Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Ở phía bên kia video, buổi chiều hôm nay, Cố Thư Di tham gia buổi phỏng vấn vào công ty trò chơi Liên Manh theo giao hẹn. Lúc nghe thấy giọng nói của người phía bên kia máy vi tính, cô sửng sốt trong giây lát. 
 
Bên dưới giao diện phòng họp có hiển thị tên của người kia. 
 
Trong lúc nhất thời, Cố Thư Di không ngờ rằng nhà tuyển dụng mang cái tên tiếng anh “Angela” ngọt ngào này lại có chất giọng nam trầm thấp. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thậm chí, đây còn là một giọng nói đầy cuốn hút và dễ nghe. 
 
Nhưng mà hình như cũng không có luật pháp nào quy định rằng đàn ông không được đặt tên là Angela.
 
Vì vậy, Cố Thư Di hít một hơi, đối diện với khuôn mặt của chính mình trên màn hình. 
 
… Bởi vì đối phương cũng không hề bật camera. 
 
Đối với hành động phỏng vấn trực tuyến nhưng lại không hề mở camera với ứng viên, trước kia Cố Thư Di cũng từng gặp qua rồi, mặc dù việc trao đổi trong buổi phỏng vấn này chủ yếu là dựa vào lời nói nhưng hành động như vậy trong buổi phỏng vấn của công ty luôn mang đến cảm giác có phần kém chân thành. 
 
Tuy nhiên, thật ra thì chân thành cũng chỉ là một thứ hư vô mờ mịt. Cố Thư Di lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, dựa theo quy trình, cô hướng về phía máy tính tự giới thiệu bản thân. 
 
… 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc người phỏng vấn tự giới thiệu bản thân mình, Bùi Cận Bạch xem kỹ CV của cô lại một lần nữa. 
 
Anh khá ít tiếp xúc với công tác tuyển nhân sự này, đặc biệt là tuyển dụng từ các trường đại học nhưng chỉ dựa vào phần CV này mà nói thì Bùi Cận Bạch cảm thấy hẳn là cũng không tệ. 
 
Ánh mắt anh lại đặt lên mục đạt được “học bổng Lăng Miễn” của trường đại học Sư phạm trên bảng CV.
 
“Lăng Miễn” là học bổng mà bà cụ đã lập nên ở đại học Sư phạm, trường cũ của mình vào hai mươi năm trước, yêu cầu tuyển chọn vẫn luôn rất cao, vậy mà người anh phỏng vấn hôm nay lại giành được học bổng này trong hai năm liên tục. 
 
Màn tự giới thiệu bản thân của người phía đối diện đã kết thúc.
 
Bùi Cận Bạch nhìn khuôn mặt của cô gái trên màn hình, dường như nhận ra gì đó. Anh lên tiếng bổ sung rằng phía bên mình không thể bật camera lên được vì vấn đề của thiết bị. 
 
Ngay sau đó, anh lập tức chính thức bắt đầu buổi phỏng vấn hôm nay. 
 
… 
 
Buổi chiều hôm nay từ lúc buổi phỏng vấn này bắt đầu đến khi kết thúc, kéo dài tổng cộng hai mươi bốn phút. 
 
Nhà tuyển dụng và ứng viên đều lịch sự chào tạm biệt nhau. 
 
Đến khi cuối cùng cũng có thể tắt camera và rời khỏi phòng họp, Cố Thư Di nhìn màn hình khóa của máy tính mình, sống lưng lúc nãy vẫn còn thẳng tắp nháy mắt đã còng xuống, thậm chí cô còn cảm nhận được có một ít mồ hôi lạnh túa ra sau lưng mình. 
 
Rõ ràng đây chỉ là lần đầu gặp một công ty trò chơi cỡ vừa và nhỏ nhưng trong buổi phỏng vấn hôm nay, Cố Thư Di lại cảm thấy bản thân như vừa trải qua một trận bão táp phải vận dụng đầu óc ở cường độ cao suốt hai mươi bốn phút vậy. 
 
Không phải trước đây cô chưa từng gặp phải những buổi phỏng vấn hóc búa, thậm chí nói một cách công bằng thì khác hẳn với phong cách ngạo mạn trong các buổi phỏng vấn của những công ty lớn lúc nào tràn đầy những câu chất vấn cùng với hỏi vặn lại, nhà tuyển dụng trong buổi phỏng vấn vừa rồi vô cùng lịch sự và chuyên nghiệp nhưng sau khi xong việc lại hao tốn còn nhiều năng lượng hơn so với những buổi phỏng vấn kiêu căng kia. 
 
Mỗi câu hỏi mà cô nhận được đều rất sắc bén, từ kiểm tra nhân cách đến phân tích số liệu, thậm chí hai câu hỏi cuối cùng đối phương còn dùng cả tiếng Anh. 
 
Tất cả khiến người ta cảm giác như không phải đang đối diện với một công ty trò chơi có mô hình vừa và nhỏ, mà là một công ty đa quốc gia lớn, đối phương cũng không phải là một quản lý trẻ tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ một công ty trò chơi vừa và nhỏ gì, mà là giám đốc điều hành cấp cao đa mưu túc trí của một tập đoàn. 
 
Cố Thư Di hít một hơi, cảm thấy dường như mình thật sự không thể hiểu được công ty trò chơi này.
 

 
Phía bên kia, Bùi Cận Bạch vừa mới kết thúc buổi phỏng vấn này xong, Bùi Linh Tư đã mở cửa đi vào. 
 
Khác với sắc mặt vội vàng và lo lắng của cô ấy khi ra ngoài, lúc Bùi Linh Tư quay về, rõ ràng là nét mặt cũng đã thả lỏng hơn không ít. 
 
Bởi vì bên phía trường học kia chỉ trả lời muộn nửa tiếng nên có thể để cô ấy bổ sung một phần giải thích là được rồi. 
 
Bùi Linh Tư thấy hình như Bùi Cận Bạch đã kết thúc buổi phỏng vấn giúp mình, máy vi tính hiển thị thời gian buổi họp kéo dài vừa tròn hai mươi bốn phút. 
 
“Anh thấy thế nào?” Cô ấy lập tức bước đến, tò mò hỏi: “Người này có qua được không?” 
 
Bùi Linh Tư đột nhiên cảm thấy chuyện hôm nay hơi thần kỳ, hẳn là người đối diện cũng không biết được rằng người phỏng vấn cô lại là tổng giám đốc của công ty Hòa Quang. 
 
Bùi Cận Bạch liếc nhìn Bùi Linh Tư: “Nếu chỉ nói đến việc phỏng vấn thì người này có thể qua.” 
 
Anh dứt khoát nói thẳng kết quả của buổi phỏng vấn kia. 
 
“Thật sao?” Bùi Linh Tư lập tức bày ra dáng vẻ không thể tin được, rốt cuộc là người nào mới có thể để anh trai cô ấy, nhà tư bản khó tính gặp một lần tận hai mươi bốn phút, thậm chí còn cho qua chứ? 
 
Bùi Cận Bạch thản nhiên nói: “Nhưng cho dù có thể qua thì khả năng cao là cô ấy sẽ không đến công ty em làm đâu.” 
 
Bùi Linh Tư: ?
 
“Tại sao?” 
 
“Em nên xem qua CV của cô ấy đi.” Bùi Cận Bạch không hiểu rốt cuộc Bùi Linh Tư có tự tin gì mà lại muốn gây dựng sự nghiệp, rõ ràng đối với cô ấy mà nói thì cả đời này cũng không cần phải lo lắng gì, chỉ cần yên tâm tiêu tiền là được: “Nếu anh đoán không nhầm thì cho dù thị trường việc làm năm nay không có nhiều khởi sắc, cô ấy cũng sẽ không sa sút đến mức phải vào một công ty trò chơi cỡ nhỏ vẫn còn ở giai đoạn khởi đầu, tương lai bấp bênh mù mịt đâu.” 
 
Bùi Linh Tư: “...”
 
Cô ấy lại nghiến răng nghiến lợi, điều bi thảm nhất là cô ấy biết rằng những gì Bùi Cận Bạch nói không sai, dù sao thì lúc trước khi vừa mới tuyển nhân viên, những người bạn làm thêm nhân sự ở đây đều giật mình khi có thể nhận được một bản CV trâu bò như vậy. 
 
“Anh cứ chờ xem!” Cuối cùng, Bùi Linh Tư vẫn không thể làm gì khác ngoài tức tối để lại một câu này cho Bùi Cận Bạch, cô ấy giận dữ hừ một tiếng rồi xách túi của mình rời đi. 
 
Công việc của Bùi Cận Bạch bị Bùi Linh Tư làm gián đoạn hơn nửa buổi chiều, thậm chí giữa chừng còn phải giúp cô ấy làm người phỏng vấn miễn phí. Cuối cùng cũng tiễn được Bùi Linh Tư, anh đang chuẩn bị tiếp tục công việc của mình thì điện thoại bàn trong phòng làm việc lại reo lên. 
 
Là Trần Lê gọi đến. 
 
Nói là bà cụ muốn anh trở về đêm nay, bà ấy muốn tuyên bố một chuyện rất quan trọng. 
 
Bùi Cận Bạch nghe đột nhiên lại có “chuyện rất quan trọng” xuất hiện thì khẽ cau mày, dường như cũng hơi thở dài, đáp lời: “Vậy thì hủy bỏ lịch trình ban đầu đi.” 
 
… 
 
Khu ký túc xá của đại học Sư phạm. 
 
Buổi chiều hôm nay, ngoại trừ buổi phỏng vấn khiến Cố Thư Di cảm thấy cả người mình giống như bị đục khoét một lần thì cô cũng không còn lịch trình nào khác. Cô ngồi một lát, không hiểu tại sao, sau khi trải qua buổi phỏng vấn kia, cô lại nghĩ đến Hòa Quang. 
 
Hôm nay là thứ năm. 
 
Thứ bảy hàng tuần là lịch hẹn đánh bóng cố định của Cố Thư Di và bà cụ Hà. 
 
Cố Thư Di cầm điện thoại di động lên, mở giao diện trò chuyện của mình và bà cụ Hà trên Wechat. 
 
Cô xem lại lịch sử nói chuyện của hai người, ngoại trừ hẹn nhau đánh bóng thì cũng hai người cũng không nói nhiều chuyện. Mỗi ngày nghỉ lễ, Cố Thư Di sẽ gửi tin nhắn chúc mừng cho bà cụ Hà.  
 
Bà cụ Hà cũng gần như không nói thêm chuyện gì khác với Cố Thư Di. 
 
Cố Thư Di đột nhiên rơi vào trầm mặc. 
 
Dù cô trẻ tuổi hơn, nhưng mà người đối diện cũng chưa bao giờ chỉ là một bà cụ về hưu thích đánh bóng bàn bình thường. 
 
Bà ấy là người tốt nghiệp đại học Sư phạm vào những năm 70, một trong những người sáng lập ra Hòa Quang. 
 
Lần đầu tiên Cố Thư Di cảm thấy hơi lo lắng, cô không biết tình hình buổi hẹn đánh bóng vào thứ bảy sẽ như thế nào. Có phải là bà cụ sẽ nhìn thấu suy nghĩ của cô sau đó giả vờ như căn bản không hề biết, hay đơn giản là chỉ cần cô nói một câu, nếu như bà ấy thật sự có ấn tượng không tệ với cô thì sao?
 
Cố Thư Di vẫn luôn cau mày lo lắng không yên, sau đó Wechat cô đột nhiên nhận được tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm. 
 
Ông ấy hỏi cô có đang ở trường học hay không, mời cô đến phòng làm việc của mình một chuyến ngay bây giờ.     
 
Nhất thời Cố Thư Di vô cùng nghi hoặc với tin nhắn bất ngờ lại không nói rõ ngọn nguồn của giáo viên chủ nhiệm. 
 
Việc bảo đảm nghiên cứu đã kết thúc, cô cũng không biết giáo viên chủ nhiệm còn có chuyện gì đến tìm cô nhưng mà cô vẫn lập tức đáp lại rằng vâng ạ, sau đó chuẩn bị một chút rồi đứng dậy chạy sang. 
 
… 
 
Khi Cố Thư Di đến toà nhà văn phòng của học viện, dường như giáo viên chủ nhiệm lớp đang nói chuyện cùng với người nào đó. 
 
Hơn nữa dù nhìn từ sắc mặt hay là ngôn ngữ cơ thể thì giáo viên chủ nhiệm cũng tỏ ra rất khiêm nhường. 
 
Giáo viên chủ nhiệm ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thư Di, ông ấy lập tức vẫy tay với cô: “Cố Thư Di, ở đây, đến đây.” 
 
Cố Thư Di bước đến, bởi vì không quen biết những người khác nên cô chỉ gọi một tiếng: “Thầy Trương.” 
 
Biểu cảm của giáo viên chủ nhiệm vui mừng hớn hở, nhìn học trò tâm đắc của mình, ông ấy chỉ sang phòng tiếp khách bên cạnh: “Có người tìm em, muốn nói vài chuyện với em, em nhanh vào đi.” 
 
Cố Thư Di: “Hả?” 
 
Giáo viên chủ nhiệm: “Vào đi.” 
 
Cố Thư Di lại càng ngơ ngác, chỉ là xem nét mặt của thầy chủ nhiệm dường như cũng không phải là tìm cô ấy vì chuyện xấu gì, vì vậy cô chỉ do dự trong phút chốc rồi vẫn đi vào. 
 
Lúc cô bước vào phòng tiếp khách, người bên trong cũng lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha. 
 
Cố Thư Di hơi giật mình, sau đó cô thấy người bên trong mặc bộ âu phục màu đen lịch sự, khoảng bốn, năm mươi tuổi, dáng vẻ có thể gọi là rất nho nhã. 
 
“Cô Cố.” Người đàn ông trung niên mỉm cười lên tiếng gọi cô. 
 
Tất nhiên là người kia biết cô là ai, Cố Thư Di đã lớn như vậy rồi nhưng vẫn rất hiếm khi được người khác gọi bằng bằng giọng điệu nghiêm túc “cô Cố” như vậy, cô gật đầu khách sáo hỏi: “Xin hỏi, ông tìm tôi có chuyện gì không?” 
 
Người đàn ông trung niên chỉ về phía chiếc ghế sô pha đối diện ông ấy: “Mời ngồi.” 
 
Cố Thư Di không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi xuống. 
 
Hách Như Đức đối mặt với cô gái trắng trẻo đẹp đẽ này, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích, ông ấy mỉm cười với cô rồi nói: “Chào cô Cố, tôi là quản gia của gia đình bà Hà Ngọc Lăng, từ giờ cô có thể gọi thẳng tên tôi.” 
 
Cố Thư Di nghe xong lập tức há hốc miệng. 
 
Bởi vì một câu kia trong lời nói của người đàn ông “bà Hà Ngọc Lăng”.
 
Hách Như Đức tiếp tục giải thích mục đích mình đến đây: “Nếu lần trước cô cũng đã đồng ý mối quan hệ hôn nhân với cháu trai của bà Hà Ngọc Lăng thì hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn…”
 
“Chờ đã!” Cố Thư Di nghe đến đây cuối cùng cũng kêu ông ấy ngừng lại, đầu óc cô nhanh chóng phản ứng với tin tức khổng lồ từ trên trời rơi xuống này, rất nhanh đã bắt được điểm quan trọng: “Cái gì mà mối quan hệ hôn nhân? Tôi đã đồng ý khi nào chứ?” 
 
Nghe thấy câu hỏi của Cố Thư Di, dường như khuôn mặt Hách Như Đức cũng lộ vẻ hơi nghi ngờ, ông ấy nói tiếp: “Khi bà Hà đánh bóng bàn với cô lần trước.” 
 
Cố Thư Di bắt đầu nhớ lại ngày hôm đó. 
 
Lần đầu tiên bà cụ Hà hỏi cô suy nghĩ của cô về tương lai, lúc đó trong đầu cô tràn đầy mong muốn được vào Hòa Quang, lại xoắn quýt không biết nên mở miệng nói với bà ấy thế nào, cho nên đối với mấy câu bà cụ nói, cô chỉ nghe đứt quãng đã gật đầu. 
 
Hách Như Đức vừa nhìn dáng vẻ đang hồi tưởng của cô gái vừa khẽ mỉm cười, sau đó lại nói bóng gió bổ sung: “Ngoại trừ cũng tốt nghiệp từ đại học Sư phạm giống cô thì bà Hà Ngọc Lăng còn là một trong những người sáng lập nên Hòa Quang.”
 
Là một sinh viên của một trường đại học, cô không thể nào không biết giá trị của Hòa Quang được. 
 
Ông ấy lại tiếp tục đưa ra mấy phần văn kiện mà mình mang đến, lại đổi cách xưng hô: “Bà chủ và bà cụ đều rất thích cô, tôi thật lòng hy vọng cô có thể trở thành con dâu của bọn họ.” 
 
“Hôm nay tôi đến đây chính là để xác nhận lại một lần nữa với cô, nếu cô đồng ý thì tối mai có một buổi họp mặt gia đình, mong rằng cô có thể chính thức đến tham gia.” 
 
Hách Như Đức nói xong thì kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời. 
 
Ngày thường Cố Thư Di tự nhận mình luôn bình tĩnh khi gặp chuyện nhưng giờ phút này, sau khi nghe người quản gia tên Hách Như Đức này về mục đích mà mình đến hôm nay xong, CPU của cô cũng sắp bốc cháy. 
 
Chuyện này giống như mọi chuyện đột nhiên phát triển theo một phương hướng mà cô không hề ngờ tới, thậm chí còn là cơn bão táp đến cực kỳ nhanh.
 
Cho dù cô đã đồng ý mối quan hệ kết hôn này từ khi nào, hay cái gì mà đều rất thích cô, tụ họp gia đình. 
 
“Bà cụ Hà không hiểu tôi có ý gì sao?” Cố Thư Di vô cùng khó khăn mở miệng hỏi, rõ ràng cô nhớ mình đã nói với bà cụ rằng cô muốn sau khi tốt nghiệp được vào Hòa Quang mà. 
 
“Hẳn là tôi đã nói với bà ấy vào ngày hôm đó rồi.”
 
Hách Như Đức gật đầu: “Tất nhiên là biết.” 
 
“Chính miệng cô đã nói rằng cô muốn được vào nhà bọn họ sau khi tốt nghiệp.” 
 
Cố Thư Di: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui