Trận tuyết đầu mùa năm nay ở thành phố B không lớn lắm.
Những bông tuyết nhỏ bằng móng tay bay lả tả từ trên bầu trời xuống, gần như vừa chạm đến mặt đất đã biến thành giọt nước, chỉ có một ít tụ lại thành từng vũng nhỏ phủ lên đám cỏ khô bên vệ đường.
Nhưng chỉ thế này cũng đủ để người miền Nam cảm thấy hân hoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thư Di đã lên thành phố B học tập được ba năm, mặc dù đã trải qua ba mùa đông có tuyết ở đây nhưng sự mê muội của một người lớn lên ở miền Nam như cô đối với tuyết vẫn không hề suy giảm.
Cô cứ đứng dưới trời tuyết, nhìn những bông tuyết rơi xuống tay áo rồi nhanh chóng ta thành bọt nước đã cảm thấy rất vui vẻ, cho đến khi nghe thấy tiếng xe dừng lại sau lưng.
Trên đường chỉ còn lác đác vài người.
Cố Thư Di quay đầu lại.
Bùi Cận Bạch bảo tài xế chờ trong xe rồi bước xuống.
"Tổng giám đốc Bùi?" Cố Thư Di tỏ vẻ khó hiểu sao anh đã đi rồi lại quay lại.
Bùi Cận Bạch không muốn bình luận về việc tối nay mình muốn cho Cố Thư Di hiểu rõ hiện thực, cuối cùng lại thu hoạch được một con ma men mới uống hai cốc bia đã say và hành vi của người miền Nam đang đi giữa đường thì lại nằng nặc đòi xuống xe để ngắm tuyết này nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Xem nhanh lên." Người đàn ông thúc giục: "Xem nhanh rồi đi."
Cố Thư Di nhìn chằm chằm người đàn ông đứng đó đợi cô ngắm tuyết.
"..."
Làm gì có ai đang hào hứng ngắm tuyết thì lại có một người đứng bên cạnh với vẻ mặt như muốn thúc giục người ta ngắm nhanh lên?
"Tổng giám đốc Bùi, anh cứ đi trước đi." Cố Thư Di nhăn mũi nói.
Bùi Cận Bạch định nói: Cô tưởng tôi không muốn đi à?
Nhưng cuối cùng chỉ đứng im ở đó, thong thả đút tay vào túi áo khoác, tỏ vẻ anh sẽ đứng đây xem cô muốn ngắm cái gì.
Cố Thư Di cứ ngơ ngác nhìn Bùi Cận Bạch đang đứng im như tượng.
Là một người sinh ra ở miền Nam, cô không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có người hoàn toàn không có hứng thú với tuyết như vậy.
Lúc này, cảm giác chút men say trong người đồng thời vọt lên khiến đầu cô nóng bỏng, như thể đang kêu gào bảo cô nhất định phải ở lại ngắm tuyết.
Nếu anh không đi, thì cô cũng không đi.
Thế là Cố Thư Di cứ đứng đó nhìn Bùi Cận Bạch, nhìn được một lát thì đột nhiên chạy đi.
Bùi Cận Bạch rất ngạc nhiên vì hành động đột nhiên co giò bỏ chạy của Cố Thư Di.
Cái người vừa mới rồi còn say khướt, mới đi hai bước đã xiêu xiêu vẹo vẹo bây giờ lại chạy như thỏ, Bùi Cận Bạch phải chạy mấy bước mới đuổi kịp, kéo lấy cái mũ lông của cô từ đằng sau.
"Cố Thư Di!" Bùi Cận Bạch rít lên, cảm thấy huyệt Thái Dương giần giật như cái máy.
Mũ lông của Cố Thư Di bị người ta tóm lấy nên không chạy nổi nữa, cô giãy giụa muốn giật mũ ra nhưng người đàn ông tất nhiên không cho phép, thế là vòng tay xuống dưới hai cánh tay cố định cô ở yên một chỗ.
"Tôi muốn ngắm tuyết!" Cô liên tục giãy giụa, cảm thấy vừa tức vừa tủi thân.
Bùi Cận Bạch siết chặt cái người đang vặn vẹo như con sâu róm trước mặt, nói: "Cô cũng giống tuyết."
Anh siết chặt Cố Thư Di, định kéo cô vào trong xe nhưng lại nghe thấy tiếng nói: "Này này, làm gì thế!"
Một anh trai mặc áo shipper màu vàng đi xe điện ngang qua dừng lại nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt bên vệ đường.
"Bạn gái anh à?" Anh trai hếch cằm hỏi Bùi Cận Bạch, như thể ngay sau đó sẽ dũng cảm đứng ra giúp đỡ kẻ yếu.
Cố Thư Di cũng nhìn thấy anh shipper.
Shipper nhìn Cố Thư Di vừa quay mặt lại, hỏi: "Cô gái ơi, cô là bạn gái của anh ta à?"
Cố Thư Di ngẩn người vì đột nhiên bị người ta hỏi về thân phận của mình.
Bạn gái?
Bạn gái của ai?
Sau đó, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt không góc chết của người đàn ông.
Thế giới này thật không công bằng, có người từ lúc đầu thai đã chiếm hết ưu thế lại còn có được cái mã tốt như vậy.
Tay nhà giàu nào cũng phải nhao nhao ganh tỵ.
Anh trai shipper: "Thật à?"
Lúc này Cố Thư Di mới quay lại nhìn anh trai mặc áo vàng.
Cái kiểu truy hỏi thân phận đến cùng này khiến cô nhớ đến lần trước ở lễ đính hôn của người ta, có hai em gái cấp ba mắt mọc trên đầu từng hỏi: "Cô là vợ sắp cưới của anh Cận Bạch à?"
Bọn họ vốn khinh thường cô như vậy nhưng cuối cùng lại bị chuyện dậy từ năm giờ sáng và sáu giờ đi thăm hỏi dọa cho chạy mất dép.
Nghe nói có rất nhiều người trong giới rất tò mò về sự tồn tại của cô.
Tò mò về một người có xuất thân như cô làm thế nào mà bò lên được, tò mò không biết loại người như cô dựa vào đâu mà dám bò lên.
Cô bé lọ lem không bao giờ trở thành công chúa được.
"Không phải bạn gái." Cố Thư Di lắc đầu, chủ động sửa lời: "Có thể xem là vợ sắp cưới."
Anh trai shipper: "..."
Anh trai không còn gì để nói với đôi nam nữ tự xưng là sắp cưới quấn quýt bên vệ đường giữa đêm này, không làm việc nghĩa được nên anh shipper tiếp tục lái xe đi giao hàng.
Bùi Cận Bạch kéo Cố Thư Di đi: "..."
"Cô nghĩ hay lắm." Người đàn ông cười nhạt nói, tầm này thì chẳng quan tâm cô có ngắm tuyết hay không mà kéo thẳng người lên xe.
...
Ngày hôm sau, các kênh truyền thông ở thành phố B đều đưa tin về trận tuyết đầu mùa bất ngờ đêm qua, mặc dù nhỏ nhưng lại giống như món quà đầu tiên của mùa đông ban cho mọi người, biểu thị một mùa đông bình an, hạnh phúc.
Cố Thư Di ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.
May mà cuối tuần nên không phải đi làm, sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy vô cùng đau đầu, ngồi ngơ ngác một lát mới chợt nhớ đến chuyện đêm qua.
Bùi Cận Bạch đột nhiên đòi đi hẹn hò nên dẫn cô đến quán đồ nướng, hình như cô mới uống hai cốc bia đã say, sau đó trên đường về lại kêu gào mình là người miền Nam, nằng nặc đòi xuống xe ngắm tuyết.
Cố Thư Di không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ đúng một chuyện là đến cuối cùng Bùi Cận Bạch kéo cô lên xe.
Đúng vậy, chính là kéo!
Cố Thư Di không biết nói gì về ký ức rõ ràng nhất này của mình, sau đó mới hiểu ra.
Không giơ chân đá cô về như đá cầu đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn người ta ôm công chúa?
Không nhìn lại xem thân phận của mình là gì à?
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Cố Thư Di làm là gửi tin nhắn Wechat xin lỗi Bùi Cận Bạch, thẳng thắn giải thích rằng lúc trước cô từng uống bia hoa quả không thấy say nên cho rằng mình uống được, tối hôm qua tưởng bia với bia hoa quả giống như nên mới hiểu sai về tửu lượng của mình, cuối cùng chân thành xin lỗi về chuyện hôm qua.
Một lát sau, Bùi Cận Bạch trả lời lại: [Ừ.]
Nhận được phản hồi, Cố Thư Di thở phào một hơi.
Ngoài việc muốn ngắm tuyết thì hình như cô không làm chuyện gì quá đáng với Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di xuống giường, kéo rèm cửa ra, tuyết rơi đêm qua gần như đã tan hết, trên những tán cây dưới lầu chỉ còn nhưng mảnh tuyết đọng nhỏ.
Cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn hỏi thăm của bạn cùng câu lạc bộ hỏi thăm tại sao tối qua cô đột nhiên không đi, đã xảy ra chuyện gì, các anh chị năm Tư sắp tốt nghiệp nên mọi người đều muốn tụ tập.
Cố Thư Di đành phải nhắn tin trả lời từng người một, giải thích vì tối qua có người quen bị bệnh phải nhập viện nên phải đi thăm, còn xin lỗi vì không thể đi được.
Tất nhiên các bạn cũng thông cảm cho cô, còn nói hẹn lần sau tụ tập.
Sau khi đọc hết câu trả lời của các bạn, Cố Thư Di đặt điện thoại xuống, vươn vai một cái rồi mỉm cười với mùa đông bên ngoài cửa sổ.
...
Buổi trưa, trong bệnh viện, Bùi Cận Bạch đang thăm ba thì nhận được tin nhắn xin lỗi của Cố Thư Di.
Người đàn ông đọc tin nhắn xin lỗi mà chẳng có cảm xúc gì.
Nếu anh đoán không sai thì người mới uống nửa chai bia đã say bây giờ mới tỉnh.
Anh chỉ nhắn lại một câu: "Ừ."
Trần Lê đứng bên cạnh nhìn tổng giám đốc Bùi nhà mình đang xem điện thoại thì cảm thấy rất bối rối.
Hôm qua anh ấy tự ý thông báo tin chủ tịch nằm viện cho Cố Thư Di, quả nhiên Cố Thư Di lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng chuyện sau đó thế nào thì anh ấy không biết.
Ai ngờ, sáng sớm hôm nay lại nghe tài xế nói tối qua tổng giám đốc Bùi đi về cùng cô Cố đã say rượu, kết quả đang đi giữa đường thì cô Cố lại kêu gào mình là người phương Nam, nằng nặc đòi xuống xe ngắm tuyết. Cái đám vụn băng muối đó thì có gì tốt chứ, chẳng qua tổng giám đốc Bùi không thể thuyết phục được cô nên mới phải thuận theo.
Lúc nghe tài xế than thở: "Không thuyết phục được," lông mày Trần Lê giật liên hồi.
Tuy có âm mưu sâu xa, động cơ không tốt nhưng bình thường Cố Thư Di vẫn biểu hiện rất thành thật, cung kính nghe lời, chẳng ai ngờ vừa say rượu đã có chuyện.
"Tổng giám đốc Bùi." Trần Lê suy đi tính lại, xoa xoa tay nói: "Hôm qua cô Cố... Tôi..."
Bùi Cận Bạch: "Được rồi."
Anh không để bụng chuyện Trần Lê nói chuyện ba anh nằm việc cho Cố Thư Di biết.
Trần Lê nghe thấy Bùi Cận Bạch không truy cứu thì lập tức thở phào một hơi, sau đó quay lại chuyện chính, anh ấy rút một cái máy tính bảng sau lưng ra đưa cho Bùi Cận Bạch.
Trong máy tính bảng có tài liệu chi tiết về Cố Thư Di mà bọn họ điều tra được mấy hôm nay.
Bùi Cận Bạch xem xét kỹ càng tất cả những thông tin chi tiết về bạn học sinh Cố này, đương nhiên không thể chỉ có hồ sơ đại học.
Theo thông tin điều tra được, Cố Thư Di quả thực đến từ một thành phố nhỏ ở miền Nam, sống trong gia đình đơn thân, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn hầu như đều đứng đầu, còn lại thì không có gì đặc biệt.
Bùi Cận Bạch cầm lấy máy tính bảng rồi nghiêm túc đọc.
Trong tài liệu còn có một bức ảnh Cố Thư Di nhận được giấy khen hạng nhất toàn trường hồi cấp ba.
Nhìn Cố Thư Di trong anh không khác bây giờ cho lắm, chẳng qua trông ngây thơ hơn bây giờ một chút. Cô đứng trước ống kính, nhếch môi nở nụ cười vui mừng và kiêu ngạo, còn có sự quật cường không chịu thua.
Anh vừa nhìn bức ảnh thì lại nhớ đến tối hôm qua cô uống say rồi hào phóng giới thiệu mình không phải bạn gái mà là "vợ sắp cưới" của anh.
Tối qua kết thúc khó khăn như vậy, anh đưa cô đến quán ven đường ăn, muốn để cô nhìn rõ thực tế, nhưng ý định đó rõ ràng không có tác dụng.
Bùi Cận Bạch lướt màn hình đọc tài liệu về Cố Thư Di.
Anh đột nhiên nhíu mày.
Sinh nhật của Cố Thư Di là ngày mai?