Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Phòng 6203 luôn tắt đèn vào đúng mười một giờ tối, chưa từng có một ngoại lệ nào.
 
Cố Thư Di dành một buổi tối để sửa CV xin việc cho Đường Điền, sau đó nhìn đồng hồ trên máy tính. Cô nghĩ về lần cuối chơi bóng bàn với bà cụ Hà, đã mấy ngày trôi qua kể từ hôm ấy.
 
Nụ cười của bà cụ trông như muốn nói rằng, bà ấy không hề ý thức được động cơ thực sự để cô gái này chơi bóng bàn với mình gần hai năm không hề trong sáng chút nào. Cố Thư Di được bà cụ Hà hỏi thì cũng "vô tình" nói cho bà ấy biết mình đang là sinh viên năm tư, sau này muốn xin vào làm việc ở Hòa Quang như thể đó chỉ là một sự tình cờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Thư Di không biết lần trước mình có nên bổ sung thêm rằng mình muốn vào Hòa Quang, nhưng hình như năm nay Hòa Quang không tuyển người hay không.
 
Bà cụ đã về hưu từ lâu, mỗi ngày luyện vẽ tranh chữ, đánh Thái Cực quyền, chơi bóng bàn, những chuyện khác thì không quan tâm.
 
Cố Thư Di nhìn lại máy tính. Ngoài Hòa Quang, cô đã nhận được một số lời đề nghị khiến hầu hết sinh viên tốt nghiệp phải ghen tị trong đợt tuyển dụng sớm của trường vào mùa hè năm nay, điều này đủ để giáo viên chủ nhiệm hiểu được lý do tại sao cô chọn không tiếp tục học cao học. Trong thời gian gần đây, Cố Thư Di cũng đã nộp đơn xin việc vào một số công ty khác trên thị trường.
 
Nhưng sâu trong trái tim cô, ước nguyện làm việc tại Hòa Quang vẫn còn đau đáu.
 
Kể từ kỳ nghỉ hè năm nhất, đi xe buýt của công ty để lên thực tập mỗi ngày, cứ mỗi lần đi ngang qua tòa nhà Hòa Quang, cô lại ngắm nhìn công trình kiến trúc kết hợp một cách hoàn hảo giữa yếu tố hiện đại và vườn hoa trên không được tạo ra bởi một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới ấy. Cô đã thầm quyết tâm mình nhất định phải làm việc tại đó.
 
Ba người còn lại trong phòng ký túc xá đã lên giường. Đường Điền lướt đến một video, không kìm được mà khẽ cười khúc khích, Chu Tư Kỳ cũng đang ở trên giường xem phim. Bận việc xong, trước khi tắt máy, Cố Thư Di kiểm tra hộp thư một lần, nhận ra có một email mình chưa đọc.
 
Một công ty trò chơi gửi lời mời phỏng vấn online cho cô vào chiều thứ năm, đính kèm thời gian cụ thể và đường link phỏng vấn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi đến khi thấy lời mời phỏng vấn ấy, Cố Thư Di mới sực nhớ mình có nộp CV cho công ty trò chơi này.
 
Công ty này tên là Liên Manh, có thể nói là hoàn toàn mờ nhạt trong số những công ty trò chơi lớn nhỏ trên thị trường hiện nay. Hiện giờ, họ chỉ mới tạo ra hai trò chơi mobile hướng đến đối tượng là người chơi nữ, số lượng người chơi khá bình thường.
 
Về cơ bản, các công ty mà Cố Thư Di nộp đơn xin việc khác đều là công ty công nghệ có tiếng. Sở dĩ cô nộp đơn cho Liên Mạnh là vì một nguyên nhân hết sức đặc biệt.
 
Lúc còn đi thực tập, cô tình cờ nghe nói công ty Liên Manh này có liên quan đến Hòa Quang.
 
Có điều đó chỉ là tin đồn mà thôi, hầu như ai cũng không biết Liên Manh là công ty nào. Song, bởi vì Cố Thư Di quá muốn vào Hòa Quang làm nên cô đã ghi nhớ điều đó ở trong lòng, đúng lúc thấy Liên Manh đang tuyển nhân viên nên thuận tay gửi CV cho họ.
 
Không ngờ cô nhận được lời mời phỏng vấn thật.
 
Mặc dù khả năng cao việc Liên Manh có liên quan đến Hòa Quang chỉ là tin đồn, một phần cô đã nhận được lời mời từ các công ty khác nên cô sẽ không chọn làm việc tại Liên Manh. Nhưng dạo này Cố Thư Di không có việc gì để làm, khi nhìn lời mời phỏng vấn vào thứ năm nay, cô vẫn nhấn "Chắc chắn tham gia".

 
Xem như tích lũy kinh nghiệm đi phỏng vấn vậy.
 
...
 
Thứ năm, tiết trời ở công viên khoa học công nghệ thành phố B khá âm u, mặt trời đã bị những đám mây mù che khuất.
 
Công viên khoa học công nghệ thành phố B là cái nôi của ngành công nghiệp điện tử, máy tính. Hàng tá công ty công nghệ tiếng tăm lẫy lừng trên thị trường tọa lạc tại đây. Trong đó, công ty được thu hút nhiều sự chú ý nhất có lẽ là tòa nhà Hòa Quang nằm ở trung tâm công viên với thiết kế hình bán nguyệt nghe nói đã tốn hơn năm tỷ đô-la phí đầu tư, làm tất cả những ai đi ngang qua đều hướng cái nhìn ngưỡng mộ và ước ao về nó.
 
Khác với không khí không biết là sương mù hay khói mù khiến người ta cứ cảm thấy khó chịu ở bên ngoài, trên tòa nhà trụ sở Hòa Quang có một chiếc mái vòm mờ khổng lồ quy tụ vô số thành tựu khoa học công nghệ, luôn điều hòa ánh sáng, không khí và tiếng ồn trong tòa nhà ở một mức độ vừa phải đem lại sự thoải mái và khoan khoái. Không chỉ vậy, thậm chí nhân viên còn có thể điều chỉnh thời tiết theo ý muốn của mình nữa là đằng khác.
 
Tầng hai mươi ba của tòa nhà Hòa Quang là khu vực dành riêng cho tổng giám đốc.
 
Hình như hôm nay có khách ghé thăm tầng làm việc của tổng giám đốc.
 
Trợ lý tổng giám đốc Trần Lê cầm hai tách cà phê, gõ cửa vào văn phòng tổng giám đốc.
 
Hiển nhiên vị khách hôm nay không hề nghiêm túc như những vị khách trước đó. Lúc Trần Lê đi vào, anh ấy tình cờ nhìn thấy cô ấy đang bắt tréo chân, nhàn nhã nằm trên ghế sô pha của văn phòng ngay trước mặt tổng giám đốc họ!
 
"Hi, trợ lý Trần!" Trần Lê vừa đi vào, vị "khách" này lập tức niềm nở vẫy tay, chào hỏi anh ấy.
 
Trần Lê bị gọi tới đây tự dưng căng não hơn hẳn, không biết mình lại sắp phải đối mặt với trò đùa gì nữa đây.
 
"Bùi Linh Thư." Ngay sau đó, một giọng nam đầy nghiêm khắc cất lên trong văn phòng.
 
Trần Lê ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy vội vàng đưa cà phê đến trước mặt cô em gái quý hóa của tổng giám đốc, công chúa nhà họ Bùi vô cùng hoạt bát, bị người ta lén lút đặt biệt danh là "quỷ nghịch ngợm" này.
 
Bị gọi tên, Bùi Linh Thư bĩu môi ngay.
 
Mang cà phê đến xong, Trần Lê thoăn thoắt đóng cửa, biến mất tăm.
 
Cuối cùng Bùi Linh Thư cũng chịu rút chân từ bàn trà nhỏ về, tỏ ra đứng đắn, nghiêm túc hơn. Cô ấy nhìn về phía Bùi Cận Bạch đang ngồi trên ghế làm việc đối diện: "Em nhắc lại lần nữa, lúc nãy em thông báo với anh chứ không phải hỏi ý kiến anh đâu, biết chưa?"
 
Nhìn cô em gái không chịu đi học mà cây ngay không sợ chết đứng ngồi đối diện mình, Bùi Cận Bạch hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại: "Vậy thì anh cũng thông báo lại với em một lần nữa, nơi đáng ra em phải ở bây giờ là New York, là trường em chứ không phải thành phố B, nơi này."
 

Bùi Linh Thư: "Anh lấy quyền gì mà quản em?"
 
Bùi Cận Bạch cười khẩy: "Anh lấy quyền gì mà quản em ấy à?"
 
"Muốn anh mang phiếu điểm hai học kỳ toàn điểm F của em về cho ba mẹ ký tên không?"
 
“Hay muốn anh dẫn họ đi tham quan ngôi nhà nhỏ rộng bảy mươi mét vuông ở ngoài của cô Bùi?"
 
Anh vừa dứt lời, cô gái mới vừa nãy còn vênh váo, đắc chí ở đối diện lộ vẻ bàng hoàng ngay: "Sao, sao anh biết?"
 
Bùi Cận Bạch: "Em tưởng em lừa được ai?"
 
Biết mình đã bị phát hiện, Bùi Linh Thư chỉ có thể thầm than: "Chết mịa!"
 
Cô ấy mà có lịch sử chi tiêu lớn trong tài khoản thì dễ bị nghi ngờ lắm, cô ấy không còn cách nào khác, đành phải âm thầm mua cho mình một căn hộ nhỏ rộng bảy mươi mét vuông, không ngờ Bùi Cận Bạch vẫn biết được.
 
Bùi Cận Bạch: "Chuyến bay tuần sau, anh đã đặt vé máy bay rồi, đích thân anh sẽ đưa em lên máy bay."
 
Bùi Linh Thư ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy bình tĩnh, rõ là đã chuẩn bị từ trước của Bùi Cận Bạch. Giờ phút này, cuối cùng cô ấy cũng nghiệm ra rằng cả đời mình cũng đừng hòng đấu lại anh.
 
Năm ngoái, Bùi Linh Thư giấu người nhà xin trường học tạm nghỉ học một năm, nói cho sang là gap year, thực chất cô ấy chạy về nước gây dựng sự nghiệp với đám bè bạn, thành lập một công ty trò chơi tên là Liên Manh.
 
Sau khi biết tin Bùi Linh Thư lặng lẽ tạm nghỉ học để về nước, đương nhiên trong nhà đã trỗi dậy bao phen sóng gió, Bùi Linh Thư có thể thoát thân an toàn tất cả là nhờ có Bùi Cận Bạch đứng ra gánh giúp. Năm nay, bây giờ vốn đã đến lúc Bùi Linh Thư trở về đi học, nhưng công ty trò chơi của cô ấy làm bài bản hẳn hoi, thế là cô ấy lại muốn "gap year" tiếp. Bùi Linh Thư nói dối người nhà rằng mình đã quay về trường học, nhưng thật ra cô ấy đã âm thầm mua cho mình một căn hộ nhỏ, chuẩn bị bắt đầu vận hành công ty một trận ra trò.
 
Tiếc thay, cô ấy vẫn bị Bùi Cận Bạch bắt quả tang.
 
Ban đầu Bùi Linh Thư cứ đinh ninh rằng Bùi Cận Bạch chỉ biết mình lại nảy ý tạm nghỉ học để giải quyết công việc ở công ty mà thôi, không ngờ anh còn biết cả chuyện cô mua căn hộ ở ngoài. Rõ ràng anh đã điều tra tận gốc gác cô ấy rồi!
 
"Anh đang bóp chết một nhà sáng lập thiên tài và một công ty sẽ làm đảo điên cả thế giới trong tương lai từ trong trứng nước đấy!" Biết bản thân có đấu tranh thêm nữa thì cũng vô ích, Bùi Linh Thư trợn mắt nhìn Bùi Cận Bạch, vẫn ngoan cố giãy đành đạch.
 
Bùi Cận Bạch: "Bằng phiếu điểm toàn con F của em ấy hả?"
 
Bùi Linh Thư: "..."

 
Cô ấy thầm chửi thề. Bị bóc trần mọi thứ, Bùi Linh Thư muốn tìm lại chút mặt mũi cho mình, thế là cô ấy quay sang ôm gối ôm trên ghế sô pha mà lải nhải: "Anh thì giỏi lắm chắc? Suốt ngày cắm đầu vào công việc thì có gì hay, rồi cũng có biết người ta đã tìm vợ chưa cưới cho anh đâu!"
 
Lúc này Bùi Cận Bạch mới nhíu mày.
 
"Em nói gì cơ?" Anh hỏi.
 
"Không có gì." Bùi Linh Thư lập tức phủ nhận. Cô ấy và Bùi Cận Bạch không phải chiến hữu vững bền hỗ trợ cung cấp thông tin cho nhau, cô ấy quyết tâm ngậm kín miệng.
 
Chiếc điện thoại trên bàn trà bên cạnh đột nhiên rung lên.
 
Bùi Linh Thư cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua cho biết có gì hot. Chính lúc này, cô ấy mới sực nhớ ra hình như mình đã quên mất một chuyện.
 
Lời nhắc chống quên trên điện thoại nhắc nhở bạn có một cuộc phỏng vấn sau mười lăm phút nữa.
 
Có điều không phải cô ấy đi phỏng vấn, mà là cô ấy phỏng vấn người khác.
 
Với tư cách là một trong các nhà sáng lập của công ty trò chơi Liên Manh, Bùi Linh Thư làm việc cũng ra hình ra dáng, thậm chí còn muốn kiêm công việc của nhiều chức vụ khác nhau cùng một lúc, một trong số đó chính là phụ trách các cuộc cuộc phỏng vấn tuyển dụng nhân viên gần đây của công ty họ.
 
Hôm nay cô ấy lâm thời cúp học, chạy đến chỗ Bùi Cận Bạch nên quên béng chuyện này.
 
Thấy còn có mười lăm phút nữa là bắt đầu phỏng vấn, Bùi Linh Thư nhìn về phía bàn làm việc của Bùi Cận Bạch ở phía đối diện.
 
Có một chiếc laptop không dùng đến trên bàn anh.
 
"Em mượn máy tính của anh một lát."
 
Bùi Linh Thư đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của Bùi Cận Bạch, sau đó đưa ra yêu cầu một cách ngang nhiên.
 
Nghe xong, Bùi Cận Bạch nhìn Bùi Linh Thư. Dường như anh vẫn còn nghi ngờ về nội dung mà cô ấy vừa lải nhải lúc nãy, có điều anh không nói gì, chỉ mở khóa máy tính rồi đưa nó cho cô ấy.
 
Bùi Linh Thư cầm máy tính, trở lại ghế sô pha rồi gõ phím cạch cạch. Lúc còn có năm phút nữa là bắt đầu phỏng vấn, cô ấy bất chợt đổi tư thế ngồi. Ngay giây phút chuẩn bị nở nụ cười đầy thiện chí, chuẩn bị đón ứng viên phỏng vấn sắp tới, Bùi Linh Thư bỗng dưng phát hiện có một email mới mình chưa đọc trong hộp thư mà mình đã bỏ xó mấy ngày.
 
Tiêu đề email đến từ phòng giáo vụ trường đại học Columbia buộc Bùi Linh Thư phải nhấn vào.
 
Nội dung email vô cùng đơn giản: Trong vòng bảy mươi hai tiếng kể từ khi nhận được email này, mời bạn Angela Pei liên lạc với nhà trường và trình bày lý do chưa đăng ký học phần của học kỳ này. Nếu quá thời gian quy định, bạn sẽ bị đuổi học.
 
Bùi Linh Thư chết trân.
 
Cô ấy nhớ rõ ràng lúc trước mình đã nộp đơn xin gap year rồi mà!

 
Bùi Linh Thư lập tức kiểm tra thời gian email này được gửi, nhanh chóng tính toán trong đầu chênh lệch múi giờ giữa hai nơi. Tính đến cuối cùng, cô ấy phát hiện đã nửa tiếng trôi qua kể từ thời gian hết hạn mà nhà trường đưa ra.
 
"Đậu xanh!" Bùi Linh Thư giật thót, suýt chút nữa đã ôm máy tính bay lên khỏi ghế sô pha.
 
Bây giờ viết email giải thích chắc chắn không còn kịp nữa! Lúc này đang là nửa đêm ở Mỹ, nhanh nhất cũng phải đến sáng hôm sau thì phòng giáo vụ mới thấy email của cô ấy. Nhưng nếu chỉ mới quá hạn nửa tiếng thì có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn! Bùi Linh Thư lập tức run rẩy bấm điện thoại, chuẩn bị gọi điện luôn.
 
Bùi Cận Bạch thong dong nhìn Bùi Linh Thư - người đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên hoảng hốt cả lên.
 
Bùi Linh Thư chờ cuộc gọi được kết nối trong tâm trạng vô cùng sốt ruột. Cô ấy thầm nghĩ, nếu như vậy mà còn không được nữa thì cô ấy sẽ nhờ bạn ở Mỹ lôi giáo viên ra khỏi chăn giúp mình. Bùi Linh Thư đi đi về về tại chỗ, lúc liếc sang màn hình, cô ấy mới sực nhớ mình vẫn còn một cuộc phỏng vấn nữa!
 
Chỉ còn một phút, giờ mà báo hủy với người ta thì đâu có kịp!
 
Bùi Linh Thư ngước lên, phát hiện Bùi Cận Bạch đang ngồi uống cà phê.
 
"Gặp nhân viên giùm em với!"
 
Thế là ngay sau đó, Bùi Linh Thư chạy qua, đem máy tính đến trước mặt Bùi Cận Bạch, bỏ lại câu này rồi ôm chiếc điện thoại vừa gọi được chạy thẳng một mạch tới phòng nghỉ ngơi.
 
Bùi Cận Bạch chưa kịp đồng ý thì Bùi Linh Thư đã chạy mất dạng, đồng thời một chiếc máy tính được phóng tới trước mặt anh.
 
Anh thấy giao diện máy tính là phòng họp, tên cuộc họp là "Phỏng vấn online tại công ty Liên Manh".
 
Người tham gia cuộc phỏng vấn này vào họp đúng giờ.
 
Ý thức được Bùi Linh Thư bắt mình tuyển nhân viên cho cô ấy, Bùi Cận Bạch kịp thời tắt camera đối diện với mình ngay giây phút mạng hết chậm.
 
Gương mặt của ứng viên phỏng vấn đã hiện ra trên màn hình máy tính, kèm theo đó là lời chào đầy dò xét: "Xin chào?"
 
Bên phải màn hình có CV của ứng viên phỏng vấn hôm nay mà Bùi Linh Thư vừa bật ra.
 
Bùi Cận Bạch đành phải hít một hơi thật sâu, đặt tách cà phê đang cầm trên tay xuống.
 
Hiện giờ, trừ một vài quản lý cấp cao của Hòa Quang ra, hầu như anh không còn ra mặt phỏng vấn nhân viên nữa. Anh vô cùng bất đắc dĩ trước việc Bùi Linh Thư quẳng gánh giữa đường, bỏ lại cuộc phỏng vấn tuyển dụng của công ty y như rạp xiếc trung ương mà cô ấy gây dựng cho anh.
 
Khổ nỗi cuộc phỏng vấn đã bắt đầu.
 
Bùi Cận Bạch day trán, không muốn gọi Trần Lê vào đây ngay lúc này nên đành phải đọc CV bên phải thật nhanh, đi vào vấn đề: "Cô giới thiệu bản thân trước đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận