Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Bùi Cận Bạch hơi ngẩn người nhìn ngày tháng trên màn hình.
 
Trần Lê đứng bên cạnh, nhìn thấy ông chủ nhà mình dừng lại trên cột thông tin cơ bản mãi không nhúc nhích, cũng không biết đang nghĩ cái gì thì mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Bùi?"
 
Bùi Cận Bạch bừng tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vậy cô Cố...'' Trần Lê dò hỏi ông chủ xem sau khi đọc tài liệu xong thì phải làm gì.
 
Bùi Cận Bạch bóp trán như thể đang nghĩ câu trả lời thì điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Là Bùi Linh Thư gọi tới.
 
Mục đích tất nhiên là để hỏi thăm sức khỏe của ba.
 
Bùi Cận Bạch nghe Bùi Linh Thư bên kia điện thoại hào hứng đề nghị tối nay sẽ đặt vé máy bay về nước để chăm sóc bên cạnh ba thì không khỏi cười trừ, ba chỉ bị sốt virus thôi, không cần phiền phức như vậy.
 
Đừng tưởng anh không biết em gái lại muốn trốn về nước.
 
Bùi Linh Thư bị anh ruột vạch trần một cách phũ phàng thì tỏ vẻ rất bất mãn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, cô ấy không phục, ăn miếng trả miếng: "À đúng rồi, dạo này anh với chị dâu thế nào?"
 
Bùi Cận Bạch nhíu mày: "Chị dâu gì?"
 
"Chính là cô vợ sắp cưới mà bà nội tìm cho anh ý." Qua điện thoại cũng có thể nghe ra giọng điệu hóng hớt đầy đắc ý của Bùi Linh Thư, vừa nghĩ đến anh trai cô ấy chẳng bao giờ thèm để ý đến ai đột nhiên lại bị nhét cho một cô vợ sắp cưới đã buồn cười lắm rồi, thái độ hóng hớt không ngại lớn chuyện.
 
Bùi Cận Bạch: "..."
 
"Em nghe nói anh còn dẫn chị ấy đi tham gia lễ đính hôn của nhà họ La với nhà họ Hứa hả? Sau đó chị dâu còn sống ngay dưới lầu nhà anh đúng không? Wow! Lãng mạn quá đi! Hâm mộ thật nha!"
 
"Em nói này, bà nội tìm vợ sắp cưới cho anh cũng chỉ vì tốt cho anh thôi, anh nhất định phải đối xử với chị dâu em thật tốt đấy nhá! Cái kiểu đàn ông mắt mọc trên đầu như anh, đã không có tình thú lại còn ăn nói khó nghe, làm gì có cô gái nào thích anh."
 
"Nếu không còn chuyện gì khác thì anh cúp máy trước đây." Bùi Cận Bạch không cảm xúc nói.
 
"Ấy đừng đừng!" Lúc này Bùi Linh Thư mới vội vàng dừng lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra với mình hai tuần nay thì lại ấm ức chất vấn: "Đúng rồi, chuyện bài tập của em có phải do anh làm không? Ý anh là sao hả?"
 
Tuần trước, cô ấy có một bài tập giữa kỳ, vốn định tìm người làm hộ nhưng hỏi khắp nơi cũng không có du học sinh nào chịu nhận lời làm hộ, bảo là đã có người đánh tiếng trước rồi.
 
Chỉ có một người mới có thể duỗi tay dài thế thôi.
 
Bùi Cận Bạch nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Bùi Linh Thư trong điện thoại thì cười lạnh nói: "Biết thế thì tốt."
 
"Bùi Cận Bạch..."
 

Nhưng còn chưa kịp nói hết đã bị Bùi Cận Bạch cúp mắt trước, đỡ phải nghe mấy lời nói tức giận bên kia.
 
Trần Lê đứng bên cạnh cũng nghe được một chút nội dung cuộc điện thoại của hai anh em.
 
Từ giọng điệu của Bùi Linh Thư, anh ấy có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bực bội không thể chịu nổi của cô chủ, thế là không nhịn được phải lau mồ hôi lạnh.
 
Bùi Cận Bạch đặt điện thoại xuống.
 
Cuộc điện thoại của Bùi Linh Thư cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Bùi Cận Bạch xem máy tính bảng thêm một lúc rồi đưa cho Trần Lê, không nói gì.
 
Trần Lê nhận lấy, cũng im lặng.
 
...
 
Hôm sau là thứ Hai.
 
Mới sáng sớm Cố Thư Di đã nhận được tin nhắn chúc mừng của ngân hàng và mấy tài khoản xã giao, lúc này cô mới nhớ hôm nay là sinh nhật mình.
 
Cô nhìn ngày tháng chính mình cũng quên mất trên lịch mà không khỏi giật mình, sau đó vội vàng tắt điện thoại vội vàng chạy đi làm.
 
Cố Thư Di vốn không muốn nhắc đến chuyện sinh nhật với đồng nghiệp, ai ngờ vừa đến công ty đã nghe chị Lưu nói phòng nhân sự đã đặt quà tặng sinh nhật cho thực tập sinh ở phòng rồi, cô nhớ đến đó lấy.
 
Các đồng nghiệp nghe vậy đều lần lượt chúc Cố Thư Di sinh nhật vui vẻ.
 
Cố Thư Di đành mỉm cười cảm ơn từng người một, nhưng thế giới của người trưởng thành có biên giới rất rõ ràng, ngoài chúc mừng bằng miệng thì không còn gì khác.
 
Văn phòng tổng giám đốc lại bắt đầu một tuần bận rộn mới.
 
Cố Thư Di cũng không có cảm giác đặc biệt vì hôm nay là sinh nhật của mình, chỉ định sau khi tan làm thì hẹn Đường Điền đi ăn bữa cơm là được.
 
Lâu rồi hai người không gặp nhau, Đường Điền nhìn thấy Cố Thư Di xách quà sinh nhật của công ty về thì không ngừng cảm thán công ty lớn thật hào phóng. Cô ấy vừa ăn vừa than thở, lần trước thì là khó tìm việc, lần này thì đi thực tập phải tăng ca suốt, cô ấy chỉ là thực tập sinh mà mới tuần đầu tiên đã phải đi làm sáu ngày, cảm giác ngày Chủ nhật còn chưa nghỉ đủ đã đến thứ Hai rồi.
 
Cố Thư Di vừa nghe vừa gật đầu.
 
Đúng là tiền lương và phúc lợi của công ty đó rất tốt, chỉ có tình trạng tăng ca khá nặng thôi.
 
"Biết thế thì lúc lướt thấy thông báo tuyển dụng quản lý ký túc xá của một trường học tớ đã ứng tuyển rồi." Đường Điền ôm cốc nước, vẻ mặt u oán: "Cậu nhìn dì quản lý ký túc ở trường mình xem có sướng không, ngày nào cũng ngồi cắn hạt dưa rồi đăng ký, vừa có bảo hiểm xã hội lại có bảo hiểm y tế, làm việc tám tiếng một ngày, tiết kiệm được hai mươi năm lăn lộn."
 
Cố Thư Di vậy thì cười khúc khích, rồi gật đầu nói: "Thật ra làm bảo vệ cũng được."
 
"Haizz!" Đường Điền xả hết nỗi niềm rồi lắc đầu thở dài, biết rằng chỉ có thể nói chơi chơi thế thôi nên lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ ly rượu lên nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
 
Cố Thư Di: "Cảm ơn cậu."
 
Hai người cùng nâng ly rồi uống cạn ly rượu, sau đó nhân viên phục vụ mang món mới lên, Đường Điền không vội ăn ngay mà lại nhìn chằm chằm chủ nhân của ngày sinh nhật hôm nay, thận trọng hỏi: "Thư Di, hôm nay mẹ cậu có gửi gì cho cậu không?"
 

Nghe vậy, Cố Thư Di chợt sửng sốt.
 
Sau đó, cô nhìn vẻ mặt thận trọng của Đường Điền, lắc đầu, nói chuyện bình thản như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường: "Sao bà ấy có thể nhỡ những chuyện này được."
 
Đường Điền không biết tâm trạng bây giờ của mình như thế nào.
 
Từ khi lên đại học, người cô ấy bội phục nhất chính là Cố Thư Di.
 
Cô tự mình kiếm toàn bộ học phí và phí sinh hoạt, rõ ràng ngày nào cũng phải đi làm thêm với thực tập, bận đến mức chân không chạm đất mà lúc đi thi vẫn có thể lấy được học bổng cao nhất hàng năm.
 
Quan trọng là Cố Thư Di còn không thích kêu ca, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy cô không hề thấy mình đáng thương đến mức nào.
 
Cũng phải sau khi thân thiết với Cố Thư Di, Đường Điền mới biết cô còn có một người mẹ, chẳng qua người đó không quan tâm cô lắm, từ hồi lên cấp hai cô đã ở trong ký túc xá rồi.
 
Trong ký túc xá, mối quan hệ giữa Cố Thư Di và Chu Tư Kỳ không tốt lắm, cô ta không ưa việc Cố Thư Di ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, không đi thư viện thì lại đi làm thêm từ năm nhất đại học. Cô ta nói người đến từ vùng sâu vùng xa như Cố Thư Di có thể thi đỗ đại học thì cũng chỉ biết học vẹt và làm bài tập chứ trình độ thực tế lại chẳng ra sao. Cuối cùng sau một năm học, thành tích văn hóa và tổng hợp của Cố Thư Di đều đứng đầu.
 
Cố Thư Di đang ăn bánh mật xào thì phát hiện Đường Điền đang nhìn mình không chớp mắt.
 
"Cậu nhìn tớ làm gì?"
 
Đường Điền nhìn gương mặt Cố Thư Di rồi hít sâu một hơi, sao trên đời này lại có người tốt như vậy, đã thế còn xinh đẹp nữa chứ.
 
Lúc trước hai người đi bar còn có cả gái đẹp đến bắt chuyện với Cố Thư Di cơ.
 
Đường Điền: "Thư Di, cậu không thích con gái thật à?"
 
Cố Thư Di: "..."
 
"Con trai tớ cũng không thích." Cô lập tức đánh tan suy nghĩ vớ vẩn của Đường Điền.
 
...
 
Bởi vì hôm nay là ngày làm việc, ngày mai còn phải đi làm nên sau bữa ăn, Cố Thư Di và Đường Điền không đi chơi nữa mà chào tạm biệt nhau.
 
Cố Thư Di đặt một chiếc xe, sau khi ngồi lên xe, cô chợt nhớ lại câu Đường Điền hỏi mẹ cô có gửi cái gì cho cô không.
 
Cố Thư Di nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe dừng lại trước cổng chính của dinh thự Cảnh Nam.
 
Cố Thư Di xách hộp quà do đồng nghiệp tặng đi vào thang máy, thang máy đi từ tầng một lên trên, tối nay cô gặp Bùi Cận Bạch trong thang máy.
 
Thỉnh thoảng hai người lại gặp nhau ở đây.
 

Thoạt nhìn có vẻ người đàn ông này cũng vừa ở ngoài về.
 
"Tổng giám đốc Bùi." Vừa nhìn thấy Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di đã chủ động chào hỏi.
 
Bùi Cận Bạch vừa từ bệnh viện về thì nhìn thấy Cố Thư Di mặc áo khoác lông xuất hiện trong thang máy.
 
Anh chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô, chắc là vừa đi tụ tập với bạn bè về.
 
Anh chỉ "Ừ" một tiếng.
 
Cố Thư Di đi vào thang máy, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên người anh, chợt nhớ đến Bùi Viễn Phong còn ở trong bệnh viện, cô đoán anh vừa từ bệnh viện về.
 
Hòa Quang phong tỏa tin tức rất tốt, đến bây giờ bên ngoài vẫn không biết một thông tin nào liên quan đến chuyện Bùi Viễn Phong nằm viện, ngay cả tổng giám đốc mà hôm nay mới nghe được phong thanh.
 
Trần Lê chỉ nói riêng tin này cho cô.
 
Bởi vì cô còn có một thân phận đặc biệt khác.
 
Cố Thư Di do dự một lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Bùi, ba anh sao rồi?"
 
Cuối tuần cô đến bệnh viện nhưng không gặp được người, bây giờ cũng nên hỏi thăm một chút.
 
 Bùi Cận Bạch liếc Cố Thư Di, đáp: "Ngày mai xuất viện."
 
"À, tốt quá rồi." Cố Thư Di nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ yên tâm, lại nhớ đến cuối tuần vừa rồi Bùi Cận Bạch bảo đi hẹn hò rồi mình lại say khướt, đang đi giữa đường thì đòi xuống ngắm tuyết rồi bị anh kéo đi.
 
Mặc dù không biết lúc đó anh nói hẹn hò là để hoàn thành nhiệm vụ gì đó nhưng có vẻ sự tham gia của cô đã khiến nó hỏng bét.
 
Thế nên mặc dù đã xin lỗi qua Wechat nhưng bây giờ gặp người thật, Cố Thư Di vẫn chân thành hối lỗi, cười nói: "Tổng giám đốc Bùi, tôi chân thành xin lỗi anh vì chuyện cuối tuần trước, tôi chỉ muốn... Thật không ngờ..."
 
"Sau này cô ra ngoài đừng có uống rượu." Cô còn chưa nói hết đã bị người đàn ông ngắt lời.
 
Cố Thư Di: "..."
 
Chẳng qua cô nghĩ mãi không ra ngoài việc đòi xuống xe ngắm tuyết thì có xảy ra chuyện gì khác không, cô chỉ uống có nửa chai bia thôi mà Bùi Cận Bạch lại bảo cô sau này ra ngoài đừng uống rượu sao?
 
Cố Thư Di không nói gì nữa, phồng má với cái bóng của mình trong thang máy.
 
Bùi Cận Bạch nhìn thấy cái túi xách của Cố Thư Di qua tấm gương.
 
Anh biết đó là túi quà sinh nhật mà Hòa Quang tặng cho nhân viên, mỗi nhân viên, bao gồm cả thực tập sinh mà đến ngày sinh nhật thì đều có quà.
 
Ánh mắt hai người trùng hợp giao nhau trên cái bóng đó.
 
Cố Thư Di phát hiện hình như đang nhìn túi xách trong tay mình, cô nghĩ chắc Bùi Cận Bạch biết đồ bên trong là gì nên đành mỉm cười nói thẳng: "Tổng giám đốc Bùi, hôm nay là sinh nhật tôi."
 
Bùi Cận Bạch lập tức nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Tôi không chuẩn bị quà tặng cô."
 
Mặc dù biết là sinh nhật của Cố Thư Di nhưng quan hệ của hai người không thân lắm, đối với anh thì cái mác của Cố Thư Di là một sinh viên lòng lang dạ thú, mơ mộng hão huyền.
 
"Nào có…" Cố Thư Di lắc lắc cái túi trong tay, nịnh nọt: "Cái này chẳng phải cũng tương đương với quà tặng của anh sao?"
 
Cô đã xem rồi, bên trong có một voucher mua bánh ngọt, một con búp bê với một cái tai nghe không dây chống ồn, chỉ riêng cặp tai nghe thôi cũng là một món quà sinh nhật ấn tượng rồi.

 
Bùi Cận Bạch không ngờ Cố Thư Di lại lý giải như vậy.
 
Thang máy đã đi đến tầng mười sáu.
 
Cố Thư Di nhìn biểu cảm trên mặt Bùi Cận Bạch thì biết lần này chắc không có vấn đề gì, thế là thầm thở phào một hơi. Thấy thang máy sắp đến nơi, đang định nói một câu: "Tạm biệt tổng giám đốc Bùi" rồi quay về tắm rửa đi ngủ thì đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó thang máy đột ngột dừng lại, trước mắt tối sầm.
 
Cố Thư Di phát hiện mình không nhìn thấy gì cả.
 
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra vấn đề không phải do mắt cô, mà lúc này cũng không chỉ một mình cô không nhìn thấy.
 
Sau khi hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì, trong không gian tối tăm giơ tay ra cũng không thấy năm ngón, Cố Thư Di không nhịn được gọi: "Tổng giám đốc Bùi?"
 
"Ừm." Giọng của người đàn ông vang lên sau lưng.
 
Ánh đèn flash đột ngột chiếu sáng không gian nhỏ hẹp.
 
Lúc này Cố Thư Di mới thở phào một hơi.
 
Cô tiến lại gần nguồn sáng, Bùi Cận Bạch đang gọi điện cho bộ phận quản lý tòa nhà.
 
Thang máy bị trục trặc.
 
Bên kia nghe xong thì vội nói sẽ tới ngay, biết người bị mắc kẹt tối nay là Bùi Cận Bạch thì vô cùng hoảng sợ, suýt nữa thì mang đầu đến gặp.
 
Bùi Cận Bạch cúp điện thoại.
 
Bị giam cầm trong một không gian kín lại tối đen như mực là kinh khủng nhất, Cố Thư Di lại bật đèn flash của mình lên.
 
"Chờ chút." Người đàn ông đột ngột nói.
 
Cố Thư Di lập tức đáp lại, hai người đứng trong thang máy, trong tình cảnh này, cô chỉ có thể thở dài một hơi.
 
Chẳng qua không gian quá yên tĩnh nên tiếng thở dài rõ ràng lọt hết vào tai người bên cạnh.
 
Bùi Cận Bạch: "Cô thở dài cái gì?"
 
Cố Thư Di nghe thấy Bùi Cận Bạch đang hỏi mình.
 
Cô không khỏi nghĩ thầm: Tôi và anh cùng bị nhốt ở đây, chẳng lẽ còn không biết sao tôi thở dài à?
 
Nhưng người trước mặt là ông chủ nên chỉ có thể khiêm tốn đáp: "Không có gì đâu tổng giám đốc Bùi."
 
Cố Thư Di chợt nhớ lần trước mình tò mò điều tra giá nhà ở dinh thự Cảnh Nam: 
"... Chẳng qua tôi tưởng đến lúc tôi hỏng thì mọi thứ ở đây sẽ không thể hỏng được."
 
Bùi Cận Bạch: "..."




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận