Lúc này ở phòng làm việc của bác sĩ trên tầng, Bùi Cận Bạch vừa trao đổi tình hình cụ thể với bác sĩ phẫu thuật xong thì thấy điện thoại trong túi rung lên.
Anh lễ phép chào tạm biệt bác sĩ, sau khi đi ra ngoài mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Bùi Cận Bạch hơi nhíu mày khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Thư Di. Sau đó anh trả lời: [Không cần đâu.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tôi xuống ngay đây.]
...
Cố Thư Di đứng dưới tầng đợi chừng hai mươi phút.
May mà trong bệnh viện có ghế ngồi nên cô có thể ngồi chờ bên trong sảnh, không bị gió lùa lạnh lẽo.
Cố Thư Di cũng không nghịch điện thoại mà chỉ im lặng ngồi trên ghế chăm chú nhìn quanh khu vực thang máy. Lại thêm một chuyến thang máy nữa tới nơi, cuối cùng cô cũng chờ được người cần chờ.
Cố Thư Di lập tức đứng lên đón, bấy giờ cô mới nhận ra Bùi Cận Bạch không xuống một mình mà còn có cả Hách Như Đức đi theo phía sau nữa.
Hiển nhiên là hai người bọn họ cũng đã nhìn thấy cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Quản gia Hách?" Đã lâu rồi Cố Thư Di đã lâu không gặp Hách Như Đức nên cô chào hỏi ông ấy trước. Hách Như Đức cười híp mắt gật đầu chào lại cô: "Chào cô Cố."
Từ biểu cảm trên mặt Hách Như Đức, Cố Thư Di đoán rằng có lẽ tình hình sức khoẻ của Bùi Viễn Phong không đáng ngại lắm. Cô liếc nhìn Bùi Cận Bạch một cái. Có Hách Như Đức chẳng khác gì có bà cụ Hà ở đây nên nhất thời Cố Thư Di không gọi anh là "tổng giám đốc Bùi" được.
Thế là cô dứt khoát lược luôn đoạn xưng hô, chỉ nghiêm túc hỏi Bùi Cận Bạch: "Ba anh thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ?"
"Tôi nghe trợ lý Trần nói ông ấy nằm viện nên qua đây hỏi thăm."
Bùi Cận Bạch cũng không ngờ Cố Thư Di lại tới đây.
Lúc này nghe cô quan tâm hỏi han như vậy, anh cũng gật đầu đáp: "Không có chuyện gì lớn."
Nguyên nhân là do gần đây có dịch bệnh. Chiều nay Bùi Viễn Phong đột nhiên sốt ba mươi chín độ, cơ thể lại có sẵn bệnh nền, sức đề kháng kém nên bác sĩ gia đình đề nghị cho ông ấy tới bệnh viện.
May mà bây giờ ông ấy hạ sốt rồi. Lúc nãy bác sĩ cũng đã nói với Bùi Cận Bạch rằng tình hình ông ấy đã ổn định, có điều vẫn cần nằm viện thêm mấy ngày để quan sát thêm.
Nghe nói Bùi Viễn Phong không sao, Cố Thư Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nãy giờ Hách Như Đức đứng một bên vẫn luôn quan sát dáng vẻ Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch khi nói chuyện với nhau. Sau đó ông ấy cười cười chào hai người rồi trở về biệt thự Thanh Sơn.
Cố Thư Di nhìn theo bóng lưng rời đi của Hách Như Đức.
Cô nghĩ rằng mặc dù mình chưa gặp Bùi Viễn Phong nhưng dù sao thì hôm nay mình cũng đã có mặt ở đây rồi, nói chung cũng đã tỏ rõ là mình có lòng.
Cố Thư Di đang cân nhắc trong lòng xem lát nữa nên đón xe hay đi tàu điện ngầm thì bỗng nghe người đàn ông bên cạnh hỏi: "Tối nay cô có hẹn hả?"
"Hả?" Cố Thư Di vô thức quay đầu sang nhìn anh.
Bùi Cận Bạch nhìn hàng mi như dài cong cong như cây quạt nhỏ và son môi đỏ thắm trên môi Cố Thư Di.
Lần gần đây nhất anh nhìn thấy Cố Thư Di trang điểm là vào ngày đính hôn kia. Khi đó cô đã trang điểm nhẹ để phối hợp với bộ váy và đôi giày anh đưa cho.
Thật ra bình thường mỗi khi gặp cô là anh lại nghi ngờ có khi nào cô gái này chỉ rửa mặt rồi ra ngoài không.
Thấy Bùi Cận Bạch nhìn mình chằm chằm, Cố Thư Di mới ý thức được rằng hôm nay mình trang điểm. Cô vội vàng giải thích: "À, tối nay tôi vốn định đi gặp mặt bạn bè ở câu lạc bộ cũ ấy mà."
"Nhưng bây giờ cũng trễ rồi nên thôi." Cô xem đồng hồ rồi nói.
Bùi Cận Bạch gật đầu một cái rồi lại hỏi: "Bây giờ tôi về dinh thự Cảnh Nam đây, cô định đi đâu?"
Cố Thư Di nghe ra ý trong lời này là có thể cho cô đi nhờ một chuyến.
"Tôi cũng về đó!" Thế là cô lập tức gật đầu với Bùi Cận Bạch rồi cười nịnh nọt nói: "Cảm ơn nha tổng giám đốc Bùi."
Bùi Cận Bạch cười khẽ: "Đi thôi."
...
Trừ khi công việc yêu cầu, còn lại bình thường Bùi Cận Bạch hay lái một chiếc Rolls-Royce Cullinan.
Cố Thư Di vốn định mở cửa sau leo lên theo thói quen nhưng chợt ý thức được hôm nay Bùi Cận Bạch lái xe nên nhanh chóng đổi sang mở cửa ghế phụ lái.
Cô vừa kéo dây an toàn ra thắt cẩn thận thì nghe tiếng Bùi Cận Bạch khởi động xe.
Cố Thư Di điều chỉnh dây an toàn rồi mới sửa sang lại chiếc áo phao to oạch trên người mình.
Cô loay hoay khiến chiếc áo khoác cứ cọ vào ghế ngồi phát ra mấy tiếng sột soạt. Cố Thư Di cảm nhận được Bùi Cận Bạch vừa quay xe vừa liếc sang chỗ mình một cái.
Hôm nay Bùi Cận Bạch mặc một chiếc áo măng tô màu đen dài. Dáng người anh cao ráo, chân lại dài nên mặc chiếc áo choàng này rất đẹp, hơn nữa nhìn vào chất liệu vải không khó đoán được giá cả.
Mùa đông đến là vậy đấy. Người giàu có nhiều tiền có thể lựa chọn những chiếc áo lông áo măng tô dài vừa đẹp vừa giữ ấm, còn đa số người bình thường thì áo phao lông vũ đã là sự lựa chọn thiết thực và tiết kiệm nhất rồi, thậm chí có lúc nó còn hơi đắt nữa kìa.
Cố Thư Di không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười với Bùi Cận Bạch một tiếng.
"Tối nay tổng giám đốc Bùi không còn lịch trình nào khác hả?" Cô chủ động lên tiếng bắt chuyện trước.
Bùi Cận Bạch: "Vốn là có."
Cố Thư Di ngạc nhiên thốt lên: "Hở?"
Cô tưởng Bùi Cận Bạch sẽ đáp là không có, ai ngờ câu trả lời của anh lại trái ngược với những gì cô đoán.
Bùi Cận Bạch lại liếc nhìn Cố Thư Di: "Mấy người bạn ấy mà."
Bấy giờ Cố Thư Di mới ý thức được rằng không chỉ cô có bạn mà một tổng giám đốc cũng có bạn của mình.
"À à." Cố Thư Di vội vàng gật đầu. Nghĩ đến việc Bùi Viễn Phong đột nhiên phải nhập viện tối nay, cô bèn nói tiếp: "Có điều đúng là gần đây dịch bệnh hoành hành rất ghê."
Bùi Cận Bạch "Ừ" một tiếng.
"Cho nên tổng giám đốc Bùi cũng phải cẩn thận chú ý sức khỏe bản thân."
Bùi Cận Bạch: "Ừ."
Cố Thư Di nhìn góc nghiêng của người đàn ông bên cạnh. Cô nghĩ đến việc lúc nãy Trần Lê cố ý dặn dò mình đừng nói chuyện Bùi Viễn Phong nằm viện ra ngoài tránh ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hòa Quang nên hỏi: "Bây giờ trên vai anh đang gánh vác trách nhiệm rất nặng nề đấy."
"Không còn gì quý hơn sức khoẻ của anh nữa đâu." Lúc nói ra những lời này trông cô có vẻ rất chân thành.
Bùi Cận Bạch: "..."
Không phải anh chưa từng nghe thấy mấy lời xã giao này. Từ bé đến lớn xung quanh anh toàn những câu từ sáo rỗng nịnh nọt tương tự, chẳng qua không mấy ai nịnh anh mà nịnh một cách mất tự nhiên như này, khiến người được nịnh nghe mà chỉ muốn cạn lời.
"Cô quan tâm tôi lắm hả?" Bùi Cận Bạch đột nhiên hỏi.
Cố Thư Di há miệng ra.
Trực giác mách bảo cô rằng hình như có gì đó sai sai, có điều đã nói đến mức này rồi tất nhiên cô không thể đốp lại là "tôi không quan tâm anh được", thế nên cô chỉ có thể nói: "Đương, đương nhiên rồi."
"Đương nhiên là tôi rất quan tâm sức khoẻ của anh rồi."
"Huống chi..." Cố Thư Di không thể làm gì khác hơn là tự nhủ bản thân rằng chỉ là dăm ba câu nịnh nọt thôi mà, nói nhiều chút cũng không sao: "Sức khoẻ của anh quan trọng như vậy sao tôi lại không quan tâm được? Không quan tâm anh thì tôi còn quan tâm ai được nữa?"
Cô nói không hề khéo léo chút nào. Bùi Cận Bạch nghe xong cũng chỉ nhếch môi cười rồi khẽ "hừ" một tiếng.
Cô sinh viên bên cạnh anh này rõ ràng là điều kiện cá nhân không tệ, thế mà sắp tốt nghiệp lại không chịu nghiêm túc tìm một công việc tử tế mà chỉ một lòng muốn đi đường ngang ngõ tắt, còn lợi dụng tấm lòng của bà cụ Hà để mơ tưởng hão huyền nữa chứ.
Trần Lê đã cho cô cơ hội quay đầu là bờ rồi mà cô vẫn ngu xuẩn không thèm quan tâm.
Bùi Cận Bạch cảm thấy có thể là vì trước giờ thái độ của anh hiền hoà quá. Anh thấy cô còn chưa ra trường, không muốn so đo nên cô mới được nước lấn tới, ngây thơ tự cho rằng mình có thể ảo tưởng lấy được lợi ích từ chỗ anh.
Có lẽ thay vì chỉ "thả cô đi"thì anh nên thay đổi thái độ một chút.
Hay là anh trực tiếp nhắc nhở thẳng mặt cho cô vỡ mộng nhỉ?
Để cô biết rằng trên một số phương diện, không phải cứ có bà cụ ủng hộ là cô có thể xuôi chèo mát mái đâu.
Nghĩ đoạn, mắt Bùi Cận Bạch vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng tay thì đột nhiên quẹo cua một cái.
Phía trước là ngã tư đường, theo chỉ dẫn trên bản đồ thì hẳn là anh nên rẽ trái mới phải.
Thế nhưng Bùi Cận Bạch đang tập trung lái xe lại trực tiếp bẻ tay lái rẽ sang phải lúc đến ngã tư.
Nãy giờ Cố Thư Di vẫn luôn để ý đường đi nên khi thấy Bùi Cận Bạch rẽ sai đường, cô vô thức lên tiếng nhắc nhở: "Tổng giám đốc Bùi, có phải anh rẽ nhầm đường rồi không?"
"Bản đồ báo là nên đi bên phải mà."
Lúc này bọn họ đã sắp về tới dinh thự Cảnh Nam rồi, mà bản thân Cố Thư Di cũng nhớ đến đoạn này là phải rẽ trái.
Bùi Cận Bạch liếc nhìn Cố Thư Di đang nhắc nhở anh đi nhầm đường bên cạnh một cái rồi đáp: "Không nhầm."
"Vậy anh..." Nghe vậy, Cố Thư Di không khỏi khó hiểu. Rõ ràng rẽ trái là về đến dinh thự Cảnh Nam rồi kia mà? Sao tự nhiên anh rẽ vào hướng ngược lại vậy?
Bùi Cận Bạch vẫn nhìn thẳng phía trước: "Đi hẹn hò."