Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Sau khi xuống tầng dưới, Cố Thư Di tìm khắp mọi chỗ nhưng vẫn không thấy điện thoại đâu.
 
Cô sờ chiếc túi trống trơn trên người, nhận ra hẳn là ban nãy cô xem thực đơn nên đặt điện thoại trên đảo bếp, lúc về thì quên không cầm theo ý.
 
Vậy nên cô đành phải đi lên tầng trên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Thư Di lại đứng trước cửa nhà Bùi Cận Bạch, cô xấu hổ ấn chuông cửa. Lúc này, cô chưa ấn chuông bao lâu mà cửa đã mở ra.
 
Bùi Cận Bạch mở cửa, Cố Thư Di vừa liếc mắt đã thấy anh đang cầm điện thoại của cô trong tay, rõ ràng là anh cũng phát hiện, biết cô đi lên là vì chuyện này.
 
“Ngại quá tổng giám đốc Bùi. Tôi để quên điện thoại trong nhà anh rồi.” Cố Thư Di lập tức tươi cười, duỗi tay nhận lấy.
 
Bùi Cận Bạch trả điện thoại cho Cố Thư Di, sau đó lại nhìn cô, bổ sung thêm một câu: “Ban nãy có người gọi điện thoại cho cô.”
 
Cố Thư Di: “Hả?”
 
Bùi Cận Bạch: “Không biết có chuyện gì, cô gọi lại hỏi thử xem.”
 
“Vâng vâng.” Cố Thư Di không ngờ điện thoại của cô còn vang lên trong lúc cô để quên nó ở nhà Bùi Cận Cạch. Cố Thư Di vội vã đáp lời rồi nhanh chóng chào tạm biệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi xuống tầng dưới, Cố Thư Di mở nhật ký cuộc gọi, thấy Đường Điền gọi hai cuộc cho cô, một cuộc không có người nhận, một cuộc khác thì có người nghe máy?
 
Thời gian diễn ra cuộc gọi là 22 giây.
 
Cố Thư Di nhìn thấy thời gian cuộc gọi thì lập tức giật mình, vội vàng gọi lại cho Đường Điền.
 
“Cậu vừa gọi cho tớ làm gì thế?” Sau khi Đường Điền nghe máy, Cố Thư Di lập tức hỏi: “Có người nghe à? Các cậu nói gì vậy?”
 
Đường Điền: “À, đầu tớ ướt hết rồi mà tớ mới nhận ra là không có dầu gội, tớ định hỏi xem cậu có trữ đồ trong ngăn tủ không.”
 
“Cậu không nghe máy nên tớ lại mượn Tiểu Vi.”
 
Chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, Cố Thư Di nghe xong thì “ừ” một tiếng, sau đó quay lại chủ để mà cô càng quan tâm hơn: “Ban nãy cậu nói gì với người nghe điện thoại của tớ thế?”
 
Nhắc tới chuyện này, Đường Điền bĩu môi, trêu chọc: “Được đấy Cố Thư Di, sao muộn thế này rồi mà cậu còn ở cùng với đàn ông hả?”
 
“Có phải cậu có gì lừa tớ hay không? Chẳng lẽ tớ không phải người cậu yêu nhất à?”
 
“Tớ thì nói gì được. Tớ nghe thấy là giọng nam nên hỏi anh ấy là ai, sao muộn thế này còn cầm điện thoại của cậu, có quan hệ gì với cậu nữa.”
 

Cố Thư Di: “Thế anh ấy nói gì?”
 
Đường Điền: “Bảo tớ chờ lát nửa hỏi cậu.”
 
Cố Thư Di nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đang định nói với Đường Điền rằng cô không có “tình huống” gì thì Đường Điền lại mở miệng nói tiếp: “Tớ thấy thái độ của người đó quá kiêu ngạo, hừ, coi thường ai thế không biết. Thế là tớ bèn nói cậu xinh đẹp, lương thiện, thành tích tốt, muốn theo đuổi cậu thì đến Pháp xếp hàng trước đi.”
 
“…”
 
Cố Thư Di nghe lời này, thấy như hơi thở phào ban nãy lại nghẹn lại, trái tim đang đập bỗng chết tươi.
 
Sau đó, Đường Điền còn tò mò hỏi: “Vậy nên người kia là ai thế Thư Di?”
 
Cố Thư Di cảm giác huyệt Thái Dương của bản thân đang giật đùng đùng.
 
Nghe câu hỏi tò mò của Đường Điền, cô chỉ có thể cắn răng nói ra một câu: “Anh ấy là… sếp của tớ.”
 
“Vãi chưởng!” Lúc này đến lượt Đường Điền giật mình kinh ngạc.
 
“Muộn vậy rồi mà cậu vẫn ở công ty à?” Cô ấy không thể tin nổi.
 
Cố Thư Di: “Tớ tăng ca.”
 
Lý do này làm Đường Điền không tin cũng phải tin, giọng cô ấy nghe còn hốt hoảng hơn cả Cố Thư Di: “A a, tớ không cố ý đâu Thư Di. Tớ không biết đấy là sếp của cậu. A a a, chắc là không sao đâu nhỉ, tớ chỉ đùa chút mà thôi, tớ còn khen cậu xinh đẹp, lương thiện, thành tích tốt với anh ấy nữa.”
 
Cố Thư Di nghĩ đến cảnh Đường Điền gọi điện thoại, to mồm nói với Bùi Cận Bạch rằng muốn theo đuổi cô phải đến Pháp xếp hàng thì da đầu căng chặt, nhưng giờ đây cô cũng chỉ có thể kìm nén nỗi đau, cố gắng tươi cười: “Thôi, không sao đâu.”
 
Cô cúp điện thoại.
 
Đường Điền lập tức gửi một đống nhãn dán ‘Tớ sai rồi’ trên WeChat.
 
Cố Thư Di nhìn mấy nhãn dán hài bựa mà Đường Điền vơ vét được ở đâu không biết kia, lông mày giật giật.
 

 
May mà dường nhau sau đó không có chuyện gì xảy ra.
 
Hôm sau, Cố Thư Di lại gặp Bùi Cận Bạch trong thang máy. Cô lập tức cười giải thích cuộc gọi tối qua là do bạn học của cô gọi tới, không biết anh là ai, nếu có điều mạo phạm thì mong anh tha thứ.
 
Bùi Cận Bạch nhìn dáng vẻ vội vàng không ngừng xin lỗi của Cố Thư Di, dùng giọng không chút cảm xúc để trả lời: “Tôi biết rồi.”
 
Cố Thư Di gật đầu, sau đó mới chú ý tới việc hôm nay Bùi Cận Bạch còn mang theo một cái vali công tác cỡ nhỏ, cô bắt chuyện: “Tổng giám đốc Bùi, anh sắp đi công tác ạ?”
 

Bùi Cận Bạch: “Ừ.”
 
Cố Thư Di cười tủm tỉm: “Anh đi đâu thế ạ?”
 
Bùi Cận Bạch liếc mắt nhìn Cố Thư Di – người đang muốn nói nhiều để che giấu sự xấu hổ.
 
Vậy nên, khóe môi Bùi Cận Bạch khẽ cong lên: “Nước Pháp.”
 
Cố Thư Di: “…”
 
Trong nháy mắt, rặng mây đỏ nhanh chóng lan từ cổ đến tai Cố Thư Di. Cô thấy mặt mình đỏ như than cháy, thậm chí còn không biết lời này của anh là thật hay là đang châm biếm. Sau đó, một giây trước khi cửa thang máy mở ra, cô chỉ biết cúi người chào: “Anh đi thong thả, thuận buồm xuôi gió.”
 

 
Nhưng chuyện Bùi Cận Bạch đi công tác là thật.
 
Mấy ngày sau Cố Thư Di đều không gặp anh trong thang máy. Có hôm bà cụ Hà lại gọi cô đến biệt thự Thanh Sơn chơi một ngày, bà ấy cũng bảo rằng Bùi Cận Bạch đã đi công tác, chỉ là thường thì anh phải đi công tác đến rất nhiều nơi, cũng không biết lần này anh đi nơi nào.
 
Cố Thư Di đành phải bảo bản thân đừng quá canh cánh chuyện này trong lòng, ngay sau đó liền tới ngày nhận chức, bắt đầu thực tập ở Hòa Quang của cô.
 
Hôm đó, Cố Thư Di cố tình dậy thật sớm. Khi chính thức đặt chân vào công ty Hòa Quang, ngẩng đầu nhìn màn hình thông minh trên trần đại sảnh, cô có cảm tưởng mãnh liệt rằng giấc mơ đã thành sự thật.
 
Dù thế nào, dù quá trình có gập ghềnh và bất đắc dĩ thì hiện tại cô cũng đã thật sự đứng ở nơi đây với cương vị là nhân viên thực tập.
 
