Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Cố Thư Di nghe thấy Trần Lê bảo cô đến giúp đỡ thì há hốc mồm.
 
Rõ ràng là không dám tin tưởng.
 
Nhưng phòng Giám đốc trống rỗng, không có ai khác ngoài cô lại như đang nhắc nhở cô lý do Trần Lê muốn cô đến hỗ trợ. Sau khi nhận ra điều này, Cố Thư Di lập tức đáp một tiếng: “Được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

 
Trong văn phòng, Bùi Cận Bạch đã ngồi ở trước máy tính.
 
Cuộc họp bất ngờ hôm nay có vài tài liệu vẫn chưa chuẩn bị xong nên lát nữa Trần Lê cũng phải ở bên cạnh. Bùi Cận Bạch uống ngụm nước, nghe thấy tiếng cửa văn phòng tổng giám đốc bị gõ khẽ rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
 
Anh đang nhìn máy tính nên không quay sang xem, cho đến khi nghe tiếng Trần Lê xoay người, nói chuyện với một người khác: “Ở đây.”
 
Lúc này Bùi Cận Bạch mới nhìn về phía cửa.
 
Thấy ánh mắt của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di lập tức ôm chặt máy tính. Đây là lần đầu tiên cô thấy Bùi Cận Bạch khi anh đang làm việc. So với lần gặp trước,  ngoài phong thái cao quý vừa sinh ra đã có nhờ xuất thân ra thì trên người anh còn có thêm khí thế vừa mạnh mẽ vừa tinh anh.
 
Cố Thư Di đã không mấy căng thẳng khi đối mặt với Bùi Cận Bạch đã, nhưng hiện giờ người cô đang đối mặt chính là tổng giám đốc của Hòa Quang, vậy nên cô không thể nén nổi sự căng thẳng. Cố Thư Di nhanh chóng chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di xuất hiện trong văn phòng của anh.
 
Trần Lê lập tức bước tới giải thích tại sao Cố Thư Di lại xuất hiện ở chỗ này.
 
Sau khi nghe xong, Bùi Cận Bạch nhìn Trần Lê, ánh mắt như thể không biết anh ấy đang nói cái gì, sau đó vẫn đáp: “Cũng được.”
 
Trần Lê thở phào, lấy chiếc ghế dựa, bảo Cố Thư Di ngồi xuống bên cạnh anh ấy.
 
Cố Thư Di không ngờ bản thân mới đi làm mấy ngày đã gặp được chuyện này.
 
Cô không dám nhiều lời, ngồi xuống chỗ Trần Lê bảo rồi chuẩn bị máy tính và mấy bản tài liệu. Dù Trần Lê giao cho cô việc rất đơn giản là ghi chép và sửa sang số liệu nhưng lúc này Cố Thư Di vẫn thấy căng thẳng như là sinh viên y vừa mới học giải phẫu xong đã bị ép cầm dao đứng bên bàn phẫu thuật để thực hiện cuộc phẫu thuật lớn liên quan đến tính mạng con người.
 
Trần Lê cũng ngồi xuống vị trí của mình, lại dặn Cố Thư Di về mấy số liệu lát nữa cần cô lấy ra bất cứ lúc nào.
 
Cố Thư Di nghiêm túc gật đầu.
 
Sau khi chuẩn bị qua, cuộc họp nhanh chóng bắt đầu theo thời gian đã hẹn.
 
Bởi vì là cuộc họp toàn tiếng Anh, có rào cản ngôn ngữ nên Cố Thư Di càng phải cẩn thận hơn bình thường. Suốt cả quá trình cô đều dựng thẳng tai lên, giống dây cung đang bị kéo căng.

 
Cô chú tâm lắng nghe nội dung cuộc họp của Bùi Cận Bạch, không bỏ sót từ nào.
 
Trình độ tiếng Anh của Cố Thư Di khá tốt, năm ba vì muốn giành học bổng nên cô còn đi thi IELTS, được 8.0. Nhưng khi Bùi Cận Bạch mở miệng, Cố Thư Di lập tức cảm nhận được rằng cái “khá tốt” của cô hẳn là trình độ khó đạt tới được dưới chế độ giáo dục, thi cử trong nước, mà Bùi Cận Bạch rõ ràng đã lưu loát, thông thạo như tiếng mẹ đẻ vì từ nhỏ đã được học ở trường quốc tế.
 
Thậm chí một lát sau, khi nhắc tới một sản phẩm sắp được đưa ra thị trường, có lẽ Bùi Cận Bạch cảm thấy nếu dùng tiếng Anh thì bọn họ sẽ không hiểu hết hoàn toàn nên dứt khoát giải thích bằng tiếng Pháp.
 
Cố Thư Di không hiểu tiếng Pháp, cô làm theo lời Trần Lê, tìm kiếm, tô đậm và đưa tài liệu, số liệu Bùi Cận Bạch cần dùng đến bất cứ lúc nào. Công việc của Trần Lê rõ ràng là phức tạp hơn cô rất nhiều, không chỉ phải bận rộn thao tác trên máy tính suốt cả quá trình mà thi thoảng còn nhỏ giọng tham gia thảo luận.
 
Bùi Cận Bạch giải thích bằng tiếng Pháp xong rồi lại đổi trở về tiếng Anh.
 
Trong cuộc họp, tuy hai bên không giương cung bạt kiếm nhưng bầu không khí cũng chẳng hề thoải mái, nhẹ nhàng chút nào. Qua nội dung cuộc trò chuyện, Cố Thư Di nghe ra tuy phía Pháp có thành ý nhưng thái độ lại ba phải, thế nào cũng được, cũng giống như việc giờ Bùi Cận Bạch đã về nước mà đối phương còn yêu cầu họp thêm. Bùi Cận Bạch thì vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh suốt cả quá trình, anh nhắc nhở phía Pháp về lợi ích của lần hợp tác này và Hòa Quang đã từng thu mua trang web video nào đó.
 
Lúc này, Trần Lê đột ngột căng thẳng.
 
Là trợ lý, theo bản năng mà anh ấy biết có lẽ lát nữa Bùi Cận Bạch sẽ yêu cầu chi tiết liên quan đến chuyện này, nhưng trong những thứ anh ấy vừa đưa cho Cố Thư Di không có nội dung về vấn đề đó. Tuy lần mua lại trang web video kia là một trong số những thành công rực rỡ nhất của Hòa Quang nhưng hiện tại sao họ có thể nhớ kỹ chi tiết tỉ mỉ, kỹ càng được.
 
Nhưng Trần Lê là người giữ chức trợ lý tổng giám đốc, rõ ràng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Khi anh ấy bắt đầu chuẩn bị phương án dự phòng, người bên cạnh bỗng đẩy một tờ A4 sang.
 
Trần Lê thấy trên tờ giấy mà Cố Thư Di đẩy đưa cho anh ấy đều là những gì anh ấy cần.
 
Thậm chí trên đó còn có cả phần trăm lưu động chính xác đến sáu số thập phân của lần thu mua trang web kia.
 
Sau khi nhìn thấy, Trần Lê giật mình kinh ngạc. Anh ấy ngước mắt, thấy Cố Thư Di mỉm cười, viết “Tôi vừa mới viết, chắc là anh cần cái này đúng không?”
 
Trần Lê nhìn nụ cười trên mặt Cố Thư Di rồi nhanh chóng nhận lấy tài liệu.
 

 
Cuộc họp tối nay kéo dài suốt gần hai tiếng đồng hồ.
 
Tuy quá trình hơi lâu la, nhưng cuộc họp kết thúc bằng việc phía Pháp không thể không đồng ý, cũng coi như đã thành công viên mãn.
 
Khi hai bên thân thiện kết thúc cuộc họp video, Cố Thư Di nhìn máy tính, có cảm giác được giải thoát như thể tiếng chuông của kỳ thi vừa vang lên.
 
Cô thả lỏng theo phản xạ, nhưng rồi lại đột ngột nhớ tới tình hình lúc này nên lại nhanh chóng thẳng lưng.
 
Cố Thư Di thấy Trần Lê dùng ánh mắt để nói “Tốt lắm” với cô.
 
Trần Lê vừa cổ vũ Cố Thư Di bằng ánh mắt, vừa nhận ra quyết định gọi Cố Thư Di đến hôm nay còn chính xác hơn cả dự đoán của anh ấy.
 

Dù chỉ là một vài việc đơn giản, vụn vặt, nhưng một nhân viên thực tập chưa tốt nghiệp như cô có thể theo sát suốt cả quá trình, không để xảy ra sự cố đã là chuyện hiếm có, thậm chí còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thứ anh ấy cần dù anh ấy chưa chuẩn bị trước.
 
Sau khi họp xong, Bùi Cận Bạch nói: “Hai người vất vả rồi.”
 
“Anh cũng vất vả rồi ạ.” Trần Lê nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu với Bùi Cận Bạch.
 
Cố Thư Di thấy thế nên cũng nói theo: “Tổng giám đốc Bùi vất vả rồi ạ.”
 
Cô không hề cố ý nịnh hót. Bùi Cận Bạch ngồi trên chuyến bay quốc tế dài mười mấy tiếng đồng hồ, vừa xuống máy bay đã không nghỉ ngơi mà mở họp ngay, suốt quá trình đó còn không hề mệt mỏi, nói cho phía Pháp tâm phục khẩu phục, đúng là làm người khác phải ngưỡng mộ.
 
Bùi Cận Bạch lại nhìn Cố Thư Di: “Mai nhớ bảo người chấm công ghi lại buổi tăng ca hôm nay.”
 
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch, nhận ra anh đang bảo cô ghi mấy tiếng này lại thành thời gian tăng ca, sẽ có phí trợ cấp làm thêm giờ, cô vội tươi cười trả lời: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.”
 
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối hẳn.
 
Giờ này đúng là giờ cao điểm tan tầm của công viên khoa học công nghệ, nhưng cả tòa nhà Hòa Quang chỉ có tầng 23 là vẫn đang sáng đèn.
 
Bùi Cận Bạch nhìn Trần Lê và Cố Thư Di, bọn họ đang thu dọn tài liệu sau cuộc họp.
 
Trong thời gian đi làm, người Pháp không quan tâm đến thời gian ăn cơm là mấy, 11, 12 giờ trưa vẫn họp và làm việc như thường. Tính theo chênh lệch múi giờ thì hai mốc giờ đó cũng là thời gian ăn tối của người Trung Quốc.
 
Thái độ của người Trung Quốc với ẩm thực chưa bao giờ là chỉ qua loa cho xong, dù là ở những công ty tăng ca khá nhiều, có muộn đến mấy thì căng tin vẫn sẽ ồn ào, náo nhiệt.
 
Bùi Cận Bạch nói: “Để tôi mời hai người ăn tối đi.”
 
Cố Thư Di nghe vậy thì ngẩng đầu.
 
Chiều nay cô vốn định tăng ca làm xong mấy việc trong tay rồi tan tầm ăn tối, nào ngờ giữa chừng Trần Lê lại gọi cô tới giúp đỡ, vậy nên cô đã đói bụng trong suốt cả quá trình.
 
Nhưng cô không ngờ Bùi Cận Bạch sẽ mời bọn họ ăn cơm.
 
Trần Lê bên cạnh thì đã cười đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.”
 
Mấy đồ bọn họ ăn trên máy bay chỉ là ăn cho có, vừa xuống máy bay đã phải họp luôn. Anh ấy đã đói bụng từ lâu, lúc này sếp chủ động mời bọn họ ăn cơm, đây là tấm lòng của sếp, sao người làm công có thể từ chối được.
 
Cố Thư Di thấy ánh mắt của Bùi Cận Bạch lại dời sang phía cô: “Cô muốn ăn gì?”
 


 
Bởi vì bây giờ là giờ cao điểm tan tầm của các nhân viên 996, vậy nên dù đa số các công ty đều có nhà ăn nhưng mấy quán ăn khuya quanh công viên khoa học công nghệ đều đã chật ních.
 
Hai người đàn ông giao nhiệm vụ chọn hàng quán đồ ăn cho Cố Thư Di.
 
Cố Thư Di nuốt câu nói phổ biến “anh quyết định là được” vào bụng. Đối mặt với ánh mắt bảo cô mau chóng lựa chọn của Bùi Cận Bạch, cô chỉ cảm thấy đau đầu.
 
Nếu chỉ có mình cô, cô chỉ cần vào bừa tiệm ăn ven đường nào đó mua suất mì xào là xong.
 
Nhưng Cố Thư Di tưởng tượng cảnh ba người Bùi Cận Bạch, Trần Lê và cô cùng nhau chen chúc trong quán ăn ven đường, ngồi quanh cái bàn nhỏ dính đầy dầu mỡ để ăn mì xào.
 
“…”
 
Hình ảnh quá đẹp, bỏ đi thì hơn.
 
Cố Thư Di cắn răng, bởi vì trong tầm hiểu biết của cô, cô không nói được tên nhà hàng nào thật sang trọng, phù hợp với thân phận của Bùi Cận Bạch nên dứt khoát chọn một thương hiệu lẩu nổi tiếng với chất lượng phục vụ chu đáo và sự sạch sẽ ngăn nắp.
 
“Anh thấy sao ạ?” Cố Thư Di chọn xong bèn quay đầu cẩn thận quan sát Bùi Cận Bạch.
 
Bùi Cận Bạch nghe vậy thì “ừ” một tiếng, có vẻ như không có ý kiến gì với nơi cô chọn, anh bảo tài xế: “Đi thôi.”
 
Nhà hàng cách công viên khoa học công nghệ một đoạn, khi ba người đến nơi, trong nhà hàng cũng không có quá nhiều khách hàng.
 
Phục vụ nhiệt tình đón tiếp bọn họ, nhìn lướt qua ba người rồi lanh lẹ đưa máy tính bảng dùng để gọi món cho Bùi Cận Bạch: “Ba vị xem thử xem muốn ăn gì đi ạ.”
 
Bùi Cận Bạch thì lại dứt khoát đưa nó cho Cố Thư Di: “Cô chọn đi.”
 
Trần Lê bên cạnh cũng có ý này.
 
Vậy nên Cố Thư Di cầm lấy máy tính bảng, đành phải suy nghĩ để chọn đồ ăn cho ba người. Khi lẩu được bê lên, nó đang bốc hơi nóng và sôi ùng ục.
 
Cố Thư Di ngửi mùi lẩu rồi mới nhận ra đúng là bụng mình đã kêu gào vì đói.
 
Đồ ăn mà bọn họ gọi cũng được nhân viên bê lên. Trước khi động đũa, Trần Lê nâng cốc nước ô mai lên, ý bảo Cố Thư Di và anh ấy cùng nhau mới tổng giám đốc Bùi một ly.
 
“Cảm ơn Tổng giám đốc Bùi.” Cố Thư Di cũng hạ cốc xuống thấp theo Trần Lê.
 
Bùi Cận Bạch nhìn hai người đang mời nước anh, gật đầu cười: “Không có gì.”
 
Bầu không khí trong lúc ăn cơm rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn lúc họp rất nhiều.
 
Trần Lê đã làm việc với Bùi Cận Bạch mấy năm, biết anh không phải người kiêu ngạo, giữ giá vì là tổng giám đốc, vậy là anh ấy chủ động tìm đề tài nói chuyện với Bùi Cận Bạch.
 
Có lẽ biểu hiện của Cố Thư Di trong cuộc họp tối nay xuất sắc hơn dự đoán, thế nên Trần Lê trò chuyện một lúc rồi tự nhiên dừng mắt trên người Cố Thư Di – người đang không ngừng ăn cơm.
 
Thật ra thì từ khi gặp Cố Thư Di tới nay, ấn tượng của Trần Lê đối với cô vẫn đang dần dần tốt lên. Tuy đôi lúc không đàng hoàng, nhưng nhìn chung Cố Thư Di vẫn là cô gái rất thông minh, nhanh nhẹn.
 

Với diện mạo, bằng cấp và năng lực như vậy, Trần Lê dám chắc rằng Cố Thư Di chỉ cần dựa vào nỗ lực của chính bản thân là có thể thành công trên con đường sự nghiệp. Tuy không quá cao siêu nhưng làm nữ nhân viên văn phòng lương cao là chuyện đơn giản. Nếu tương lai cô lại tìm một người bạn trai tương đương với mình, vậy thì tiền lương của hai người đủ để sống thoải mái ở thành phố B. Không biết tại sao cô lại nhất định phải muốn một bước lên trời, đi đường ngang ngõ tắt, ôm ảo tưởng không thực tế, tự cho là lấy lòng bà cụ Hà thì có thể “ra tay” với tổng giám đốc Bùi của bọn họ.
 
Chẳng lẽ sự hấp dẫn của tiền tài, giai cấp, hoặc là chính Bùi Cận Bạch đã gợi lên lòng tham to lớn của Cố Thư Di ư?
 
Nhưng có lẽ cô không biết, đừng nói là người đàn ông như tổng giám đốc Bùi mà đến anh ấy cũng đã thấy rõ mấy âm mưu này của cô.
 
Vẫn là quá trẻ tuổi.
 
Vì thế, Trần Lê suy nghĩ một lúc, nhìn Cố Thư Di, nói: “Bạn Cố.”
 
Lúc này anh ấy đã đổi xưng hô với Cố Thư Di thành “Bạn Cố”.
 
“Tôi nghe nói tuần sau công ty tổ chức hoạt động, nhân viên độc thân có thể lên mạng nội bộ, tự nguyện đăng ký tham gia team building ở khách sạn suối nước nóng năm sao ngoài ngoại ô vào cuối tuần này, cô có hứng thú không?”
 
Khi nói chuyện, ánh mắt của Trần Lê vẫn luôn nhìn thẳng vào Cố Thư Di.
 
Ý của Trần Lê khi hỏi câu này cũng rất rõ ràng, hơn nữa vì anh ấy có lòng tốt và đánh giá cao Cố Thư Di nên mới hỏi vậy. Không khác gì cho Cố Thư Di một cơ hội khác ngay trước mặt Bùi Cận Bạch.
 
Bởi vì kiểu team building này là công ty tổ chức nhân viên độc thân kết bạn, tìm người yêu. Ai muốn thoát kiếp độc thân thì mới tự nguyện đăng ký tham gia, vậy nên nó mới được tổ chức vào cuối tuần. Nếu bây giờ Cố Thư Di đồng ý đi team building, vậy cũng có nghĩa là cô đã chọn từ bỏ “âm mưu” quấy rối của mình, thay đổi triệt để từ đây, trở thành cô gái tốt ngay trước mặt Bùi Cận Bạch.
 
Lúc này, đôi đũa trong tay Bùi Cận Bạch cũng dừng lại.
 
Tất nhiên là anh nghe ra ý bóng trong lời của Trần Lê.
 
Bùi Cận Bạch tự nhận bản thân không phải người so đo với một sinh viên nhất thời dại dột. Nếu sinh viên này có thể dừng lại đúng lúc, kịp thời sửa đổi, không gây nên hậu quả nghiêm trọng thì anh có thể bỏ qua mọi chuyện.
 
Vậy nên Cố Thư Di đang ăn lẩu, bỗng dưng phát hiện hình như hai người đàn ông kia đều đang nhìn cô.
 
Cô thấy như Bùi Cận Bạch và Trần Lê đều đang đợi cô trả lời.
 
Cố Thư Di đành phải thả miếng ba chỉ bò vừa mới gắp xuống.
 
Nhưng cô đã đói bụng suốt một hồi lâu, ban nãy cô cũng không chú ý lắng nghe và tham gia vào cuộc trò chuyện của Trần Lê và Bùi Cận Bạch, chỉ bận ăn uống mà thôi. Lúc này hai người kia đều đang chờ cô trả lời, Cố Thư Di mới không thể không chút hoang mang mà nhớ lại nội dung câu nói vừa rồi của Trần Lê.
 
Trần Lê hỏi cuối tuần này cô có đi team building tại khách sạn suối nước nóng năm sao hay không?
 
Tuy khách sạn suối nước nóng năm sao nghe rất hấp dẫn, chi phí cho chuyến team building cũng do công ty chi trả, nhưng nghĩ đến việc phải đi vào thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, Cố Thư Di suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu với Trần Lê và Bùi Cận Bạch:
 
“Phúc lợi và đãi ngộ của công ty đúng là quá tốt.”
 
“Nhưng tôi không thích ngâm suối nước nóng mấy, vậy nên ngại quá trợ lý Trần, tôi không đi thì hơn.”
 
Bùi Cận Bạch: “…”
 
Trần Lê: “…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận