Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Trả lời xong, Cố Thư Di tiếp tục cúi đầu xuống chuẩn bị ăn cho xong miếng bò cuộn nấm kim châm vừa rồi mình chưa kịp bỏ vào miệng.
 
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra hai người đàn ông kia vẫn nhìn mình chằm chằm, thậm chí hình như ánh mắt còn trở nên kỳ lạ hơn là sao vậy?
 
Cố Thư Di chỉ có thể ngẩng đầu lên lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cô không đi thật à?" Trần Lê còn hỏi lại lần nữa, biểu cảm trên mặt như không thể tưởng tượng nổi vậy.
 
Bấy giờ Cố Thư Di mới nhận ra hình như có gì đó chưa rõ ràng thì phải.
 
Cô không thể làm gì khác hơn là dừng đũa rồi ngẩng đầu cẩn thận hỏi anh ấy: "Ừm... Bắt buộc phải đi à?"
 
Trần Lê: "..."
 
Cố Thư Di lại nhìn sang Bùi Cận Bạch.
 
Có điều lần này Bùi Cận Bạch không đối mặt với cô nữa, ánh mắt cũng trở nên hơi mơ hồ, không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
 
Thấy cảnh tượng này, cuối cùng Trần Lê cũng từ bỏ việc giãy giụa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên anh ấy không nên hy vọng một cô gái có thể bất chấp mọi thứ để đến gần nhà họ Bùi suốt hai năm biết sai mà quay đầu. Đến lúc này rồi mà cô vẫn không chịu từ bỏ, chứng tỏ ý chí kiên cường rắp tâm làm việc xấu đến cùng.
 
...
 
Đến khi họ ăn cơm xong thì đã rất khuya rồi.

 
Trần Lê về nhà một mình. Vì bây giờ bọn họ một người ở tầng trên một người ở tầng dưới nên Bùi Cận Bạch tiện đường đưa Cố Thư Di về luôn.
 
Sau khi lên xe, Cố Thư Di lại không nhịn được mà quay sang nhìn Bùi Cận Bạch lần nữa.
 
Cô cảm thấy hình như tối nay bọn họ có hiểu nhầm gì đó nên định lên tiếng: "Tổng giám đốc Bùi, tôi..."
 
"Đừng nói nữa." Bùi Cận Bạch cắt ngang lời cô.
 
Cố Thư Di không thể làm gì khác hơn là im miệng.
 
Bùi Cận Bạch nói xong mới quay sang nhìn cô.
 
Anh biết rõ tại sao bà nội lại thích Cố Thư Di.
 
Mặc dù những cuộc liên hôn thương mại rất phổ biến xung quanh nhưng đối với nhà bọn họ thì chỉ cần chọn một người tốt tính thông minh và xinh đẹp là được rồi, bởi vì những thứ còn lại nhà họ Bùi chẳng hề thiếu.
 
Cố Thư Di, hoặc cũng có thể nói là lớp nguỵ trang của Cố Thư Di rất hợp gu bà cụ Hà.
 
Còn lần đầu tiên anh gặp Cố Thư Di là trong một buổi phỏng vấn xin việc.
 
Trong lúc anh suy nghĩ miên man, ánh mắt hai người lại giao nhau.
 
Cố Thư Di không biết tại sao Bùi Cận Bạch lại nhìn mình như vậy, có điều anh đã muốn thì cô cũng thoải mái cho nhìn thôi.
 
Cuối cùng Bùi Cận Bạch quay đi trước rồi nói với tài xế: "Lái xe đi."

 
...
 
Ngày hôm sau, sau khi biết tối hôm qua Cố Thư Di ở lại rồi tình cờ được Trần Lê gọi đi mở họp với giám đốc, đám đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc sôi nổi cười cợt, nói rằng cô mới tới có mấy ngày đã vội vàng muốn lượn lờ trước mặt sếp Bùi rồi.
 
Cố Thư Di bị nói có hơi xấu hổ. Nghĩ đến Bùi Cận Bạch và Trần Lê, cô nhíu mày thở dài.
 
Khoảng thời gian thực tập sau đó của cô dần đi vào nề nếp.
 
Cuối cùng Cố Thư Di cũng hiểu tại sao các đồng nghiệp có vẻ kích động khi biết cô mới vào làm có mấy ngày đã xuất hiện trước mặt giám đốc như vậy rồi.
 
Bởi vì tuy rằng mang danh là làm việc ở văn phòng tổng giám đốc nhưng một thực tập sinh muốn gặp được giám đốc không phải chuyện dễ dàng. Suốt hai tuần sau đó cô chỉ gặp Bùi Cận Bạch đúng một lần, hơn nữa còn chỉ thấy được cái gáy của anh lúc anh bị mọi người vây quanh mà thôi.
 
Mà bên biệt thự Thanh Sơn cũng dần không còn động tĩnh gì nữa. Có vẻ như bà cụ Hà chỉ muốn để hai người thử làm quen với nhau như trước đó bà ấy nói thôi vậy, còn lại bà ấy sẽ không can thiệp quá nhiều.
 
Tất nhiên Cố Thư Di cũng biết mình là đối tượng nhà nghèo mà Bùi Cận Bạch bị người lớn ép phải tìm hiểu nên tự biết thân biết phận không chủ động thêm đất diễn cho mình. 
 
Tình huống tốt nhất bây giờ là nếu cốt truyện yêu cầu thì cô sẽ xuất hiện, còn nếu không cô sẽ chỉ im lặng làm bù nhìn, chờ đến khi hết đất diễn, cô sẽ ôm cát xê đi thẳng.
 
Nghĩ vậy nên cuộc sống thực tập trong mơ của Cố Thư Di trôi qua rất thoải mái.
 
Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ thấp nhất buổi tối đang dần tụt về con số âm. Những người làm công ăn lương đi sớm về muộn cũng đã đổi từ măng tô sang áo phao áo lông dày.
 
Cố Thư Di vừa nhận được thư mời gặp mặt của câu lạc bộ tiếng Anh đại học Sư phạm vào cuối tuần này.

 
Từ hồi lên năm ba đại học cô đã không còn tham gia hội nhóm gì nữa rồi, chỉ muốn luyện tập khẩu ngữ nên mới ở lại câu lạc bộ tiếng Anh của trường mà thôi. Không ngờ cô mới tham gia đến năm thứ hai đã lên làm phó chủ nhiệm câu lạc bộ rồi. Có điều sau khi lên năm bốn, cô không đảm nhiệm chức vị gì nữa, cũng rút lui khỏi các hoạt động của câu lạc bộ. 
 
Lần gặp mặt cuối tuần này là do tân chủ nhiệm tổ chức mời các đàn anh đàn chị tới. Dù sao thì Cố Thư Di cũng từng là phó chủ nhiệm nên tất nhiên cô không có lý do gì để từ chối cả.
 
Địa điểm gặp mặt lần này là một quán karaoke gần đại học Sư phạm.
 
Thứ bảy, sau khi thay quần áo xong, Cố Thư Di đứng trước gương kiểm tra.
 
Hòa Quang đã phát tiền lương thực tập tháng đầu cho thực tập sinh, cộng thêm các khoản trợ cấp đi lại này kia nữa nên số tiền lương thực mà Cố Thư Di nhận được rất khả quan. Sau khi nhận được lương, cô đã đi mua cho mình một chiếc áo phao để mặc trong thời tiết ngày càng lạnh này.
 
Vì tiền lương thực tập không thấp nên cô đã bấm bụng chọn một chiếc áo khá đắt. Áo dài đến đầu gối, là màu trắng sữa có khả năng chống bám bẩn tốt hơn màu trắng tinh, trên mũ áo còn có một lớp lông dày mềm mại nữa.
 
Cố Thư Di đứng trước gương sửa sang lại quần áo và lớp trang điểm trên mặt.
 
Sau khi lên đại học cô mới bắt đầu học trang điểm. Mặc dù bình thường không hay dùng nhưng tay nghề vẫn tạm được, không đến mức đẹp như beauty blogger nhưng trong một cuộc gặp mặt bình thường thì không có vấn đề gì.
 
Kiểm tra xong mọi thứ, Cố Thư Di xem lại thời gian mà mọi người thông báo trong nhóm WeChat rồi mới cầm túi chuẩn bị lên đường.
 
Có lẽ là vì người sống ở khu dinh thự Cảnh Nam không ra ngoài bằng tàu điện ngầm nên mặc dù vị trí rất đẹp nhưng dinh thự Cảnh Nam lại cách khá xa ga tàu. Mùa đông mà cưỡi xe đạp công cộng thì chắc chắn tay và mặt sẽ đông đá mất, thế nên Cố Thư Di chọn đặt xe.
 
Bản đồ chỉ đường hiển thị cô còn cách mục tiêu hai mươi bảy phút đi đường nữa.
 
Sau khi lên xe, Cố Thư Di nhét tai nghe vào tai rồi bật nhạc lên.
 
Có điều cô vừa mới nghe được một bài thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
 
Màn hình hiển thị cuộc gọi tới từ Trần Lê.
 
Cố Thư Di có hơi khó hiểu khi nhìn thấy cái tên này nhưng cô vẫn nhanh chóng bấm nhận: "Alo, trợ lý Trần ạ?"

 
Vì đã làm việc ở văn phòng tổng giám đốc một thời gian nên bây giờ Cố Thư Di đã gọi "trợ lý Trần" một cách suôn miệng rồi.
 
Trần Lê nghe giọng Cố Thư Di phát ra từ trong điện thoại mà không khỏi im lặng.
 
Từ sau cái đêm hôm Cố Thư Di cố chấp biết sai không chịu quay đầu kia đến giờ, nói thật thì anh ấy không để ý đến cô lắm nữa. Anh ấy cho rằng nếu một người đã hết thuốc chữa thì mình cũng chỉ còn cách tôn trọng sự lựa chọn của người ta mà thôi.
 
Nhưng căn cứ trên lập trường của bản thân và tấm lòng bền bỉ bất khuất không hề chùn bước của bạn Cố đối với sếp Bùi và nhà họ Bùi, anh ấy cảm thấy mình vẫn nên báo cho Cố Thư Di biết chuyện xảy ra tối nay.
 
Con trai của bà cụ Hà, ba của Bùi Cận Bạch, chủ tịch đương nhiệm của Hòa Quang Bùi Viễn Phong đã phải nhập viện.
 
Hai tiếng đồng hồ trước tổng giám đốc Bùi đã có mặt ở bệnh viện rồi.
 
Sau khi nghe được tin Bùi Viễn Phong vào viện, Cố Thư Di không khỏi ngẩn người.
 
Trần Lê tiếp tục báo cho cô biết ông ấy nằm ở bệnh viện nào rồi không quên nhắc nhở Cố Thư Di tốt nhất là đừng nên nói chuyện này cho người khác biết, nếu không có thể sáng mai cổ phiếu Hòa Quang sẽ bị ảnh hưởng.
 
Cố Thư Di liên tục gật đầu đồng ý với anh ấy. Mà Trần Lê cũng chỉ nói xong chuyện này rồi cúp máy luôn, hiển nhiên là anh ấy chỉ định báo cho cô biết thôi chứ không có yêu cầu gì khác.
 
Cố Thư Di giơ điện thoại lên kiểm tra thì thấy xe đã chạy được nửa chặng đường rồi.
 
Nhất thời cô hơi do dự vì không biết với thân phận hiện tại của bản thân thì có nên xuất hiện ở bệnh viện hay không. Sau đó cô lại nghĩ tới bà cụ Hà đối xử với mình rất tốt và dì Tần xinh đẹp thanh ngã mà mình nhìn thấy trong bữa tiệc của nhà họ Bùi lần trước.
 
Vậy nên sau khi cân nhắc kỹ càng, Cố Thư Di cho rằng mình đã nhận được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Bùi. Dù nhà họ Bùi có cảm thấy cô không nên xuất hiện thì về tình về lý cô cũng nên tới đó một chuyến. Cô chọn sửa lại đích đến trên app gọi xe rồi lại nhắn vào nhóm WeChat cho các bạn xin lỗi vì mình có chuyện đột xuất nên tối nay không tham gia được.
 
Bùi Viễn Phong đang nằm trong bệnh viện đứng đầu cả nước.
 
Cố Thư Di xuống xe ở cổng bệnh viện. Cô đoán rằng theo lẽ thường thì hẳn là Bùi Viễn Phong đang được chăm sóc trong phòng điều trị đặc biệt, chẳng qua vừa rồi trong điện thoại Trần Lê không nói cụ thể ông ấy nằm ở phòng bệnh nào nên cô nghĩ chắc là anh ấy cũng chưa rõ. Thế là Cố Thư Di vừa suy tư vừa đi tới khoa chăm sóc và điều trị đặc biệt rồi cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Cận Bạch.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận