, Cố Thư Di đột nhiên muốn rút tay về: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện là, tôi khiêu vũ không giỏi lắm đâu.”
Mọi người đều đã nghe nói về chuyện gia thế và xuất thân của cô đều tầm thường. Một cô bé Lọ Lem tới từ tầng đáy của xã hội không biết khiêu vũ thì có sao?
Dù sao cô cũng gần như đã bị bóc trần trước mắt mọi người rồi.
Bùi Cận Bạch lại đáp: “Khiêu vũ xong là có thể về được rồi.”
Cố Thư Di ngẩng phắt đầu lên.
Ánh mắt của người đàn ông dường như muốn nói với cô rằng, chúng ta tới tham gia lễ đính hôn của người ta thì phải làm những việc mà mình nên làm cho đúng với thủ tục, nếu như cô không muốn thì thực ra tôi cũng không ngại đi mời người khác khiêu vũ cùng mình.
Chỉ có điều trong tình huống cô đang có mặt ở đây mà tôi lại bỏ cô lại, đi khiêu vũ với người khác, nếu như cô nghĩ mình có thể chấp nhận được chuyện này thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.
Sau khi hiểu được điều này, Cố Thư Di chỉ còn nước cầm lấy tay của Bùi Cận Bạch.
Vốn dĩ cô đã là cô bé Lọ Lem bị mọi người xung quanh đánh giá, nếu như “chồng chưa cưới” còn bỏ mặc cô, đi mời người khác khiêu vũ, chắc chắn đến lúc đó thứ mọi người nhìn sẽ không phải là sàn nhảy mà là cô.
Bùi Cận Bạch dắt Cố Thư Di vào sân nhảy.
Nhìn chung, điệu waltz xã giao không khó, nhất là khi cô lại được bạn nhảy dẫn dắt.
Tuy vậy, đối với một người mới học nhảy, không có kiến thức căn bản thì chuyện này cũng chẳng dễ gì. May mà Cố Thư Di không phải là tay mơ. Cô ưỡn thẳng sống lưng, nhất thời không biết có nên cảm ơn vì mình đã học được những nguyên tắc cơ bản trong học phần Khiêu vũ của môn Thể dục hay không. Thật không ngờ những gì học được khi xưa lại có đất dụng võ vào hôm nay.
“Bên trái.” Thỉnh thoảng Bùi Cận Bạch lại nhắc nhở cô, âm lượng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
Cố Thư Di lập tức hiểu ý anh muốn nhắc nhở cô bước tiếp theo sẽ khiêu vũ sang bên trái.
Bản nhạc kết thúc trong âm điệu du dương của tiếng đàn saxophone.
Trên sàn nhảy, có người khiêu vũ bài này xong thì rời đi, cũng có người chọn ở lại nhảy tiếp, đồng thời cũng có người nắm tay bạn nhảy bước vào sàn nhảy.
Đương nhiên Bùi Cận Bạch và Cố Thư Di chọn nhảy xong lập tức rời đi.
Bùi Cận Bạch vẫn tiếp tục cầm tay Cố Thư Di. Cố Thư Di đang đi đôi cao gót mười phân nên lúc rời khỏi sàn nhảy, cô gần như không nén nổi niềm vui.
Không ngờ vừa rồi suốt toàn bộ điệu nhảy, cô không hề giẫm phải chân Bùi Cận Bạch một lần nào!
Cô không biết vừa rồi mình khiêu vũ có đẹp hay không nhưng lần đầu tiên khiêu vũ ở một nơi như thế này mà cô lại không giẫm phải chân người khác thì đã là giỏi lắm rồi.
Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di cúi đầu, không biết cô cảm thấy có gì vui mà niềm vui lan tỏa từ đầu mày tới cuối mắt, ai không biết khéo lại tưởng vừa rồi cô nhặt được tiền trong lúc khiêu vũ.
Tuy vậy, điều khiến anh khá bất ngờ là Cố Thư Di khiêu vũ khá tốt, tuy không đến mức thành thạo nhưng có thể theo kịp được tiết tấu, cũng biết các bước nhảy cơ bản.
Không giống hạng tay mơ không biết gì, chưa từng khiêu vũ bao giờ.
“Cô từng học khiêu vũ à?” Bùi Cận Bạch đột nhiên hỏi Cố Thư Di, anh vẫn dùng mức âm lượng chỉ vừa đủ để hai người họ nghe được.
Cố Thư Di nghe vậy ngẩng đầu lên. Lần này cô trả lời thành thực: “Hồi trước, môn thể dục của trường tôi có dạy khiêu vũ. Có một học kỳ tôi không kịp đăng ký học phần khác nên đành phải học nó, giảng viên có dạy nhảy điệu này.”
Giọng nói của cô lộ vẻ tự hào vì cuối cùng giữa biển kiến thức mình học được cũng có thứ được dùng tới.
Bùi Cận Bạch gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó anh cũng rất giữ lời, dẫn Cố Thư Di đi chào tạm biệt chủ nhà.
Vừa rồi hầu như mọi người có mặt ở đây đều đã nhìn thấy hai người họ khiêu vũ trên sân nhảy.
Khi họ tới chào tạm biệt, đương nhiên trước hết vợ chồng chủ nhà cũng mở miệng giữ họ nán lại đây thêm một lúc nữa nhưng Bùi Cận Bạch mỉm cười từ chối, vẫn xin phép về trước.
Vợ chồng chủ nhà thấy vậy thì không nài ép nữa, bảo cặp đôi cô dâu chú rể của buổi lễ đính hôn tối nay tới chào tổng giám đốc Bùi.
Cặp đôi cô dâu chú rể tương lai rất căng thẳng khi gặp Bùi Cận Bạch. Mặc dù trong mạng lưới quan hệ ở thành phố B, bọn họ và Bùi Cận Bạch đều thuộc cùng một thế hệ nhưng hiện tại Bùi Cận Bạch đã tiếp nhận ghế tổng giám đốc Hòa Quang, nắm vững thực quyền, còn hai người bọn họ lại chỉ có thể cống hiến cho gia tộc bằng cách hẹn hò rồi kết hôn.
“Vậy hẹn gặp lại tổng giám đốc Bùi, hẹn gặp lại cô Cố.” Cặp đôi luôn miệng chào hỏi, cùng nhau chúc Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di một chén rượu. Có lẽ vì ánh mắt ra hiệu hãy nói thêm gì đó đi của ba mẹ quá mạnh mẽ, cặp đôi cô dâu chú rể tương lai của tối nay phải gánh chịu áp lực quá lớn sau năm lần bảy lượt ba mẹ đứng bên cạnh ra sức ám chỉ, cho nên ngoài nói hẹn gặp lại ra, bọn họ phải nghĩ thêm lời gì đó để nói.
Sau khi một lần nữa nghe Bùi Cận Bạch khách sáo nói tối nay rất vui vì được tham gia lễ đính hôn của hai người bọn họ, được uống chén rượu mừng này cùng với hai người, dường như cuối cùng cô dâu chú rể cũng tìm được cơ hội, chú rể tương lai cầm tay Bùi Cận Bạch, nhiệt tình đáp: “Tổng giám đốc Bùi khách khí rồi, tổng giám đốc Bùi khách khí rồi, buổi lễ hôm nay có là gì.”
“Tôi và vợ tương lai của tôi đều đang chờ tổng giám đốc Bùi và cô Cố sớm ngày tổ chức lễ cưới, mời chúng tôi tới uống chén rượu mừng.”
Trong lúc nói chuyện, chú rể còn không ngừng bắt tay Bùi Cận Bạch, dường như không hề nhận ra có điều gì không ổn. Dù sao hiện tại trong giới cũng đã đồn ầm lên là bà cụ của nhà họ Bùi đã kiếm cho cháu trai mình một cô vợ có xuất thân tầm thường nhưng xinh đẹp, hoạt bát, là sinh viên tài năng của trường đại học danh giá. Không ngờ tối nay Bùi Cận Bạch lại chính thức dẫn cô tới ra mắt mọi người, thậm chí hai người còn nhảy chung với nhau.
Vậy chẳng phải là sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ kết hôn hay sao?
Cô dâu đứng bên cạnh thấy chú rể đã nói rồi, xem chừng mình cũng phải nói gì đó, bèn vội vàng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều đang chờ uống rượu mừng của tổng giám đốc Bùi.”
Cô dâu luôn miệng nhiệt tình nói muốn uống rượu mừng của tổng giám đốc Bùi, dường như hoàn toàn không hề nhận ra nét mặt mất tự nhiên của Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di đứng bên cạnh: “...”
Cô biết vì sao tác dụng duy nhất của cặp đôi này với gia tộc của bọn họ lại là dùng để tiến hành thông gia rồi.
Cuối cùng, ba mẹ của cô dâu chú rể phải chuyển chủ đề khỏi nội dung “chờ uống rượu mừng của tổng giám đốc Bùi và cô Cố”, mặc kệ cô dâu chú rể ngơ ngác không biết mình nói gì sai, bọn họ vội vàng cười làm lành, một lần nữa chào tạm biệt Bùi Cận Bạch và Cố Thư Di.
Lần này bọn họ không còn níu giữ nữa, thậm chí chỉ thiếu điều nói thẳng mời hai người đi mau lên.
Cuối cùng Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch cũng rời khỏi buổi lễ đính hôn này.
Bùi Cận Bạch không nói một lời, Cố Thư Di sải bước trên đôi giày cao gót.
Với tư cách là “cô Cố” cũng bị người ta đòi uống rượu mừng vào tối nay, Cố Thư Di có thể hiểu được mức độ cạn lời của Bùi Cận Bạch vào lúc này.
Hay phải nói là hiểu được tâm trạng bị chịu thiệt của anh.
Nhưng lần này không phải là cô cố ý chiếm lợi gì của anh. Cố Thư Di lặng lẽ bĩu môi. Mấy câu đó đều là do cặp đôi cô dâu chú rể không có đầu óc kia nói ra chứ không phải cô, suy cho cùng cô cũng là người bị hại.
Cứ làm như có ai mong làm đám cưới với anh để mời người khác uống rượu mừng lắm vậy.
Bên ngoài khách sạn, Trần Lê đã đứng chờ sẵn, trên tay cầm sẵn chiếc áo khoác bò mà Cố Thư Di đã mặc nó khi tới đây.
Thấy Bùi Cận Bạch và Cố Thư Di đi ra ngoài này, Trần Lê lập tức chạy lại đón họ. Thế nhưng sau khi tới được chỗ hai người, anh ấy mới phát hiện ra dường như bầu không khí giữa Bùi Cận Bạch và Cố Thư Di có gì đó là lạ thì phải?
Mặc dù Trần Lê không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hai người họ đang giận nhau nhưng so với bầu không khí hài hòa lúc đi vào trong kia thì suy cho cùng bầu không khí hiện tại vẫn bất thường.
Cố Thư Di nhận lấy chiếc áo khoác Trần Lê đưa cho, nhanh chóng mặc vào. Xe ô tô nhanh chóng chạy lại đây đón họ.
Trần Lê để ý thấy Cố Thư Di mặc áo khoác đứng giữa đêm thu vẫn không nhịn được run lẩy bẩy.
“Xe sẽ tới đây ngay thôi.” Trần Lê nói một câu, không nói rõ là mình nói câu này với ai.
Cố Thư Di nghe Trần Lê nói vậy, trong lòng phấn chấn hơn, mong ngóng nhìn về phía hướng xe chạy tới.
Cho tới khi một chiếc áo vét đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cố Thư Di quay đầu, nhìn dọc theo bàn tay cầm áo nổi rõ những khớp xương kia, trông thấy khuôn mặt của Bùi Cận Bạch.
Ánh mắt của anh dường như đang nói với cô rằng, chẳng qua tôi chỉ không thể bàng quan nhìn cô đứng run lẩy bẩy bên cạnh tôi mà thôi, đây là điều mà tôi đã được giáo dục.
Cố Thư Di hoảng hốt vì được đối xử quá tốt, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu tổng giám đốc Bùi, cám ơn anh.”
Bùi Cận Bạch: “Cô không lạnh à?”
Đương nhiên Cố Thư Di lạnh, trời lạnh dưới mười độ, vậy mà cô chỉ mặc váy cúp ngực, đương nhiên là lạnh run luôn rồi. Thế nhưng nếu so với chuyện nhận lấy chiếc áo vét này của Bùi Cận Bạch thì cô thà chịu lạnh còn hơn: “Tôi run run mấy cái là sẽ hết thôi.”
Bùi Cận Bạch: “...”
Anh chẳng buồn nài nỉ cô nữa.
Trần Lê đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, chợt cảm thấy bát cơm của mình đang gặp nguy hiểm, âm thầm mắng tay tài xế chết tiệt kia sao còn chưa tới đây đi.
Sau đó, Cố Thư Di cố gắng giậm chân trên đôi giày cao gót để làm ấm cơ thể. Thế nhưng cô vẫn không thể hết run rẩy, còn người đàn ông kia thì vẫn tiếp tục nhìn cô.
Ánh mắt đó tựa như đang nhìn một con khỉ biết khiêu vũ vậy.
Cuối cùng Cố Thư Di thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô khịt giọt nước mũi đông cứng của mình vào lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Cận Bạch vừa bị cô từ chối chiếc áo vét, nói đầy khảng khái:
“Tổng giám đốc Bùi, tôi bị lạnh một chút cũng không có gì đáng kể.”
“Quan trọng là tôi sợ anh bị đông cứng.”