Cho dù sau này tất cả còn chưa chắc chắn, nhưng có thời gian thực tập ở Hòa Quang trong cả quá trình làm việc cũng là việc rất đáng giá.
 
Người đón tiếp Cố Thư Di hôm nay cũng là nhân viên phụ trách hướng dẫn cho Cố Thư Di. Cô ấy họ Lưu, tầm khoảng 30 tuổi, Hòa Quang không yêu cầu nhân viên phải có biệt danh nên cô ấy bảo Cố Thư Di gọi mình là chị Lưu luôn. Ngoài ra, chị Lưu cũng là sinh viên hệ chính quy ở đại học Sư phạm, sau khi học thạc sĩ ở nước ngoài xong thì vào Hòa Quang làm việc.
 
“Sau này chỗ này sẽ là vị trí làm việc của em, em ngồi ở đây. Lần này chỉ có mình em là nhân viên thực tập nên sẽ không có huấn luyện tập trung trước khi nhận chức. Hai hôm nay em cứ làm quen với điều lệ, chế độ của công ty và đọc sổ tay nhân viên đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”
 
Chị Lưu dẫn Cố Thư Di đi tham quan công ty một vòng trước. Khi đến khu vực làm việc của phòng Giám đốc, chị Lưu dẫn Cố Thư Di đến trước một cái bàn làm việc trống. Cô ấy rất nhiệt tình với Cố Thư Di, trong môi trường làm việc, hai người bạn cùng trường, cùng học hệ chính quy luôn sẽ thân thiết hơn là với những người khác.
 
Cố Thư Di lập tức gật đầu: “Vâng, cảm ơn chị Lưu.”
 
Chị Lưu dặn dò xong thì đi làm việc. Cố Thư Di điều chỉnh ghế dựa, chuẩn bị đọc sổ tay nhân viên. Kết quả cúi đầu xuống mới phát hiện cái ghế dựa cô đang dùng này là sản phẩm của một thương hiệu đồ dùng văn phòng nổi tiếng thế giới.
 
Giá của loại ghế công thái học này tại thị trường trong nước là cả chục nghìn tệ, dù công ty có mua với số lượng lớn thì cũng không rẻ hơn được mấy. Sở dĩ Cố Thư Di nhận ra nhãn hiệu này là do ở công ty cô thực tập trước đây, công ty phân cho những nhân viên cao cấp loại ghế này.
 
Sau khi nhận ra nhãn hiệu của chiếc ghế nhìn như bình thường này, Cố Thư Di không khỏi tặc lưỡi. Cô ngẩng đầu nhìn mỗi thiết bị nhìn như không có gì đặc biệt nhưng chắc hẳn giá cả không hề đơn giản ở khắp khu vực làm việc, lại phải cảm thán thảo nào Hòa Quang luôn là công ty trong mơ của mọi nhân viên, dù ở chuyện đơn giản nhất như vậy thì Hòa Quang vẫn làm đến mức tốt nhất.

 
Giữa trưa, chị Lưu mời Cố Thư Di cùng đi ăn cơm với bọn họ.
 
Cả tòa nhà Hòa Quang có mấy cái canteen với đủ các loại món ăn, có món Trung Quốc, món Tây, đồ uống, đồ ngọt và tất cả đều miễn phí.
 
Mấy đồng nghiệp trong phòng Giám đốc bận rộn cả sáng, đến giờ ăn cơm mới có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm.
 
Đề tài hôm nay đều xoay quanh gương mặt mới là Cố Thư Di.
 
Phòng giám đốc rất hiếm khi có nhân viên thực tập, mọi người đều rất mới lạ khi thấy có người mới tới. Vậy nên bèn hỏi Cố Thư Di mấy câu hỏi nhỏ như cô học trường nào, giờ đang ở đâu, đi làm tan làm kiểu gì,….
 
Cố Thư Di trả lời hết mấy câu hỏi đó, mãi đến khi có một đồng nghiệp nhắc tới chuyện hình như ban đầu Cố Thư Di được trợ lý tổng giám đốc Trần giới thiệu vào làm.
 
Nghe thấy sáu chữ “trợ lý tổng giám đốc Trần”, Cố Thư Di hơi ngẩn người một lát rồi mới nhận ra người bọn họ đang nói tới chính là Trần Lê.
 
Có lẽ là vì ở những lần gặp trước Trần Lê đều đi theo bên cạnh Bùi Cận Bạch nên Cố Thư Di vẫn luôn không có cảm giác gì mấy. Đến bây giờ nghe thấy mấy nhân viên trong phòng Giám đốc dùng sáu chữ “trợ lý tổng giám đốc Trần” để nhắc đến anh ấy, cô mới bỗng dưng nhận ra rằng dù là Trần Lê thì cũng là nhân vật rất giỏi giang trong công ty.
 
“À, đúng vậy.” Cố Thư Di vội gật đầu đồng ý, nghĩ chắc chắn không thể nói rõ rằng cô “đi cửa sau” ở chỗ tổng giám đốc để vào công ty: “Là… trợ lý tổng giám đốc Trần giúp đỡ.”
 
Sau đó lại có người hỏi sao Cố Thư Di lại quen Trần Lê để nhờ anh ấy giới thiệu vào làm, hai người quen thân lắm à.
 
“Không thân lắm.” Cố Thư Di nhanh chóng vận dụng trí óc để nghĩ lý do: “Công ty chỗ em thực tập lúc trước có một chị quản lý khá thân với em, chị ấy quen trợ lý Trần, hai người là bạn cùng trường. Vậy nên em nhờ chị ấy giúp em xin trợ lý Trần giới thiệu vào làm. Trợ lý Trần rất tốt, thấy sơ yếu lý lịch của em thì đồng ý luôn.”
 
“Nhưng em còn chưa gặp mặt nói cảm ơn với anh ấy được.”
 
“Vậy à.” Mọi người nghe mối quan hệ quanh co lòng vòng này xong thì gật đầu.
 
Tiếp theo lại có một đồng nghiệp nam cười với Cố Thư Di: “Tiếc là mấy hôm nay trợ lý tổng giám đốc Trần đi công tác với tổng giám đốc, chắc là em vẫn chưa gặp được anh ấy rồi.”
 
“Em cũng chưa gặp được tổng giám đốc nữa.”
 
Cố Thư Di nghe thấy chuyện đi công tác thì không nhịn được mà siết chặt đôi đũa, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm để hỏi đồng nghiệp nam kia: “Em có thể hỏi tổng giám đốc đi công tác ở đâu không ạ?”
 
“Châu Âu, nước Pháp, thị trường bên kia có một hạng mục.” Đồng nghiệp nam cười đáp: “Nửa đầu năm phòng của chúng ta cũng đến đó để tổ chức team building, tiếc là lúc đó em chưa vào làm.”
 
Cố Thư Di nghe thấy địa điểm công tác thật sự là Pháp thì lặng lẽ thở phào, chỉ có thể buồn phiền vì sự trùng hợp đáng chết này. Mọi người trong bàn lại cười đùa nói về chuyến đi team building ở Pháp nửa đầu năm, cuối cùng thì đề tài cũng không xoay quanh người cô.
 
Cố Thư Di không mở miệng nữa.
 
Mấy ngày thực tập kế tiếp cũng rất thuận lợi.
 
Cố Thư Di xem điều lệ, chế độ của công ty và sổ tay nhân viên xong thì được Lưu hướng dẫn làm việc. Cô thực tập ở vị trí công văn nên bắt đầu bắt tay vào thứ đơn giản nhất là biên bản cuộc họp. Nhưng vì trước đó Cố Thư Di đều làm việc tại phòng Nhân lực nên cô vẫn phải âm thầm bỏ rất nhiều công sức khi làm ở phòng Giám đốc.
 
Ngày hôm sau, Cố Thư Di chủ động tăng ca, muốn sửa sang lại hết những biên bản cuộc họp trong tay rồi mới về.
 
Hòa Quang không ủng hộ việc làm thêm giờ, nhưng vậy cũng không có nghĩa là người khác muốn làm hết mọi việc trong tay mà còn nhất định phải đuổi người ta về.
 
Mấy hôm nay hướng dẫn Cố Thư Di, chị Lưu thấy cô rất tốt, vừa chăm chỉ vừa thông minh, không hổ là sinh viên đại học Sư phạm bọn họ. Nghe Cố Thư Di muốn ở lại thêm lát nữa, cô ấy cười trêu: “Em liều mạng vậy là không được đâu nhé.”

 
Cố Thư Di biết bản thân chủ động tăng ca ở một nơi không ủng hộ tăng ca là không tốt, vội giải thích rằng chỉ như vậy trong mấy ngày vừa mới bắt đầu làm việc, sau này sẽ không làm thế. Sau đó, chị Lưu và các đồng nghiệp khác đi về trước, cả khu làm việc chỉ còn mình Cố Thư Di.
 
Chỉ còn một người làm việc nên tự do hơn hẳn, Cố Thư Di thở phào, vừa hoàn thành biên bản cuộc họp vừa bật nhạc để nghe.
 

 
Trần Lê và Bùi Cận Bạch cùng nhau đứng trong thang máy chuyên dụng để lên tầng 23 – nơi làm việc của tổng giám đốc.
 
Hơn một tiếng trước, đội quản lý cấp cao đi công tác tại Pháp vừa mới xuống máy bay bay từ Pháp đến thành phố B.
 
Bùi Cận Bạch về nước trước, kết quả đối phương – người tự xưng là có xuất thân quý tộc Pháp kia đột ngột muốn thêm một vài nội dung vào trong thỏa thuận, còn muốn bàn chuyện riêng với tổng giám đốc Bùi. Nhưng lúc đó Bùi Cận Bạch đã lên máy bay, vậy nên chỉ có thể đổi thành cuộc họp video online.
 
Sau khi xuống máy bay, Bùi Cận Bạch bảo những người không còn việc gì khác về trước. Lúc này, vì chênh lệch múi giờ nên cuộc họp sắp sửa bắt đầu. Bùi Cận Bạch không thích làm việc trong nhà, hơn nữa thời gian cũng chưa muộn nên bèn dứt khoát đến công ty để họp.
 
Hòa Quang không ủng hộ tăng ca nên hơn 6 giờ chiều, ngoài một số phòng, ban  có hạng mục cấp bách ra thì công ty đã không còn mấy người.
 
Trần Lê vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng phòng Giám đốc không còn có ai.
 
Đến khi đi ngang qua khu vực làm việc của phòng Giám đốc, anh ấy nghe thấy bên trong có tiếng nhạc loáng thoáng.
 
Trần Lê nghe thấy tiếng nhạc thì dừng bước, sau đó bắt đầu mừng thầm trong lòng.
 
Bởi vì cuộc họp lần này là do phía Pháp yêu cầu bất ngờ nên có rất nhiều tài liệu và số liệu vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ, chỉ có thể chờ lát nữa vừa họp vừa chuẩn bị. Nhưng nếu hiện giờ phòng Giám đốc còn có người chưa tan làm, Trần Lê kéo bừa một người đến cũng có thể giúp đỡ cho anh ấy.
 
Trần Lê nghĩ đến đây thì lập tức vui vẻ bước vào khu vực làm việc của phòng Giám đốc. Kết quả khi nhìn vào bên trong, anh ấy lại thấy một khuôn mặt nằm ngoài dự kiến.
 
Lúc này Trần Lê mới nhớ ra, theo thời gian thì hai hôm nay Cố Thư Di đã đến thực tập ở phòng giám đốc rồi.
 
Ở phía đối diện, Cố Thư Di nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Trần Lê, cô cất tiếng gọi một cách khó hiểu: “Trợ lý Trần?”
 
Giống như đang hỏi không phải anh ấy đang đi công tác với tổng giám đốc Bùi rồi ư? Chẳng lẽ là đã về rồi? Nhưng giờ là giờ tan tầm, anh ấy còn đến công ty làm gì?
 
Nụ cười trên mặt Trần Lê sượng lại.
 
Nói không vui là do người anh ấy thấy không phải bất kỳ nhân viên có năng lực khiến anh ấy tin tưởng nào trong phòng Giám đốc. Nói vui là do Cố Thư Di thực sự đến đây để làm việc, có điều cô là nhân viên thực tập có mục đích không trong sáng với tổng giám đốc của họ mà thôi.
 
Cố Thư Di nhìn Trần Lê – người đang có biểu cảm rất kỳ quái – hỏi: “Trợ lý Trần, anh tới công ty bây giờ là vì có việc gì ạ?”
 
Trần Lê phát hiện mới qua mấy ngày mà xưng hô của Cố Thư Di với anh ấy đã từ “cậu” thành “anh”.
 
Anh ấy thấy tiếng “anh” của Cố Thư Di rất kỳ quặc, chỉ là bây giờ không phải lúc để băn khoăn chuyện xưng hô. Trần Lê nhìn Cố Thư Di, lại nhớ tới cô thật sự vượt năm ải, chém sáu tướng, dùng kết quả không ai ngờ tới để ngồi ở nơi này.
 
Vậy nên Trần Lê điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói với Cố Thư Di: “Cô Cố, tổng giám đốc Bùi sắp có cuộc họp video, tôi có hơi vội nên muốn nhờ cô qua giúp một lát.”
 
“Có được không?” Anh ấy hỏi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận