Thế là lời thoại mà Cố Thư Di vốn đã soạn sẵn bỗng chốc bị kẹt lại trong cổ họng, không nói ra được.
“Tổng, tổng giám đốc Bùi?” Đứng trước người đàn ông rõ ràng đã uống rượu trước mặt, cô nhất thời lúng túng nói lắp bắp.
Ánh mắt của người đàn ông hờ hững nhìn cô từ đầu tới chân, giọng nói lạnh nhạt không có vẻ gì bất thường: “Có chuyện gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thư Di siết chặt chiếc túi nhỏ, nuốt nước bọt một cái.
Cô vốn muốn nói mình tới đây để tặng quà.
Chỉ có điều hiện tại cô cảm thấy có thể tạm thời gác chuyện tặng quà qua một bên. Cố Thư Di nhìn người đàn ông nồng nặc hơi rượu trước mặt, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, anh không sao chứ?”
“Có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?”
Bùi Cận Bạch nheo mắt nhìn Cố Thư Di bỗng dưng xuất hiện trước cửa nhà mình.
“Không cần, tôi chỉ uống chút rượu thôi.” Anh đáp.
Cố Thư Di gật đầu: “Ồ ồ, vậy được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, có vẻ như người đàn ông trước mắt thấy cô không còn gì muốn nói nên quay người đi vào nhà. Thế nhưng khi anh quay người đi lại quên không đóng cửa lại.
Cố Thư Di đứng nhìn cánh cửa để mở như thể đang dụ hoặc hay ám chỉ gì đó với mình, không khỏi nuốt nước bọt.
Đối mặt với tình huống này, lại nghĩ tới mục đích ban đầu hôm nay mình tới đây, Cố Thư Di cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn đi theo Bùi Cận Bạch vào trong nhà.
Tầm nhìn ở tầng trên rõ ràng khoáng đạt hơn tầng dưới khá nhiều, hơn nữa phong cách bài trí trong phòng cũng đàn ông hơn.
Thế nhưng Cố Thư Di không dám nhìn quá nhiều, cô cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Bùi Cận Bạch, thấy anh đi thẳng về phía sô pha rồi ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa ra sau, mu bàn tay đặt lên trán, mày nhíu lại.
Rõ ràng là dáng vẻ đau đầu, khó chịu.
Thế là Cố Thư Di bước tới, khom lưng gọi: “Tổng giám đốc Bùi.”
Người đàn ông nghe thấy âm thanh này rõ ràng bị giật mình.
Anh bỏ tay xuống, quay mặt qua, đối diện với một khuôn mặt tươi cười giả vờ thân thiết.
Câu đầu tiên Bùi Cận Bạch muốn nói đương nhiên là “Sao cô lại theo tôi vào đây”.
Sau đó có vẻ như lúc này anh mới nhớ ra ban nãy mình không tỉnh táo cho lắm nên đã quên đóng cửa lại.
Cố Thư Di mỉm cười nhìn Bùi Cận Bạch, rụt rè hỏi thử: “Tổng giám đốc Bùi, có phải anh đang khó chịu vì rượu không?”
“Có cần tôi nấu cho anh một bát canh giải rượu không?”
“Hay là nấu ít cháo nhé, ăn cháo vào dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di.
Tuy lời cô nói rõ ràng là cố ý nhưng hiện tại cô đã vào đây rồi, còn hỏi như vậy nữa, anh cũng không tiện đuổi cô về luôn.
Hơn nữa đúng là anh cũng đau đầu tới mức không muốn đứng dậy làm gì nữa hết.
Cho nên nhất thời anh cũng không thể nói ra câu đuổi cô ra ngoài được.
“Cám ơn.”
“Được rồi.” Cố Thư Di nhận được sự cho phép, lập tức giãn cơ mặt, nói: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Bùi Cận Bạch: “Ừm.”
Cố Thư Di nói xong đứng thẳng người lên đi tìm xem tủ lạnh, phòng bếp ở đâu.
Bùi Cận Bạch ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng sột soạt mở tủ lạnh ở đảo bếp.
Tối nay anh có buổi xã giao, đối phương là bạn bè cùng thế hệ với Bùi Viễn Phong, tích lũy được nhiều tiền bạc, gần đây lại để mắt tới ngành nghề mới, cho nên anh thông qua ba mình, xin gặp mặt người đó một lần. Thế nhưng người này lại quá nhiệt tình, không biết điểm dừng, vừa ngồi vào bàn là lập tức đòi uống Mao Đài.
Cho nên anh đành phải uống với người ta mấy chén.
Ở bên kia, Cố Thư Di để điện thoại xuống mặt bàn, kiểm tra công thức ở trên mạng, bật hai bếp cùng một lúc, một bếp nấu cháo thịt nạc, một bếp nấu canh giải rượu.
Sau đó cô vừa trông bếp vừa không nhịn được lắc đầu cảm thán vận mệnh bất công.
Đều là say rượu nhưng nếu sếp say rượu thì sẽ về lại căn hộ trong khu chung cư cao cấp, được tài xế chở về tới tận cửa, có nhân vật tôm tép như cô tới bưng trà rót nước; còn người làm công say rượu thì chỉ còn nước ôm theo cái đầu đau như búa bổ, nằm vật trong căn phòng cho thuê, sáng mai dậy còn phải dọn dẹp đống hỗn độn mình bày ra khi say rượu.
Cháo thịt nạc và canh giải rượu được nấu xong rất nhanh.
Cố Thư Di bưng hai bát qua đó. Bùi Cận Bạch vẫn ngồi trên sô pha.
“Tổng giám đốc Bùi.” Cố Thư Di đặt cháo và canh giải rượu xuống bàn trà, ý muốn nói anh muốn ăn hay uống cái nào trước thì tùy anh chọn.
Lúc này Bùi Cận Bạch đã tỉnh táo hơn lúc trước một chút.
Anh nhìn hai bát đồ nóng hổi bốc khói trên bàn trà, sau đó nhìn Cố Thư Di đứng trước mặt mình.
“Cô tới gặp tôi có chuyện gì?” Bùi Cận Bạch nhớ lại dáng vẻ ban nãy Cố Thư Di đứng trước cửa.
Cố Thư Di thoáng khựng lại vì câu hỏi bất ngờ này, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, cô vội vàng lấy túi quà của mình ra.
“Đây là quà tặng anh.” Cố Thư Di đưa túi quà cho anh bằng cả hai tay: “Cảm ơn anh cho tôi vào thực tập tại Hòa Quang, nhất định tôi sẽ làm việc thật tốt, không phụ sự tin tưởng của anh.”
Bùi Cận Bạch nghe vậy nhíu mày, liếc nhìn logo của một nhãn hiệu xa xỉ được in trên chiếc túi Cố Thư Di đưa cho mình rồi mới giải thích: “Tôi không giúp gì cô cả.”
Cố Thư Di lại tưởng là Bùi Cận Bạch chê chuyện này quá nhỏ, không đáng để nhắc tới: “Đâu có!”
“Anh cứ nhận đi, món đồ này không đáng tiền, mong anh đừng chê.” Cô cười hết sức chân thành.
Thấy Cố Thư Di khăng khăng cho rằng anh đã giúp cô rất nhiều, Bùi Cận Bạch mấp máy môi muốn giải thích, chỉ có điều hiện tại anh đang say rượu, đầu đang khó chịu nên không muốn tốn nước bọt, lại thấy biểu cảm của Cố Thư Di hết sức mong anh nhận lấy món quà này, thế là cuối cùng anh vẫn nhận nó.
Nhận xong, anh mở luôn quà ra xem.
Cố Thư Di tặng quà xong cũng cười híp mắt đứng bên cạnh, chờ người nhận quà mở quà.
Bùi Cận Bạch mở chiếc hộp bên trong chiếc túi màu da cam ra, một đôi khuy tay áo màu bạc hiện ra dưới ánh đèn.
Thiết kế này là kiểu dáng kinh điển của nhãn hiệu này, màu xám bạc kết hợp với đường nét tối giản tạo nên tổng thể lạnh lùng và đẳng cấp.
Cố Thư Di không quên giải thích: “Đây là do nhân viên bán hàng chọn giúp tôi, tôi nói muốn mua quà tặng cho người khác, không biết nên tặng gì, cô ấy nói thứ này rất hợp để tặng cho một doanh nhân trẻ tuổi lại thành công như anh.”
Bùi Cận Bạch nhìn cặp khuy tay áo trước mắt.
Sau đó anh lại liếc nhìn Cố Thư Di tặng quà xong còn phải giải thích, giải thích xong thậm chí còn vẫy đuôi chờ được khen.
“Cám ơn.” Anh bỏ khuy tay áo về trong hộp rồi bổ sung thêm một câu: “Cũng không tệ lắm.”
Cố Thư Di nghe thấy bốn chữ “cũng không tệ lắm” lập tức vui vẻ vẫy cao đuôi.
Món quà được một người đẳng cấp như tổng giám đốc Bùi nhận xét là “cũng không tệ lắm” quả là một thành công đáng gờm đối với người tặng quà.
Quả nhiên món quà tiêu tốn một nửa khoản tiền tiết kiệm của cô đúng là đáng giá!
Cố Thư Di được khen ngợi, toàn thân toát lên vẻ đắc ý, mừng rỡ. Bùi Cận Bạch để món quà xuống, liếc mắt nhìn Cố Thư Di.
Ý tứ của Bùi Cận Bạch đương nhiên là cô đã tặng quà xong rồi, có gì cần nói cũng đã nói rồi, thậm chí ngay cả canh giải rượu cũng đã nấu xong rồi, bây giờ thì cô có thể về được rồi.
Cố Thư Di hiểu ý của Bùi Cận Bạch, lập tức giải thích: “À, tôi đợi anh ăn xong rồi dọn dẹp bát đũa.”
Thế là Bùi Cận Bạch chọn canh giải rượu giữa hai món là cháo cháo thịt nạc và canh giải rượu rồi nói: “Cô ngồi đi.”
Cố Thư Di ngồi xuống chờ.
Có lẽ canh hơi nóng, anh uống chậm rãi, động tác phải nói là nhã nhặn.
Cố Thư Di khép nép đặt hai tay lên gối, không nhìn Bùi Cận Bạch uống canh giải rượu, chỉ có điều cô bỗng thấy tò mò tại sao tối nay anh lại uống rượu.
Cô đoán chuyện có thể khiến người như Bùi Cận Bạch uống thành ra thế này hoặc là do tổn thương trong chuyện tình cảm, hoặc là vì mục đích xã giao.
Nếu không chẳng lẽ lại là thích uống nên uống tới mức khiến bản thân đau đầu như vậy hay sao?
Cố Thư Di nhớ tới giọng nữ trong trẻo vang lên trong tin nhắn thoại khi ở trong xe nói rằng “Bùi Cận Bạch, tôi hận anh cả đời”.
Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí nhìn Bùi Cận Bạch.
Bỗng nhiên cô tò mò người đàn ông thế này sẽ như thế nào khi ở trước mặt bạn gái của anh.
Cũng không biết cô gái vênh váo tự đắc nói sẽ hận anh cả đời kia có phải người cũng như giọng, khiến người khác yêu thích như vậy hay không?
Người yêu cãi nhau một chút là bình thường, cãi nhau khó chịu xong, chưa biết chừng chẳng bao lâu sau lại làm hòa.
Trong lúc Cố Thư Di nghĩ ngợi vẩn vơ, Bùi Cận Bạch đã uống hết canh.
Cô thấy vậy đứng dậy định thu dọn bát đũa, Bùi Cận Bạch cản tay cô lại: “Không cần.”
“Để tôi tự dọn, cảm ơn.”
“Cô về trước đi.”
Tay Cố Thư Di khựng lại giữa không trung, không ngờ anh uống canh xong lại không cho cô dọn: “Không sao đâu tổng giám đốc Bùi, dù sao tôi...”
Bùi Cận Bạch: “Tôi bảo là không cần.”
Anh đã tỉnh táo hơn, lập tức ngăn Cố Thư Di tiếp tục nói thêm: “Phòng bếp cũng không cần phải dọn, sáng mai sẽ có giúp việc dọn dẹp sạch sẽ.”
Nghe nói sáng mai sẽ có giúp việc dọn, Cố Thư Di mới “ồ” một tiếng, thả tay xuống: “Được thôi.”
Cô biết nơi này thực sự không còn việc gì của mình nữa: “Vậy tôi xuống tầng dưới nhé tổng giám đốc Bùi?”
“Nếu buổi tối anh vẫn thấy khó chịu thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Cố Thư Di dùng tay ra dấu gọi điện thoại.
Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di ân cần như vậy, chỉ “ừ” một tiếng.
Cuối cùng Cố Thư Di cũng ra về.
Sau khi cô đi rồi, Bùi Cận Bạch mới thở dài, đứng dậy đem bát bỏ vào bồn rửa bát, sau đó trở về nhìn thấy chiếc hộp quà màu cam để trên sô pha mà Cố Thư Di tặng cho anh, anh đem nó cất vào phòng để quần áo.
Bùi Cận Bạch đi từ phòng để quần áo ra thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại.
Thế nhưng lúc này điện thoại của anh đang nằm yên trong túi áo.
Bùi Cận Bạch khẽ nhíu mày, lần theo tiếng động, quả nhiên anh tìm thấy chiếc điện thoại đang lóe sáng màn hình nằm trên đảo bếp.
Chắc là vừa rồi Cố Thư Di nấu ăn nên để nó ở đó.
Bùi Cận Bạch lại đó cầm lấy. Chiếc điện thoại réo rắt một hồi cuối cùng cũng im lặng. Anh định chờ lát nữa cô phát hiện ra mất điện thoại sẽ lên đây nhận lại.
Thế nhưng anh vừa cầm điện thoại lên thì nó lại tiếp tục đổ chuông.
Bùi Cận Bạch nhìn thấy điện thoại hiển thị là “Đường Điền”, chắc hẳn người này là bạn học của Cố Thư Di.
Anh vẫn mặc kệ, vốn định chờ đối phương gọi mãi không có người nghe máy sẽ tự cúp, thế nhưng lần này người gọi có vẻ như rất cố chấp, điện thoại cứ réo mãi không ngừng làm anh đau đầu.
Bùi Cận Bạch vốn định ấn từ chối cuộc gọi nhưng anh không quen dùng điện thoại của Cố Thư Di nên khi quẹt điện thoại lên trên lại thành ra nghe máy.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đã được kết nối.
Thấy vậy, không còn cách nào khác, Bùi Cận Bạch đành áp điện thoại vào tai: “Alo.”
Người ở đầu bên kia nghe thấy giọng của anh lập tức ngẩn người.
Bùi Cận Bạch lạnh nhạt nói: “Hiện tại Cố Thư Di đang không cầm điện thoại, lát nữa cô gọi lại cho cô ấy nhé.”
Nói xong anh định cúp máy luôn, không ngờ người ở đầu bên kia lại nói: “… Khoan đã!”
Sau đó đối phương kích động, có phần hưng phấn hỏi: “Anh là ai? Anh có quan hệ gì với Cố Thư Di? Tại sao khuya thế này rồi mà anh lại cầm điện thoại của cô ấy?”
Bùi Cận Bạch nghe một loạt câu hỏi này xong hít sâu một hơi: “Cô đợi lát nữa hỏi cô ấy nhé.”
Kết quả đối phương nghe anh đáp quấy quá pha lẫn đôi phần ngạo mạn như vậy lại càng đứng ngồi không yên: “Khá lắm, không nói cho tôi biết đúng không, đừng tưởng rằng có thể cầm được điện thoại của cô ấy đã là ghê gớm lắm rồi.”
“Tôi nói cho anh biết, Cố Thư Di đẹp người đẹp nết lại học hành giỏi giang, hạng người tầm thường chẳng có gì xuất sắc như anh thì qua Pháp xếp hàng* đi!”
Bùi Cận Bạch: “...”
*Lấy ý từ câu thoại nổi tiếng của nhân vật do Trương Vũ Kỳ đóng trong phim “Mỹ nhân ngư”: “Tôi có cả tiền tài lẫn sắc đẹp, người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ đây tới tận Pháp!”