Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Sau khi xỏ được một tay, Cố Thư Di cũng cảm thấy có gì đó sai sai nên cúi đầu nhìn cái áo với vẻ ngơ ngác khó hiểu. Sau đó cô "Ớ" một tiếng rồi rút tay ra, thử xoay xoay cái áo phao trong tay mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy chỗ xỏ đúng.
 
Cảnh tượng này mài mòn kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt cô.
 
Bùi Cận Bạch không nhìn nổi nữa nên đưa tay lấy cái áo của Cố Thư Di đi, chỉnh sửa lại đúng chiều rồi giơ ra sau lưng cô. Anh còn hít một hơi sâu rồi mới nói: "Mau mặc vào đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bấy giờ Cố Thư Di mới tìm thấy chỗ xỏ tay áo. Cô nghe lời thò tay mặc áo khoác vào tử tế.
 
Thấy Cố Thư Di mới uống nửa chai bia đã thành ra như này, Bùi Cận Bạch lại lo lắng hỏi: "Cô có tự đi được không?"
 
"Được... Á." Cố Thư Di vừa trả lời vừa vịn bàn đứng dậy lảo đảo đi về phía trước như muốn chứng minh.
 
Bùi Cận Bạch nhìn theo bóng lưng nhếch nhác của cô rồi lại bắt đầu hối hận vì trước khi uống bia không hỏi tửu lượng của Cố Thư Di như thế nào. Sau đó anh nhớ lần trước đi xã giao mình uống hơi nhiều chút bị nhức đầu, bây giờ Cố Thư Di như thế này sau khi đưa cô về chắc chắn phải uống canh giải rượu và cháo mới được.
 
Nghĩ vậy, Bùi Cận Bạch lại hít thêm một hơi thật sâu.
 
Anh nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước rồi đỡ lấy một cánh tay Cố Thư Di: "Đi thôi."
 
Cố Thư Di ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đột nhiên tới đỡ mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vẫn chưa say đến mức không nhận ra đây là ai nên nhất thời hoảng sợ muốn rụt tay về: "Tổng giám đốc Bùi."
 
Bùi Cận Bạch nhíu mày, không cho Cố Thư Di cơ hội rụt lại mà tiếp tục thúc giục: "Đi nhanh lên."
 
Sau đó anh đỡ Cố Thư Di đang lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
 
Bọn họ vừa ra khỏi quán đã bị gió lạnh mùa đông đập thẳng vào người.
 
Cố Thư Di cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa lạnh, sau đó cô cúi đầu xuống rồi phát hiện ra hôm nay mình mặc chiếc áo phao này là quá đúng đắn.
 
Cô không khỏi quay sang nhìn chiếc áo măng tô màu đen trông có vẻ rất mỏng manh trên người người đàn ông bên cạnh mình.
 
"Tổng giám đốc Bùi." Dưới tác dụng của cồn, Cố Thư Di to gan hơn hẳn. Cô vừa nói vừa giơ tay ra sờ sờ xem chất vải của chiếc áo măng tô trên người Bùi Cận Bạch rồi hỏi ra vấn đề mà mình giấu kín trong lòng nãy giờ: "Anh không lạnh hả?"

 
Bùi Cận Bạch liếc nhìn cô gái đã say rồi mà vẫn còn hơi sức quan tâm anh có lạnh hay không kia một cái.
 
"Không lạnh."
 
Cố Thư Di gật đầu một cái, dáng vẻ kiểu "quả nhiên là vậy".
 
Sau đó cô vừa được Bùi Cận Bạch đỡ lảo đảo tiến lên phía trước vừa cúi đầu sờ sờ chiếc áo phao béo trên người mình rồi lẩm bà lẩm bẩm: "Tôi cũng không lạnh."
 
"Đây là áo phao tôi mới mua đấy."
 
"Gần một nghìn lận."
 
Bùi Cận Bạch nghe lời nói lúc say xỉn của cô rồi khẽ "xì" một tiếng.
 
Nghe thấy giọng anh, Cố Thư Di lại ngẩng đầu lên nhìn.
 
Vì chiều cao của hai người khá chênh lệch nên nhìn từ góc độ này, Cố Thư Di càng cảm thấy anh khó gần và cao ngạo hơn, vả lại trên người còn có cảm giác áp bức giai cấp vô hình nữa.
 
Cảm giác này làm Cố Thư Di nhớ tới hai tháng trước, khi đó cô đang buồn thiu vì năm nay Hòa Quang lại không tuyển nhân viên. Thế mà hai tháng trôi qua, bây giờ cô không chỉ được vào Hòa Quang thực tập mà thậm chí giám đốc Hòa Quang còn đang ở ngay bên cạnh cô nữa.
 
Mặc dù cô dùng thủ đoạn không đàng hoàng để vào được, vả lại còn đẩy mình vào một vị trí vô cùng xấu hổ.
 
Cố Thư Di nhìn góc nghiêng của Bùi Cận Bạch rồi chợt nghĩ có lẽ tiếng "xì" vừa rồi của anh là đang "xì" cái áo phao một nghìn của cô.
 
Dù sao thì một nghìn cũng chẳng là gì đối những người như anh.
 
"Anh không hiểu đâu." Cố Thư Di nhìn một hồi sau đó bỗng hít hít mũi rồi lại cúi đầu xuống lắc lắc liên tục: "Tôi rất vui, vui lắm í."
 
Tối nay Bùi Cận Bạch tự nhận mình xui xẻo phải đỡ con ma men này về nhà. Nghe cô nói vậy, anh vô cảm hỏi: "Vui vì chuyện gì vậy?"
 
Cố Thư Di vừa đi vừa giơ một ngón tay lên: "Anh có biết tháng này tôi kiếm được tổng cộng bao nhiêu tiền không?"
 
Bùi Cận Bạch không biết tiền lương thực tập ở Hòa Quang là bao nhiêu nên thuận theo cô hỏi: "Bao nhiêu vậy?"
 

"Mười sáu nghìn đấy." Nhắc tới tiền lương, Cố Thư Di chợt cúi đầu nhìn mấy ngón tay mình, thậm chí đến cả giọng nói cũng trở nên bi thương vô cùng: "Hẳn mười sáu nghìn luôn."
 
Bùi Cận Bạch:"..."
 
Cảm thán xong, Cố Thư Di rụt ngón tay về, lại nhận ra người đàn ông bên cạnh mình đang im lặng vì mấy con số này nên cô lại sụt sịt nói: "Được rồi, anh không hiểu đâu."
 
Đúng là Bùi Cận Bạch không hiểu lắm.
 
Anh không hiểu tại sao một Cố Thư Di đầy tham vọng lại có thể vui vẻ vì mười sáu nghìn tiền lương thực tập một tháng đến mức này.
 
"Còn nữa, anh có biết bây giờ tìm việc khó đến mức nào không?" Cố Thư Di lại tìm được một chủ đề khác để nói.
 
Bùi Cận Bạch: "Khó đến mức nào cơ?"
 
"Khó chết đi được ấy." Cố Thư Di lắc đầu, dáng vẻ như không để ý lắm: "Nếu không phải... Thì còn lâu tôi mới..."
 
Cô chỉ nói được một nửa, những thông tin quan trọng thì bỏ qua hết.
 
Nghe đến đây, Bùi Cận Bạch bỗng nhíu mày muốn hỏi cho rõ ràng: "Nếu không phải cái gì? Còn lâu cô mới cái gì cơ?"
 
Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di bỗng như tỉnh táo hơn một chút.
 
Cô cảm nhận không khí lạnh lẽo đọng trên má mình rồi ý thức được rằng có một số việc dù có bị đánh chết mình cũng không được nói ra.
 
Vậy nên cô chậm rãi nói tiếp, cũng không biết là vì căng thẳng hay đã qua cơn say mà lời nói lại rất rõ ràng: "Nếu không phải tôi nhận được offer của GNP trước thì còn lâu tôi mới học lên tiếp."
 
Bùi Cận Bạch không ngờ Cố Thư Di lại nói đến chuyện này.
 
Có điều anh không có ý kiến gì với những lời Cố Thư Di nói. GNP là công ty nước ngoài hàng đầu, cơ hội phát triển và phúc lợi ở đó đều không tệ chút nào. Đối với một sinh viên chưa tốt nghiệp đã nhận được offer từ GNP như Cố Thư Di thì đúng là không cần phải từ bỏ việc học lên cao hơn thật.
 
Cố Thư Di nương theo hơi say mà cười hớn hở nói: "Tổng giám đốc Bùi, tôi kể anh cái này nè, tôi có một đàn chị năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Chị ấy nói ba năm trước lúc tốt nghiệp cử nhân, chị ấy đã nhận được offer từ mấy công ty lớn rồi nhưng chị ấy từ chối hết, quyết tâm học lên bằng được. Năm nay, năm nay chị ấy tốt nghiệp rồi thì mấy công ty trước đó gửi offer cho chị ấy đều từ chối CV của chị ấy hết. Thế nên hiện tại ngày nào chị ấy cũng hối hận."
 
"Anh nói xem có đáng sợ không? Đáng sợ nhỉ?"

 
"Đáng sợ quá đi mất hu hu."
 
Thật ra Bùi Cận Bạch cũng biết mấy năm trở lại đây thị trường việc làm biến động lớn, đúng là không dễ tìm việc lắm.
 
Nhưng anh không muốn đào sâu vấn đề này với một con ma men nữa. Quán thịt nướng này làm ăn rất tốt nên vừa rồi anh phải đậu xe ở khá xa. 
 
Bùi Cận Bạch nửa đỡ nửa ôm Cố Thư Di, một hồi lâu sau cuối cùng cũng nhét được cô vào xe, còn phải cẩn thận thắt dây an toàn cho cô nữa.
 
Có vẻ như Cố Thư Di làm loạn nhiều nên cũng mệt rồi. Sau khi lên xe cô yên tĩnh tựa đầu vào cửa kính.
 
Vì Bùi Cận Bạch cũng uống bia nên đã gọi tài xế tới để tài xế lái xe chở hai người về dinh thự Cảnh Nam.
 
Hiện tại cũng không còn sớm nữa, đường phố thành phố B ban ngày luôn kẹt cứng cuối cùng cũng thoáng hơn một chút, chỉ còn hai hàng đèn đường yên tĩnh đứng thẳng.
 
Cố Thư Di dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi một hồi rồi lại mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
 
Dưới ánh sáng đèn đường, cô thấy những bông tuyết trắng phau rơi từ bầu trời đen đặc bên trên xuống rồi bay tán loạn trong không khí.
 
Bùi Cận Bạch cũng thấy tuyết rơi.
 
Trận tuyết đầu mùa năm nay ở thành phố B đến sớm hơn dự báo của đài khí tượng thuỷ văn.
 
Sau đó Bùi Cận Bạch nghe người bên cạnh nói: "Tôi muốn ngắm tuyết."
 
Bùi Cận Bạch liếc nhìn Cố Thư Di đã quay sang nhìn anh chằm chằm từ bao giờ một cái.
 
"Cô cứ ngắm đi." Anh nói.
 
Quả nhiên ý của cô gái bên cạnh anh không hề đơn giản như thế. Cô không nói chuyện với anh nữa mà quay lên lễ phép hỏi tài xế ngồi phía trước: "Xin hỏi bây giờ anh có thể dừng xe một chút được không? Tôi muốn ngắm tuyết."
 
Bùi Cận Bạch: "..."
 
Lúc này anh mới ý thức được rằng ý của Cố Thư Di là bây giờ cô muốn xuống xe ngắm tuyết.
 
Tài xế ngồi phía trước liếc qua gương chiếu hậu nhìn về phía Bùi Cận Bạch, hiển nhiên là muốn hỏi ý kiến của anh xem thế nào.
 
Bùi Cận Bạch cạn lời nhìn Cố Thư Di: "Tuyết thì có gì đẹp mà ngắm chứ?"
 
"Chờ lát nữa về rồi cho cô ngắm thoải mái."

 
Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố B nên từ trước đến giờ không có cảm xúc đặc biệt gì với tuyết cả.
 
"Nhưng tôi muốn ngắm bây giờ cơ." Cố Thư Di lại xin xỏ, hơn nữa vì đang say nên cô cố chấp hơn bình thường nhiều, thậm chí còn giẫm chân mấy cái như đứa con nít không nghe lời rồi bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình nữa: "Tôi là người miền Nam mà, tôi muốn ngắm tuyết.”
 
"Chờ đến khi về nhà thì nó tan mất rồi còn đâu."
 
Bùi Cận Bạch lại lần nữa hối hận vì quyết sách sai lầm của mình tối nay.
 
Anh hoàn toàn không có tâm trạng và kiên nhẫn dừng xe giữa đường cho cái người miền Nam này ngắm tuyết nên nói thẳng: "Cô có là người ngoài hành tinh cũng không được."
 
Có vẻ như Cố Thư Di không phục lắm nên bắt đầu uốn tới ẹo lui trên ghế: "Cho tôi xuống đi, tôi muốn ngắm tuyết."
 
Bùi Cận Bạch thật sự không thể làm như không nhìn thấy cô gái mặc áo phao dày uốn éo như con sâu bự bên cạnh mình này được.
 
Cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là lạnh nhạt nói: "Vậy cô xuống xe đi. Tôi sẽ bảo tài xế dừng lại cho cô xuống rồi lái xe về, lát nữa cô tự đón xe về nhé."
 
Anh cho rằng mình nói như thế sẽ làm cái cô người miền Nam bướng bỉnh đòi ngắm tuyết giữa đường này từ bỏ, ai ngờ cô lại cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: "Được."
 
"Vậy anh thả tôi ở ngã tư phía trước đi." Cô chỉ chỉ con đường trước mặt.
 
Bùi Cận Bạch: "..."
 

 
Cuối cùng Cố Thư Di cũng được xuống xe như ý muốn.
 
Cô vẫn đứng không vững, cơ thể hơi lắc lư nhưng vừa xuống xe đã lập tức ngửa lòng bàn tay ra đón bông tuyết từ trên trời rơi xuống rồi, hoàn toàn không thèm để ý đến cái người nói thả cô xuống rồi lái xe đi để cô tự bắt xe về phía sau.
 
Bùi Cận Bạch bảo tài xế lái xe đi tiếp.
 
Sau đó anh nhìn chằm chằm dáng vẻ Cố Thư Di đứng bên đường ngửa đầu hứng tuyết qua gương chiếu hậu mãi đến khi bóng cô nhỏ dần rồi biến thành một dấu chấm bé tí.
 
Tài xế lái xe một hồi rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Tổng giám đốc Bùi?"
 
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch im lặng nhắm mắt lại.
 
Chốc lát sau anh mới hít một hơi thật sâu rồi nói: "Quay xe đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận