Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Những lời Cố Thư Di nói cũng không sai.
 
Giống như nhà cửa, xe cộ có cấp bậc, thang máy cũng có cấp bậc rõ ràng.
 
Trên thị trường có đủ các loại thang máy cao cấp, trung bình và hàng loại kém. Đa phần thang máy trong các tòa nhà dân cư thường là các nhãn hiệu phổ thông, còn thang máy cao cấp thường được sử dụng trong nhiều khách sạn năm sao, bất luận là tốc độ, độ ổn định và an toàn khi vận hành đều vượt trội hơn so với thang máy dân dụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thang máy được sử dụng tại dinh thự Cảnh Nam đương nhiên là loại tốt nhất.
 
Nhưng một chiếc thang máy đắt tiền như vậy lại gặp sự cố khiến hành khách bị mắc kẹt bên trong, xác suất xảy ra việc này thực sự không nhiều.
 
Không gian nhỏ hẹp kín như bưng, gió thổi không lọt.
 
Cố Thư Di ngửi thấy ngoài mùi thuốc khử trùng mang từ bệnh viện ra, trên người Bùi Cận Bạch dường như còn có một mùi hương rất nhạt giống như mùi gỗ ngày đông sau khi tuyết tan đi.
 
Rất thơm.
 
Nhưng lúc này cô không có tâm trạng để ngửi, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào việc khi nào có thể ra ngoài.
 
Hình như nhân viên kiểm tra và sửa chữa đã đến, còn cực kỳ lo sợ gọi điện cho Bùi Cận Bạch, nói có thể còn cần thêm nửa tiếng, thực sự xin lỗi, xin anh hãy đợi thêm một lúc nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Cận Bạch nghe giọng nói chỉ ước được lấy cái chết tạ tội của quản lý tòa nhà trong điện thoại, đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
 
Cố Thư Di nghe nói còn phải đợi thêm nửa tiếng nữa bèn lập tức đặt túi quà trong tay xuống đất.
 
Không ngờ hôm nay sinh nhật cuối cùng lại gặp phải loại chuyện này.
 
Điện thoại của cô sắp hết pin nên lúc này không dùng để chiếu sáng nữa, bây giờ toàn bộ không gian chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình điện thoại của Bùi Cận Bạch.
 
Sau khi biết còn phải chờ một lúc nữa, không ai nói gì.
 
Trong bóng tối, bầu không khí một lần nữa rơi vào sự im lặng chết chóc.
 
Cố Thư Di nhìn hàng nút bấm lạnh như băng trên bảng điều khiển thang máy trong bóng tối, nhìn một lúc, những câu chuyện ma về thang máy cô từng đọc trước kia bỗng không khống chế được mà hiện lên trong đầu.
 
Khi còn nhỏ không có điện thoại di động, trường học lại quản lý nghiêm, phương thức giải trí ít ỏi của bọn họ chính là đọc các tạp chí linh tinh.
 
Cũng có không ít câu chuyện ma với chủ đề thang máy.
 
Chuyện nút ấn số tầng lầu trong thang máy tự nhiên biến thành nút "chiên xào rán hầm luộc", chuyện về hai người cùng đi thang máy, cuối cùng khi cửa thang máy mở ra chỉ có một người bước ra ngoài.
 
Nghĩ đến chuyện hai người cùng đi thang máy nhưng cuối cùng chỉ có một người ra ngoài, rõ ràng không có gió, Cố Thư Di lại cảm thấy lạnh cả gáy.
 

Cô đột nhiên không dám nhìn vào gương mặt của Bùi Cận Bạch ở bên cạnh.
 
Cố Thư Di tự nhủ phải bình tĩnh, tin vào khoa học, người bên cạnh cô là ông chủ kiêm ‘chồng sắp cưới’ nhà tài phiệt, không phải cái gì khác.
 
Toàn bộ hành trình người bên cạnh không có bất cứ động tĩnh gì.
 
Cách tự tẩy não mình của Cố Thư Di là đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi toàn bộ trong không gian yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng "bốp" vang lên.
 
Thần kinh của Cố Thư Di vốn đã căng thẳng tột độ, nhất thời bị dọa cho giật mình.
 
Chân cô còn không cẩn thận đá phải túi quà của mình.
 
Tiếng động vẫn tiếp tục vang lên trên đầu.
 
Sau đó cô mới nhận ra rằng tiếng động đó rất có thể là tiếng công nhân đang sửa thang máy ở phía trên phát ra, Bùi Cận Bạch cảm nhận được sự sợ hãi và động tĩnh từ phía Cố Thư Di, khẽ nhíu mày: "Cô sợ cái gì?"
 
Sau khi nghe thấy giọng của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di liền nuốt nước bọt.
 
Cũng may là giọng nói của anh nghe vẫn bình tĩnh và ổn định.
 
"Chỉ là trước kia tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện như thế này." Cố Thư Di đầu óc căng thẳng trả lời đúng sự thật, cũng coi như nói ra để tìm an ủi tinh thần cho mình: "Có một câu chuyện nói về hai người ở trong thang máy, cũng đi được một lúc thì thang máy ngừng, sau đó một người đột nhiên biến hình."
 
"Cuối cùng hai người vào thang máy, lúc đi ra chỉ có một người."
 
"Vì thế nên tôi hơi sợ."
 
Nói đến đây, trong lòng cô lại cảm thấy sợ hãi.
 
Bùi Cận Bạch nghe Cố Thư Di run run rẩy rẩy kể câu chuyện ma cũ rích kia.
 
Nhưng không thể không nói, câu chuyện đó đúng là phù hợp với tình huống và bầu không khí hiện tại của hai người.
 
Chỉ là lúc này Bùi Cận Bạch đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
 
Giống như Cố Thư Di, tuổi còn trẻ, cho dù trong bụng có nhiều tâm tư đến đâu, thậm chí có thể tiếp cận bà nội leo được đến vị trí ngày hôm nay, cuối cùng vẫn bị những câu chuyện như vậy dọa sợ.
 
Vì vậy Bùi Cận Bạch làm như thở dài, sau đó chuyển hướng ánh sáng của điện thoại di động sang bức tường thang máy đối diện, quay sang phía cái bóng ngược lờ mờ không rõ phía trên hai người, cố ý hạ thấp giọng, ánh mắt như ma cà rồng đang săn mồi trong đêm tối:
 
"Vậy cô nghĩ lát nữa tôi không ra ngoài được hay cô không ra ngoài được?"
 
Khoảnh khắc đó Cố Thư Di suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
 
Bùi Cận Bạch nói xong thì đổi ngược chiều ánh sáng của điện thoại di động.
 

Cố Thư Di một tay dựa vào tường, tay kia ôm ngực, tim đập thình thịch, nhận ra rằng Bùi Cận Bạch cố ý dọa cô, cơ mà đáng giận nhất là người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bị dọa cũng phải bấm bụng chịu đựng.
 
Quả nhiên cô không nên kể câu chuyện đó.
 
Cuối cùng chỉ có cô bị dọa.
 
Trên đầu lại liên tục vang lên tiếng công nhân điều chỉnh linh kiện trong thang máy.
 
Cố Thư Di siết chặt tay chờ đợi thang máy được sửa xong, điện thoại của Bùi Cận Bạch cũng sắp hết pin nên anh đã tắt đèn đi.
 
Có điều sau lần bị dọa vừa rồi, cộng thêm tiếng điều chỉnh linh kiện trên đỉnh đầu, mặc dù bây giờ không gian trước mặt tối đen, Cố Thư Di lại phát hiện hình như mình không còn sợ nữa.
 
Cô đang tự giận mình vì hèn nhát, mãi cho đến khi người đàn ông bên cạnh hình như đang đọc tin nhắn trong điện thoại, đột nhiên nói: "Nhắm mắt lại."
 
Cố Thư Di: "Hả?"
 
Bùi Cận Bạch lặp lại: "Nhắm mắt lại."
 
Cố Thư Di vẫn nhớ lần bị dọa trước đó, khổ nỗi không thể không cúi đầu, lúc này cô vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh định biến hình à?"
 
Bùi Cận Bạch: "..."
 
Thế rồi, trong bầu không khí ngột ngạt, giọng nói như cười như không của người đàn ông cất lên: "Cố Thư Di, cô nên cảm thấy vui mừng vì tôi không biến hình với cô."
 
Cố Thư Di: "Hả?"
 
Nhưng Bùi Cận Bạch nói xong những lời này thì lập tức im lặng ngậm miệng không trả lời nữa, thậm chí còn bày ra vẻ dường như chưa từng nói ra câu vừa rồi.
 
Cố Thư Di suy nghĩ một lát, vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
 
Cửa thang máy mở ra, đèn cũng cùng lúc sáng lên.
 
Mi mắt nhắm chặt tối đa để bảo vệ đôi mắt đã quen với bóng tối khỏi bị ánh sáng mạnh đột ngột làm đau, thậm chí nhắm mắt lại rồi, Cố Thư Di vẫn bị chói đến nỗi không nhịn được mà nhíu mày.
 
Cô đột nhiên hiểu ra vừa rồi Bùi Cận Bạch bảo cô nhắm mắt lại là có ý gì.
 
Sau khi chờ Cố Thư Di chậm rãi thích nghi với ánh sáng và mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy bên ngoài thang máy là quản lý tòa nhà đang cúi gập người chín mươi độ, chỉ muốn khắc dòng chữ lấy cái chết để tạ tội lên mặt.
 
Lúc cửa thang máy mở ra, quản lý tòa nhà ngẩng đầu lên, kết quả lại bất ngờ thấy trong thang máy ngoài Bùi Cận Bạch ra còn có một cô gái?
 
Cô gái còn là gương mặt xa lạ.
 

"Thành thật xin lỗi hai vị, tối nay thang máy gặp sự cố đúng là do quản lý của chúng tôi không tốt, đã khiến hai vị hoảng sợ." Quản lý tòa nhà lập tức chuyển đối tượng xin lỗi thành hai người, liên tục cúi đầu.
 
Bùi Cận Bạch bước ra khỏi thang máy, mặc dù không quá so đo chuyện này nhưng đối với việc tối nay bị mắc kẹt ở đây gần một tiếng đồng hồ, anh vẫn nói một câu: "Kiểm tra sửa chữa cẩn thận đi."
 
"Vâng, vâng." Quản lý tòa nhà vâng vâng dạ dạ luôn miệng đáp lời. Người sống trên tầng cao nhất bị kẹt trong thang máy tối đen giữa đêm hôm khuya khoắt đến gần một tiếng đồng hồ, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến anh ta mất luôn công việc.
 
Cố Thư Di cũng theo sau Bùi Cận Bạch bước ra khỏi thang máy.
 
Quản lý tòa nhà lại nhìn về phía Cố Thư Di.
 
Rõ ràng là gương mặt đầy vẻ hèn mọn "cô muốn mắng chửi tôi thế nào cũng được nhưng xin đừng khiếu nại".
 
Cố Thư Di chỉ mấp máy môi, nhìn vào mặt của quản lý tòa nhà, cuối cùng cũng bỏ qua.
 
Chủ yếu là biết rõ dù cùng bị kẹt nhưng trên người mình chắc chắn không có cái khí chất kiêu ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt, toàn thân viết "tôi ở đây là vinh hạnh cho mấy người" như Bùi Cận Bạch.
 
Cố Thư Di quay lại tầng mười tám.
 
Bùi Cận Bạch quay lại tầng mười chín.
 
Sau một trận giày vò, thời gian thực sự đã khuya lắm rồi, sau khi về nhà, Bùi Cận Bạch đi tắm ngay, vừa ra khỏi phòng tắm, chuông cửa lại vang lên.
 
Người đàn ông khoác khăn lông trên vai, tóc còn hơi ướt đi mở cửa.
 
Ngoài cửa là quản lý tòa nhà đang cúi đầu khom lưng.
 
Quản lý tòa nhà đưa cho Bùi Cận Bạch một túi: "Tổng giám đốc Bùi, đồ của ngài để quên trong thang máy."
 
Bùi Cận Bạch nhìn thấy thứ quản lý tòa nhà đưa cho anh chính là quà sinh nhật nhân viên Hòa Quang của Cố Thư Di.
 
Khi bị kẹt trong thang máy, Cố Thư Di lười cầm nên để túi xuống đất, chắc lúc đi ra quên cầm.
 
Mà quản lý tòa nhà rõ ràng đã nhìn thấy bên trên có logo của Hòa Quang nên đương nhiên sẽ mang đến cho anh.
 
Bùi Cận Bạch nhìn túi giấy màu trắng trước mặt.
 
Anh định nói với quản lý tòa nhà là đưa nhầm rồi, mang đi đi nhưng lúc định mở miệng lại đột nhiên nhớ đến cảnh Cố Thư Di bị mấy câu chuyện ma cũ rích dọa sợ trong thang máy, sau đó bị anh dọa thêm lần nữa mà vẫn phải im lặng nuốt giận.
 
...
 
Sau khi về nhà, việc đầu tiên Cố Thư Di làm cũng là đi tắm.
 
Lúc cô tắm xong đã hơn mười một giờ, Cố Thư Di bận rộn dọn dẹp, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, cho đến lúc gần lên giường cô mới chợt nhớ ra hình như mình quên cái gì đó.
 
Cô về nhà tay không.
 
Tối nay bị kẹt trong thang máy, lúc đi ra, hình như cô để quên món quà sinh nhật hào phóng của công ty ở trong thang máy không cầm theo rồi.
 
Chết tiệt.
 
Cố Thư Di nghĩ đến đây lập tức tỉnh táo lại.

 
Cô mặc nguyên cái áo khoác ngoài của bộ đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài tìm, vừa mở cửa đã gặp ngay quản lý tòa nhà đang định bấm chuông cửa.
 
Cố Thư Di nhìn thấy cái túi trên tay quản lý tòa nhà, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
 
Quản lý tòa nhà mỉm cười, nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, nhớ lại cảnh cửa thang máy mở ra tối nay, phát hiện trực giác đầu tiên của mình lúc đó hình như không sai.
 
Anh ta cười híp mắt hai tay đưa cái túi qua: "Đây là đồ cô để quên trong thang máy, cô kiểm tra lại xem có thiếu gì không."
 
Cố Thư Di nhận túi: "A vâng, cảm ơn."
 
Quản lý tòa nhà: "Vậy tôi không làm phiền cô nữa, chúc cô ngủ ngon."
 
"Ngủ ngon." Cố Thư Di đóng cửa lại.
 
Cô quay lại phòng khách, nhìn vào trong túi, nhớ lại lời quản lý tòa nhà bảo cô kiểm tra xem có thiếu gì không bèn đổ hết đồ ra ghế sô pha.
 
Thiệp bánh kem, búp bê, tai nghe chống ồn.
 
Quả nhiên không thiếu thứ gì, Cố Thư Di kiểm kê những món đồ đổ ra từ túi rồi đột nhiên ngẩn ra.
 
Sao lại có thêm một thứ?
 
Cố Thư Di nhìn thấy trên ghế sô pha đột nhiên dư ra một chiếc hộp màu xanh lá mạ.
 
Cô nhận ra logo trên hộp, lần trước khi đi mua quà ghim cài áo cho Bùi Cận Bạch cô cũng đã ghé qua cửa hàng này. Cửa hàng này chuyên kinh doanh trang sức và đồng hồ đeo tay nhãn hiệu cao cấp xa xỉ, đôi khuyên tai đơn giản nhất không có đính tí kim cương nào cũng đắt đến mức người bình thường phải chửi thề "Tại sao lại đắt thế."
 
Cố Thư Di bắt đầu hoài nghi có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không.
 
Quà sinh nhật cho nhân viên của công ty còn có cái này?
 
Sao hôm nay cô chỉ nhìn thấy ba món thôi mà, cái này xuất hiện từ lúc nào vậy.
 
Biết là Hòa Quang rất hào phóng nhưng cũng không đến mức hào phóng như thế này chứ.
 
Cố Thư Di nhìn chiếc hộp đột nhiên xuất hiện, trong bụng đầy hoài nghi, cầm lên, sau đó mở ra.
 
Bên trong là một chiếc vòng tay nữ.
 
Sợi dây chuyền màu vàng được tô điểm bằng những vỏ sò hình cánh hoa màu đỏ, bên rìa mỗi vỏ sò đều được điểm xuyết bằng vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh, rõ ràng đã khiến mức độ tinh xảo và giá cả của chiếc vòng lên đến một tầm cao mới.
 
Cố Thư Di nhìn chiếc vòng tay mà ngẩn ngơ, lại thấy trong hộp còn kèm theo một tấm thiệp.
 
Trên tấm thiệp là dòng chữ viết tay xinh đẹp của cửa hàng...
 
"Chúc mừng sinh nhật
 
From Mr. Pei."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận